Cậu rốt cuộc vẫn là không dám làm đến cuối cùng. Cậu không biết địa phương yếu ớt kia của mình có thừa nhận được hung khí cứng rắn nóng hổi của hắc cẩu hay không, cũng rất sợ chính mình sẽ nghiện, cậu sâu sắc hiểu rõ tình trạng của mình sau khi phá rào cản sẽ mất khống chế như thế nào.
Sau lần đầu tiên được cự vật nóng bỏng của phụ thân nhồi đầy, cậu biết mình triệt để luân hãm, cậu trầm mê kɧoáı ©ảʍ được nhồi đầy, không thể tự kiềm chế. Cảm giác kia so với tưởng tượng càng thoải mái hơn, sau khoảnh khắc kia, cậu minh bạch, cậu là một tao hóa cực kì dâʍ đãиɠ.
Cậu không dám tượng tượng bộ dáng không thể ly khai cự vật của hắc cẩu của bản thân. Không, cậu hiện tại đã bắt đầu không thể ly khai, hắc cẩu đang không có mục tiêu va chạm huyệt khẩu của cậu, quần tây đã sớm thấm ướt một mảng.
Cậu bị hắc cẩu lộng khóc. Đau, hư không, cơ khát, bất lực. Trời mới biết mấy ngày này cậu trải qua thế nào, mỗi lần nhìn thấy phụ thân liền muốn mặc kệ mẫu thân cùng đệ đệ ở bên cạnh, muốn yêu cầu phụ thân thao cậu, dùng hung khí hung hăng đâm vào, chiếm giữ tao bức của cậu. Nhưng đương nhiên là cậu không dám.
Nhẫn nhịn đến nỗi cậu phải đi câu dẫn một con chó đực phát tình. Rõ ràng bị va chạm dị thường đau đớn nhưng sâu bên trong vẫn ngứa ngáy không chịu được. Chó đực giống như hiểu ý cậu, thấy cậu khó chịu liền dừng va chạm, cẩn thận dè chừng rút lưỡi. Mất đi an ủi cậu càng thêm ngứa ngáy, gắt gao kẹp lấy đầu hắc cẩu không muốn nó rời đi, khàn khàn cầu xin không cần biết nó có hiểu hay không.
" Thật ngứa... Thao ta, thao chết ta... Đừng đi..."
" Thật đáng tiếc, tao bức đẹp thế mà lại bị cẩu thao."
Âm thanh tiếc nuối của Diệp Hoành Hùng đánh gãy hồi ức của Diệp Thư Văn. Giờ phút này việc ma sat xuống sàn đã không thể thỏa mãn cậu, cậu bị yêu cầu không được vuốt ve chính mình tra tấn đến sống khoogn bằng chết, nhìn quanh bốn phía, như là phát hiệ ra cái gì, cậu run rẩy bò tới bàn ăn, thế mà cậu ghé lên bàn, huyệt khẩu kẹp lấy góc bàn nhẹ nhàng va chạm, dâʍ ŧᏂủy̠ theo cạnh bàn chảy đầy đất.
Lúc này Diệp Hoành Hùng đã không biết mình bị đông cung sống động trước mắt dụ hoặc bắn ra bao nhiêu lần, y không ngờ có người da^ʍ đến thế, mà người này còn là nhi tử của y.
Tao hóa này từ trên xuống dưới không có một kiện đồ nào có thể che chắn, nhất là cái qυầи ɭóŧ chữ T kia. Cả người so với bất cứ nữ nhân dâʍ đãиɠ nào y từng gặp qua đều tao hơn.
" Tiểu mẫu cẩu, vậy cẩu ba ba thế nào thao ngươi? Cẩu bức bên trong uống không ít sữa đi?"
Từ ngày đó, Diệp Thư Văn không dám đi qua con ngõ đó, cậu không dám, gian nan chịu đựng du͙© vọиɠ dày vò, bắt buộc mình không được nghĩ đến hắc cẩu. Chỉ là không có biện pháp, cảm giác hư không cơ khát khiến ngay cả công tác cũng không thể hấp dẫn chú ý của cậu. Cậu liền trong WC vụиɠ ŧяộʍ đâm ngón tay vào, trong lúc đó tiếng hai người nói chuyện lọt vào tai cậu.
" Uy! Ngươi có phát hiện mông của Diệp quản lí rất lớn?"
" Ai không có việc gì đi quan sát cái này làm gì."
Một giọng nam trẻ có chút mạc danh kì diệu.
