Cố Cẩm Nguyên lại không thấy được Lô Bách Minh và Đàm Bùi Phong, nàng trực tiếp bị ôm đi, sau đó lên xe ngựa, ấm lô và áo choàng hầu hạ.
Chiếc xe ngựa này rộng rãi cực kỳ đẹp đẽ quý giá, trang trí bên trong tinh xảo hơn so với Ninh Quốc Công phủ, nhìn từng chi tiết, không thể nghi ngờ xe ngựa này chỉ Đông cung mới có.
Nàng bọc áo choàng, nhìn nam nhân ngồi ở một bên.
Từ sau khi hắn lên xe ngựa, vẫn nghiêm mặt, không để ý người, quả thật là khác hoàn toàn người tối hôm qua quấn quýt ôm lấy nàng.
Nàng mấp máy môi, cũng không để ý tới hắn, chỉ ôm lò sưởi tay ngồi ở đó.
Nghĩ lại chuyện xảy ra hôm nay, nàng vừa cảm thấy mất hết mặt mũi, vừa sinh nghi trong lòng.
nhớ tới những người đã nhìn thấy hôm nay, trong đám người này có ai muốn hại nàng sao?
Người đứng cách đó không xa, giống như không phải muốn đẩy nàng vào chỗ chết, chỉ muốn nàng mất hết mặt mũi, thậm chí – bức Thái tử xuất hiện?
Đối phương biết rõ, Thái tử ở ngay gần đó.
Cố Cẩm Nguyên nghĩ tới điều này, có chút xấu hổ, có lẽ ở đó đề là công tử cô nương gia, lại là ở biệt uyển Lô gia, cho nên nàng chủ quan.
Cũng là nàng thật sự không ngờ tới, ban ngày ban mặt, đối phương có thể ra tay, trực tiếp đẩy nàng xuống nước.
Trước đó ở Tây Sơn, người muốn hại nàng cũng vòng vo một hồi, lần này ngược lại, đơn giản thô bạo đến tận đây, đến mức nàng hoàn toàn không ngờ tới có người dám làm như vậy.
Người này rốt cuộc là ai, là người của Thái hậu, của Hàn Thục phi, hay là người của Hồ gia, tuyệt đối không phải người Lô gia, nàng ở Lô gia, Lô gia chưa đến mức phải làm như thế, huống hồ Lô gia còn đứng chung một chỗ với Cố Du Chính.
Nghĩ như vậy, chợt ý thức được cái gì đó, liền giật mình
Nàng vậy mà bắt đầu tin tưởng Cố Du Chính, tin tưởng tuyệt đối Cố Du Chính sẽ không để người khác hại nàng.
Rõ ràng ban đầu không phải như vậy.
Cứ nhíu mày nghĩ lung tung, chợt nghe thấy giọng nói lạnh lùng vang lên ở bên cạnh: “Nghĩ gì thế?”
Cố Cẩm Nguyên nhìn hắn, cảm thấy giọng điệu thật sự là không tốt, che kín áo khoác trên người, ôm lò sưởi tay, chậm chạm nói: “Ta nghĩ đến phụ thân ta.”
Thái tử nhíu mày, nhìn qua: “Thật sao?”
Cố Cẩm Nguyên: “Ngươi không tin thì thôi.”
Thái tử nhích tới gần, nâng cằm nàng, một hơi thở lạnh lẽo phả vào mặt nàng: “Tại sao ngươi lại đưa trái cây cho Lô Bách Minh?”
Giọng nói lô ra khí lạnh, vừa lạnh vừa chua xót.
Cố Cẩm Nguyên chột dạ, nhưng vẫn nói: “Thân là Thái tử, ngươi cứ rảnh rỗi như vậy sao, làm sao ngươi biết?”
Thái tử khẽ hừ một tiếng, nhíu mày, nghiến răng nói: “Hắn có ý với ngươi, ngươi đưa trái cây cho hắn, còn cười với hắn.”
Khi hắn nói như vậy, giọng nói kia thậm trí còn đắc mùi trẻ con, khiến cho Cố Cẩm Nguyên nhớ tới khi còn bé.
Khi còn bé mẫu thân A Lan làm đồ ăn ngon cho nàng, A Lan không vui, không phải cũng oán trách như vậy sao!
