“Ngự Tứ...” Cố Duyên không quá chắc chắn có phải là anh hay không, nhưng ít nhất cũng có người tới rồi, ít nhất là cô đã an toàn, cô nhanh chóng đi tới. Sau đó, cô rốt cục đã thấy rõ rồi, người vừa tới không phải là Ngự Tứ mà là Ngự Hàn.
Ngự Hàn... Hắn ta sao lại ở đây? Là tới đưa cô ra khỏi đây sao? Nhất định là thế!
Nhưng mà... Ngự Hàn lại một tay kéo cô vào trong lòng, cười bên tai cô: “Cô gái ngốc, chiều nay Ngự Tứ đã bị Dung Kim đưa ra khỏi nhà rồi, giờ không biết là đang vui vẻ trong nhà em gái nào rồi chăng.”
“Anh... nói cái gì?” Cố Duyên nóng ruột, dùng sức nắm chặt cánh tay hắn ta.
“Anh nói Ngự Tứ không ở nhà, tiểu tiện nhân Dung Kim kia là cố ý hại em, em xem, cô ta đã ngắt tổng nguồn điện đèn đường rồi.” Cô càng giãy giụa, cánh tay Ngự Hàn càng giữ chặt.
Nghĩ đến ánh mắt trước đây Ngự Hàn nhìn cô, giờ lại ngửi thấy mùi rượu trên người hắn ta, trong lòng Cố Duyên dường như hiểu ra hắn ta đang muốn làm gì. Trong lòng không khỏi sợ hãi, lỗi sợ hãi so với khi nãy ở một mình còn mạnh mẽ hơn.
Ở cái nơi quỷ quái này, cho dù Ngự Hàn muốn làm gì thì cô cũng chẳng có sức mà chống đối, không có sức mà cầu cứu.
“Anh cả, anh không nên như vậy...”
“Anh thế nào? Anh có lòng tốt đưa em ra ngoài kìa, tắt lửa tối đèn, một mình em không thể ra ngoài. Em xem anh có tốt không, vừa nghe Linh Lung nói em đến đây tìm Ngự Tứ, anh liền tới đây cứu em, em...”
Ngự Hàn nói rồi đẩy cô đến trước một cây khô to lớn, dùng thân mình khống chế cô, không cho cô chạy, nụ cười nguy hiểm lại mờ ám.
Cố Duyên gấp đến mức la lên: “Anh cả! Hãy tự trọng chút! Anh còn như vậy tôi sẽ gọi người đó!”
“Em vẫn là đừng kêu thì tốt hơn, không có ai nghe thấy đâu, cho dù là có nghe thấy cũng chẳng có người tới cứu em, cha vẫn còn đang tham gia bữa tiệc của khách hàng. Duyên Duyên, thật ra anh không hề muốn làm em tổn thương, em chỉ cần cho anh ôm cái là được rồi,ôm xong anh sẽ lập tức đưa em về.” Ngự Hàn nói xong liền thực sự ôm lấy cô vào lòng, chỉ là ôm thôi, một nửa sức nặng đè lên người cô.
“Anh tránh ra!” Cố Duyên cắn một cái vào đầu vai hắn.
Ngự Hàn bị cắn đau, hô lên một tiếng như bị điện giật dời khỏi người cô.
Cố Duyên nhanh chóng lui về phía sau, thân núp sau thân cây, hổn hển mắng hắn: “Ngự Hàn! Anh còn có chút đạo đức nào không? Anh nhìn cái bộ dạng kinh tởm này của anh xem, tôi...!”
“Cô nói gì?” ánh mắt Ngự Hàn nhuộm một màu hung ác, bước lên kéo cô từ sau cái cây ngã nhoài xuống đất, vẫn may, mặt đất đều là lá cây và cỏ, Cố Duyên ngã cũng không bị đau quá.
Tuy nhiên đây là nhà họ Ngự, về lý mà nói thì Ngự Hán sẽ không dám làm gì cô, nhưng cô vẫn rất lo lắng, bởi vì hắn ta đã uống rượu.
“Cô là cái thá gì? Cô cho rằng tôi thực sự thích cô sao? Con gái đẹp hơn cô đầy đường! Tôi chỉ là muốn thử xem phụ nữ có thai thì có cảm giác gì thôi.” Ngự Hàn chừng mắt nhìn xuống cô, nói xong quỳ xuống, dùng một tay giật cổ áo cô ra, không hề để ý đến tiếng kêu của Cố Duyên: “Tôi vẫn chưa bao giờ thử qua phụ nữ có thai, chắc chắn là sẽ rất thú vị?”
