**
Chỉ có thể sờ ngực, cậu chịu không?
Vừa dứt lời cô đã đỏ mặt, Ngu Thần nghe xong lời này liền ôm lấy cô từ sau lưng, tay cũng không thành thật từ vạt áo mò vào trong.
Dương Đào rũ mắt là có thể thấy áo lông của mình phập phồng lên xuống, nhìn là biết tay Ngu Thần đang ở nơi đó.
Lúc tắm rửa mình cũng xoa chỗ đó, nhưng bây giờ bị Ngu Thần làm chuyện giống như vậy lại mang đến cảm giác hoàn toàn khác...
Ngu Thần xoa nắn qua áo ngực của cô trong chốc lát, một bàn tay không nắm được hết khối mềm mại của cô, cậu ngại không đã ghiền liền đẩy áo ngực lên cao, để tay mình trực tiếp nắm lấy bầu ngực tràn đầy của cô.
Hai người ở dưới bóng đêm, một trước một sau, Dương Đào e lệ cúi đầu, đón nhận hành động của Ngu Thần, thở phì phò, nhất thời ai không nói gì.
Dương Đào cảm nhận được lòng bàn tay của Ngu Thần vuốt ve đầṳ ѵú mẫn cảm của mình, đầṳ ѵú bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến cứng lên, không nhịn được mà phát ra tiếng rêи ɾỉ, muốn né tránh, "Ưʍ..."
Ngu Thần nắm bóp khối thịt mềm mượt trong tay, đùa nghịch đến vui vẻ, không muốn buông tay, dùng sức ấn Dương Đào vào lòng mình, hai người ngồi dưới đất, móng tay cậu nhẹ nhàng quét qua đầṳ ѵú Dương Đào, khiến cho cô rùng mình, cả người run rẩy.
Lưng Dương Đào dán lên ngực Ngu Thần, sau mông bị một cây gậy ấm nóng trêu chọc, tất nhiên cô biết đó là cái gì, quay đầu nhìn cậu, hai má cô hơi ửng hồng, môi đỏ hé mở, "Đừng sờ được không?"
"Không được." Ngu Thần dứt khoát trả lời, hai tay xoa bóp càng hăng say, đầṳ ѵú kẹp giữa hai ngón tay cậu, Dương Đào cắn môi chịu đựng tình triều mãnh liệt Ngu Thần mang đến.
Ngu Thần ngồi thẳng dậy, xoay mặt Dương Đào lại mυ'ŧ hôn môi cô, nói nhỏ bên tai cô, hơi thở của cậu nóng cháy, "Chị gái nhỏ, được bóρ ѵú có thoải mái không? Còn có thể thoải mái hơn đấy, muốn không?"
Mặt Dương Đào càng hồng, muốn bò dậy khỏi người cậu, không ngờ bị hai chân Ngu Thần quấn lấy đùi cô, làm nó mở rộng ra.
Ngu Thần một tay sờ ngực cô, một tay đi xuống đến váy ngắn bị căng ra vì hai chân mở rộng...
Dương Đào đang cảm thấy lúng túng hết sức thì Ngu Thần đã cách quần tất sờ đến chân tâm của cô, giọng nói vừa gợi cảm vừa ngả ngớn chậm rãi nói bên tai cô, "Chị gái nhỏ, chị ướt rồi này. Nước vẫn còn tuôn ra đây."
"Đừng nói nữa mà!"
"Không được." Cách qυầи ɭóŧ với quần tất, ngón tay Ngu Thần sờ tới sờ lui tại nơi bí ẩn kia, động tác không có quy luật, lúc nhẹ lúc mạnh, khiến cho Dương Đào phát run, rầm rì nhỏ giọng rêи ɾỉ.
Đợi đến khi Ngu Thần chịu buông Dương Đào ra, hai người đều đỏ mặt, thở hổn hển, cậu còn cần thận kéo áσ ɭóŧ của Dương Đào xuống, chỉnh lại áo lông cho cô.
Dương Đào nhìn nơi đang phồng lên giữa hai chân Ngu Thần, nghĩ đến đầṳ ѵú cương cứng của mình cọ xát với áo ngực cũng không dễ chịu, nhỏ giọng hỏi cậu, "Ngu Thần, cậu có muốn đến phòng vệ sinh không?"
