Á Nô

Chương 215: Ngươi là người của ta

Edit: Tiểu Vũ - Beta: Vĩnh Nhi

"Bớt làm bộ!"

Thẩm Ngọc không buông miệng, mơ hồ la lên.

Vẻ mặt nghiêm túc của Quân Huyền Kiêu chợt hiện chút ý cười, lại rất nhanh biến mất.

Thẩm Ngọc hận đến ngứa răng, nếu không phải hắn ba lần bốn lượt kɧıêυ ҡɧí©ɧ....Đương nhiên, càng đáng trách hơn là bản thân không có định lực, vậy mà lại mê mệt tới vui vẻ, mặt mũi đều không cần nữa, nhớ tới dáng vẻ phục tùng quyến rũ kia của mình lúc vừa nãy, Thẩm Ngọc cũng xấu hổ thay bản thân.

"Ta biết ngay mà, ta biết là ngươi đang muốn chế nhạo ta!"

Thẩm Ngọc hoàn toàn không còn mặt mũi nào nhìn hắn nữa, vùi đầu thật sâu. Chỉ nghĩ về việc xin tha như thế nào, lại cầu hoan như thế nào dưới thân Quân Huyền Kiêu, sợ rằng đời này của y đều không ngóc đầu lên được trước mặt hắn.

"Ta không có! Ta nào dám đâu?" Quân Huyền Kiêu nói lời dịu dàng, "Ngọc Nhi, đây gọi là tình thú giữa phu thê chúng ta, liên quan gì đến chế nhạo hay không chế nhạo, ngươi ý, đúng là da mặt quá mỏng, ngươi không nói ta không nói, còn có ai biết? Đừng nghĩ ngợi lung tung, ngoan."

Quân Huyền Kiêu thuận thế kéo y vào trong ngực mình, vuốt ve tóc y.

"Ngươi nói nhẹ nhàng nhỉ, bị... bị đè ở dưới cũng không phải là ngươi." Thẩm Ngọc chu miệng nói, rồi sau đó lại bồi thêm một câu, "Là phu phu, không phải phu thê!"

"Nếu ngươi tình nguyện, ngươi cũng có thể ở trên nha." Quân Huyền Kiêu thẳng thắn vô tư nói.

"Cái này là ngươi nói đấy! Sớm muộn có một ngày, ta phải ở bên trên!"

"Quân vô hí ngôn."

Thẩm Ngọc sửng sốt một chút, người này đáp ứng quá sảng khoái, ngược lại làm cho Thẩm Ngọc cảm thấy có mờ ám, nhưng không thích hợp chỗ nào nhỉ? Thẩm Ngọc gãi gãi đầu, không nghĩ ra.

"Vậy ngươi không nghĩ ngợi lung tung nữa chứ?" Quân Huyền Kiêu nhẹ giọng hỏi.

Thẩm Ngọc cuộn trung y lên, chui vào trong ngực Quân Huyền Kiêu, y thực sự mệt lả rồi, không muốn nói chuyện, cũng lười nhúc nhích. Mặc dù trong quá trình Quân Huyền Kiêu luôn che chở y, không để y bị đá làm thương, nhưng loại chuyện này còn hao phí thể lực tinh thần hơn cả cưỡi ngựa, cho nên Thẩm Ngọc uể oải, trên người có chút đau nhức.

Lần này mặc sức phóng túng như vậy, cũng là vì cả người đã hoàn toàn tiếp nhận lý do của Quân Huyền Kiêu, ở trước mặt hắn, Thẩm Ngọc không cần câu nệ, không cố kỵ gì, giữa hai người chỉ có tín nhiệm và giao phó, cho nên mới kịch liệt thỏa thích như vậy.

Ngoại bào màu đỏ thẫm lót ở dưới thân Thẩm Ngọc, vạt áo ngâm trong nước, giống như một đóa phù dung nở rộ.

Quân Huyền Kiêu rất tự giác giúp Thẩm Ngọc lau rửa trọc dịch trên người, ánh mắt Thẩm Ngọc từ đầu đến cuối di chuyển ở trên người hắn.

"Vết thương của ngươi vậy mà lại không nứt ra." Thẩm Ngọc chẹp miệng lấy làm lạ, "Vừa rồi sức lực lớn như vậy..."

