Tổng Tài Tôi Hung Dữ

Chương 186: Giải cứu máy bay

Hắn mặc dụng cụ nhảy dù, ra lệnh: “Phóng dây cáp ra!”

“Ông chủ, như vậy quá nguy hiểm, hay là để tôi làm cho.” Vệ sĩ Kim ở bên vội vàng nói.

“Không cần đâu, cậu ở đây theo dõi tình hình phía trước, báo cáo cho tôi bất cứ lúc nào.” Ẩn Hạo đã dùng điện thoại thông báo về tình hình các khoang máy bay nên ở trực thăng có thể nắm bắt được.

“Trong khoang có rất nhiều bom, ngài vào đấy thì quá nguy hiểm rồi.” Với bổn phận là vệ sĩ, thật lòng Ông Kim cũng muốn gánh vác phần nào nguy hiểm cho chủ nhân của mình.

“Không cần, tôi đi có vẻ an toàn hơn.” Lãnh Mạn Nguyên từ chối. Khi trực thăng phóng dây thừng bám chặt lấy phần sau của chiếc máy bay, anh nắm chặt dây thừng, đu người qua bên đó.

Sợi dây thừng chao đảo một hồi dưới chiếc máy bay, đến khi dừng lại thì Lãnh Mạn Nguyên đã leo lên được hơn một nửa. Lúc này Ông Kim phát tín hiệu báo cáo cho bên Ẩn Hạo.

Trong buồng lái, Thành Kiên Vỹ đi đi lại lại không ngừng, chốc chốc lại đi ra khoang máy bay kiểm tra, chốc chốc lại quay lại giám sát cơ trưởng và các nhân viên hàng không khác. Ẩn Hạo ra hiệu cho cơ trưởng lái chậm lại một chút.

Vận tốc máy bay chậm lại, giúp cho Lãnh Mạn Nguyên dễ dàng leo lên được phần cánh máy bay, đồng thời cẩn thận di chuyển vào buồng lái, đợi Thành Kiên Vỹ quay người bước đi rồi nhanh chóng nhảy vọt vào.

Thành Kiên Vỹ lập tức ngoảnh đầu lại, mọi thứ vẫn yên tĩnh vậy, lúc này Lãnh Mạn Nguyên đã nấp ở dưới chân Ẩn Hạo. Thành Kiên Vỹ nghi ngờ nhìn mọi người, nhưng không thấy gì bất thường liền vác súng đi ra ngoài khoang.

“Đây là đâu?” Thuốc trong người Nhã Lan dần dần hết tác dụng, cô hỏi ngay khi phát hiện mình đang ngồi ở một nơi xa lạ. Những người bên cạnh đều sợ hãi, lùi về một phía, không ai dám đáp lại lời cô.

Trời xanh, mây trắng, thấp thoáng phía dưới là mặt đất…

Cô--- đang ở trong không trung!

Nhã Lan giật mình nhảy dựng lên, nếu không có có dây an toàn giữ lại thì cô đã bị ngã nhào ra khỏi vị trí rồi.

“Sao tôi lại ở đây?” Cô lớn tiếng hỏi, rồi chợt nhớ tới cảnh dường như có cái gì đó bị ném ra ngoài, còn có cả Dư Hồng Mai nhảy thẳng xuống. “Thành Kiên Vỹ, anh là đồ súc sinh!”

Tiếng chửi thét của cô thu hút sự chú ý của Thành Kiên Vỹ, hắn ghìm súng, các hành khách ngay lập tức cúi đầu xuống. Thấy Nhã Lan tỉnh táo lại, hắn nhìn đồng hồ: “Mẹ kiếp! Một chuyến bay bay gì mà lâu thế không biết, vẫn còn lảng vảng ở chỗ quỷ quái này! Bên dưới là biển gì không biết!”

“Thành Kiên Vỹ, anh thả tôi về mau lên.” Nhã Lan hét lớn, hắn không quan tâm nhìn ra bên ngoài khoang rồi quay lại cau mày nhìn Nhã Lan.