.....
Ngu Thần từ phòng vệ sinh của khu giảng đường đi ra, khuôn mặt điển trai vốn căng chặt vì du͙© vọиɠ đã được thay thế bằng vẻ mặt thỏa mãn sau khi phát tiết, lúc cậu muốn ôm Dương Đào, cô nghiêng người tránh, "Rửa tay chưa?"
"Rửa sạch rồi." Ngu Thần xòe tay ra cho Dương Đào xem, nhân lúc cô đang kiểm tra, ôm chặt eo cô, nói nhỏ bên tai cô, "Bắn nhiều lắm, lần sau đút cho miệng nhỏ phía dưới của chị được không?"
Dương Đào nghiêng mặt đi, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ cô thật sự muốn bạch bạch bạch với em trai của đàn em sao ...
Sao tự nhiên lại nghĩ đến chuyện thải dương bổ âm thế này!
Từ đó về sau, Dương Đào nhận được bài học nhớ đời về chuyện trẻ con không thể nuông chiều!
Du͙© vọиɠ chiếm hữu kỳ quái gì đó, ham muốn tràn đầy gì đó, không cho phép cô không để ý đến cậu ta hơn một tiếng, không được nói chuyện với bạn khác giới, lúc hai người ở chung cô chỉ được ngồi trên đùi cậu ta, ngao ngao ngao thật là đáng sợ hic!
"Chị gái nhỏ, phải cởϊ qυầи áo nha. Nếu không thì em ăn kiểu gì nha?" Ngu Thần một tay chống tường, nhìn Dương Đào ở trước mặt
"Không!" Dương Đào nắm cổ áo lắc đầu, nhìn Ngu Thần đang dồn mình vào tường.
Hình ảnh Ngu Thần bắt nạt chị gái nhỏ, Dương Đào giống như cái bánh bao mềm mại bị bắt nạt được tái diễn sinh động.
"Nếu không em sẽ 'làm' chị luôn ở đây nha." Ngu Thần chỉ chỉ vào háng mình, "Dạo này vẫn luôn muốn đi vào trong chị đó."
Dương Đào chu môi, tức giận đáp lại, "Thế thì cắt nó đi là được."
Ngu Thần chợt cảm thấy phía dưới căng thẳng, nhìn cô hơi mỉm cười, "Không sợ phải thủ tiết sao? Mau cởi đi không là sắp tan học rồi đấy,"
Hai mắt Dương Đào lóe lên, lát nữa tan học là sẽ có người tới nhà vệ sinh nam hu hu hu.
Vì sao cô lại đồng ý nếu điểm toán của cậu ta được 120 điểm sẽ cởϊ qυầи áo cho cậu liếʍ ngực a, tại sao lại là loại chuyện xấu hổ này?!
Ngón tay Ngu Thần phủ lên nút áo khoác của cô, hai ba động tác làm lộ ra áσ ɭóŧ màu xanh kẻ sọc đang bao bọc hai vυ' trắng nõn.
"Ưm ưʍ... Ngu Thần, nhẹ chút!"
Đầu lưỡi của Ngu Thần đảo quanh núʍ ѵú phấn hồng, phía trên còn có nước miếng sáng lấp lánh, mùi thơm của da thịt xông vào mũi, chị gái nhỏ của cậu đúng là vừa thơm vừa ngọt.
"Ưʍ... Đủ..đủ chưa?" Dương Đào dựa vào tường, khuôn mặt nhỏ tràn đầy vẻ bất lực, áo trên nửa cởi làm lộ ra hai luồng đẫy đà, đầu Ngu Thần vùi trước ngực, hút mạnh, tưa lưỡi thô ráp lướt qua đầṳ ѵú làm cả người cô tê dại...
Ngoài miệng Dương Đào hỏi Ngu Thần đã đủ chưa nhưng lại tự ưỡn ngực lên muốn càng nhiều, "Ư ư... Ngu Thần đủ rồi, liếʍ thế đủ rồi! Ô ô...."