Cố Cẩm Nguyên liếc nhìn hắn, nói: “Người ta và ta là họ hàng, ta ở chung với hắn, dĩ nhiên là quang minh chính đại, tuyệt không sai chỗ nào! Về phần người ta có tình ý với ta, ta cũng không có cách gì, ta không thể không ra khỏi cửa!”
Thái tử thấy nàng khí thế hùng hồn, trong phút chốc đã nghĩ muốn cắn nàng một cái.
“Ngươi chỉ nghĩ đến biểu ca của ngươi, nghĩ thịt nương, nghĩ đưa trái cây cho biểu ca ngươi, vậy sao không nghĩ có người lén lút muốn hại ngươi?”
Tuy chưa chắc đã muốn tính mạng của nàng, nhưng cũng muốn khiến cho nàng ngã ngựa, thậm chí còn muốn nàng mất hết thể diện trước mặt Lô Bách Minh và Đàm Bùi Phong.
Thái tử nhớ tới cái này, đôi mắt liền trầm xuống.
Nếu chuyện hôm nay xảy ra, sợ là ngày mai, sẽ truyền khắp kinh thành, đến lúc đó nàng chỉ có thể tùy tiện tìm một người để gả đi.
Nếu không phải mình tới kịp thì hôm nay không biết sẽ xảy ra chuyện gì.
Chợt nghĩ đến đời trước, đời trước, may mắn nàng rơi vào tay mình chứ không phải người khác.
Cố Cẩm Nguyên cũng rất buồn bực: “Cũng không thể là Hồ Hàm Thu? Không có khả năng, lúc đẩy ta xuống nước, lực kia tuyệt đối không phải là nữ nhân, hơn nữa trên người còn có chút võ công, nếu không không thể đến gần ta mà ta lại không biết.”
Thái tử khẽ hừ một tiếng: “Thì ra cũng có lúc ngươi đần như vậy.”
Cố Cẩm Nguyên nghe vậy, liền nghĩ một lúc, giật mình: “Là Hồ Nhị sao?”
Nàng nhớ tới, người kia âm trầm, một mực đứng ở nói hẻo lánh cúi đầu, nhìn rất thành thật, đến mức nàng chỉ nhìn hắn một cái, sau đó không biết đã đi đâu.
Thái tử: “Nếu không thì ai?”
Hắn vẫn tức giận như trước, nàng cũng có chút xấu hổ, cắn môi ngồi ở đó, ôm đầu gối.
Qua một lúc lâu, nàng lén nhìn hắn một cái, nhìn mặt mày nghiêm lạnh, thật ra dáng dấp hắn rất dễ nhìn, cho dù làm thế, cũng là cảnh đẹp vui mắt, hơn nữa nàng cứ có cảm giác dáng vẻ này của hắn giống như tiểu hài tử không được ăn đường.
Nàng tiến tới, mềm yếu nói: “Chuyện hôm nay, có phải ngươi đã biết trước không? Bằng không sao ngươi có thể kịp thời cứu ta như vậy!”
Sau khi nàng nói như vậy, chính mình cũng cảm thấy, ngọt ngào yếu đuối trong giọng nói.
Nàng có chút ngượng ngùng, khẽ ho thành tiếng: “Có chuyện gì, ngươi đã biết rõ, thì nói cho ta biết với.”
Thái tử nhíu mày, nhìn bộ dạng này của nàng, vẻ mặt láu lỉnh, giọng nói ngọt ngào, giống như nàng rất ngoan ngoãn vâng lời, nhìn một lúc như vậy, liền bất đắc dĩ nói: “Lúc ngươi cầu xin ta, đều có thói quen như thế, giả bộ ngoan ngoãn lấy lòng.”
Hết lần này tới lần khác hắn lại không thể chống đỡ.
Cố Cẩm Nguyên vội vàng khẽ kéo ống tay áo của hắn: “Nhưng ngươi không nói cho ta biết, ta cảm thấy, cảm thấy, từ sau khi ta tới kinh thành, người khác đều đứng ở ngoài sáng, còn ta vẫn đứng ở trong tối, cứ như vậy, trong lòng của ta rất sợ.”
Người xung quanh giống như đều có một vài bí mật, người xung quanh biết nhưng nàng không biết, ma nàng lại cứ ở trước mắt bao người, lần mò đi về phía trước.
