Trừ Yêu Truyện

Chương 142: Lớn quá, căng lên thật khó chịu (H)

A Lê đang ngồi trên mép giường cho hài tử bú, bộ ngực sữa lộ ra một nửa, da thịt tinh tế trắng nõn như tuyết. Ánh mắt Lục Trường Uyên thâm sâu, hầu kết lăn lộn, nhẹ nhàng đi qua, bàn tay to khẽ động, cởi bỏ hết váy áo trên người A Lê sau đó cúi người ngậm nốt đầṳ ѵú bên kia mυ'ŧ mạnh.

"Ưʍ... Thượng thần, sao chàng lại đoạt thức ăn của Cẩn Nhi?" A Lê khó nhịn rêи ɾỉ, một tay ôm hài tử, một tay đẩy đầu Lục Trường Uyên.

Lục Trường Uyên khẽ cắn lên đầṳ ѵú bị mυ'ŧ đỏ, khàn giọng nói:"Cẩn Nhi ăn uống ít, ăn không hết, ta làm cha sẽ giúp nó một chút."

"A... Mạnh miệng." A Lê hờn dỗi trừng mắt nhìn hắn, thở gấp:"Đừng liếʍ... Ưʍ... Ngứa."

Lục Trường Uyên nghe vậy chuyển từ liếʍ láp sang gặm cắn, ngậm lấy nhũ hoa hồng phấn, nhẹ gặm nhấm từng chút từng chút một.

"Ưʍ..." A Dung khép hai chân, không nhịn được cọ xát, hơi nước trong mắt dần dâng lên, ai oán nhìn Lục Trường Uyên, chung quy nàng vẫn đấu không lại hắn.

"Híc..." Cẩn Nhi khịt mũi, nhả đầṳ ѵú ướŧ áŧ ra, mắt to tròn xoe mở lớn tò mò nhìn cha mình.

Lục Trường Uyên khẽ nhếch môi, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ múp thịt, khẽ cười:"Cẩn Nhi đã ăn no rồi, giờ đến phiên cha."

Hắn bế nhi tử từ lòng A Lê đặt sang giường nhỏ bên cạnh, kéo mành che khuất tầm mắt nhi tử, sau đó lại bế A Lên lên giường. Ngón tai thon dài linh hoạt cởi hai ba cái rút hết quần áo hai người.

Lục Trường Uyên nằm lên người A Lê, cúi đầu hôn môi đỏ mọng của nàng, bàn tay to tách hai chân nàng ra, chen vào giữa hoa huyệt mềm mại của nàng. Qυყ đầυ nhẹ nhàng thử thăm dò hoa cốc ướŧ áŧ, cọ đến khi dính nhớp, hắn dùng sức tiến vào hoa môi no đủ, phốc một tiếng, côn ŧᏂịŧ thô to chen vào hoa huyệt chật hẹp.

"A..." Hai người đồng thời thở dài thỏa mãn.

Lục Trường Uyên mồ hôi nhễ nhại, bị thịt mềm siết chặt, bàn tay nôn nóng xoa mông thịt đầy đặn của A Lê.

Thật chặt, mới cắm vào nửa côn ŧᏂịŧ đã không tiến thêm được, huyệt thịt cắn chặt dươиɠ ѵậŧ hắn, đè ép cự vật xâm lấn như muốn đẩy hắn ra ngoài. Lục Trường Uyên vỗ nhẹ mông A Lê, khàn khàn nói:"Thả lỏng một chút, kẹp chặt như vậy ta đi vào thế nào được."

A Lê ủy khuất nhìn Lục Trường Uyên:"Thượng Thần, thứ kia của chàng lớn quá, khiến phía dưới của ta căng trướng khó chịu."

"Nhõng nhẽo." Lục Trường Uyên cúi đầu cắn đầṳ ѵú nàng, nhún người đâm vào.

"Á... Thượng thần... Hết cỡ rồi... Đừng vào nữa..." A Lê nhăn chặt mày, hít hà một hơi, cảm nhận kích cỡ dươиɠ ѵậŧ hơn người đang không ngừng chen lấn tiến vào.

Thật nóng, cứng như vậy, nàng cảm thấy mình bị bỏng đến hỏng mất, vách trong kiều nộn bị banh ra, đường đi nhỏ hẹp gian nan nuốt lấy cây côn ŧᏂịŧ vẫn đang tiếp tục đâm vào.