Thẩm Ngọc vừa nói, vừa vỗ trán mình một cái, toàn nói những cái không nên nói, y nói cái này làm gì, tự rước nhục sao...

Quân Huyền Kiêu cười khẽ, cố gắng giữ biểu tình nghiêm chỉnh, nói: "Xiêm y ngươi cũng đã ướt cả rồi, đầm nước bên cạnh nhiều khí lạnh, đi về trước đi, tránh bị cảm lạnh."

Thẩm Ngọc gật đầu, Quân Huyền Kiêu ở sau lưng y, do dự chốc lát, cuối cùng vẫn thu dọn lễ phục hồng bào vào.

"Ơ? Ngươi cầm nó về à?" Thẩm Ngọc kinh ngạc hỏi.

"Không phải ngươi không tìm được y phục vừa người sao, đương nhiên phải mang về rồi."

Thẩm Ngọc tò mò nói: "Ý của ta không phải vậy, ta muốn nói... ngươi không để tâm sao?"

Quân Huyền Kiêu lắc đầu: "Điều ta để tâm là ngươi thành thân với người khác, cho rằng trong lòng ngươi không có ta, chứ không phải là một bộ y phục."

Thẩm Ngọc chớp chớp mắt, người này thay đổi suy nghĩ rất nhanh nha.

"Vậy sao lúc trước ngươi còn canh cánh trong lòng?" Thẩm Ngọc tức giận nói.

"Bây giờ không giống." Quân Huyền Kiêu nghiêm túc nói, "Ta chỉ biết, ngươi là người của ta, đến cuối cùng vẫn là người của ta, đời này không thay đổi được."

"Có thật không?" Thẩm Ngọc liếc mắt nói, "Ta nhớ lúc bị người Hung Nô bao vây, có người đã nói, cho phép ta tìm niềm vui mới kia mà nhỉ."

Quân Huyền Kiêu nhướn mày, nghiêm túc hỏi: "Thế nào? Ngươi thật sự cân nhắc qua việc tìm người khác?"

Thẩm Ngọc cũng làm vẻ đương nhiên nói: "Không giấu gì ngươi, ngay cả yêu cầu kén chồng ta cũng nghĩ xong rồi, gia thế không cần quá cao, ta không trèo cao được, công danh không cần hiển hách, chú trọng vóc dáng, tướng mạo không xấu..."

"Ngươi... ngươi dám!"

"Ta dám chứ!"

Quân Huyền Kiêu giận đến bốc khói, Thẩm Ngọc càng nói càng quá đáng, cái gì mà gia thế công danh, tướng mạo đứng đầu, nói đến rõ ràng rành mạch, giống như thật vậy.

"Cho dù là ta thật sự một đi không trở lại nữa, ngươi cũng không cần nương tựa vào một tên vừa nghèo vừa xấu xí chứ? Ta biết, ngươi muốn làm cho ta tức giận mà từ trong quan tài đi ra phải không? Ta biết trên đời không có nam tử nào có thể xuất chúng như ta, nhưng chí ít phải tìm một người gần bằng ta chứ."

Thẩm Ngọc trả lời: "Bàn về da mặt dày, trên đời này đúng là không tìm được người nào bằng ngươi."

Quân Huyền Kiêu nhăn mày, làm bộ muốn chỉnh đốn y, Thẩm Ngọc không dám để cho hắn bắt được, chạy trốn rất nhanh, hai người ồn ào ầm ĩ trở về doanh trại.

Tống Thanh vừa mới trở lại không lâu, đúng lúc chạm mặt hai người, hắn thấy hai người đều ướt nhẹp, trên mặt Thẩm Ngọc còn mang theo một tia ửng hồng sau khi được thoải mái, liền biết đại khái hai người đã phát sinh chuyện gì.

Tống Thanh hắng giọng một cái, mặt mày Thẩm Ngọc mang tình ý, Quân Huyền Kiêu thỏa mãn du͙© vọиɠ, thật là không dám nhìn thẳng....

....

Tiểu Vũ: Ôi Tống Thanh đáng thương bị ăn cẩu lương... Mau tìm được Hồng Liên của anh đi nào....