Giờ khắc này, trong lòng Minh Lạc bỗng nhiên sinh ra
một
cỗ phẫn nộ.
Quá khứ các nàng muốn làm như thế nào nàng đều nhịn, mỗi người đều
nói
đi
nói
lại thái hoàng thái hậu
yêu
thương nàng như con
gái
ruột, thái hoàng thái hậu cũng cho là như vậy,
một
bên bà ta từ ái nhìn nàng,
một
bên ngàn dặm xa xôi để người ta đưa nhiều loại dược vật làm nàng sinh non, khó sinh cho nàng hưởng dụng. Những cái này nàng đều nhận, vẫn có thể mang theo chút cảm tình cuối cùng gọi bà ta
một
tiếng "cô
mẫu".
Thế nhưng nàng trở về kinh thành, các nàng trực tiếp nắm nàng còn chưa đủ, còn muốn dùng a Hữu tới bắt bóp nàng,dù nàng lại
không
nghĩ, cũng
không
chịu được.
Minh Lạc rút tay từ trong tay thái hoàng thái hậu về, quay đầu nhìn Ôn Nhã, thanh
âm
lạnh lùng
nói: "Thái hậu nương nương, a Hữu còn
nhỏ, ngay cả đứng còn chưa vững, còn cần thần phụ làm bạn bên cạnh. Bệ hạ mặc dù là cửu ngũ chí tôn, thái hậu nương nương có quyền
yêu
cầu thần tử đưa hài tử của mình tới phục thị bệ hạ, nhưng thần phụ cũng là
cô
nhi, lại
không
muốn để hài tử của mình giống như mình
không
có phụ mẫu đồng hành lớn lên."
"Nếu là thái hậu nương nương cảm thấy bệ hạ
cô
đơn,
không
bằng hãy đón đại hoàng tử từ chùa miếu trở về. Theo thần phụ thấy, tuy Liễu Nguyên đại sư
nói
đại hoàng tử Phật duyên thâm hậu, nên nuôi dưỡng ở môn hạ Phật tổ, kỳ
thật
nghĩ kĩ
thì
thấy hồi cung cũng
không
phải
không
có cách giải quyết, ngay tại nam cung xây
một
tòa chùa miếu cho đại hoàng tử ở lại, như thế Bưng Ý thái hậu cũng có thể hồi cung, há
không
phải rất tốt sao?"
Ôn Nhã nhìn Minh Lạc ngồi thẳng tắp, ánh mắt
không
chút nhượng bộ nào, nhất thời bị
sự
trực tiếp và ngữ khí cường ngạnh của nàng làm cho cho giật mình.
Vừa mới bầu
không
khí trong đại điện vẫn là cửu biệt trùng phùng, Ôn Nhã
không
nghĩ tới Minh Lạc lại đột nhiên cường ngạnh, trở mặt
không
quen biết, Minh Lạc trước kia cũng
không
phải như thế.
Ôn Nhã trừng mắt với Minh Lạc hơn nửa ngày mới hồi phục tinh thần, nàng ta vừa mới
nói
những lời kia bất quá là bởi vì
không
quen nhìn Minh Lạc và thái hoàng thái hậu làm bộ làm tịch, xé rách vẻ mặt giả vờ ôn nhu của hai người, gợi mâu thuẫn giữa hai người mà thôi.
Hoàng đế là tôn tử của thái hoàng thái hậu, thái hoàng thái hậu nên đứng cùng
một
phía với nàng ta cùng Túc vương phủ thế bất lưỡng lập. Nhưng hết lần này tới lần khác đại hoàng tử lại là cây gai giữa thái hoàng thái hậu và nàng, hoặc là
nói
cùng mẫu thân nàng Thăng Bình đại trưởng công chúa.
Ôn Nhã có chút cứng ngắc cười cười, nàng ta
nói: "A Lạc, nghe
nói
người bắc địa dũng mãnh,
không
nghĩ tới ngươi mới ở bắc địa hai năm,
đã
học được mấy phần tinh túy của người bắc địa. Hữu ca nhi là đường thúc của bệ hạ, hoàng chất của thái hoàng thái hậu nương nương, cái này là thân càng thêm thân,
hắn
xuất sinh lâu như vậy, thái hoàng thái hậu đều chưa thấy qua, chỉ là muốn để ngươi đem
hắn
ôm đến trong cung để thái hoàng thái hậu nương nương nhìn
một
cái, qua lời của ngươi sao lại thành đưa
hắn
vào cung làm nô tài rồi,
không
khỏi
nói
nhỏ
thành to."
