[Nhiệm vụ hoàn tất, bắt đầu truyền tải ký chủ tới vị diện tiếp theo.]
[Nhiệm vụ hoàn tất, bắt đầu truyền tải ký chủ tới vị diện tiếp theo.]
[Nhiệm vụ hoàn tất, bắt đầu truyền tải ký chủ tới vị diện tiếp theo.]
Lâu sau, Vũ Điệp mở mắt. Nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh, nàng hiểu rõ, bản thân đã hoàn thành mọi thứ tại thế giới thứ năm kia.
Nàng đứng dậy, nhìn bản thân trước gương. Thiếu nữ da trắng như tuyết, tóc đen nhánh như mun. Đôi mắt bồ câu trong suốt, rèm mi cong dài tựa cánh bướm. Vũ Điệp mặt không đổi sắc mà cởi váy ngủ ra, qυầи ɭóŧ cũng bỏ xuống. Nhìn bản thân trần trụi, gương mặt nàng hiện lên vẻ hài lòng.
Không tệ. Mặt học sinh dáng người phụ huynh, loại hình này cũng thật ổn. Nguyên chủ tuổi còn nhỏ mà thân thể đã gợϊ ɖụ© chừng này, đây là một ưu thế lớn với Vũ Điệp. Ở thế giới thứ tư nàng là một tiểu loli, dù dễ thương nhưng cũng rất khó quyến rũ đàn ông.
"Lin, đối tượng thu thập tϊиɧ ɖϊ©h͙ lần này?" Vũ Điệp mị mị mắt, truyền tải suy nghĩ. Nàng ngồi xuống sàn, dạng hai chân ra. Nga, không tồi đâu. Không phải bạch hổ, nhưng tiểu huyệt nàng cũng vô cùng đẹp mắt. Hai cánh hoa trắng bóc chỉ có chút lông tơ, mũm mĩm đáng yêu, bên trong mang màu đỏ hồng. Nghĩ tới việc chỉ vài tiếng trước bản thân vừa được côn ŧᏂịŧ thô to nhồi mãn, lỗ huyệt của Vũ Điệp không khỏi tiết ra da^ʍ thuỷ.
[Anh họ của nguyên chủ, tên Trịnh Ân. Nếu cô có hứng thú thì có thêm nhiệm vụ phụ tuyến, đối tượng là Tôn Hoằng, bạn trai cũ nguyên chủ.]
Rất nhanh sau đó, hệ thống, hay tên gọi là Lin đáp lời. Giọng nói nó khô khốc nhạt nhẽo, nhưng không giấu nổi tia cung kính nể phục. Đây chính là ký chủ tài năng nhất nó từng phục vụ, thời gian ngắn như vậy đã thu thập được vô vàn tϊиɧ ɖϊ©h͙. Thêm nữa Lin cũng thích Vũ Điệp ở một điểm là, nàng vô cùng da^ʍ dãng nhưng lại thành thật với bản tính. Có mấy người trước kia nó đồng hành cùng, toàn là thể loại lời nói và suy nghĩ không đồng đều. Lúc đầu e thẹn bướng bỉnh, nhất quyết không chịu mở chân ra. Nhưng khi đã nếm trải dư vị tìиɧ ɖu͙© thì không khác gì da^ʍ nữ nhiều năm thiếu thao.
"Vậy lần này tôi nghỉ nhiệm vụ phụ. Lâu lắm không làm một cô gái chung thuỷ rồi, thật hoài niệm a!"
Vũ Điệp mỉm cười. Đôi mắt xinh đẹp híp lại, thoạt nhìn đến là thiên chân vô tà.
[Đối tượng thu thập tϊиɧ ɖϊ©h͙ đang lên phòng cô rồi, ký chủ. Thỉnh mặc quần áo chỉnh tề lại.] Lin nhắc nhở.
"Ồ, nhưng tôi muốn tiến độ nhiệm vụ được đẩy nhanh hơn. Đây không phải là một cơ hội tốt sao?"
Vũ Điệp nhếch môi. Đoạn nàng vơ lấy bộ đồng phục trên bàn, để gần về phía mình. Nàng mặc qυầи ɭóŧ vào, cùng lúc đó, tiếng cửa mở vang lên.
