Đông Hoàng Thái Cửu đứng trước cửa, chau mày, sắc mặt âm trầm đáng sợ, trong phòng truyền đến tiếng A Lê rêи ɾỉ, âm thanh nam nhân thô nặng, tiếng giường lay động kẽo kẹt, tất cả đều ám chỉ sự việc đang phát sinh bên trong.
Tên hỗn trướng* không biết sống chết nào dám làm ra loại sự tình này dưới mí mắt hắn, quả thực là tìm chết. Đông Hoàng Thái Cửu nổi giận gầm lên một tiếng, móng vuốt vàng dài ra chém lên cánh cửa, trong màn khói bụi, hắn thấp thoáng thấy nam nhân đáng chết kia nằm trên người A Lê, không ngừng chuyển động, dươиɠ ѵậŧ ướt đẫm ra ra vào vào giữa hai chân trắng nõn của nàng.
Hỗn trướng: Khốn nạn, vô liêm sỉ, thằng khốn,... (Mình để nguyên từ gốc không sửa vì dịch ra nghe hiện đại quá, nhưng nếu các bạn không thích thì cmt để mình sửa lại nha.)
Mặt A Lê ửng hồng, nằm dưới thân nam nhân kiều mị rêи ɾỉ, thân mình nhỏ xinh bị đâm lắc qua lắc lại.
"Tìm chết!" Đông Hoàng Thái Cửu lạnh lùng liếc Lục Trường Uyên, con ngươi xanh biếc nồng đậm sát ý.
A Lê mở to mắt quay đầu nhìn về hướng cửa, thấy sát khí dữ dội toát ra từ Đông Hoàng Thái Cửu, sợ tới mức khóc òa:"Ô...Đạo trưởng, A Lê xin ngươi, đi mau đi..."
Mồ hôi nóng chảy từng giọt từng giọt trên thái dương Lục Trường Uyên rớt xuống, hắn thẳng lưng đâm mạnh vào trong, dùng sức đè ép lên cổ tử ©υиɠ.
A...Thật chặt, bên trong thân thể tiểu hồ ly thật là quá mức thoải mái, sướиɠ đến mức da đầu tê dại. Hắn thở hổn hển, rũ mắt nhìn nơi hai người đang kết hợp, tiểu nộn huyệt sưng đỏ run run nuốt dươиɠ ѵậŧ hắn, huyệt khẩu bị căng lớn đến không thể tưởng tượng nhưng vẫn ăn không hết hắn, vẫn còn một phần dươиɠ ѵậŧ lõα ɭồ bên ngoài.
Hắn muốn nhập vào sâu hơn nữa, đem nguyên cây dươиɠ ѵậŧ chôn trong thân thể nàng, cùng nàng dung hợp, thân mật khăng khít bên nhau. Cố sức rút ra côn ŧᏂịŧ bị kẹp chặt, Lục Trường Uyên nâng eo, dươиɠ ѵậŧ thô dài đẩy ra tầng thịt nếp uốn, chọc đến tử ©υиɠ.
"A..." A Lê hét lên một tiếng, toàn bộ thân thể co rút run rẩy, hai đùi không ngừng run lên, mày liễu tinh tế nhăn lại, nàng khóc thút thít xin tha:"Huhu...Đạo trưởng, xin ngươi đừng vào nữa, đã là giới hạn rồi, A lê sẽ hỏng mất..."
"Hừ...Ngươi chặt như vậy, bị ngươi kẹp đến bắn ra mất." Lục Trường Uyên than một tiếng, tạm thời bất động chôn trong thân thể A Lê. Qυყ đầυ trương phồng bị cắn chặt, vừa đau vừa thỏa mãn, xúc động muốn bắn tinh.