Trong lòng Thái tử khẽ động, nhìn sang, thấy lông mi thon dài của nàng rũ xuống, bên dưới là đôi mắt sâu trog sáng.
Nàng thật sự thông minh, cực kỳ thông minh, quan sát nhạy bén, một chuyện xảy ra, không ai nói cho nàng biết, nàng cũng không giống Cố Lan Phức, cũng không có trí nhớ đời trước giống mình, cho nên là không hiểu.
Nhưng nàng có thể cảm nhận được những khác thường này.
Nàng yếu đuối kéo ống tay áo của mình, hắn có thể cảm nhận được sự bất an trong lòng nàng.
Hắn giơ tay, cầm tay nàng: “Ngươi muốn biết gì?”
Nàng muốn biết rất nhiều thứ, nhưng nghĩ một lúc, nàng hỏi vấn đề quan trọng nhất: “Điện hạ, vì sao nhiều người muốn hại ta như vậy, Hồ Chỉ Vân hại ta, ta có thể hiểu, vì sao Thái hậu cũng muốn tính mạng của ta.”
Nàng vừa nghiêng đầu, vừa nhìn hắn: “Ngươi biết tại sao Thái hậu muốn hại ta, có phải không?”
Hôm nay Hồ Nhị ra tay như vậy thật sự là rất mạo hiểm, nhưng hắn vội vàng liều lĩnh như vậy, tất nhiên là có nguyên nhân khác, không phải đơn thuần chỉ vì quan hệ giữa Lô Bách Minh và Hồ Hàm Thu, Hồ gia sẽ không dùng cách này để thành toàn cho tâm tư của một tiểu cô nương.
Thái tử im lặng một lúc lâu, mới nói: “Chuyện năm đó của nhà ngoại tổ mẫu ngươi, ngươi biết bao nhiêu?”
Cố Cẩm Nguyên lắc đầu: “Ta cái gì cũng không biết.”
Ngoại tổ mẫu nàng sẽ nói với nàng kinh thành giàu có ra sao, hoàng cung phồn hoa như thế nào, cũng sẽ nói với nàng về chuyện của những người này người kia, nhưng chuyện không may năm đó nhà ngoại tổ mẫu gặp phải, người chưa bao giờ nhắc tới.
Nhưng dù sao thì ngoại tổ mẫu của nàng cũng đã mất.
Rõ ràng không bị bệnh cũng không gặp tai nạn, cứ như vậy đột nhiên chết đi.
Cố Cẩm Nguyên nghĩ tới đây, bàn tay giấu trong tay áo nắm thật chặt.
Tại sao nàng muốn tới kinh thành, là vì nàng không tin ngoại tổ mẫu nàng thật sự ngã chết, không có khả năng, thân thể ngoại tổ mẫu nàng chưa già đến mức đi không vững như vậy.
Nhưng nàng lại không biết nên làm gì bây giờ, càng không biết tìm ai, cho nên chỉ có thể tới Ninh Quốc Công phủ, chờ, chờ những người có ác ý với mình xuất hiện.
Xe ngựa rất rộng, cũng rất ổn định, không có cảm giác xóc nảy gì, thậm chí xung quanh còn rất yên tĩnh, chỉ khi đi qua khu rừng nào đó, tiếng chim hót vang lên véo von động lòng người.
Thái tử nhìn Cố Cẩm Nguyên, hắn phát hiện bây giờ Cố Cẩm Nguyên vẫn còn chưa biết gì, hoặc nói nàng còn chưa tìm được phương hướng cho mình.
Có lẽ hắn sống lại, Cố Lan Phức kia cũng sống lại, do đó đã thay đổi một số chuyện, vì vậy Cố Cẩm Nguyên lại càng thêm gian nan.
Nàng bây giờ ngồi ở kia, ôm lò sưởi tay, nhìn ngoan ngoãn lại mù mờ.
Thái tử ngẩng đầu, cố gắng ôn hòa nói: “Ngoại tổ mẫu của ngươi, biết rõ về bí mật của Thái hậu, bí mật kia khiến Thái hậu ăn không ngon ngủ không yên.”
Cố Cẩm Nguyên theo sát hỏi: “Bí mật gì?”
Thái tử: “Chưa ai nói cho ta biết.”
Cố Cẩm Nguyên: “?”
Thái tử: “Nhưng ta có thể đoán được.”