Trịnh Ân và nguyên thân vốn thân thiết, thêm nữa hắn chỉ coi nàng là một đứa trẻ. Vậy nên theo thói quen, Trịnh Ân không gõ cửa. Sau khi miếng gỗ trắng được mở tung, một khung cảnh liền hiện ra khiến hắn sững sờ.
"Thành công." Nghe thấy, Vũ Điệp liếʍ môi. Xong sắc mặt nàng nhanh chóng biến đổi, đỏ ửng lên. Nàng đưa tay ép chặt lên l*иg ngực, giả vờ làm bộ giật mình ngại ngùng. Điều đó cũng khiến hai vυ' nàng đã to sẵn liền tạo thêm một khe rãnh sâu hút.
"Trịnh Ân, anh đi ra ngoài cho em!" Nàng lớn tiếng, nhưng lại dùng giọng mũi. Thế nên thanh âm như đang nũng nịu, nhỏ nhẹ tựa của chú mèo nhỏ.
Trịnh Ân giật mình, vội xoay lưng đóng sập cửa lại.
Hắn thở hổn hển, hơi thở dần bình ổn lại. Nhưng như vô tình mà giống hữu ý, hình ảnh kia liên tục đong đưa trong tâm trí hắn. À, hoá ra biểu muội hắn đã lớn rồi, không phải con nhóc ngăm đen ngày xưa.
Thêm nữa, nàng dậy thì vô cùng thành công, cả cơ thể phát dục hoàn hảo. Trịnh Ân vẫn nhớ rõ, nàng có hai bầu vυ' kích cỡ rất lớn, làn da trắng bóc. Đôi chân dài miên man, không tì vết. Nghĩ tới tư vị mất hồn khi chúng kẹp lên eo mình, lại nghĩ tới cặp đào tiên nhấp nhô kia, đũng quần Trịnh Ân không khỏi phồng lên. Hắn chưa từng làʍ t̠ìиɦ với phụ nữ, nhưng đã từng xem qua kha khá clip nóng trên web đen. Nhớ lại, hắn càng cứng lên dữ dội, côn ŧᏂịŧ nóng rực lên.
Từ nhỏ, Trịnh Ân chỉ quen với nữ sinh duy nhất là Vũ Điệp. Trước đó hắn đã dành cho nàng một tình cảm đặc biệt, nhưng nó thập phần trong sáng thuần khiết. Nhưng giờ, hắn nghĩ lại rồi.
Hắn muốn đè nàng dưới thân, hung hăng thao lộng tao huyệt của nàng!
"Anh họ, em xong rồi, chúng ta đi được chưa ạ?" Bỗng, một giọng nói rụt rè vang lên bên lỗ tai hắn. Trịnh Ân hoàn hồn, ngoảnh mặt lại. Thiếu nữ mặc đồng phục nghiêm túc, trên tay là cặp sách màu đen. Sắc mặt nàng vẫn hơi đỏ, chắc vẫn ngượng ngùng vì tình huống khi nãy.
"Ừ, ngoan. Xuống ăn sáng đã, Tiểu Điệp." Trịnh Ân thân sĩ cầm cặp hộ nàng, mỉm cười ôn hoà.
"Vâng! Anh ơi, anh cho em ăn gì đấy?" Vũ Điệp ngọt ngào cười. Bố đã đi vắng, Trịnh Ân là tới chơi vài hôm. Giờ chỉ còn mẹ nàng ở nhà, nhưng bà cũng đã tới công ty từ sớm.
"Xúc xích, bánh mỳ và sữa bò." Trịnh Ân trả lời, ánh mắt đầy sủng nịnh, "Tiểu Điệp Nhi ngoan, hôm nay không có súp bí đỏ mà em ghét.
"Nga, Điệp Nhi yêu biểu ca nhất!" Vũ Điệp reo lên, ôm lấy Trịnh Ân. Như vô ý, đôi vυ' mềm mại kẹp vào cánh tay hắn. Nhưng nàng làm bộ không nhận ra, ánh mắt vẫn đến là hồn nhiên thơ ngây.
Xúc cảm ấm mềm khiến Trịnh Ân cứng người lại. Hắn cụp mắt che giấu tia lửa nóng trong mắt, thâm tâm chửi thề.
Mẹ kiếp, hắn cứng chết mất!