Khanh Khanh bị sự nóng rát trên mặt làm tỉnh lại. Nàng nheo nheo mắt nhìn mặt trời vẫn còn đang treo trên cao, ánh mặt trời nóng rát như muốn nướng chín khuôn mặt nàng.
Một phần ba thân thể nàng bị vùi dưới lớp cát nóng, nàng đột nhiên nhớ đến việc gì đó lập tức ngồi bật dậy.
Đợi nàng nhìn thấy Hắc Kết an ổn nằm bên cạnh mới thả xuống hòn đá treo lơ lửng trong lòng, nàng thở nhẹ ra một hơi.
Bấy giờ Khanh Khanh mới cảm nhận được cơn đau toàn thân truyền đến, đau đớn đến xương cốt như muốn rã rời. Những mảnh da thịt lộ ra ngoài lớp y phục bị gió cát trong trận bão quất qua đỏ lên, có vài chỗ còn ứa máu.
Hắc Kết nằm bên cạnh nàng vẫn còn chìm trong mộng, chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Có lẽ y kiệt sức quá mức, không thể tỉnh lại sớm.
Khanh Khanh cố lê tấm thân nặng nhọc xích lại gần Hắc Kết, dùng thân che lại những tia nắng muốn đốt cháy da thịt người kia. Nàng nhìn xung quanh, ngoại trừ cát vàng vẫn toàn là cát. Nàng không rõ cơn bão cát kia đã qua bao lâu, hiện tại hai người họ bị gió lốc đưa đến chỗ nào.
Còn không biết bão cát có quay lại hay không.
Khanh Khanh nhìn Hắc Kết, nàng cố gượng dậy, kéo thân thể to lớn của Hắc Kết dậy, choàng một cánh tay y lên vai. Thân thể nặng nhọc lại thêm trọng lực của Hắc Kết khiến nàng muốn khụy xuống. Nàng cắn răng cố giữ chặc Hắc Kết, một tay đặt ở tay y choàng qua vai nàng, một tay giữ chặt hông y.
Khanh Khanh dìu Hắc Kết cất từng bước nặng nhọc, dấu chân nặng nề của nàng tạo nên vệt dài trên cát sau đó nhanh chóng bị lớp cát khác bị gió thổi lấp.
Nàng không biết đã đi bao lâu, mặt trời trên cao dường như dần dần dịu đi. Cái bóng của nàng và Hắc Kết do mặt trời chiếu kéo dài ra cho nàng biết Liêu Quốc lại sắp chìm vào ban đêm.
Dường như khi nàng ngất đi nàng đã trải qua đêm đầu tiên khi đến Liêu quốc, nàng không rõ khí hậu ban đêm ở Liêu quốc ra sao nhưng nàng nhớ rõ cái cảm giác lạnh buốt thấu xương khi mất đi ý thức.
Con mẹ nó! Tại sao lại có cái đất nước quỷ quái này chứ?!
Khanh Khanh nghe thấy xung quanh có động tĩnh liền ngẩn đầu, nàng phát giác ở trên một đồi cát không xa có một đoàn lạc đà chở hàng đi ngang qua. Nàng nhíu mày chưa kịp phân rõ đoàn người kia là thương nhân hay sa phỉ thì họ đã phát giác ra nàng.
Một cô bé tầm mười một mười hai tuổi mặc y phục cơ bản nhất Liêu quốc_áo lụa ngắn bó sát để lộ bụng màu lam, váy dài, trên đầu đội tấm khăn to che lấy mặt cùng phần trên cô bé ngồi trên lạc đà. Cô bé là người đầu tiên nhìn thấy Khanh Khanh, nó quay về phía một nam tử cưỡi ngựa bên cạnh "Hey, Cố Thanh ngươi nhìn kìa, là một người trung nguyên!"
Nam tử được gọi là Cố Thanh nhíu mày nhìn theo hướng cô bé, những thành viên trong đoàn cũng bị lời nói của nó thu hút sự chú ý.
Cô bé dường như rất vui vẻ kéo cổ lạc đà lại hướng về phía Khanh Khanh đi tới.
Cố Thanh thoáng chút kinh ngạc "Tiểu thư!", vội thúc ngựa chạy theo.
Khanh Khanh cảnh giác nhìn cô bé trước mặt.
Cô bé lại dường như không nhận ra sự phòng bị của nàng, nó nhảy xuống lạc đà "Hey, ngươi là người trung nguyên sao? Vì sao ngươi lại ở đây?"
Khanh Khanh nhíu mày.
Phía sau nam tử tên Cố Thanh đã đuổi tới, hắn xuống ngựa, kéo cô bé ra phía sau "Các người là ai?"-hắn nhìn Hắc Kết được nàng dìu thận trọng hỏi.
Cô bé tỏ vẻ bất mãn bĩu bĩu môi "Cố Thanh, giọng điệu ngươi thật đáng che trách, họ không phải người xấu!"
"Tiểu thư biết họ không phải là người xấu sao?"
Cô bé ngẩn ra chốc lát, nó cười "Ta nghĩ người trung nguyên đều tốt, giống như Cố Thanh vậy!"
