Nhóm Thú Phu Của Ta - Giống Cái Hoàn Mỹ

Chương 3: Phát sóng trực tiếp kỳ động dục

Nóng quá......

Bởi vì nhiệt độ cơ thể tăng lên, gương mặt trắng nõn Thời Dĩ Thiên dần phiếm hồng, không khống chế được rêи ɾỉ thành tiếng.

Toàn thân run rẩy, làn da trở nên mẫn cảm dị thường, áo ngủ cọ xát cũng có thể mang đến kɧoáı ©ảʍ, Thời Dĩ Thiên cảm thấy bụng nhỏ phát đau, côn ŧᏂịŧ đã chào cờ, tiểu huyệt dưới thân tự động chảy ra dâʍ ɖị©ɧ.

Khát quá...... Muốn......

Thời Dĩ Thiên cau mày, khó nhịn liếʍ liếʍ môi, khi y phát hiện không thể nhẫn tiếp, nỗ lực vươn cánh tay, ấn xuống cái nút đầu giường.

Đầu giường của mỗi tiểu giống cái đều có cái nút này, dùng khi tiểu giống cái muốn gọi giống đực.

Sau khi cái nút phát sáng, ba vị giống đực cộng sinh Thời Dĩ Thiên lấy tốc độ nhanh nhất đến phòng y.

Vừa vào cửa, hơi thở ngọt ngào gần như khiến ba người không đứng vững.

"Bảo bảo tiến vào kỳ động dục!"

Vẫn là Thuỵ Nặc mở miệng trước tiên.

Quý Quân bị tin tức tố Thời Dĩ Thiên phát ra kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến hô hấp dồn dập, bây giờ chỉ là lúc đầu của động dục, hắn đã không thể tự khống chế được mình.

"Thông báo cho bộ chữa bệnh, mời bác sĩ đến đây. Ngoài ra—— mở phát sóng trực tiếp đi."

Mỗi giống cái tiến vào kỳ động dục, đều phải có đoàn chữa bệnh ở hiện trường, hơn nữa lam tinh quy định, nhóm giống cái phải phát sóng trực tiếp kỳ động dục.

Để tất cả dân chúng có thể nhìn thấy quá trình thức tỉnh của nhóm giống cái, thiên phú càng cao kỳ động dục kỳ càng dài.

Trên bảng xếp mỗi năm, luôn có rất nhiều giống cái bởi phát sóng trực tiếp kỳ động dục, được phát hiện là có thiên phú rất cao mà tăng xếp hạng.

Thuỵ Nặc mở phát sóng trực tiếp.

Thời Dĩ Thiên đã không chờ kịp, y bò dậy từ trên giường lớn mềm mại, dưới áo ngủ rộng thùng thình lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, mắt phượng hơi cong nhìn Thuỵ Nặc cách mình gần nhất, gấp không chờ nổi mà leo lên.

Ba nam tính trong phòng nhìn đến bộ dáng giờ phút này Thời Dĩ Thiên, không nhịn được dục hỏa thiêu đốt, đến cả Chris lãnh đạm nhất, cũng cầm lòng không đậu nuốt nước miếng.

Thời Dĩ Thiên tham lam hôn Thuỵ Nặc, bọn họ không phải lần đầu hôn môi, gần một năm nay, Thời Dĩ Thiên ngẫu nhiên có dấu hiệu động dục, ba giống đực cũng sẽ dùng phương thức hôn môi giúp y giảm bớt, nhưng không đến kỳ động dục chính thức, giống đực không thể làm chuyện quá phận hơn với giống cái.

Đầu lưỡi bị Thuỵ Nặc liếʍ mυ'ŧ, không buông tha mỗi một tấc trong khoang miệng, Thời Dĩ Thiên chỉ cảm thấy da đầu tê dại, hơi thở của giống đực vây lấy y, tiểu huyệt y mấp máy càng thêm lợi hại, nước chảy ra dần làm ướt qυầи ɭóŧ.

"Ô......"

Thật thoải mái, còn muốn nhiều hơn.

"A ——"

Trước ngực bỗng truyền đến cảm giác tê dại, Thời Dĩ Thiên kinh hô một tiếng.

Áo ngủ của y bị cởi ra, Quý Quân vùi đầu ngậm lấy đầṳ ѵú nhỏ bên trái, dùng sức mυ'ŧ vào, hàm răng nhe nhẹ gặm cắn, Thời Dĩ Thiên thích đến ưỡn ngực.

