Ngọc Hi Ký

Chương 5: Yếm play

Quả thật cũng không lâu lắm, sư gia trong nha môn liền đổi thành người khác, nghe Trần Quý nói là lệnh điều động của cấp trên, điều sư gia đến nơi khác, sư gia mới đến dường như đặc biệt chiếu cố Vương Hi, mỗi ngày theo dõi trước lầu tất nhiên là không phải đi nữa, tra xét bên trong Tuyên Thành cũng khôi phục như lúc ban đầu, thay phiên mà làm, kể từ đó, Vương Hi liền có nhiều thời gian nhàn rỗi, nhưng mà có một chuyện, lại khiến cho Vương Hi nhớ đến là cảm thấy mặt đỏ tới mang tai

Hai vυ' Trước ngực y vốn là có chút đường cong, bị tên Tạ Quân Ngọc kia hàng đêm vỗ về chơi đùa, không ngờ lớn hơn so với trước kia rất nhiều, mỗi ngày càng chảy ra rất nhiều sữa, lại khiến cho Vương Hi cảm thấy rất xấu hổ, mỗi sáng sớm trước khi đi nha môn, đều phải để cho Tạ Quân Ngọc khẽ hút hết, mới có thể thoải mái được

” Tạ, tướng…… Tướng công……” Vương Hi đứng ở trước giường, đỏ mặt nhỏ giọng gọi hắn

” Hi Nhi, làm sao vậy? ” Tạ Quân Ngọc thấy Hi Nhi đỏ mặt, trong lòng đã biết thừa, lại theo thói quen giả bộ như không hiểu, cười nhìn Hi Nhi

” Ngực Hi Nhi…… trướng…… Đau……” Hi Nhi lúng túng nói ra, khóe mắt đã dính chút ẩm ướt, đi đến ôm Tạ Quân Ngọc, cúi đầu không cho Tạ Quân Ngọc nhìn thấy bộ dáng này của y

” Ha ha” Nhìn bộ dạng đà điểu này của Hi Nhi, Tạ Quân Ngọc nhịn không được nhẹ nhàng nở nụ cười, ngậm lấy hạt nhũ sưng đỏ tươi, mυ'ŧ lấy lỗ nhỏ trên đầṳ ѵú hút, không đến một lát, mùi sữa nồng đậm tràn ngập ở trong miệng, nhéo nhéo chỗ thịt mềm non mịn kia, lại cười nói: ” Hi Nhi, rất ngọt. ”

” Ưm a…… Đều…… Đều tại ngươi……” trước ngực truyền đến cảm giác ấm áp, lại khiến cho Hi Nhi không nhịn được rêи ɾỉ một tiếng, ôm Tạ Quân Ngọc càng chặt hơn một chút, thân thể phiếm hồng run rẩy, Tạ Quân Ngọc sửa sang lại quần áo lộn xộn trước ngực Hi Nhi, cánh tay nắm cái eo mảnh khảnh của Hi Nhi, ở bên tai nói: ” Sư gia Trong nha môn đã đổi? ”

” Đã đổi, ngươi, làm sao ngươi biết? ” Hi Nhi mở to hai mắt, có chút kinh ngạc, nghiêng đầu sang nhìn hắn

” Vi phu đương nhiên là biết được, sư gia mới tới này có đối tốt với ngươi không? ” Tạ Quân Ngọc vỗ về chơi đùa sợi tóc đen nhánh của Hi Nhi, nhẹ giọng hỏi

” Rất, rất tốt. ” từ giữa kẽ hở truyền đến cảm giác ấm áp, ánh mắt ôn nhu của Tạ Quân Ngọc rơi xuống, lại khiến cho y có chút ngượng ngùng

” Tối nay Vi phu mang về cho ngươi một thứ đồ vật rất tốt, ở trong phòng chờ ta, hửm? Tạ Quân Ngọc nhìn chằm chằm vào ngực Hi Nhi, ánh mắt sâu thẳm, Vương Hi không đáp lại, chôn mặt lên đầu vai Tạ Quân Ngọc, bên tai ửng đỏ

Ban đêm, Vương Hi sau khi tắm xong liền nghe lời chờ Tạ Quân Ngọc, ánh nến chiếu lên hai má trắng nõn vô cùng yên tĩnh, Tạ Quân Ngọc nhỏ giọng đến gần Hi Nhi, thân hình cao lớn bao phủ lên Hi Nhi, ở trên hai ná trắng nõn thành công hôn trộm, trong tay liền xuất hiện một hộp nước sơn tản ra nhàn nhạt mùi huân hương ở trước mắt Hi Nhi