Minh Lạc đứng dậy, nàng
đi
xuống bậc thang, quỳ xuống
nói: "Thái hậu nương nương, thần phụ
không
biết ý của thái hậu nương nương, thần phụ theo vương gia ở biên cương hai năm, hai năm này vương gia vì nước cúc cung tận tụy, bình định chiến
sự
biên cương, coi như
không
có công lao cũng cũng có khổ lao, lại
không
biết thái hậu nương nương mới mở miệng lại muốn để nhi tử của thần phụ vào cung làm nô, nhục nhã bực này, xin thứ cho thần phụ
không
dám nhận."
"Ngươi!" từ sau khi Ôn Nhã vào cung, thái hậu dỗ dành, hoàng đế sủng ái, bên ngoài có Thăng Bình đại trưởng công chúa, sống an nhàn sung sướиɠ lâu ngày, chưa hề có người dám
nói
với nàng ta như vậy. Trong lòng nàng ta tức giận, trách mắng, "Túc vương phi, ngươi
nói
hươu
nói
vượn cái gì, lúc nào ai gia
nói
muốn để nhi tử của ngươi tiến cung làm nô?!"
"Tốt!" thái hoàng thái hậu
một
mực chưa lên rốt cục mở lời, "Đều là tâm tư của mẫu thân,
đang
êm đẹp sao càng
nói
càng loạn, a Lạc, ngươi mau dậy
đi, Ôn Nhã cũng là tốt bụng, là muốn cho hoàng đế và Hữu ca nhi thân cận hơn
một
chút, ngươi
không
nên hiểu lầm nàng."
nói
xong nhìn thoáng qua Thu ma ma
đang
đứng
một
bên.
Thu ma ma hiểu ý, tiến lên đỡ dậy Minh Lạc, thở dài
nói: "Nương nương, ngài chớ so đo với thái hậu nương nương, bệ hạ băng hà, tâm tình thái hoàng thái hậu và thái hậu nương nương đều mười phần bi thống. Nương nương, trong hai năm qua, thái hoàng thái hậu lão nhân gia mười phần tưởng niệm người, người hảo hảo bồi thái hoàng thái hậu lão nhân gia trò chuyện
đi."
Thu ma ma giúp đỡ Minh Lạc ngồi xuống, thái hoàng thái hậu coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, ấm giọng hỏi sinh hoạt của Minh Lạc tại bắc địa, cũng chưa từng đề cập đến tính huống đám người Nguyên ma ma mà bà ta đưa đến phục thị nàng,
nói
gần nửa canh giờ, thái hoàng thái hậu muốn giữ Minh Lạc dùng ngọ thiện mới xuất cung, Minh Lạc
nói
mình vừa mới hồi kinh, buổi chiều người Minh gia còn có cữu gia Dung gia
sẽ
đến vương phủ, cho lên cáo lui.
Minh Lạc rời
đi, thái hoàng thái hậu nhìn Ôn Nhã luôn yên lặng ngồi
một
bên, ôn hòa
nói: "Tốt, Ôn Nhã,
nói
lâu như vậy, ngươi cũng mệt mỏi,
đi
xuống nhìn hoàng đế
một
chút liền nghỉ
đi."
không
nhắc
một
lời tới xung đột lúc trước giữa Ôn Nhã và Minh Lạc.
lòng dạ Ôn Nhã
không
sâu như thái hoàng thái hậu, làm thái hậu lại càng
không
kìm nén được tính tình.
Nàng ta
nói: "Mẫu hậu, lúc trước Túc vương phi
nói
đến Dung gia, nhi thần đột nhiên nhớ hình như Đại Lý tự khanh Dung đại nhân có
một
vị thiên kim, cùng Túc vương phi thân như tỷ muội, khi nhi thần chưa vào cung,Túc vương phi từng mang nàng ra mắt mấy lần, dáng dấp có phần giống Túc vương phi, mười phần mỹ mạo. Bất quá cũng là kỳ quái, vị Dung
cô
nương này giống lớn hơn Túc vương phi
một
tuổi, lại
không
biết vì sao
một
mực chưa đính hôn. Mẫu hậu, hôm nay nhi thần nhìn thấy Túc vương phi, liền nghĩ tới việc ngày xưa, còn xin mẫu hậu ân chuẩn, để nhi thần triệu vị này Dung
cô
nương vào cung trò chuyện."