Cố Cẩm Nguyên càng thêm nghi ngờ, nghiêng đầu nhìn Thái tử, nàng cảm thấy hắn cố ý làm ra vẻ huyền bí với mình.
Thái tử suy nghĩ một lúc, mới nói: “Ngươi nên biết, đương kinh Thái hậu không phải thân mẫu của phụ hoàng ta, phụ hoàng ta vốn do một cung nữ bình thường sinh ra, nghe nói sau khi sinh hạ phụ hoàng thì cung nữ kia liền không còn. Nhưng bởi vì từ nhỏ phụ hoàng đã do Thái hậu nuôi dưỡng, cho nên người coi Thái hậu như thân mẫu, cực kỳ hiếu kính.”
Cố Cẩm Nguyên chợt hiểu ra: “Vị cung nữ kia.”
Vị cung nữ kia, chắc là ngoại tổ mẫu của Thái tử, trong cung cấm, một người chết chắc hẳn à sẽ có nguyên nhân, thật ra Thái tử cũng không biết.
Hắn cho rằng, đời trước Cố Cẩm Nguyên biết, nàng trong úc vô tình phát hiện chân tướng trong di vật của ngoại tổ mẫu nàng, nhưng nàng chưa từng nói với mình.
Có lẽ nàng luôn đề phòng mình.
Thái tử nhìn Cố Cẩm Nguyên kiếp này: “Đây chỉ là suy đoán của ta, cũng không có chứng cớ, dù sao chuyện cũng đã xảy ra nhiều năm như vậy, ngoại tổ mẫu của ngươi cũng đã không còn tại thế rồi.”
Cố Cẩm Nguyên nhớ tới ngày đó ở Tây Sơn, xảy ra những chuyện kia, nàng thấy sau lưng bắt đầu lành lạnh: “Vậy, vậy địa long xoay người ở Tây Sơn, còn những con rắn kia.”
Thái tử: “Địa long xoay người, dĩ nhiên là có người muốn ám hại, nhưng những con rắn độc kia, lúc đầu chưa chắc đã là muốn hại ngươi.”
Chỉ có điều có một ít chuyện vụn vặt khác kiếp trước, khiến cho người kia bất an, rất nhiều chuyện đã xảy ra sớm.
Vốn dĩ nên dùng rắn độc ở nơi khác, thì giờ lại dùng trên người Cố Cẩm Nguyên.
Cái này cũng khiến hắn bất ngờ, nhưng cũng tốt, hắn kịp cứu nàng, sẽ không để nàng xảy ra chuyện không may.
Trong đầu Cố Cẩm Nguyên nghĩ tới rất nhiều chuyện.
Thật ra nàng vẫn không hiểu, là ai có gan lớn như thế, vì sao lại phải mạo hiểm đi làm những việc này, nhưng bây giờ đã hiểu, bởi vì có một số người có mưu đồ lớn.
Nếu thật sự giống như nàng đoán, vậy ngoại tổ mấu nhất định là biết rõ chuyện của Thái hậu, những chuyện này không thể nói với nhi tử Hoàng đế hiếu thuận của bà ta, đó là bà ta một tay nuôi lớn, cũng vì vậy mà đưa ngoại tổ mẫu mình đầy đến biên cương.
Nhưng nếu như vậy, chuyện này liên quan đến thân phận của Hoàng đế, liền có thể hiểu được.
Một khi Hoàng đế biết rõ chân tướng, Thái hậu sợ là sẽ không thể yên ổn, nhà ngoại của Thái hậu, cũng sẽ gặp phải họa diệt môn.
Thì ra là vậy, khiến cho bà ta bí quá hóa liều.
Bà ta muốn đổi Hoàng đế, đổi một người bản thân có thể khống chế, cũng đổi một người biết nghe lời.
Nàng nhìn Thái tử, cắn môi nói: “Vậy, vậy…”
Đương nhiên hắn nhìn ra ý của nàng, đôi mắt ẩm ướt của nàng có thêm vài phần lo lắng, hắn giơ tay lên, vuốt vuốt tóc của nàng, nói: “Hiện tại dưới gối phụ hoàng có ba nhi tử, Đại hoàng huynh mất sớm, tứ hoàng đệ tuổi nhỏ, ta lại sẽ không dễ dàng bị Thái hậu khống chế.”
Cố Cẩm Nguyên liền rõ ràng.