” Hi Nhi, mau mở ra nhìn thử xem. ” trong mắt Tạ Quân Ngọc tràn đầy mong chờ, ngậm lấy vành tai trắng nõn mẫn cảm của Hi Nhi

Vương Hi bị ấm áp từ nơi vành tai truyền đến làm cho hai má đỏ lên, ngón tay trắng nõn mở hộp nước sơn ra, lập tức đập vào mắt, độ ấm chất liệu vải từ đầu ngón tay truyền thẳng kên hai má trắng nõn, triệt để đỏ mặt

” Hi Nhi, chỗ đó của ngươi lớn hơn rất nhiều so với trước kia, vải đã không còn tác dụng, vì vậy, vi phu liền mua cái này. ” Tạ Quân Ngọc nói xong, lấy cái yếm màu lam thêu hoa sen từ trong hộp nước sơn ra, ánh mắt sáng rực nhìn Hi Nhi

“……” Hi Nhi không nói gì, xấu hổ đến như là có thể nhỏ ra máu, dùng sức muốn thoát khỏi ôm ấp của Tạ Quân Ngọc, nhưng mà Tạ Quân Ngọc làm sao có thể để cho y như ý nguyện, cánh tay hữu lực ôm chặt y

” Ta với ngươi đã làm không ít chuyện thận mật, sao còn ngại ngùng như thế, không phải là còn muốn vi phu tự mình mặc lên cho ngươi chứ? ” Tạ Quân Ngọc nói xong, liền động ý niệm trong đầu thật, cởi áσ ɭóŧ đơn bạc của Hi Nhi xuống, giúp Hi Nhi mặc yếm màu lam vào, đầu ngón tay xẹt qua tấm lưng bóng loáng, những nơi đi qua đều giống như nổi lửa vậy, vô cùng nóng rực, cuối cùng, thắt nút dây áo

” Tạ, Tạ Quân Ngọc, ngươi muốn làm gì? ” thanh âm Vương Hi run rẩy, Tạ Quân Ngọc kinh ngạc nhìn y, thân thể Hi Nhi dưới cái yếm màu lam càng thêm trắng nõn , càng lộ vẻ mê người, dưới ánh nến chiếu xuống, tản ra ánh sáng nhàn nhạt, nhất thời Tạ Quân Ngọc nhìn đến ngây dại, cho đến khi Hi Nhi nhỏ giọng gọi hắn, mới hồi phục tinh thần lại, dưới háng trướng phát đau

” A…… Tạ Quân Ngọc, ngươi làm gì? ” động tác thứ nhất sau khi Tạ Quân Ngọc phục hồi tinh thần chính là ôm lấy Hi Nhi, hai người cùng nhau ngã lên trên giường, Tạ Quân Ngọc khàn giọng nói: ” Hi Nhi, ngươi thật đẹp, ngươi đoán giờ ta đang suy nghĩ gì? ”

” Nghĩ cái gì? ” Vương Hi bị ánh mắt sáng rực của Tạ Quân Ngọc nhìn đến không thể trốn, chỉ có thể nghênh đón đôi mắt sâu thẳm như mực của Tạ Quân Ngọc

” Ta suy nghĩ, sau này ta nhất định phải thành thân với ngươi. ” vẻ mặt Tạ Quân Ngọc đặc biệt nghiêm túc, từng câu từng chữ nói ra

” Ngươi, ngươi nói bừa. ” Vương Hi đỏ mặt nở nụ cười, đẩy Tạ Quân Ngọc cao lớn, mặt mày thanh tú cong lên

” Hi Nhi, ta không có nói bừa, ta thật sự muốn thành thân với ngươi. ” hiếm khi thấy Hi Nhi cười vui vẻ như thế, Tạ Quân Ngọc cũng cười lên, lại khôi phục bộ dạng tà khí kia, bàn tay to dò xét đến hoa huyệt đã sớm chảy nước dầm dề, xoa lấy cánh hoa, mày kiếm nhướn lên, ” Thân thể này của Ngươi đều là của ta, chẳng lẽ lại còn gả cho người khác, ta cũng không cho phép. ” Một bộ tràn đầy tự tin

Vương Hi không chịu nổi nhất chính là bộ dạng tà khí này, trái tim đập bang bang, ngón tay làm loạn kia khiến thân thể động tình không thôi, ” Ha ha…… Tướng công…… Ưm…… Đi vào…… Bên trong ngứa…… Ha ha……”, hoa huyệt đỏ tươi còn chảy nước cọ đến giữa háng Tạ Quân Ngọc, kêu gào muốn được côn ŧᏂịŧ hung hăng ȶᏂασ vào