“Đừng ồn ào nữa, chúng ta sắp đến Mỹ rồi, rời khỏi cái nơi quỷ quái này.”

“Không!” Nhã Lan càng nóng nảy, cô cởi dây thắt an toàn rồi chạy đi.

“Linh Linh, đừng quấy nữa!” Thành Kiên Vỹ chạy lại, giữ lấy tay cô. Cô ra sức vùng vẫy một hồi nhưng vô ích. Phía sau thấp thoáng Lãnh Mạn Nguyên mặc quần áo màu đen đứng ở đó. Tất cả mọi người đều phát hiện ra anh, nhưng được anh ra hiệu, không ai phát ra tiếng động nào. Anh đang gỡ bom cho một vị nữ hành khách.

Trời ơi, nguy hiểm quá! Tim Nhã Lan như văng ra khỏi l*иg ngực, thấy hành động gan dạ của Lãnh Mạn Nguyên mà cô đổ mồ hôi hột. Anh cắt đứt sợi dây có tác dụng gây nổ rồi lại lắp đặt lại chúng như ban đầu.

Làm thế nào đây? Không thể để cho Thành Kiên Vỹ phát hiện ra Lãnh Mạn Nguyên được, nhưng với tình hình hiện tại, chỉ cần Thành Kiên Vỹ quay lại thì nhất định sẽ phát hiện ra. Cô bắt đầu quay cuồng đầu óc, khi Thành Kiên Vỹ định xoay người về phía sau, cô đột nhiên kêu lên.

“A---”

“Sao vậy, Lan Lan?” Theo phản xạ, Thành Kiên Vỹ xoay lại, kéo cô lại gần xem xét.

“Không…sao, chỉ là con trai tôi mất rồi, tôi cũng chẳng thiết sống nữa.” Nhã Lan chợt nhớ tới tự Nguyên, nó còn nhỏ, bị rơi xuống từ độ cao như vậy không biết còn khả năng sống sót nữa không. Ý nghĩ này thực sự khiến cô đau lòng mà khóc lên.

“Không sao, sau này chúng ta có thể sinh thật nhiều, thật nhiều con mà, chỉ cần em thích, sinh bao nhiêu cũng được.” Thành Kiên Vỹ an ủi cô, nhưng vẫn lo lắng đến tình hình trên máy bay.

“Anh thích tôi thật lòng sao?” Nhã Lan ôm lấy mặt hắn, lúc này Lãnh Mạn Nguyên đã bắt đầu cắt dây bom cho người thứ hai. Nếu như có thể lấy được điều khiển từ xa thì sẽ không sợ đống bom này nổ nữa. Với ý nghĩ gan dạ đó, cô càng bám chặt lấy Thành Kiên Vỹ.

“Thích, thật lòng thích, luôn luôn thích em.” Thành Kiên Vỹ thề thốt.

“Tôi không tin.” Cô không biết nói gì với hắn nữa, người đáng ghét như hắn, nãy giờ cô nói từng ấy là đã đạt đến giới hạn của cô rồi.

“Vậy em muốn như nào thì mới tin đây? Anh thực sự thích em, nếu không đã chẳng về nước tìm em.” Động tác của Lãnh Mạn Nguyên càng ngày càng nhanh, trong lúc cô và Thành Kiên Vỹ nói chuyện với nhau, anh đã bắt đầu gỡ bom cho người thứ tư.

“Tôi muốn anh thề cơ!” Cô chỉ có thể nghĩ ra được những mẩu thoại lỗi thời trong phim, đành nói.

“Được rồi, anh thề!” Thành Kiên Vỹ đưa tay lên thề, rồi đứng dậy.

“Không!” Nhã Lan vội vàng chụp lấy cánh tay hắn, kịp thời ngăn cản hắn quay đầu lại.

“Em còn chuyện gì nữa à? Xuống sân bay rồi nói tiếp, lúc ấy em muốn như nào cũng được.”