" Thật, rất lớn còn rất tròn, nghe nói mông càng lớn càng tao. Ta còn có cảm giác hắn câu dẫn ta, mỗi lần đi trước có lúc còn xoay mông."
" Ngươi nói cái gì đâu, Diệp quản lí là nam! Hơn nữa hắn đâu phải loại người như ngươi nói, loại loạn giao, nếu như bị Diệp quản lí nghe được thì ngươi nhất định sẽ chết."
Giọng nam trẻ căn bản không nghe người kia nói hươu nói vượn, cho hắn lời khuyên rồi rời khỏi toilet.
Chỉ là không nghĩ tới nam nhân kia không rời đi, ngay lúc tiếng bước chân của đồng nghiệp vừa dứt, thế mà lại chạy vào gian kế bên cậu ý da^ʍ thủ trưởng của mình. Diệp Thư Văn nghe rõ lời hắn nói.
" Tao hóa mông to, ngươi thế mà còn lắc lắc mông câu dẫn ta. Dừng tưởng lão tử khoogn nhìn ra mông lớn của ngươi bị bao nhiêu nam nhân thao qua, mỗi ngày đều trưng khuôn mặt đoan trang cho ai xem... Đừng tưởng ta không thấy cai mông ướt nhẹp của ngươi, mẹ nó còn xoay mông câu dẫn lão tử."
Diệp Thư Văn đã biết người này là ai. Hắn gọi là Triệu Hổ, năng lực công tắc không tính là quá tốt, ngược lại được cái là tính cách ôn hòa, vóc người cao lớn, ngây ngây ngốc ngốc. Hắn thường xyên phạm một số lỗi nhỏ, là người bị Diệp Thư Văn mắng nhiều nhất, thậm chí có lần cậu còn ném văn kiện lên mặt hắn, nhưng nhắn chỉ cười làm hòa khiến cậu không có biện pháp.
Từ sau khi làm với phụ thân, cậu phát hiện hắn thường nhìn chằm chằm mông của cậu, tầm mắt nóng bỏng kia khiến cậu không tự chủ xoay mông. Cậu không rõ là mình thật sự có câu dẫn hay không, nhưng xác nhận luôn bị hắn nhìn ướt.
Triệu Hổ không có dừng lại, ngược lại càng nói càng dâʍ đãиɠ.
" Ngươi là đồ tao hóa, tao lỗ hậu đều bị thao rộng đi! A... Thao! Mông lớn sẽ kẹp chặt... Mẹ! Tao lỗ hậu khẳng định uống không ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ của nam nhân... Hương vị của tϊиɧ ɖϊ©h͙ có uống ngon không? Ba ba cũng đút cho ngươi!"
Thật vất vả đợi đến khi Triệu Hổ ra ngoài, Diệp Thư Văn đã có chút tan vỡ, cậu thế mà bị hai chữ " Ba ba" làm cho triều thổi, thiếu chút nữa xông qua để Triệu Hổ thật sự bắn cho cậu. Nói lỗ hậu của cậu không bị thao lỏng, chỉ có tao bức bị thao.
Đêm hôm đó, cậu rốt cuộc lại đi vào con ngõ kia. Vài ngày hắc cẩu không thấy cậu, nhìn thấy cậu nó liền mãnh liệt nhào tới, thân mật cọ cọ cậu, cách quần liến hạ thể cậu. Cậu liền cởϊ qυầи, ngồi ở một góc heo lánh thuận theo để nó liếʍ.
Hắc cẩu hưng phấn uống dâʍ ɖị©ɧ trào ra của cậu, còn đem cái lưỡi thật dài vói vào bên trong tìm kiếm, lộng đến nỗi cậu phải xin tha. Không nghĩ tới hắc cẩu không bỏ qua huyệt động phía sau của cậu, huyệt khẩu co rút nhanh, phảng phất như so với phía trước còn hấp dẫn hơn.
Nhưng đợi mãi mà hắc cẩu không có động tĩnh, cậu bị liếʍ rơi lệ đầy mặt, hai đọng kịch liệt co rút, nội huyệt giống như bị hắc cẩu thả vào hàng vạn con trùng, những con trùng kia tùy ý cắn xé nội huyệt, khiến cậu không chịu được cầu xin nó mau chóng tiến vào.
Đáng tiếc hắc cẩu nghe không hiểu, cuối cùng cậu đảnh phải đẩy đầu hắc cẩu ra, chính mình giống mẫu cẩu quỳ rạp trên mặt đất, kéo hắc cẩu cho nó cưỡi lên người mình, cẩn thận để tính khí của nó hướng về thân thể mình, hắc cẩu rốt cuộc minh bạch cậu muốn gì, cũng không lộn xộn, ngoan ngoãn để nam nhân đem tính khí đưa vào động thần bí kia.