” Hi Nhi, đừng nóng vội. ” Tạ Quân Ngọc nói xong đặt ngón tay dính đầy chất lỏng ở trước mặt Hi Nhi, Vương Hi nghe lời ngậm ngón tay vào, mùi vị ngai ngái lập tức tràn ngập trong miệng, đốt ngón tay trắng nõn mô phỏng động tác ȶᏂασ, đút vào trong môi đỏ hồng, đỏ trắng trộn lẫn nhau, đặc biệt da^ʍ mỹ

Cự vật dữ tợn tím đen Dưới háng bật ra, đặt lên khe thịt nho nhỏ trơn ướt, từng chút một đâm vào, gân xanh nổi lên cọ mạnh lên thịt non đỏ tươi mềm mại mấp máy, rất nhiều chất lỏng theo chỗ hai người kết hợp chảy ra, ướt nhẹp đệm giường dưới thân

Nắm mắt cá chân trắng nõn của Hi Nhi đặt lên vai, côn ŧᏂịŧ tiến vào càng sâu, túi trứng dái hung hăng đập lên cánh mông trắng nõn, mượn ánh nến chiếu rọi, một màn da^ʍ mỹ rơi vào trong mắt Hi Nhi, côn ŧᏂịŧ tím đen dữ tợn ra vào hoa huyệt đỏ tươi trơn ướt, thịt non bên trong hút lấy,, chất lỏng trong suốt bởi vì bị ȶᏂασ mà không ngừng tràn ra

Hi Nhi bị một màn này kí©ɧ ŧɧí©ɧ không chịu được, ” Tướng công…… Ô ô…… Sẽ hỏng mất…… Không muốn a a a……” Chảy nước mắt, hoa huyệt tuôn ra lượng lớn chất lỏng, cái yếm màu lam đã sớm vì đâm chọc kịch liệt làm cho lỏng lẻo, bị đẩy lên ngực, một chút sữa tươi dính lên cái yếm

Tạ Quân Ngọc ngậm lấy hạt nhũ đỏ hồng không ngừng chảy ra sữa tươi, mυ'ŧ lấy sữa tươi ngọt ngào, bàn tay to xoa nắn tính khí phun thanh dịch của Hi Nhi, móng tay gãi lên lỗ sáo mẫn cảm, côn ŧᏂịŧ đâm vào tử ©υиɠ non mịn, Vương Hi làm sao chịu nổi đối xử như vậy, kɧoáı ©ảʍ ngập đầu ùa tới, thân thể co rút lại một lần nữa phun ra lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙, tính khí bắn ra vài dòng bạch trọc loãng, bên trong hoa huyệt càng thêm xoắn chặt côn ŧᏂịŧ

Tạ Quân Ngọc bị xoắn đến đỏ tròng mắt, vuốt cánh mông trắng nõn của Hi Nhi, mạnh mẽ ȶᏂασ khoảng một trăm cái nữa, đâm mở tử ©υиɠ non mịn, lượng lớn bạch trọc phun ra, bụng dưới Hi Nhi vốn là bằng phẳng nhanh chóng phình lên, trải qua một hồi làm chuyện vui vẻ nhễ nhại, cái yếm đã sớm đầy nếp nhăn, còn dính rất nhiều bạch dịch, lúc hiện ra nước mắt Hi Nhi, hít cái mũi, một bộ bị khi dễ sỉ nhục cực kỳ thảm, Tạ Quân Ngọc không nỡ rời khỏi huyệt đạo trơn ướt chặt chẽ, yêu thương hôn lên môi mỏng sưng đỏ của Hi Nhi

” Hi Nhi, ngày mai vi phu lại mua cho ngươi mấy cái yếm,vừa hay dùng? ” Tạ Quân Ngọc nhìn cái yếm nhăn nhúm, một bộ thoả mãn, cười tủm tỉm nhìn Hi Nhi đỏ vành mắt

” Ưm…… Tướng công……” Hi Nhi híp mắt, không tự giác chui vào trong ngực Tạ Quân Ngọc, thân thể trắng nõn che kín dấu vết tìиɧ ɖu͙©, có vẻ càng thêm mê người, Tạ Quân Ngọc thấy Hi Nhi buồn ngủ, hết sức hài lòng Hi Nhi càng lúc càng ỷ lại vào hắn hơn