Y đang trầm mê, Chris bắt đầu dùng lưỡi đùa bỡn đầṳ ѵú khác của y.

"Ừm......"

Miệng Thời Dĩ Thiên bị chặn, chỉ có thể ô ô rêи ɾỉ.

Một bàn tay to nâng mông y, kéo qυầи ɭóŧ xuống, trong nháy mắt dươиɠ ѵậŧ hồng nhạt và tiểu huyệt lộ ra, "Oanh" một tiếng, tin tức tố ngọt nị tràn ngập toàn bộ không gian.

Hốc mắt ba giống đực đỏ bừng, không hẹn mà cùng phát ra một tiếng thú rống, Thuỵ Nặc cấp bậc thấp hơn một tí càng không khống chế được lộ ra đôi râu trùng.

Thuỵ Nặc là người chịu ảnh hưởng lớn nhất từ tin tức tố của Thời Dĩ Thiên, cái trán hắn toát mồ hôi, cả người dựa theo bản năng, tìm đến nơi nặng mùi nhất.

Thuỵ Nặc kéo hai chân Thời Dĩ Thiên ra, đôi mắt bốc hỏa nhìn chằm chằm tiểu huyệt phấn nộn.

Dươиɠ ѵậŧ và tiểu huyệt của Thời Dĩ Thiên đều rất xinh đẹp, một cọng lông cũng không có, hồng nhạt mê người, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© như vậy dù ở toàn đế quốc, cũng cực kỳ hi hữu.

Môi âʍ ɦộ mềm mại mở ra, lộ ra âm đế bên trong, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy không ngừng làm ướt toàn bộ tiểu huyệt, tản ra mùi hoa như có như không, gần như khiến Thuỵ Nặc phát cuồng.

Thuỵ Nặc vùi đầu vào giữa hai chân Thời Dĩ Thiên, vươn đầu lưỡi liếʍ láp.

"A......" Thời Dĩ Thiên run rẩy, kêu thành tiếng.

Thuỵ Nặc là một con bướm, đầu lưỡi linh hoạt của hắn tựa như đang thải mật, nhấm nháp tiểu huyệt Thời Dĩ Thiên.

Môi âʍ ɦộ lớn bị liếʍ thật lâu, Thuỵ Nặc ăn đủ rồi mới cuốn đầu lưỡi, liếʍ môi âʍ ɦộ nhỏ của Thời Dĩ Thiên, thiên phú của chủng tộc cho phép đầu lưỡi Thuỵ Nặc có thể trở nên rất nhỏ hơn nữa cực kì linh hoạt, những hạt gồ trên đầu lưỡi của hắn cọ qua môi âʍ ɦộ nhỏ mẫn cảm Thời Dĩ Thiên, tiểu huyệt tức khắc phun ra dâʍ ŧᏂủy̠, làm ướt cằm Thuỵ Nặc.

"...... Không cần...... A...... Không cần liếʍ......"

Thời Dĩ Thiên run rẩy hai chân, vô ý thức nỉ non.

Thuỵ Nặc từng chút dùng đầu lưỡi câu lấy môi âʍ ɦộ nhỏ của y, còn rảnh cười khẽ, chỉ là thanh âm khô khan đến kỳ quái: "Bảo bảo, anh thấy tiểu huyệt của em có vẻ rất thích, thật sự không cần sao? Vậy anh ——"

"Không, không cần đi......" Thời Dĩ Thiên kẹp hai chân, vươn tay, ngón tay thon dài nắm tóc Thuỵ Nặc.

Thuỵ Nặc cúi đầu, đầu lưỡi thật mạnh đè lên âm đế Thời Dĩ Thiên.

"A a......" Thời Dĩ Thiên sảng đến cong eo, hét một tiếng, tiểu huyệt lại phun ra cổ dâʍ ɖị©ɧ lớn.

"Hương vị của bảo bảo thật ngọt......" Thuỵ Nặc nuốt hết nước sốt dính nhớp, liếʍ mở khe hở nho nhỏ kia, đầu lưỡi chọc vào bên trong.

"Thuỵ Nặc......"

Từng trận điện lưu lan khắp người Thời Dĩ Thiên, trong mắt y không nhịn được đông đầy hơi nước.

Thư huyệt tựa như muốn hòa tan......

Thuỵ Nặc bắt chước động tác tính giao, đầu lưỡi đâm thọc thư huyệt Thời Dĩ Thiên, trong cổ họng Thời Dĩ Thiên phát ra rêи ɾỉ lúc cao lúc thấp.