Ngu Thần thấy tay Dương Đào đang đỡ ở vai mình nâng lên, cho rằng cô muốn đẩy cậu ra, liền cầm hai tay cô đẩy lên tường, hành động càng càn rỡ.
"Cứ rêи ɾỉ suốt, thoái mái sao? Thật muốn 'làm' chị luôn mà." Ngu Thần khẽ bóp lấy một bên, một bên thì nhấm nháp trong miệng, còn cắn một cái, dùng răng kéo núʍ ѵú cô, liếʍ liếʍ không ngừng.
Cái tên xấu xa hư hỏng này, có phải hồi nhỏ không được bú sữa không mà nhất định phải bú ngực cô thế hả?!
Dương Đào lén đẩy áo ngực ra xem, đầṳ ѵú phấn hồng còn có dấu răng nhợt nhạt, lại nâng mắt nhìn Ngu Thần, "Cậu cần giấy không?"
"Không cần." Ngu Thần ngồi trên bồn cầu cởϊ qυầи, "Chị có thể giúp đấy."
Dương Đào nắm tay mình, nhìn chỗ cộm lên giữa háng cậu, tâm loạn như ma, "Không...không thèm. Tôi ra ngoài trước đây."
Ngu Thần cài chốt cửa, vuốt ve côn ŧᏂịŧ của mình, khi nào mới có thể ăn sạch chị gái nhỏ đây?
**
Dạy xong tiết buổi chiều, Dương Đào vừa định nhân lúc không có tiết ngồi soạn giáo án.
Không ngờ cô giáo Lý ở bàn bên cạnh ngó sang, thần thần bí bí, "Dương Đào, chiều nay đưa cô đi đến chỗ này."
"Sao? Giáo án em chưa soạn xong."
"Mai làm, để mai làm."
Hai người lên xe cô giáo Lý, đến Đông Đại, cô đậu xe ở chỗ đậu xe công vụ, dẫn Dương Đào đi vào bên trong.
Dương Đào thấy cổng trường Đông Đại, liền hiểu, "Chị mượn được thẻ à?"
Cô giáo Lý buồn bực, "Thẻ gì cơ?"
"Thẻ cơm đó." Dương Đào nói tiếp, "Nhà ăn số 1 của Đông Đại nổi tiếng là đồ ăn rất ngon đấy."
Thật ra cô có thẻ cơm của Đông Đại, là của Ngu Thần.
Sau khi hai người chia tay cô vẫn giữ, thường xuyên nhìn ảnh trên thẻ của Ngu Thần phát ngốc.
Cũng thật đáng tiếc, Ngu Thần vào đội tuyển quốc gia, thẻ kia cũng không thể sử dụng được nữa.
Cô giáo Lý vừa đi vừa trợn mắt, "Tôi thấy cô suốt ngày ăn ăn ăn."
"Thế chúng ta đi đâu?"
"Đến rồi đến rồi."
Dương Đào nhìn biển ghi phòng vệ sinh nữ ở trước mặt, có chút buồn bực.
Hai người vào bên trong, cô giáo Lý dẫn Dương Đào đến chỗ cửa sổ, nhìn ra ngoài, trước mắt là một thảm cỏ xanh, một góc sân tennis của Đông Đại liền hiện ra trước mắt.
"Ngu Thần, chính là ngôi sao tennis đang nổi đó! Cậu ta đang huấn luyện ở đây." Cô giáo Lý rất hưng phấn chỉ về phía sân.
"... Cậu ta không phải nên ở phòng tập của đội tuyển quốc gia sao?"
Cô giáo Lý kêu lên một tiếng, nhón chân nhìn ra bên ngoài, "Sao tin tức của cô chậm thế? Phòng tập của đội tuyển quốc gia đang sửa lại, đội họ đến Đông Đại tập luyện."
Dương Đào a một tiếng, cũng nhón chân nhìn ra ngoài.
Bóng tennis màu xanh bị đánh lên rào sau đó bắn ngược lại trên đất, một người đàn ông đi tới nhặt bóng, thân hình cao lớn.
Là bóng hình cô ngày đêm tơ tưởng trong lòng.
Nước mắt của Dương Đào lập tức rơi xuống.