Tính khí của hắc cẩu quá lớn, cậu cảm giác như huyệt khẩu của mình như muốn nứt ra, tuy vậy cậu vẫn muốn nó lấp đầy khoảng hư không trong cơ thể mình, rốt cuộc hư không lâu ngày cũng được lấp đầy, không một kẽ hở.
Không biết qua bao lâu, rốt cuộc hoàn toàn tiến vào, Diệp Thư Văn đâu đến một thân đầy mồ hôi lạnh, rất may mắn là hắc cẩu rất nghe lời, không có vừa vào cơ thể cậu là đưa đẩy. Cho dù hiện giờ nó đã nôn nóng thở hổn hển, nhưng không có chỉ thị của cậu, lăng lăng không nhúc nhích.
Một lát sau, Diệp Thư Văn cảm giác có thể thích ứng, nhẹ nhàng co rút huyệt khẩu, ý bào nó có thể động. Hắc cẩu như nghe hiểu ý cậu, thân dưới như được bật công tắc, diên cuồng trừu sáp.
Hắc cẩu sẽ không giống như con người theo trình tự, nó vừa khỏi động đã trừu sáp với tốc độ nhanh nhất của mình, một lần lại một lần đâm vào chỗ sâu nhất, khiến cậu kêu to, muốn nó chậm một chút, nhưng vẫn có chút không nỡ.
Bên ngoài là ánh đèn rực rỡ, bên trong ngõ nhỏ, cậu đang bị một con chó làm loại việc xấu hổ này, có thể một người nào vô tình vào đây chứng kiến hết.
Cậu không thể kêu quá lớn, chỉ có thể kịch liệt co rút huyệt khẩu, muốn ngăn cản bớt sự xâm nhập, không nghĩ tới tác dụng hoàn toàn ngược lại, ro rút huyệt khẩu càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ hắc cẩu thêm phát cuồng, đẩy nhanh tốc độ, thậm chí đỉnh vào tử ©υиɠ của cậu.
Nếu lúc này có người tiến vào nhất định có thể thấy rõ việc đang xảy ra trong góc của con hẻm này, một nam nhân thân trên mặc tây trang chỉnh tề, hạ thântrần trụi đang chổng mông quỳ trên nền đất dơ bẩn, tính khí cứng rắn ma sát xuống đất, dưới đất còn một mảng nước màu trắng sữa, không biết cậu đã bắn qua bao nhiêu lần. Trông lưng có một con chó màu đen đang cưỡi lên người cậu, dươиɠ ѵậŧ đang cắm vào âʍ đa͙σ của nam nhân kịch liệt đưa đẩy, đúng vậy là âʍ đa͙σ, nam nhân là song tính nhân. Dần dần nam nhân cũng khoogn kháng cự, cái mông kiều đĩnh mượt mà còn đón nhận động tác đưa đẩy của hắc cẩu.
Tuy rằng đã chắn tay chính mình, nhưng tại thời điểm bị đỉnh vào tử ©υиɠ cậu vẫn không nhịn được kêu ra tiếng, có đôi khi co rút toàn thân thể, hoa huyệt bên dưới cũng phun ra vài cổ dâʍ ŧᏂủy̠, khi hoa huyệt triều thổi, côn ŧᏂịŧ phía trước cũng bắn ra theo quán tính, mặc dù không bắn ra được gì nữa. Dịch của cậu tất cả không ở niệu đạo côn ŧᏂịŧ mà còn ở niệu đạo hoa huyệt, đây là điều cậu xấu hổ nhất.
Cậu biết chính mình chỉ trừ không có buồng trứng, không thể mang thai, nhưng hoa huyệt so với nữ nhân còn cơ khát dâʍ đãиɠ hơn, cậu không hiểu ông trời tại sao lại cho cậu thân thể dị dạng như thế này.
Hắc cẩu đang thời kỳ phát tình lại vừa được hưởng tư vị của hoa huyệt liền không thể dừng, cậu càng đẩy nó lại càng sáp tới.
Hiện tại, tất cả rào cản tâm lí đều đã vượt qua, cơ hội khôi phục như ban đầu cũng không còn. Đương nhiên nếu cho cậu cơ hội một lần nữa trước khi xảy ra viececj này cậu cũng sẽ lựa chọn như vậy, cậu không thể chống cự kɧoáı ©ảʍ được lấp đầy.