Chưa đợi y kêu ra, miệng đã bị chặn lại, người hôn y lúc này là Quý Quân.

Cảm giác khi Quý Quân hôn không giống Thuỵ Nặc, Thuỵ Nặc là ôn nhu nhấm nháp, còn sẽ chơi rất nhiều dạng, chỉ hôn môi đã có thể làm Thời Dĩ Thiên thoải mái đến khó thể miêu tả.

Mà Quý Quân lại là nghiêm túc từng bước hôn Thời Dĩ Thiên, giờ phút này Quý Quân kích động đến thở hổn hển, đầu lưỡi lớn đấu đá lung tung trong miệng Thời Dĩ Thiên, có chút lộn xộn, nhưng chiếm hữu dục mãnh liệt lại làm Thời Dĩ Thiên rung động không thôi.

Quý Quân hôn hồi lâu, rồi đi gặm cắn vành tai Thời Dĩ Thiên, đầu lưỡi chui vào lỗ tai liếʍ láp, chọc Thời Dĩ Thiên run rẩy một trận.

"Muốn......" Thời Dĩ Thiên nhỏ giọng yêu cầu, chân y bị Thuỵ Nặc đặt trên vai, ngón chân đáng yêu đã thoải mái đến cong lên.

Giờ phút này, phòng phát sóng trực tiếp lục tục tăng rất nhiều người vào xem, mà bốn nhân vật chính đương nhiên không có tâm tư đi chú ý.

Trên phần bình luận hiện lên từng hàng spam điên cuồng.

"Cho y a!"

"Còn liếʍ liếʍ cái gì, nhanh nhanh thỏa mãn Dĩ Thiên của chúng ta!"

"Thao y! Thao y!"

"A a a a giống cái này thật quá mỹ vị! Hâm mộ con bướm kia!"

"Y sinh ra từ nước sao? Sao lại nhiều nước như vậy? Tôi thấy con bướm kia luôn không ngừng ăn nước của y!"

"Chú ý Dĩ Thiên đã lâu, tôi sớm biết thư huyệt Dĩ Thiên nhất định rất đẹp, hôm nay cuối cùng cũng thấy, quả nhiên y như suy đoán của tôi!"

"Ô ô ô ô ô tôi thật muốn ăn động nhỏ của y!!"

"Quần lão tử cũng đã đã cởi, các người nhanh lên!"

"Dĩ Thiên là một giống cái hảo ôn nhu a!"

"Làm y! Làm chết y!"

Thuỵ Nặc đã cởi hết quần áo của mình, hắn nhìn thoáng qua hai giống đực khác, "Tôi tới trước, được chứ?"

Chris không có dị nghị, Quý Quân cũng đồng ý.

Ánh mắt mê mang Thời Dĩ Thiên dừng trên người Thuỵ Nặc, tức khắc xấu hổ đến mặt đỏ bừng.

Đây là một thân thể giống đực vô cùng hoàn mỹ, da thịt trắng nõn, đường cong cơ bắp nhìn cực vui mắt, cơ bụng rất có cảm giác tồn tại, cùng với căn côn ŧᏂịŧ thô dài dưới háng, rất dài, hơn nữa còn hơi cong.

Thuỵ Nặc để qυყ đầυ cực đại cọ ở bên ngoài miệng thư huyệt Thời Dĩ Thiên, khiến nó chảy càng nhiều chất lỏng, tiếp sau lại để nguyên cây dươиɠ ѵậŧ đè lên thư huyệt cọ xác.

Thư huyệt Thời Dĩ Thiên không nhịn được co rút lại, muốn đem đại dươиɠ ѵậŧ ăn vào.

"Bảo bảo, anh muốn vào."

Thuỵ Nặc thấp suyễn một tiếng, đỉnh qυყ đầυ cũng chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠.

Hắn nói xong câu đó, liền dùng qυყ đầυ đâm mở thư huyệt, hơi dùng sức, theo chất lỏng ướŧ áŧ, toàn bộ qυყ đầυ chui vào.

"A......"

"Ừm......"

Sống lưng Thời Dĩ Thiên tức khắc tê dại, kɧoáı ©ảʍ từ tiểu huyệt lan khắp toàn thân, hai người đồng thời sảng khoái gọi ra tiếng.

Thuỵ Nặc tạm dừng chút, hai mắt hắn đỏ lên, hưởng thụ cảm giác qυყ đầυ bị bao lấy, cũng để Thời Dĩ Thiên có thời gian thích ứng.