Thái hoàng thái hậu nhìn nàng, cười đến ôn hòa,
nói: "Êm đẹp muốn gặp thiên kim nhà Đại Lý tự khanh Dung đại nhân, ngươi là có chủ ý gì?"
Ôn Nhã cười
nói: "Vẫn là mẫu hậu hiểu rõ nhi thần, ngày hôm trước thẩm nương của nhi thần vào cung
nói
đến hôn
sự
một
vị đường huynh của nhi thần, muốn nhờ nhi thần xin mẫu hậu tứ hôn, có thể trong lòng thẩm nương
không
nhân tuyển nào, hôm nay nhi thần nhìn thấy Túc vương phi liền nghĩ tới Dung
cô
nương, gia thế dung mạo tính tình của Dung
cô
nương đều mười phần xuất chúng, cùng đường huynh của nhi thần
thật
đúng là ông trời tác hợp."
" đường huynh của ngươi? Là cái người nhậm chức ở vệ tư kia sao?" Thái hoàng thái hậu hỏi.
"Đúng là
hắn.
không
nghĩ tới mẫu hậu còn nhớ
rõ." Ôn Nhã cười
nói.
Thái hoàng thái hậu cười cười,
nói: "Vậy ngươi triệu Dung
cô
nương trò chuyện
đi, bất quá ai gia già rồi, nhìn thấy những người tuổi trẻ này
không
khỏi lại nhớ tiên đế,
không
cần gọi nàng tới cho ai gia nhìn. Ngươi lại xem xong lại
nói
cho ai gia, ai gia tứ hôn là được."
Ôn Nhã cao hứng tạ ơn lúc này mới cáo lui.
Ôn Nhã rời
đi, Minh thái hậu nhìn bóng lưng của nàng ánh mắt dị thường chán ghét và băng lãnh.
trong lòng Thu ma ma thầm than, tiên đế băng hà mới bốn tháng, Lương thái hậu
nói
chuyện và làm việc nơi nào có nửa điểm bộ dáng bi thương, khi tiên đế còn sống đối với mẹ con Lương thái hậu sủng ái có thừa,
không
tiếc tổn thương tâm thái hoàng thái hậu cũng muốn bảo toàn bọn
hắn,
hiện
nay nàng ta như vậy, há thái hoàng thái hậu có thể
không
hận? Mà lại dù thái hoàng thái hậu và Túc vương phi nương nương rời tâm, cũng là vì lập trường khác biệt, bị bất đắc dĩ, đến cùng cũng là hài tử mà chính mình nuôi lớn, tổn thương nàng là
không
tránh khỏi, nhưng người khác khi dễ nàng chưa chắc thái hoàng thái hậu
đã
không
khó chịu
Lòng người, vốn chính là mâu thuẫn như vậy.
Thu ma ma vừa đỡ thái hoàng thái hậu vào trong điện nghỉ ngơi, vừa khuyên nhủ: "Nương nương, thái hậu nương nương tuổi còn
nhỏ, ngài nể mặt hoàng đế đừng quá để vào trong lòng, vất vả chính mình."
Thái hoàng thái hậu cười lạnh,
nói: "Tuổi còn
nhỏ? Ngươi chỉ thấy nàng
không
tim
không
phổi, lỗ mãng
không
biết phân tấc, kỳ
thật
từng câu từng lời của nàng đều muốn khơi mẫu thuẫn giữa ai gia và Túc vương phi, sợ hiềm khích của Túc vương phi và ai gia
không
đủ sâu."
Thu ma ma nhíu nhíu mày,
nói: "Nương nương, nô tỳ
không
hiểu? nếu là như thế, nàng ta dù có thể làm Túc vương phi nương nương và nương nương sinh hiềm khích, nhưng
không
phải như thế
thì
chính nàng ta cũng đắc tội Túc vương phi nương nương gắt gao sao? Sao phải vội vã chọc giận Túc vương phi..."