Hắn thật là rất tức giận, ngay đến Ngự Tứ một đứa ngốc nghếch bẩn thỉu mà cô cũng có thể ngày ngày cười với nó, chăm sóc nó cẩn thận từng chút một. Nhưng đối với hắn, cậu cả nhà họ Ngự có quyền có thế từ xưa đến nay không ai dám đối mặt vậy mà cô dám nói hắn kinh tởm? Vậy thì hắn sẽ cho cô biết thế nào là kinh tởm để giải mối hận trong lòng!
Cố Duyên bị hắn đẩy ngã xuống đất, sau lưng là thảm cỏ lạnh ngắt, cúc áo đã bị rơi ra, cảm giác lạnh thấu xương dâng lên. Khó chịu, xấu hổ và giận dữ, mỗi một cảm giác đâm vào tim đều như chí mạng, mà sự giãy giụa của cô lại có vẻ như vô lực.
Cô thậm chí đã bắt đầu dùng ngữ điệu đáng thương để cầu xin hắn ta, cầu xin hắn ta tha cho mình.
Nhưng Ngự Hàn lại không hề có ý thả cô ra, thân thể nặng nề thậm chí đã áp xuống, hắn đã mất đi lí trí, cơ bản là không biết mình đang làm những gì.
Khi hắn ta nằm xuống, định hôn cô, Cố Duyên tuyệt vọng nhắm chặt đôi mắt. Cô thậm chí thà rằng cả đời này sẽ không mở mắt ra nữa, không cần tỉnh lại nữa.
Đột nhiên cảm nhận được trọng lượng trên cơ thể biến mất, cùng lúc đó, cô nghe thấy tiếng hét đau khổ của Ngự Hàn lẫn tiếng đánh đập nặng nề.
Cố Duyên mở mắt ra, nhìn thấy hắn nhếch nhác ngồi một bên, còn bên cạnh là Ngự Tứ với bộ mặt giận dữ.
Ngự Tứ! Lại có thể là Ngự Tứ!
Anh không phải là bị Dung Kim đưa ra ngoài rồi sao? Anh không phải là ghét cô, không thèm để ý tới cô nữa sao?
Cô hơi xoay người, run rẩy co người ôm lấy thân mình, chỉ hận không thể lập tức chết đi.
Mà Ngự Hàn dường như cũng không ngờ Ngự Tứ lại đột nhiên lại đến, hắn ta kinh ngạc, thẹn quá hóa giận hét lên với Ngự Tứ: “Ngự Tứ! Mày dám đạp tao? Mày không muốn sống rồi đúng không, mày...mày...!”
Lời Ngự Hàn còn chưa dứt, Ngự Tứ đã nhào tới, trong tay lại cầm con dao, đâm xuống hắn, Ngự Hàn sợ hãi, lăn người tránh dao, sau đó, con dao tiếp tục lao theo chân hắn, máu tuôn ra như chảy.
Đau đớn ùa đến, hắn cảm giác chân của mình như bị hỏng rồi!
Trên mặt Cố Duyên dính một chút máu của Ngự Hàn, cô cảm nhận một trận buồn nôn, không thể trụ được nữa, trong đầu chống rỗng, dần dần ngất đi.
Hình ảnh cuối cùng lưu lại trong đầu cô là Ngự Tứ mặt hằm hằm tức giận, dường như muốn gϊếŧ luôn Ngự Hàn. Ngự Tứ, từ trước đến nay luôn ngốc nghếch lương thiện, luôn bị bắt nạt lại có lúc hung tàn như thế, cô thực sự kinh ngạc.
Trong khi ngủ một giấc dài, cô mơ thấy một giấc mơ kỳ quái, trong mơ cô bị Ngự Hàn ức hϊếp, Ngự Tứ cầm dao gϊếŧ chết Ngự Hàn, sau đó Ngự Tứ nói với cô, ai dám có ý đồ làm tổn thương em, thì người đó phải chết!
Giấc mơ này thực sự dọa người, Cố Duyên bị nó dọa tỉnh giấc, khi cô mở mắt nhìn thấy trần nha quen thuộc, mới nhận ra đây chỉ là giấy mơ, Ngự Tứ chẳng hề quan tâm cô đến thế, Ngự Tứ sẽ không hung ác như thế, Ngự Hàn cũng không chết.
Trong phòng đèn sáng, bốn phía lại yên tĩnh, cũng không biết là đã mấy giờ rồi.