Lại một bóng người nữa xuất hiện, Ẩn Hạo từ buồng lái đi ra, nhanh chóng gỡ bỏ những quả bom được gắn ở bốn góc chỗ khoang ngồi.

“Tôi….” Lãnh Mạn Nguyên dùng tay ra hiệu OK với cô, Nhã Lan mới nói tiếp: “Không có gì.” Giọng cô đột nhiên lạnh như băng, bất mãn với hắn.

“Linh Linh, em giận à?” Thành Kiên Vỹ hỏi, hắn không hề hay biết Lãnh Mạn Nguyên đang bước tới từ đằng sau.

“Không!” Cô vênh mặt, không thèm để ý hắn.

Lãnh Mạn Nguyên bước tới, khi Thành Kiên Vỹ phát hiện ra điều bất thường thì cũng đã muộn, hắn bị một bàn chân nào đó đạp thật mạnh, ngã lăn ra sàn.

“Lãnh Mạn Nguyên! Có gan đó mày!” Hắn ngồi xổm dậy, đắc ý chỉ vào bốn người phụ nữa bị gắn bom trên người, nói to: “Mày muốn chết cùng tao không?”

“Tôi không muốn đấy!” Lãnh Mạn Nguyên lắc lắc đầu, làm động tác thư giãn gân cốt chuẩn bị cho trận chiến sắp tới.

“Mày không thấy bom sao? Hôm nay lợi hại đấy, cuối cùng tao cũng có thể khiến kẻ thù nổ tan xác rồi, ha ha ha ha!” Thành Kiên Vỹ mãn nguyện cười, hắn kéo tay Nhã Lan rồi nói: “Linh Linh, theo anh.”

Thành Kiên Vỹ kéo Nhã Lan đến bên cửa sổ, cô cũng không rõ hắn muốn làm gì.

“Đừng hòng trốn được!” Ẩn Hạo lao tới, Thành Kiên Vỹ buông cô ra, vội vàng phản kháng lại.

“Linh Nhi!” Lãnh Mạn Nguyên từ phía bên trái kịp lao ra đỡ lấy Nhã Lan.

“Chết đi!” Thành Kiên Vỹ lao tới giằng cô lại, người phụ nữ bị gắn bom lên người bên cạnh hoảng sợ, la hét chạy đi, bỏ lại trên sàn quả bom với những sợi dây đã bị cắt.

“Hóa ra, các người đã sớm sắp đặt hết rồi!” Lúc này Thành Kiên Vỹ mới phát hiện tất cả các quả bom đều đã bị cắt phá, còn những quả bom được gắn ở trên trần của khoang ngồi cũng bị gỡ ra từ lúc nào không hay.

“Chết đi!” Ẩn Hạo hung hăng đá tới tấp.

“Ẩn Hạo! Thì ra là mày đã giả làm phó lái.” Thành Kiên Vỹ nhận ra tất cả thì cũng đã muộn. Bị hai người tấn công hai bên, hắn không còn lối thoát thân.

Nhã Lan khẽ xoa chỗ tay vừa bị kéo đến phát đau, cô lo lắng nhìn ba người đàn ông đang hỗn chiến không chớp mắt.

“Ẩn Hạo, tình cảm anh em giữa chúng ta anh quên hết rồi sao?” Cuối cùng Thành Kiên Vỹ cũng nhớ đến tình nghĩa giữa hai người, lúc này không biết liêm sỉ mà nói ra. Ẩn Hạo cười nhạt: “Loại người như anh mà xứng đáng làm anh em với tôi sao? Tôi chưa từng quen biết anh.”

Hai bên đánh càng lúc càng mạnh, Thành Kiên Vỹ thay đổi chiến thuật, hắn đáp trả Ẩn Hạo và né tránh Lạnh Mạn Nguyên. Trong không gian chật hẹp, Ẩn Hạo bị dồn lùi lại, có vẻ anh ta đang dần yếu hơn Thành Kiên Vỹ.