"Nhìn xem
đi, " thái hoàng thái hậu lạnh lùng
nói, "Nàng
không
có sợ hãi như vậy, ai gia cũng rất tò mò
trên
tay Thăng Bình đại trưởng công chúa có bài tẩy gì, dám khiêu chiến với Túc vương phi như vậy, nếu các nàng
thật
sự
có thể kéo Túc vương xuống, ai gia liền cũng nhận. Ai gia là lo lắng nàng ta và Thăng Bình đại trưởng công chúa đều là phô trương thanh thế, tự cho là đúng, nếu là dạng này, ai gia
thật
là mù mắt mới tha thứ cho hai mẹ con các nàng trong thời gian dài như vậy."
hiện
tại
không
chỉ có quân quyền trong tay Túc vương làm bà ta kiêng kị, thế lực
ẩn
tàng của Thăng Bình đại trưởng công chúa cũng làm bà ta đứng ngồi
không
yên.
***
Ôn Nhã tính toán chuyện tứ hôn cho Dung Tĩnh Nhã, sau khi nàng ta hồi cung liền phân tích lợi và hại của việc này, còn
đang
suy nghĩ có nên mời mẫu thân tiến cung thương lượng
một
chút hay
không, hôm sau Thăng Bình đại trưởng công chúa liền vội vàng tiến cung, vào Cảnh Tú cung liền cho đám thị nữ thái giám lui xuống, cho người trông coi ở bên ngoài, hỏi Ôn Nhã
nói: "Nhu nhi, hôm qua Túc vương phi vào cung con
nói
gì với nàng ta?
hiện
tại khắp kinh thành đều truyền nhau
nói
ngươi nhất định buộc Túc vương phi đem nhi tử của nàng vào cung nuôi dưỡng, thậm chí phát cáu
nói
để
hắn
vào cung phục thị bệ hạ là phúc khí của
hắn
, lời như thế cũng có thể
nói
ra."
Ôn Nhã ngạc nhiên, nàng ta
không
nghĩ tới Minh Lạc làm việc lại thô bạo trực tiếp như vậy, ban đầu là miệng lưỡi lợi hại, hôm sau liền bóp méo truyền khắp kinh thành, nàng...
Ôn Nhã cắn răng, tức giận
nói: "Mẫu thân, nữ nhi bất quá chỉ là
nói
nàng đem nhi tử vào cung chơi, sao biết nàng lại phản ứng lớn như vậy, nàng làm như nữ nhi
sẽ
ăn luôn nhi tử của nàng
không
bằng, còn ác độc truyền ra ngoài, bại hoại thanh danh của nữ nhi."
Thăng Bình đại trưởng công chúa nhìn thần sắc của nữ nhi, thở dài,
nói: "Nhu nhi, nha đầu này quỷ kế đa đoan, sớm
đã
xưa đâu bằng nay, ngươi hẳn nên học tập nàng, nếu là ta đoán
không
lầm, nàng truyền những lời này ra ngoài, là muốn mượn này trừ
đi
tai họa ngầm là ngươi và thái hoàng thái hậu triệu nhi tử của nàng vào cung, trực tiếp
không
nể mặt mũi kiêng kị..."
"Ôn Nhã, phong mang quá lộ cuối cùng cũng
không
phải chuyện tốt, từ khi bệ hạ xảy ra chuyện ở hoàng trang, mọi chuyện cũng giống như mất khống mà
đi
về phía trước, khi đó ta còn
không
tự giác, vì đẩy Lâm Kỳ lên hoàng vị ta cũng
không
quan tâm được nhiều như vậy, nhưng bây giờ ngẫm lại, mọi chuyện phát sinh mặc dù giống như thuận theo ý chúng ta, nhưng đồng thời cũng làm
không
ít người để ý, lưu lại rất nhiều tai hoạ ngầm. Lúc này tiên đế mới bỏ tang, bệ hạ mới đăng cơ mấy tháng, còn phải cẩn thận
ẩn
nhẫn, đợi bệ hạ ngồi vững
trên
hoàng vị lại
nói."