Mọi chuyện sau vườn hiện về trong cô, sự xâm hại của Ngự Hàn, sự xuất hiện đột ngột của Ngự Tứ...
Đến tột cùng, về sau xảy ra chuyện gì?
Cố Duyên đột nhiên ý thức được mọi chuyện, hai tay nhanh chóng xoa lên phần bụng, vẫn may, đứa bé vẫn còn là tốt rồi!
“Mợ hai, mợ tỉnh rồi.” bên giường truyền đến lời nói áy láy của Linh Lung.
Cô nghiêng đầu sang, chạm phải ánh mắt thân thiết lại áy náy của Linh Lung.
“Mợ hai, mợ muốn ăn chút gì không?” Linh Lung cho rằng chuyện này vì cô nhát gan nên mới hại Cố Duyên suýt chút bị Ngự Hàn xâm hại, vì thế thái độ đối với Cố Duyên lại càng kiên nhẫn và chu đáo hơn.
Cố Duyên lắc đầu, cô hiện tại không muốn ăn gì hết, bởi vì nhớ đến chuyện đã xảy ra cô lại bắt đầu run lên.
“Cậu cả đâu?” âm thanh khàn khàn, cô hỏi.
Linh Lung cho rằng cô nhắc đến Ngự Hàn, là muốn biết hắn ta rốt cuộc có bị phạt hay không, cô nhẹ nhàng chấn an nói: “Mợ hai, cậu cả mặc dù không chết, nhưng vết thương lại rất nghiêm trọng, mấy cái gân chân đều bị đứt.”
Cố Duyên thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi hiển nhiên là đang nằm mơ, Ngự Hàn không hề bị Ngự Tứ gϊếŧ chết, Ngự Tứ cũng không mang tội gϊếŧ người!
“Cậu hai thì sao?” cô lại hỏi. Hình ảnh cuối cùng lưu lại trong đầu cô rốt cuộc là thật hay giả đây? Nét mặt hung ác của Ngự Tứ, sự hung ác trước nay chưa từng có!
Linh Lung nghiêng người sang, chỉ chỉ Ngự Tứ đang nằm ngủ say trên ghế sofa: “Cậu hai không sao cả ạ, còn sớm đã ngủ trên ghế sofa rồi, là cậu ý đưa cô trở về từ sau vườn.”
Quả nhiên là Ngự Tứ cứu nàng, đáy lòng có quá nhiều câu hỏi, Ngự Tứ trở về lúc nào, Ngự Tứ sao lại biết cô bị lừa ra sau vườn, sao lại xuất hiện đúng lúc như thế? Nhìn khuôn mặt anh ngủ như không có chuyện gì xảy ra, và anh khi hung ác liều mạng ở sau vườn thực sự là khác một trời một vực.
Xem ra anh cũng không hẳn là hoàn toàn không quan tâm cô, may là có anh!
“Cậu hai trở về từ khi nào?”
“Mợ đi không lâu sau, cô Mộng Châu đưa cậu trở về, không ai biết được cậu rời nhà từ lúc nào, thật kỳ quái.”
Cố Duyên cười cười, có gì kỳ quái đâu, xem ra Ngự Hàn không lừa cô, Ngự Tứ từ sớm đã bị Dung Kim lừa ra ngoài rồi, làm như vậy chẳng qua là muốn làm cô xảy ra chút chuyện ngoài sau vườn.
“Cô Mộng Châu nói cậu hai vốn định ở chỗ cô ấy, không nghĩ tới trời vừa chập tối, cậu hai lại không muốn nữa, vừa khóc vừa làm loạn, không còn cách nào khác, đành đưa cậu trở về.” Linh Lung mỉn cười nói: “Mợ hai, cậu hai với mợ đúng là có thần giao cách cảm a.”
Cố Duyên nhìn thoáng qua Ngự Tứ trong giấc mơ, khổ sở cười, thật là như thế sao? Từ trước đến nay cô không hề tin thần giao cách cảm.”
“Mợ hai, em đi làm chút đồ ăn cho mợ.” Linh Lung nói rồi đi ra ngoài.
Cố Duyên vốn là muốn gọi cô lại, nhưng toàn thân khó chịu, đến sức lực để nói to cũng không có, chỉ đành để cô đi.