Bốn hoàng tử, có thể để cho bà ta dùng, chỉ còn lại một mình Nhị hoàng tử.
Nhị hoàng tử trời sinh tính mềm yếu, con người có hiếu, thân thể lại không tốt, mẫu phi Hàn Thục phi của hắn khắp nơi nịnh bợ Thái hậu, Thái hậu chỉ cần khống chế được Hàn Thục phi, chính là khống chết Nhị hoàng tử, tương lai Nhị hoàng tử kế vị, nhà mẹ đẻ bà ta vẫn cầm quyền trong triều như cũ, bà ta còn có thể được phong quang vô hạn làm Thái hoàng thái hậu.
Tin tức này thật sự khiến cho người ta khϊếp sợ, thế cho nên một lúc lâu Cố Cẩm Nguyên vẫn chưa nói được lên lời.
“Vậy, vậy phụ hoàng của ngươi có biết không?”
“Không biết.” Thái tử cầm cổ tay nàng, cổ tay kia nhỏ xíu mềm mại, giọng nói của hắn trầm thấp mà dịu dàng, dừng lại một lúc rồi mới nói: “Ta không thể tùy tiện nói với phụ hoàng, dù sao đây cũng là chuyện lớn, cần chứng cứ, cho nên ta vừa âm thầm sắp xếp điều tra thế lực của Thái hậu, vừa âm thầm điều tra cung nhân năm đó, nhưng thời gian đã lâu, người năm đó có thể tham gia vào chuyện này, bây giờ còn sống chắc cũng ngoài bảy mươi rồi.”
Hắn từ sau khi sống lại đến nay, đều một mực điều tra, nhưng những người có thể điều tra đều đã không còn tại thế.
Cố Cẩm Nguyên cắn môi, nhíu mày nghĩ.
Thái tử: “Ngươi có thể nghĩ lại, ngoại tổ mẫu của ngươi có lưu lại cái gì không?”
Cố Cẩm Nguyên: “Không có.”
Ngoại tổ mẫu đột nhiên qua đời, cũng không nói một lời thì làm sao có thể lưu lại cái gì.
Thái tử hơi trầm ngâm, không hỏi thêm gì nữa.
Hắn sống lại, mấy tháng qua đã nghiệm chứng rất nhiều, dĩ nhiên hiểu được sẽ có sự thay đổi tất cả, giống như địa long lật người sớm ở Tây Sơn. Nàng còn chưa phát hiện ra điều gì, nhưng nếu hắn hỏi nhiều, cũng không giải quyết được chuyện gì, còn phản tác dụng.
Thật ra nếu hôm nay nàng không hỏi tới, hắn sẽ khiến nàng thêm cảnh giác một chút, thậm chí hắn còn không muốn nói những chuyện này với nàng.
Lúc này, xe ngựa dừng lại, Thái tử kéo tay của nàng: “Đi thôi, ngươi ở biệt uyển của ta nghỉ ngơi một đêm trước, ngày mai chúng ta sẽ hồi kinh.”
Hôm nay nàng rơi xuống nước, hắn ôm nàng đi, chuyện này sợ là sẽ không giấu được, hắn hi vọng sớm ngày định ra hôn sự, như vậy mới có thể danh chính ngôn thuận.
Cố Cẩm Nguyên đang suy nghĩ những chuyện kia trong đầu, cũng không nghĩ tiếp nữa, lập tức theo hắn xuống xe.
Nhưng ngay lúc vừa bước xuống, đột nhiên lại nghĩ tới.
Ngoại tổ mẫu của nàng lưu lại những chữ kia, đều là lúc trước nhịn ăn nhịn mặc mua giấy mực, để dành cho nàng dùng tập viết chữ.
Mấy ngày trước khi ngoại tổ mẫu xảy ra chuyện, đã từng cất tất cả những tờ giấy kia vào trong rương.
Về sau ngoại tổ mẫu không còn, trong lòng nàng cũng sinh nghi, nhưng chỉ cho đó là do Ninh Quốc Công phủ, cũng không nghĩ nhiều, bây giờ trong lòng bắt đầu nghi ngờ xem ra ngoại tổ mẫu đã biết trước được chuyện gì đó, cho nên mới làm như vậy, chuyện này liền cứ thế xuất hiện trong đầu nàng.
Trong những tờ giấy kia, sẽ cất giấu cái gì sao?