Những lời này làm Ôn Nhã có chút yên lặng, nàng
nói: "Mẫu thân, Túc vương phi phách lối như vậy, căn bản
không
đem nữ nhi và hoàng đế để vào mắt, chẳng lẽ Túc vương
hắn
thật
có ý đồ
không
tốt?"
Sắc mặt nàng ta tái
đi, sau đó lẩm bẩm
nói, "Mẫu thân, Túc vương rời kinh hai năm, đại quyền triều chính
đã
sớm nằm trong tay mấy vị phụ chính đại thần nội các,
trên
tay
hắn
tuy có quân quyền nhưng quân đội
không
phải muốn điều động vào kinh thành là có thể điều động vào kinh thành, chúng ta,
không
phải chúng ta nên sớm ngày trừ bỏ
hắn, miễn cho tương lai bị
hắn
đoạt
đi
đại quyền triều chính, chúng ta chẳng phải là bị động khắp nơi sao?"
Thăng Bình đại trưởng công chúa nhìn nữ nhi, lắc đầu
nói: "Nhu nhi, ngươi phải kiềm chế tính tình, chuyện ngươi
nói
há có thể dễ như vậy. Diên Văn đế cũng tốt, thái hoàng thái hậu, Minh Bá Lượng cũng được, nhiều năm như vậy đều
đã
hao hết tâm cơ phái
không
biết bao nhiêu sát thủ muốn gϊếŧ
hắn, nhưng
một
lần cũng
không
thành công."
nói
đến đây nàng nhìn thoáng qua nữ nhi của mình, thở dài, vào cung hai năm, nữ nhi cũng thay đổi rất nhiều, trước kia tính tình của nàng
không
có vội vàng xao động như vậy.
Nàng
nói, "Nhu nhi, Túc vương
không
chỉ là thúc gia của hoàng đế, cũng là cữu cữu ruột thịt của ngươi, tạm thời ngươi
không
được vội vàng xao động, càng
không
được khắp nơi nhằm vào Túc vương phi, những chuyện này trong lòng mẫu thân tự có so đo, ngươi hãy giống như thái hoàng thái hậu vậy, lúc ở chung với Túc vương phi, chỉ cần
nói
đến chút chuyện xưa, đàm chút tình cũ là đủ."
Ôn Nhã lấy làm kinh hãi, đầu óc nàng dừng lại ở việc Diên Văn đế, thái hoàng thái hậu còn có Minh gia phái sát thủ gϊếŧ Túc vương, căn bản là
không
chú ý lời phía sau của mẫu thân nàng
Dù nàng ta loáng thoáng biết
một
ít chuyện, nhưng cũng
không
biết việc Diên Văn đế, thái hoàng thái hậu còn có Minh gia phái sát thủ gϊếŧ Túc vương, Túc vương cưới Minh Lạc
thì
cũng thôi
đi, nhưng lại mười phần sủng ái nàng? Đúng là hồ mị tử. Nàng nghĩ đến tâm tư của Khánh An đế với Minh Lạc, trong lòng liền
không
biết vì sao tuôn ra
một
cỗ địch ý khó tả, dựa vào cái gì mà nàng tốt số như vậy?
Nàng ta nhịn
không
được hỏi: "Mẫu thân, vậy cái vị biểu muội Lăng
cô
nương, hôn thê của Túc vương –
đã
xảy ra chuyện gì, Túc vương thích Minh Lạc, hay là Lăng
cô
nương?
hiện
tại sủng ái Minh Lạc như vậy có phải là vì dỗ dành Minh Lạc đối phó thái hoàng thái hậu
không? Nghe
nói
Túc vương thế nhưng là cố ý để ma ma quản
sự
chiếu cố
hắn
từ
nhỏ
đến phục thị Lăng biểu muội..."
Thăng Bình đại trưởng công chúa nhìn thoáng qua nữ nhi của mình,
nói: "Nhu nhi, đại cục làm trọng, mẫu thân biết trong lòng ngươi
không
vui, cũng
không
thích Túc vương phi, nhưng
không
được để những cảm xúc đó làm hỏng đại
sự."
nói
xong ánh mắt bà ta thay đổi, giống như tự nhủ, "Mẫu thân ngược lại hi vọng
hắn
thật
sự
sủng ái Minh Lạc như biểu
hiện
bên ngoài."