Tổng Tài Tôi Hung Dữ

Chương 226: Kết hôn

“Đừng làm loạn nữa mẹ, có chuyện gì về nhà rồi thương lượng, không được sao?” tự Nguyên nhìn thấy sự đau khổ lộ trên khuôn mặt Thành Thành, biết rằng cô chắc chắn lại đau lòng rồi.

Vừa mới mất đi người thân, cô làm sao có thể chịu đựng được đả kích như này. tự Nguyên vội vàng đẩy Nhã Lan ra ngoài phòng.

“Mẹ, con xin mẹ đấy, có chuyện gì lát nữa chúng ta nói tiếp, được không?”

“Chút nữa cũng được, con phải bảo đảm ngoan ngoãn kết hôn với con gái dì Uyển, nghe thấy chưa?” Nhã Lan kéo áo, vẻ mặt khó chịu rút tay ra khỏi bàn tay cậu đang kéo, nói.

“Mẹ, mẹ như thế này là đang ép hôn, là không hợp pháp đấy.” tự Nguyên bị người mẹ không nói đạo lí sắp ép đến phát điên rồi.

“Mẹ mặc kệ, ai bảo con lúc đó lại thích như vậy, bảo chúng ta định cuộc hôn nhân này cho con bằng được, mẹ tốn nhiều công sức như vậy mới khiến bà nội con bé đồng ý, nói gì thì cũng không thể hối hận.”

“Con nói này mẹ, lúc đó con mới ba tuổi, biết cái gì đâu, mẹ đừng đến làm phiền nữa có được không, nếu mẹ còn đến làm phiền con nữa, thì con thực sự sẽ bay về Mỹ sống với bà nội đấy, không quay lại nữa đâu.”

Sự uy hϊếp của tự Nguyên rất nhanh đã có hiệu quả, Nhã Lan yên lặng hẳn, lau nước mắt: “Được rồi, mẹ đi được chưa? Nhưng con nhất định phải về nhà đấy, còn nữa, năm đó con muốn có người ta, nói thế nào cũng phải nói rõ ràng với người ta.”

Ôi, thằng con trai này, phải mềm mỏng không được cứng rắn, cô chỉ đành như vậy thôi. Nhã Lan giả bộ không ngừng lấy tay lau mắt.

“Được rồi, mẹ, con sẽ về, cô ấy không phải vẫn chưa tìm thấy sao? Tìm được rồi thì tất cả để con lo liệu, được chưa ạ?” tự Nguyên nâng hai tay mẹ lên, gặp phải người mẹ như thế này, cậu ngoài việc đầu hàng ra thì còn có thể làm thế nào nữa?

“Thật không? Là con nói đấy, con phải chịu trách nhiệm đến cùng.” Nhã Lan nhanh chóng xuyên tạc ý của cậu. tự Nguyên lắc đầu sắp nổ tung đến nơi, tranh luận với mẹ còn mệt hơn là làm mười cái dự án.

Dù gì con gái dì Uyên cũng chưa tìm thấy, cậu chỉ đành tạm thời gật đầu, chỉ cần mời được vị thần phật này đi được, thì cái gì cậu cũng đều đồng ý.

Nhã Lan cuối cùng cũng rời đi một cách hài lòng, tự Nguyên vội vàng mở cửa phòng, nhìn thấy Thành Thành đã khóc đẫm nước mắt từ lâu rồi.

“Em sao vậy? Thành Nhi. Anh xin lỗi, mẹ anh bà ấy không hiểu đạo lí, đừng khóc nữa được không? Em xem cơ thể em còn yếu như vậy.” Cậu không ngừng khuyên cô ấy, nhưng Thành Thành lại càng lúc càng khóc nhiều hơn.

Cậu chỉ đành ôm cô ấy vào lòng, nhẹ nhàng an ủi.

“Anh… anh sắp… kết hôn rồi, em… em… phải làm sao?” Khó khăn lắm mới nín khóc, cô ấy vừa khóc nức nở nói xong thì lại rơi xuống vô số giọt nước mắt.