Cố Thanh thoáng nhìn qua cô bé phía sau lại nhìn tới Khanh Khanh, giọng điệu nhẹ nhàng hơn một chút "Hai người bị lạc đường?"
Khanh Khanh gật đầu.
Nàng nghĩ nghĩ một chút, mở miệng "Cứu y..."-giọng nói của nàng bởi vì từ hôm qua đến giờ chưa uống ngụm nước mà khàn khàn. Nàng chỉnh lại giọng nói, bàn tay vô thức siếc chặt "Cầu các người....cứu y."
Lần đầu tiên nàng mở miệng cầu xin người khác, vì Hắc Kết nàng cầu xin người khác_thứ mà nàng luôn giễu cợt.
Cố Thanh nhíu mày, vốn là hắn muốn từ chối nhưng lại bị cô bé phía sau nhanh trước một bước cướp lời "Ta đồng ý!"
Cố Thanh cau mày không vui.
Cô bé tránh ra khỏi Cố Thanh đứng trước mặt Khanh Khanh, chỉ trích hắn "Cố Thanh, ngươi lòng dạ thật sắt đá, nàng đang bị thương, hẳn là gặp qua trận bão cát kia, có lẽ nàng còn chưa uống ngụm nước nào đâu. Ngươi thật nhẫn tâm!"
Cô bé quay sang Khanh Khanh, nghiêng đầu nhìn Hắc Kết "Vị ca ca này đang bị thương rất nặng sao?"-cô bé khịt khịt mũi "Ta nghe thấy mùi máu!"
Khanh Khanh gật đầu.
Cô bé quay sang tiểu đoàn hô lớn "A Hãn, A Hãn, ngươi có thể nhường lạc đà không? Vị tỷ tỷ với vị ca ca này bị thương rồi!"
Người tên A Hãn là một nam tử cao lớn đang dắt một con lạc đà chở hàng. A Hãn nghe cô bé gọi liền bóc hàng trên lưng lạc đà xuống lớn tiếng hô "Có một con, có đủ không?"
Cô bé cười hì hì "Đủ đủ!"
Cố Thanh phi thường không hài lòng việc làm của cô bé "Tiểu thư!"-hai chữ mang chút uy hϊếp.
Cô bé nhìn hắn lắc đầu "Cố Thanh, tỷ tỷ ta không ở đây ta trở thành chủ tử của các ngươi, các ngươi phải nghe ta!"
Cố Thanh kia nhíu mày.
Cô bé cúi đầu, có chút ủ rũ "Trước đây, ngươi cũng từng như vậy, Cố Thanh ngươi tại sao không hiểu cho họ?"
Cố Thanh im lặng, hắn quay về người của mình.
Lúc này A Hãn cũng dắt một con lạc đà sang, giúp Khanh Khanh đỡ Hắc Kết nằm sấp trên lạc đà.
"A Hãn, vị ca ca này đang bị thương, ngươi giúp y dắt lạc đà?"
A Hãn kia cười thoải mái "Không vấn đề!"
Cô bé quay sang Khanh Khanh cười "Tỷ tỷ, lạc đà không đủ, tỷ có thể đi cùng ta."
Cố Thanh nghe cô bé nói vậy thì nhíu mày, hắn thúc ngựa lại gần "Tiểu thư đi cùng ta."
Cô bé nghe hắn nói vậy thì mắt sáng lên, cô bé nói với Khanh Khanh "Vậy tỷ tỷ cưỡi lạc đà của ta đi!"
Nói rồi cô bé hớn hở cầm lấy tay Cố Thanh nhảy lên ngựa.
Khanh Khanh nhìn qua cô bé và Cố Thanh một lượt, leo lên lạc đà.
Khanh Khanh vừa ngồi trên lạc đà vị nam tử cao lớn A Hãn kia liền một tay nắm lấy dây kéo lạc đà "Cô nương, ta giúp ngươi dắt lạc đà?"
Nàng nhìn tay trái A Hãn dắt lạc đà chở Hắc Kết, nhẹ gật đầu. A Hãn kia thấy nàng đồng ý liền cao hứng ngâm nga bài đồng dao Liêu quốc, dắt hai con lạc đà đi về phía trước.
Cô bé ngồi cùng ngựa với Cố Thanh nhìn một màn này thì cười, cô bé kéo ống tay áo nam tử bộ dạng cau có phía sau "Cố Thanh, ngươi xem, A Hãn hiếu khách như vậy. Ngươi học hỏi A Hãn đi!"
Liêu quốc khí hậu khắc nghiệt nhưng con người lại phóng khoáng, tốt bụng. Vùng đất xa cách với trung nguyên đầy thị phi trắng đen bảo hộ những mần non thiện lương lớn lên. Con người Liêu quốc luôn mang một trái tim nhiệt huyết, thiện lương nhưng không phải chưa từng bị cuốn vào tranh đấu thế gian, chỉ có điều họ biết từ bỏ, biết giới hạn dừng lại.
Họ thiện lương cũng đơn thuần, đơn thuần đến mức bị người ta lừa gạt, bị người ta chà đạp!
Cố Thanh nhìn qua cô nàng nhỏ bé trong lòng khẽ thở dài, mong rằng sự việc nhiều năm trước sẽ không hiện hữu!