Côn ŧᏂịŧ chôn sâu trong cơ thể chậm rãi ngóc đầu, hoa huyệt sưng đỏ bị cự vật căng rộng ra, A Dung cả kinh, lết thân mình bủn rủn bò lên phía trước. "Bạch" một tiếng, côn ŧᏂịŧ đỏ tím bị nhả ra, chất lỏng da^ʍ mĩ chảy ra ướt dầm dề, hoa huyệt bị căng lớn còn chưa kịp khép miệng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ ào ạt chảy ra từ miệng huyệt đỏ thẫm, theo háng A Dung chảy xuống, thấm lên chăn hỉ đỏ tươi.
Cửu Tiêu nhìn cái mông cong vểnh của nàng, hoa huyệt ướŧ áŧ mấp máy lúc đóng lúc mở, phun ra càng nhiều chất lỏng da^ʍ mĩ, hai mắt dần dần u ám, kỳ thật hắn đã sớm muốn thử làm từ phía sau. Yết hầu Cửu Tiêu lăn lộn, nuốt nuốt nước miếng, vươn tay túm A Dung trở về, hắn nằm trên lưng trần trắng nõn của nàng, nghẹn giọng dụ dỗ:"A Dung, chúng ta lại làm thêm lần nữa."
"Đừng... A...." A Dung còn chưa nói xong, côn ŧᏂịŧ thô cứng đã đâm xuyên qua nàng.
Đâm từ phía sau khiến côn ŧᏂịŧ đâm vào sâu hết cỡ, A Dung nắm chặt đệm chăn dưới thân, khó khăn hít thở, lớn qua, cứng như sắt đâm lên cổ tử ©υиɠ yếu ớt, hai đùi nàng run rẩy, quỳ cũng không nổi.
Cửu Tiêu nắm vòng eo mảnh khảnh của A Dung, nâng mông nàng lên để mình chọc vào rút ra càng thuận tiện hơn. Hắn nhanh chóng đưa đẩy, dươиɠ ѵậŧ ướt dầm dề vọt mạnh vào hoa huyệt sưng đỏ, dùng sức đâm tới đáy rồi rút ra. Nước dính nhớp bắn tung tóe khiến chỗ hai người giao hợp ướt lầy lội, chăn đệm dưới thân bị nước thấm ướt tạo thành nhiều mảng sẫm màu. Cửu Tiêu thở hổn hển, rũ mắt nhìn cự vật đỏ tím của mình ra ra vào vào giữa hai mảnh hoa môi no đủ, huyệt khẩu thịt mềm bị căng mỏng ra như trong suốt sắp nứt. Đối lập thị giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến dục hỏa thiêu đốt hắn càng mãnh liệt, hắn đỏ mắt, đưa đẩy hông cứng rắn tiến quân thần tốc, đầu nấm sưng to chọc trong miệng nhỏ.
"A... Đau quá... Sắp hỏng mất.... Ư ư... Nhẹ chút..." A Dung cong eo, nàng ngửa đầu, thống khổ rên ri.
Sâu quá, A Dung vặn vẹo mông muốn ép vật kia ra.
"Hừ... A Dung, đừng nhúc nhích." Cửu Tiêu cắn răn, bàn tay to đè mông A Dung lại không cho nàng cử động.
Nàng thật chặt, cái miệng kia siết lại khiến hắn vừa đau vừa sướиɠ, giờ lại còn vặn vẹo khiến cái miệng nhỏ thịt mềm mυ'ŧ chặt lấy mã mắt, kɧoáı ©ảʍ đột ngột từ bụng dưới dâng lên, kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến hắn không nhịn được muốn bắn. Nhưng hắn còn muốn tiếp tục giao hợp với nàng, đã quá lâu rồi hắn không chạm vào nàng, tối nay là đêm động phòng hoa chúc của hai người, hắn muốn làm đến khi kiệt sức.
A Dung kêu đến khàn giọng, nước mắt tràn ra chảy xuống, nàng quay đầu nhìn Cửu Tiêu đang nằm trên lưng mình, nũng nịu nói:"Bên trong đau quá, chàng ra ngoài đi."
Cửu Tiêu cúi người, vẫn giữ nguyên tư thế đó nắm cằm nàng, dịu dàng hôn môi dỗ dành:"A Dung, ngoan nhịn một chút, ta sắp xong rồi."
Nam nhân lại bắt đầu đưa đẩy, theo biên độ thọc vào rút ra ở cung khẩu, dươиɠ ѵậŧ của hắn vốn khác người thường, qυყ đầυ cũng lớn hơn, A Dung bị hắn đâm vừa đau vừa trướng, cắn môi rêи ɾỉ:"A a a... Thϊếp bỏ cuộc... A a... Khó chịu quá."
Thịt mềm cung khẩu co dãn, co rút cắn chặt Cửu Tiêu, hắn thở hổn hển kịch liệt, mồ hôi từ trán túa ra đầm đìa. Kɧoáı ©ảʍ ngày càng mãnh liệt, khi sắp đạt đến cao trào, hắn ấn mông A Dung nhanh chóng đâm chọc thêm mười mấy cái, sau đó ôm thân thể run rẩy của nàng bắn ra. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng bắn trong tử ©υиɠ, A Dung vô lực xụi lơ trên đệm, tùy ý để nam nhân bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong cơ thể mình.
Cửu Tiêu thỏa mãn hôn lên trán mướt mồ hôi của nàng, lấy khăn vải lau khô chất lỏng dính nhớp nơi hai người giao hợp. Hắn luyến tiếc rời khỏi thân thể nàng, côn ŧᏂịŧ thô to vẫn chôn sau trong hoa huyệt, phun đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt. Hắn ôm nàng, để nàng vùi trong ngực mình, kéo chăn che thân thể trần trụi của hai người, ngủ một giấc đến hừng đông.
Hôm sau, khi A Dung tỉnh lại, Cửu Tiêu đã không còn bên cạnh. Nàng bò dậy, vừa mới đi được hai bước, đùi nhức mỏi run rẩy khiến nàng đứng không vững, ngã sụp xuống đất. A Dung vừa tức vừa xấu hổ, mắng Cửu Tiêu:"Khốn nạn!"
Đâm nàng tàn nhẫn như vậy, như thể chưa từng thấy qua nữ nhân, sớm muộn gì nàng cũng bị hắn làm đến hỏng mất, lần sau không cho phép hắn nữa, cứ để hắn nghẹn chết đi.
Cửu Tiêu bưng chậu rửa mặt vào, vừa lúc thấy A Dung trần trụi quỳ rạp trên đất. Hắn vội vàng buông chậu, bế nàng lên:"A Dung, nàng không sao chứ?"
A Dung ai oán trừng mắt hắn:"Đều tại chàng, hôm nay ta đi ra ngoài gặp người khác thế nào?"
Cửu Tiêu lấy khăn vải nhúng vào nước ấm, nhẹ nhàng lau mặt nàng, cười đến xuân phong đắc ý:"A Dung đừng lo, ta đã thu xếp hết rồi, hôm nay cứ để tiên quan dẫn khách khứa đi ngắm cảnh Thiên Đình một hôm, đến tối ta sẽ đưa nàng đi gặp mọi người, bọn họ sẽ không chê cười đâu."