“Thành Nhi, đừng sợ, anh mãi mãi sẽ ở bên cạnh em, thật đấy.” Cậu nâng khuôn mặt nhỏ bé của cô ấy lên, biểu thị một cách nghiêm túc, nhưng đổi lại nước mắt càng nhiều hơn của Thành Thành.

“Anh… vẫn đang lừa em, mẹ… anh đã đến rồi, bạn gái… anh… ô…”

“Bạn gái anh chỉ có em, cả đời này anh cũng sẽ chỉ yêu em, bảo vệ em.” tự Nguyên nói chắc nịch, cậu quyết định ngày mai nói rõ với mẹ anh, để bà đừng ngăn cản cậu nữa.

“Nhưng anh sắp kết hôn với bạn gái anh rồi.” Thành Thành vẫn giữ dáng vẻ tủi thân. Lớn lên trong sự bảo vệ của bà nội, cô ấy không hề biết gì về thế giới bên ngoài, mất đi tự Nguyên thì Thành Thành không biết phải sống tiếp như thế nào.

“Nếu em không yên tâm, ngày mai chúng ta đi đăng kí kết hôn, anh chỉ kết hôn với mình em thôi.” tự Nguyên lấy hộ khẩu lúc nào cũng mang theo bên người ra.

“Có được không?” Khuôn mặt mong đợi của Thành Thành khiến cậu vui mừng khôn xiết.

“Tất nhiên rồi, ngày mai, em sẽ là vợ của anh.”



Không ngờ rằng, chỉ trong một đêm, tự Nguyên đã tự trói buộc mình vào hôn nhân. Sáng sớm, cậu dắt Thành Thành đến phòng công chứng, hoàn thành thủ tục kết hôn.

Ôm cô vợ mới vào lòng, cậu như có được một vật báu vậy.

“Thành Nhi, anh xin lỗi.” Trên đường về nhà, tự Nguyên nhẹ nhàng nói.

“Em rất vui, sao anh lại phải nói lời xin lỗi?” trên khuôn mặt trắng nõn của Thành Thành nở nụ cười đẹp nhất, cô ôm chặt lấy tự Nguyên, tràn đầy sự nương tựa vào cậu.

“Kết hôn vốn dĩ phải là một chuyện hết sức quan trọng, đến cả một đám cưới anh lại không thể cho em, thật sự có lỗi.” Nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô ấy, cậu nói đầy áy náy.

“Chỉ cần hai người thật lòng ở bên nhau, thì hà tất phải để ý đến những thứ bề ngoài đó. tự Nguyên à, chỉ cần ở cạnh anh, em đã rất vui rồi.”

Hôn lên sợi tóc mỏng manh của cô ấy, tự Nguyên lại không hề hối hận một chút nào với quyết định đường đột đó của mình.

“Nhưng chúng ta không có cả ảnh cưới.” Cậu vẫn cảm thấy có lỗi với Thành Thành.

“Dừng xe.” Thành Thành đột nhiên kêu taxi dừng lại, kéo tay tự Nguyên vào một quầy nhỏ bên lề đường.

“Em… em định làm gì?” Thứ mà tự Nguyên nhìn thấy là quầy hàng chụp ảnh chân dung.

“Đến đây, không phải anh nói là chúng ta không có ảnh cưới sao? Thì bây giờ chụp.”

Trong cái nắm tay của Thành Thành, lần đầu tiên tự Nguyên anh tuấn cao ráo nhà giàu đứng vào sau cái màn chụp bé xíu, cùng Thành Thành chụp vô số bức ảnh chân dung.

“Cũng thật thú vị.” Cậu mỉm cười, thể hiện hài lòng với điểm này của Thành Thành.

“Nào, đưa điện thoại cho em.” Thành Thành cướp điện thoại của cậu, dán bức ảnh chung của hai người lên mặt sau điện thoại.

“Thành Nhi, có thể lấy được em anh thật sự rất hạnh phúc, anh muốn nói với cả thế giới rằng, anh kết hôn rồi.” tự Nguyên bế Thành Thành lên, xoay tròn trên đường.