Linh Lung đi rồi, trong phòng lập tức yên tĩnh lại, bầu không khí tĩnh lặng làm cô không làm chủ được bắt đầu nghĩ đến chuyện vừa xảy ra sau vườn. Nghĩ đến bộ mặt đánh sợ của Ngự Hàn, thân thể nặng nề, còn không hề khách khí sờ vào trong áo cô, da gà của cô bắt đầu dựng lên, hai tay nhanh chóng ôm lấy đầu phát ra hơi thở đau khổ.
Cơn ác mộng này khi nào mới có thế biến mất khỏi đầu cô?
Cô cố gắng để tiếng khóc không phát ra âm thanh, nhưng Ngự Tứ vẫn bị âm thanh nhỏ bé, đau khổ làm cho tỉnh giấc. Khi cô bỏ hai tay khỏi đầu, mở mắt ra nhìn thấy Ngự Tứ đang ngốc nghếch nhìn cô.
Nếu như đổi lại là trước đây, Ngự Tứ thấy cô đau lòng nhất định sẽ nói lời hay ý đẹp để cô vui lòng, nhưng lần này anh lại chỉ ngốc nghếch nhìn cô, không có bất kỳ lời nói và hành động gì.
Từ khi hai người ở chung tới nay, vẫn luôn là Cố Duyên đóng vai người chị chăm sóc anh, bảo vệ anh. Khóc trước mặt anh, cô sẽ cảm thấy rất lúng túng, bây giờ cũng như thế.
Chậm rãi ngừng khóc, từ từ lau nước mắt, nỗi buồn trong lòng làm thế nào cũng không bình phục được. Cố Duyên lau nước mũi, ánh mắt trong suốt nhìn Ngự Tứ: “Có thể cho em ôm một cái không?”
Ngự Tứ theo bản năng lùi về sau một bước, do dự mãi sau đó leo lên giường, nằm bên cạnh cô.
Nằm lâu như vậy, trong chăn cũng không ấm chút nào, chân của cô cũng lạnh. Cô từ từ quay người, tay vòng lấy eo, mặt ghé sát vào ngực anh, nằm trong vòng tay ấm áp như này, cuối cùng cô vẫn không nhịn được, lại một lần nữa rơi lệ.
“Thực sự không muốn sống nữa.” Cô nghẹn ngào nói ra câu này.
Từ sau khi gả vào nhà họ Ngự, nỗi đau của cô chưa từng dưng lại, chuyện này nối tiếp chuyện kia, cô chỉ là một người con gái bình thường, tại sao lại bắt cô chịu đựng nhiều như thế?
Ngự Tứ chần chừ đưa cánh tay ôm lấy nàng, để cho cô dựa gần hơn chút, ấm áp hơn chút.
Cố Duyên ghé vào trong ngực của anh khóc một lúc lâu, đến nỗi làm ướt hết áo của anh mới ngủ thϊếp đi.
Ngày thứ hai tỉnh lại, đã không thấy Ngự Tứ, trong chăn vẫn còn hơi ấm, rõ ràng là vừa mới rời đi.
Cửa phòng tắm đang đóng, có tiếng nước truyền ra.
Cố Duyên sờ sờ mặt, có lẽ là tối hôm qua khóc nhiều quá rồi. Cô ngồi dậy chuẩn bị rời giường, nghe thấy tiếng bước chân dồn dập bước đến cửa phòng, vừa nghe thì ra là Dung Kim đến rồi, chỉ có cô ta mới sáng sớm ra đã đi giày cao gót chạy lung tung.
Cửa phòng bị đẩy ra, người đi vào quả nhiên là Dung Kim, theo phía sau là bà hai.
Dung Kim vừa vào cửa liền chỉ Cố Duyên ồn ào: “Mẹ, con đã sớm nói với mẹ là người phụ nữ này đang quyến rũ Ngự Hàn, mẹ còn không tin, bây giờ mẹ tin rồi chứ? Mẹ xem người phụ nữ này, rõ ràng là cô ta quyến rũ Ngự Hàn trước, mà còn không biết xấu hổ ở đây giả bộ đáng thương chứ!”
Cố Duyên nhíu mày, vô cùng tức giận, dám vu khống ăn không nói có, đây là sự vũ nhục đến mức độ nào chứ!
“Chị Dung, mời cô ra ngoài.” Cố Duyên lạnh lùng ra lệnh tiễn khách.
“Tại sao tôi phải ra ngoài? Không đòi được công bằng cho Ngự Hàn, tôi sẽ không tha cho cô!” Dung Kim nói khoác mà không biết ngượng.
“Vậy cô muốn thế nào?”
“Nhận lỗi với Ngự Hàn.”