Nhã Lan không khỏi lo lắng cho Ẩn Hạo, sợ anh sẽ xảy ra chuyện. Thành Kiên Vỹ đẩy Ẩn Hạo vào một góc rồi liên tục lên gối, từ đằng sau, Lãnh Mạn Nguyên lao tới đạp lên người hắn.

Chạy đến vị trí cửa sổ, hắn không đánh lại nữa mà dùng tay đập vỡ kính cửa, một lỗ hổng hiện ra, luồng gió lạnh đột nhiên lùa vào khiến những người ngồi trong khoang giật mình lùi lại.

Hóa ra, Thành Kiên Vỹ đã cắt vỡ miếng kính ở cửa sổ từ trước để phòng khi dùng đến.

Trong lúc mọi người chưa kịp định hình được chuyện gì thì hắn nhún người nhảy qua ô cửa sổ, lao ra khỏi khoang máy bay. Ngay sau đó chiếc dù được bật lên trong không trung, chẳng mấy chốc hòa vào biển khơi.

“Hừ, may cho hắn rồi!” Ẩn Hạo hung hăng lau vết thương đang chảy máu rồi gầm nhẹ.

“Nguyên!” Nhã Lan khóc trong vòng tay Lãnh Mạn Nguyên, “Con em, nó, nó….”

“Nó không sao hết, trở về nhà an toàn rồi, vì dùng cơ thể mình để bảo vệ thằng bé nên mẹ bị gãy xương nặng.”

Lời nói của anh khiến cô vừa ngạc nhiên, vừa vui mừng nhưng cũng vừa áy náy. Bất ngờ vì con trai cô vẫn bình an, cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng cô không khỏi áy náy khi Dư Hồng Mai vì cứu con trai cô mà bị thương.

“Nhanh nào, máy bay đang bay trở về.”

Ngay sau đó, đoàn người quay trở lại sân bay, sớm hay tin này, phóng viên đã đứng chật ních ở sảnh sân bay, mấy người Lãnh Mạn Nguyên rời khỏi sân bay qua đường đặc biệt, để lại nhóm nhân viên hàng không đang được chào đón như những vị anh hùng.

Những hành khách vừa rồi cũng lần lượt chuyển sang chiếc máy bay khác.

Dư Hồng Mai vì cứu tự Nguyên mà đập đầu xuống đất, may mà lúc rơi xuống có một cái cây nhỏ cản lại nên mới không mất mạng. Nhưng bà bị thương khá nặng, gãy hai chiếc xương sườn và hôn mê ba ngày mới tỉnh.

“tự Nguyên, tự Nguyên, tự Nguyên bé bỏng của tôi.” Vừa tỉnh dậy bà đã gọi to tên cháu trai của mình, vội vã muốn đi tìm nó.

“Mẹ, không sao rồi, tự Nguyên vẫn bình an, mẹ xem.” Lãnh Mạn Nguyên bế tự Nguyên vẫn bình yên vô sự đến đưa cho bà ngắm nhìn. Lúc này bà mới yên tâm, không ngớt niệm “A Di Đà Phật, Bồ Tát phù hộ”.

“Nguy hiểm quá, chị quả là người bà lợi hại.” Thím Liễu và Dư Thiện Trình vừa đi hưởng tuần trăng mật trở về, biết được tin lập tức chạy tới bệnh viện. Thím thành thật khen ngợi Dư Hồng Mai khiến bà ngượng ngùng đỏ mặt cúi đầu.

“Trước đây tôi tệ thật, không quan tâm người khác mà chỉ nghĩ cho bản thân, khiến mọi người chịu khổ nhiều rồi.”

“Đừng nói nữa, mọi chuyện đều qua rồi, chẳng phải chúng ta đang sống rất hạnh phúc sao?” Thím Liễu dịu dàng cười, thím đã sớm quên đi những chyện trước đây.

“Đúng vậy, bây giờ chị là tấm gương của mọi người, ai nấy đều khâm phục chị.” Dư Thiện Trình nói.

“Cảm ơn cô.” Dư Hồng Mai đột nhiên kéo tay thím Liễu, xúc động nói.