“Mau thả em xuống, mau thả em xuống.” Thành Thành sợ hãi hét to, lúc cô cúi đầu xuống, thì bị tự Nguyên ôm vào lòng, cứ thế hôn xuống một nụ hôn sâu.

Một luồng sáng lóe lên, một phóng viên hài lòng thu máy ảnh trong tay lại.

“Ôm bạn gái trên đường tấp nập người qua lại độc nhất thế kỉ của người thừa kế, nói hai người đã kết hôn. Ừm. Cái chủ đề này tuyệt đối rất hot.”

Hai người không hề chú ý đến tia sáng nhỏ ấy, Thành Thành nhanh chóng thoát khỏi vòng tay cậu, mặt đỏ ửng nói: “Thật là, có rất nhiều người đấy.”

“Anh mặc kệ, anh chính là muốn mọi người đều biết, anh kết hôn rồi, lấy được người con gái anh yêu nhất.”

“Haha.” Lần đầu tiên Thành Thành cười to, một cách mở lòng như vậy.

“Vẫn chưa có tin tức sao?” Nhã Lan hỏi Uyển Nhân khuôn mặt đang lo lắng.

Vốn dĩ chuẩn bị tuyên bố thông tin hai đứa trẻ kết hôn trong sinh nhật của Lãnh Mạn Nguyên, thế nhưng Thành Thành Lại mất liên lạc, làm sao mà khiến người làm mẹ như Uyển Nhân không lo lắng được cơ chứ, mấy ngày nay, không biết cô ấy đã khóc bao nhiêu lần rồi.

Vì tìm Thành Thành mà Uyển Nhân và Đại Hưng mấy ngày nay đều ở nhà họ Lãnh, căn nhà trước đây của họ đều bán rồi, sợ rằng bà Thành tuổi đã cao, tìm không được, nên bảo bà cứ đi thẳng đến nhà họ Lãnh, nhưng ngờ đâu, đợi mấy ngày rồi, không thấy bóng dáng đâu cả.

“Không có.” Uyển Nhân lau nước mắt, đôi mắt đỏ ửng lên: “Đại Hưng đã cho người đi đến chỗ họ ở ở Italy rồi, nhưng hàng xóm nói căn nhà đã bán rồi, bà và con gái đi rồi. Bên phía cảnh sát đã kiểm tra lịch sử đăng kí xuất nhập cảnh của họ rồi, khẳng định rằng hôm sinh nhật của tổng giám đốc Lãnh đã trở về, thế nhưng bây giờ, không thấy bóng dáng đâu cả.”

“Hay là ở trong khách sạn? Hoặc có thể bác Thành hối hận, nên ở lại khách sạn giận dỗi.” Nhã Lan nghĩ một lúc hỏi.

“Đều kiểm tra rồi, nhưng không có thông tin thuê khách sạn bằng tên mẹ hoặc tên Thành Thành, có phải họ bị người ta bắt cóc rồi không…” Nói đến đây, Uyển Nhân lại khóc nức nở lên.

“Đừng lo lắng, rồi sẽ có tin tức của họ thôi, có lẽ họ ở khách sạn, sợ chúng ta tìm thấy, đợi đến khi bác nghĩ thông rồi, thì sẽ đến tìm chúng ta.” Nhã Lan cố gắng nghĩ tích cực khuyên Uyển Nhân, chính trong lòng cô cũng đang rất rối, một bên lo lắng cho sự an nguy của bà Thành và Thành Thành, một bên lại cảm thấy tức giận con trai mình.

“Bà chủ.” Bà Vu người giúp việc đứng ngoài cửa, nhẹ nhàng gọi. Bà Vu là người giúp việc mới đến mấy năm nay, người giúp việc cũ ai nếu đều nghỉ hưu cả rồi, bà ấy càng trở thành quản gia nhà họ Lãnh.

Bà làm việc trước nay rất biết chừng mực, có được sự quý mến của Nhã Lan.