A Lê khó chịu vặn vẹo, hai chân run rẩy không kiểm soát, nàng thật sự sẽ bị căng hỏng mất, lớn quá.

Hai mắt Lục Trường Uyên đỏ rực, ánh mắt nặng nề nhìn nơi hai người đang kết hợp, nơi đó vẫn còn nửa cây dươиɠ ѵậŧ lộ ra ngoài, hắn mổ mổ lên chóp mũi nàng, trấn an nói:"Còn chưa cắm vào hết đâu, ngoan, nhịn một chút, nàng có thể ăn được hết."

Hắn thẳng người tiếp tục đâm vào, càng vào trong càng chật hẹp, côn ŧᏂịŧ bị siết chặt thật sảng khoái, qυყ đầυ tiếp tục khoan vào chỗ sâu trong cái miệng nhỏ.

"Á... A.... Đau quá, thật sự hết rồi, không vào được nữa."

A Lê mày nhăn càng chặt, nàng cắn môi, thân mình run rẩy, chịu đựng đau đớn cùng kɧoáı ©ảʍ dưới thân, móng tay cắm vào da lưng Lục Trường Uyên.

Lục Trường Uyên thở hổn hển, chịu đựng đau đớn trên lưng, hưởng thụ cảm giác bị thịt non ướŧ áŧ xoắn lấy, sướиɠ đến da đầu tê dại. Hắn thoả mãn thở dài, bóp eo nhỏ của A Lê, đẩy hông nhanh chóng đưa đẩy. Dươиɠ ѵậŧ nhiều lần đâm tới đáy, dùng sức đẩy vào cổ tử ©υиɠ, nếp thịt chặt chẽ bị căng ra, khi côn ŧᏂịŧ rời khỏi thì vội khép lại. Mỗi lần đâm vào liền vang lên tiếng nước dính nhớp, òm ọp òm ọp khiến người ta đỏ mặt.

"Ưʍ... A... Sâu quá, chậm lại một chút..." A Lê bị động tác dũng mãnh của Lục Trường Uyên làm cho lắc qua lắc lại, thân mình nhỏ xinh như nước lục bình, tùy sóng phập phồng lắc lư.

Lục Trường Uyên chảy đầy mồ hôi, hắn cắn răng không ngừng đưa đẩy va chạm, côn ŧᏂịŧ được bọc chặt, giống như bị cái miệng nhỏ ướŧ áŧ cắи ʍút̼, sướиɠ đến mức xương cốt tê dại, toàn thân giống như bị điện giật. Trên trán hắn nổi đầy gân xanh, hạ thân căng như muốn nổ tung, đã sắp tới giới hạn, nhanh chóng thúc nhanh mấy chục cái, Lục Trường Uyên ấn chặt mông A Lê, ép lên miệng cổ tử ©υиɠ bắn ra nước dịch trắng đυ.c đặc sệt.

Sau một trận thở dốc, cảnh sắc kiều diễm trở lại yên bình. A Dung lấy tay đẩy ngực Lục Trường Uyên, yếu ớt nói:"Thượng thần, đi xuống đi, nặng muốn chết."

Lục Trường Uyên âu yếm mổ lên mũi nàng, thỏa mãn rời khỏi người nàng, hắn vươn tay ôm chầm lấy thân thể thơm mềm, tiếp tục tận hưởng dư vị cao trào.

A Lê ngẩng đầu nhìn Lục Trường Uyên, thuận miệng hỏi:"Thượng thần, hôm nay chàng đi làm gì vậy?"

Khuôn mặt thỏa mãn của Lục Trường Uyên đột nhiên lộ ra vài phần chột dạ, hắn nhéo má A Lê, làm như không có gì nói:"Không làm gì, hôm nay hái được cho nàng chút hoa quả tươi."

Nói xong trong tay liền biến ra một rổ trái cây tươi ngon. A Lê nhìn rổ trái cây, không nghi ngờ gì hắn. Bởi vì Lục Trường Uyên cũng thường ra ngoài hái hoa quả tươi cho nàng. Lục Trường Uyên nhìn A Lê không nghi ngờ gì, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Hắn không dám nói những chuyện mình đã làm cho nàng, vì những gì hắn sắp làm sẽ tổn thương đến Lục tỷ thân thiết nhất của nàng. Chuyện này nhất định không thể để A Lê biết được, nếu không không biết nàng sẽ gây ra chuyện gì. Hắn thật vất vả mới cầu xin được nàng tha thứ, không thể lại sinh ra khoảng cách với nàng.