Sau mấy cái hô hấp, dươиɠ ѵậŧ thô to tiếp tục thâm nhập, lập tức liền đỉnh tới chỗ sâu nhất trong tiểu huyệt của Thời Dĩ Thiên.

"A...... Thật...... Thật thoải mái......"

Thư huyệt Thời Dĩ Thiên mãnh liệt phun ra dâʍ ɖị©ɧ, tham lam nuốt ăn côn ŧᏂịŧ.

Đến đây, Thuỵ Nặc lại dừng lại, đây cũng là lần đầu tiên của hắn, cảm giác bị tiểu huyệt Thời Dĩ Thiên kẹp quả thực quá tốt đẹp, nó tựa như có sinh mệnh, mấp máy liếʍ mυ'ŧ, muốn hút tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn ra.

Nếu không phải lực tự khống chế của hắn mạnh, có lẽ vào lúc tiến vào toàn bộ kia đã mất mặt mà bắn ra.

Nhịn qua trận kɧoáı ©ảʍ làm người choáng váng này, Thuỵ Nặc bắt đầu từ từ thọc vào rút ra.

Lo lắng Thời Dĩ Thiên lần đầu làʍ t̠ìиɦ, không thừa nhận được tình ái quá kịch liệt.

Côn ŧᏂịŧ lớn cọ qua mỗi một điểm mẫn cảm trong thư huyết, Thời Dĩ Thiên ngoại trừ rêи ɾỉ, một câu cũng không nói được.

Chris ôn nửa người trên Thời Dĩ Thiên, hai tay vòng qua từ phía sau, vuốt ve bộ ngực Thời Dĩ Thiên, không ngừng hôn lưng y, in từng điểm dâu tây lên da thịt non mềm.

Giống cái trên lam tinh cũng không có bộ ngực quá lớn.

Nhưng đầṳ ѵú Thời Dĩ Thiên lại phấn nộn đáng yêu, xúc cảm khi xoa lên thập phần trơn trượt.

Thời Dĩ Thiên đã không thỏa mãn với tốc độ của Thuỵ Nặc, y liếʍ môi, ánh mắt mê ly thúc giục: "Nhanh một chút...... A ha...... Thật thoải mái...... Thuỵ Nặc...... Em còn muốn, dùng sức chút nữa......"

Nghe vậy, Thuỵ Nặc cuối cùng không nhịn được, hắn sớm đã sắp mất hết kiên nhẫn, bây giờ nghe được lời Thời Dĩ Thiên, lập tức thẳng lưng nhanh chóng thọc vào rút ra.

Thư huyệt Thời Dĩ Thiên càng ngày càng ướt, khăn trải giường dưới thân bọn họ đã ướt một tảng lớn, khi dươиɠ ѵậŧ thọc vào rút ra luôn phát ra tiếng nước dính nhớp.

Quý Quân cúi đầu liếʍ hôn côn ŧᏂịŧ Thời Dĩ Thiên, khiến Thời Dĩ Thiên kinh hô một tiếng, tiểu huyệt càng co rút lợi hại hơn.

"Không cần......"

Trong mắt Thời Dĩ Thiên chứa đầy hơi nước, tựa như giây tiếp theo sẽ khóc ra.

"...... Không cần, a sẽ...... Sẽ, sẽ bắn......"

Lý trí của Quý Quân vốn đã offline, trên đầu hắn toát ra một đôi tai nhòn nhọn, sau lưng hiện ra một cái đuôi xù xù lông, cái đuôi cuốn lên một chân của Thời Dĩ Thiên không ngừng vuốt ve.

Đáy mắt Quý Quân chứa đầy dục hỏa, từng ngụm liếʍ hết chất lỏng tràn ra từ đỉnh qυყ đầυ Thời Dĩ Thiên, rồi mới hàm côn ŧᏂịŧ Thời Dĩ Thiên vào.

"Không......"

Thời Dĩ Thiên bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến dựng thẳng eo, thư huyệt tức khắc kịch liệt co rút lại, phun ra lượng lớn nước sốt, cùng lúc đó, dươиɠ ѵậŧ cũng bắn ra, Quý Quân không kịp chuẩn bị, tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng chảy ra từ khóe miệng hắn.

Mà giờ phút này, Thuỵ Nặc cũng bị Thời Dĩ Thiên hút sảng đến tận cùng, đôi mắt biến thành mắt kép, không khống chế được bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào thư huyệt Thời Dĩ Thiên.