“Có chuyện gì vậy, không thể ở trong đây nói được sao? Làm ra vẻ thần thần bí bí.” Nhã Lan kéo bà ra ngoài phòng khách, bà Vu đưa cho bà một tờ báo. “Đây là tờ báo sáng nay, người trên đó hinh như là cậu chủ, cậu ấy kết hôn bao giờ? Bà xem?”

“Kết hôn? Sao có thể được!” Lúc bà nhìn thấy dòng tiêu đề, đôi mắt đã mở to ra. “Đám cưới thế kỉ người thừa kế? Là ai kết hôn?”

“Đây không phải là cậu chủ sao? Bà xem, còn có bức ảnh của cậu ấy là một người con gái này.” Ánh mắt của Nhã Lan nhanh chóng nhìn xuống bức ảnh của Lãnh tự Nguyên và người con gái đó ôm nhau, từ đó có thể thấy, người con gái trên đó chính là cô gái mà bà gặp trong khách sạn.

Sao có thể thế được? Cái tên Lãnh tự Nguyên này, không phải đã hứa với cô phải chịu trách nhiệm với chuyện lúc nhỏ sao? Sao chớp mắt cái đã đi kết hôn rồi?

Phổi của Nhã Lan suýt chút nữa bị nghẹt thở, bà chỉ vào trong. “Chăm sóc tốt cho bà Hữu, tôi phải đi tìm thẳng nhãi kia.”



“Xin lỗi bà, hai người họ sáng sớm đã trả phòng rồi.” Lúc Nhã Lan vội vàng đến khách sạn, cái mà quầy lễ tân đưa cho chính là đáp án này.

“Vậy cô có biết hai người họ đi đâu không?” Lòng cô nôn nóng đến nỗi sắp rối lên, trong lòng thề rằng, nhất định phải bắt được thằng xấu xa đấy đánh cho một trận, thật đúng là càng ngày càng không nghe lời, chuyện kết hôn lớn như vậy lại có thể giấu bố mẹ.

Nếu không phải cô đã từng gặp qua cô gái đó thì thật sự không dám tin.

“Thưa bà chúng tôi không biết ạ” Lễ tân lắc đầu, khuôn mặt xin lỗi.

Nhã Lan rút điện thoại ra, gọi điện thoại, “Giám đốc Ngô, ông kiểm tra giúp tôi một chút, con trai tôi, cũng chính là Lãnh tự Nguyên, có thuê phòng ở khách sạn không, hôm nay, đúng, khách sạn nào cũng phải kiểm tra, đúng, phải nhanh lên!”

Nhã Lan thở hổn hển không tìm được tự Nguyên, hai người họ cầm giấy đăng kí kết hôn xong, rất nhanh chóng đã đến một chỗ ở mới.

“Căn nhà đẹp quá, còn đẹp hơn cả căn nhà ở Italy của em.” Khuôn mặt nhỏ nhăn của Thành Thành tràn đầy sự vui vẻ, đứng trước căn nhà mới, cô ấy reo hò giống như một đứa trẻ.

“Sau này, nơi này chính là nhà của chúng ta.” tự Nguyên hôn cô một cái, cưng chiều hết sức.

“tự Nguyên, tiền thuê căn nhà này chắc hẳn là đắt lắm. Anh yên tâm, sau này em cũng sẽ đi tìm công việc, chúng ta cùng nhau gánh vác.” Thành Thành vuốt ve những đồ đắt tiền trong nhà, những thứ này, đều là vừa mới mang đến.

“Đây không phải là thuê, anh cũng không muốn em đi làm, anh muốn em ngoan ngoãn ở nhà, để anh nuôi em.” tự Nguyên ôm cô vào trong lòng, giống như nâng niu một báu vật vậy. Vẻ đẹp trong sáng thoát tục của cô, so với sự tranh giành ở thế giới bên ngoài và cử chỉ không giống ngườI thường, đều khiến cậu không kìm được mà phải cất giữ cô thật tốt, cẩn thận bảo vệ.