Bên tai truyền đến tiếng quát khẽ, móng vuốt sắc nhọn hung hãn lao đến, Lục Trường Uyên căng thẳng, vung tay lên, một luồng khí trắng hùng hậu bay ra, nghênh chiến đối diện với móng vuốt Đông Hoàng Thái Cửu. Khí thế kia quá mức mạnh mẽ uy lực, nhất thời Đông Hoàng Thái Cửu chưa kịp chuẩn bị, bị đẩy lui về phía sau vài bước. Hắn cố trụ lại gót chân, vận khởi toàn bộ yêu lực, quanh thân tản ra luồng gió làm làm người ta sợ hãi, lao về phía Lục Trường Uyên vẫn còn đưa đẩy phập phồng trên người A Lê.
"A...Đạo trưởng..." A Lê hoảng sợ nhìn Đông Hoàng Thái Cửu đang phóng đến như vũ bão, nàng nôn nóng thúc giục Lục Trường Uyên:"Ngươi đánh không lại Đông Hoàng Thái Cửu, A Lê xin ngươi mau đi nhanh đi...A..."
Lục Trường Uyên đem nguyên cây côn ŧᏂịŧ thọc vào tận sâu bên trong, hắn khàn khàn giọng hỏi:"A Lê, thích ta chưa? Hả?"
"Ừ...Thích, thích, đạo trưởng ngươi mau đi nhanh đi... A Lê không muốn ngươi chết..." Vào lúc này rồi mà đạo sĩ thúi còn quan tâm đến vấn đề này, A Lê bị dọa sợ muốn chết, nàng gật đầu loạn lên, hy vọng Lục Trường Uyên có thể lập tức rời khỏi đồ sơn.
Nghe được A Lê nói thích mình, sắc mặt Lục Trường Uyên dịu đi vài phần, hắn nhẹ giọng hùa theo:"Được, nhanh thôi, đợt lát nữa sẽ đi."
Còn muốn đợi lát nữa mới đi? A Lê càng sốt ruột nóng nảy, mắt thấy móng vuốt sắp đâm vào đầu Lục Trường Uyên, A Lê hoảng sợ che mắt không dám nhìn hình ảnh đẫm máu kế tiếp.
"A..."
Giây tiếp theo truyền đến tiếng nam nhân kêu thảm thiết, nhưng A Lê vẫn còn cảm giác Lục Trường Uyên đang dũng mãnh đưa đẩy trong thân thể mình, cự vật phá vỡ tầng tầng lớp thịt mềm, cảm giác đưa đẩy trong thân thể vẫn rõ ràng như vậy.
"A...Đạo trưởng..." A Lê chậm rãi mở to mắt, nhìn Lục Trường Uyên nằm trên nàng, mồ hôi hắn đầm đìa, trên trán nổi đầy gân xanh, thở hổn hển nặng nề nhưng trên người lại không có chút thương tổn.
Mà cách đó không xa, Đông Hoàng Thái Cửu quỳ rạp trên mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi. A Lê khϊếp sợ nhìn hết thảy, như lọt trong sương mù.
"A Lê... Tập trung, ôm chặt ta." Lục Trường Uyên bất mãn cắn lên khuôn mặt trắng nõn của A Lê, kéo A Lê đang ngây người trở lại.
Hắn bóp eo A Lê, lại lần nữa tàn nhẫn luận động, hạ thân chuyển động càng lúc càng kịch liệt, càng lúc càng hung hãn, âm thanh bạch bạch bạch vang lên ngày càng to hơn.
"A a a...Đừng...Nhanh quá..." A Lê cắn môi dưới, liên tục hít thở, cổ tử ©υиɠ bị đâm đau nhức, kɧoáı ©ảʍ tràn ngập toàn bộ hoa huyệt rồi nháy mắt lan khắp thân thể, ánh sáng chợt lóe lên trước mắt, nàng run run tiết ra.
Côn ŧᏂịŧ bị tiểu huyệt nộn đạt cao trào khóa trụ lại, liên tiếp co rút xoắn chặt, Lục Trường Uyên bị cắn kêu lên một tiếng, hắn thở dốc kịch liệt đâm vào hơn mười cái nữa, côn ŧᏂịŧ đâm thẳng tắp toàn bộ vào trong, kịch liệt run rẩy, phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt nóng bỏng.