Cố Cẩm Nguyên có lòng tốt đi giúp Cố Lan Phức sao? Nàng không có.
Cố Cẩm Nguyên sẽ không có việc gì đi kɧıêυ ҡɧí©ɧ Cố Lan Phức sao? Nàng sẽ.
Cảnh xuân tươi đẹp, tâm tình cực tốt, nàng không đi tìm chút việc, chẳng phải là rất có lỗi với mình sao?
Rất đúng dịp, ở phía tây Lũng Tây có một nơi hoang dã, có rất nhiều anh vũ, cũng càng khéo là trong trấn của bọn họ có một vị chuyên thuần dưỡng anh vũ, nàng đã từng cùng A Mông và đám hài tử đi đến đó xem người ta thuần dưỡng anh vũ, dĩ nhiên cũng biết một chút cách thức.
Những con chim anh vũ này con nào là giả, nàng có thể nhìn ra được.
Từ ánh mắt của Cố Lan Phức, nàng chỉ biết Cố Lan Phức đoán sai rồi.
Vì vậy nàng cười nói: “Muội muội nói gì vậy, chỉ là chọn anh vũ mà thôi, chọn đúng thì đúng, chọn sai thì thôi, tỷ muội chúng ta, cần gì phải đánh cuộc?”
Nàng bình thường đều tao nhã thanh lịch giống như tuyết, đứng ở nơi này gió xuân lướt nhẹ qua ánh dương, vốn là cực kỳ đẹp, bây giờ môi cười như vậy, cười đến mức trong sáng uyển chuyển, khiến người thấy muốn đui mù.
Nàng nói ra, hào phóng vừa vặn, đối với muội muội mình càng cảm thông, trái lại, muội muội kia là muốn cố ý so đấu, không quá chịu phục.
Hai tỷ muội Ninh Quốc công phủ, thật là cao thấp đối lập.
Cố Lan Phức không chú ý tới cái này, nàng ta vốn nghĩ muốn mở ra danh tiếng, ai ngờ, Cố Cẩm Nguyên lại nhảy ra tìm khó coi, thật là đi mòn cả giày sắt không tìm thấy, trong lúc vô tình lại tìm ra, nàng ta còn đang lo nên dùng cách gì để quét đi hết thanh danh của Cố Cẩm Nguyên đây!
Đương nhiên Cố Lan Phức sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, nàng ta cười nói: “Lời này của tỷ tỷ không đúng rồi, tỷ đã bất đồng ý kiến với ta, vì sao không dứt khoát đánh cuộc, cũng để cho người tháng có được phần thưởng.”
Cố Cẩm Nguyên có chút do dự, lại nhìn về phía phu nhân Duệ Viễn hầu: “Phu nhân nghĩ thế nào?”
Phu nhân Duệ Viên hầu thấy vậy, đang muốn lên tiếng, ai ngờ Đàm Ti Duyệt ở bên cạnh lại cười kéo cánh tay mẫu thân nàng ấy, ánh mắt ý bảo, phu nhân Duệ Viễn hầu liền im lặng.
Đàm Ti Duyệt tiến lên: “Như thế rất thú vị, bằng không chư vị cô nương chứng kiến, hai vị cô nương đây đánh cuộc, chỉ là không biết đánh cuộc cái gì?”
Giữa lông mày Cố Lan Phức có chút đắc ý, cười nói: “Không bằng như vậy đi, nếu ta đoán đúng, tỷ tỷ liền thi lễ với ta ba cái, thế nào?”
Nàng ta đưa ra cái này, chính là muốn làm nhục Cố Cẩm Nguyên.
Nàng ta nhớ rõ, tình cảnh nàng ta quỳ gối trước mặt Cố Cẩm Nguyên.
Hôm nay nàng ta không muốn để Cố Cẩm Nguyên quỳ gối, nhưng nàng ta có thể để Cố Cẩm Nguyên dùng phân thận trưởng tỷ, thi lễ với nàng ta.
Lúc nàng ta nói ra lời này, sắc mặt người xung quanh đều có chút đặc sắc, rất rõ ràng, vị muội muội này, đối với sự tồn tại của tỷ tỷ cảm thấy rất khó chịu.
Mà bộ dạng của nàng ta giống như cực kỳ tự tin, nhất quyết muốn đưa tỷ tỷ này vào chỗ chết.
Cố Cẩm Nguyên sau khi nghe thấy vậy, suy nghĩ một chút.
Cố Lan Phức liếc nhìn bên cạnh, đã thấy Nhị hoàng tử nhìn về phía này, hắn nhíu mày, giống như có chút bận tâm.
Lập tức trong lòng lộp bộp một tiếng, hắn lo lắng cho ai, là lo lắng cho Cố Cẩm Nguyên sao?
Nếu như vậy, nàng ta chính là muốn Cố Cẩm Nguyên mất mặt xấu hổ, muốn Cố Cẩm Nguyên thi lễ với mình.
Nàng ta sợ Cố Cẩm Nguyên không đồng ý, liền nói: “Chỉ là vui đùa thôi, tỷ tỷ cần gì phải như vậy?”
Cố Cẩm Nguyên thở dài: “Nếu như thế, ta đây liền đồng ý đánh cược này, nhưng nếu muội muội thua, ta cũng không muốn muội muội thi lễ với ta, muội muội chỉ cần cho ta một chén trà là được.”
Cố Lan Phức cười lạnh, nàng ta đương nhiên sẽ không thua, nàng ta không cần phải rót chén trà nhỏ này, cho nên tiền đặt cược là gì không quan trọng, lập tức kiên định nói: “Được!”
Hai tỷ muội định ra đánh cuộc xong, Cố Lan Phức nói trước, nàng ta chỉ tay vào con anh vũ nói: “Con tiểu quỳ hoa phượng đầu anh vũ màu trắng đầu vàng kia là giả.”
Đây là đáp án.
Đây là ích lợi của việc biết trước tương lai.
Nàng ta cười nhìn Cố Cẩm Nguyên: “Tỷ tỷ nghĩ sao? Sẽ không tỷ tỷ cũng cho rằng là con tiểu quỳ hoa phượng đầu anh vũ này chứ?”
Cố Cẩm Nguyên suy nghĩ một chút, lại nói: “Ta thấy, con tiểu quỳ hoa phượng đầu anh vũ lông trắng đầu vàng này là thật, ngược lại là con anh vũ đầu bạc lông xanh kia mới là giả?”
Cố Lan Phức nghe thấy vậy, trong lòng liền đắc ý.
Lúc này, Đàm Ti Duyệt nhíu mày, do dự, muốn nói cái gì đó lại thôi.
Phu nhân Duệ Viễn hầu đồng tình nhìn Cố Cẩm Nguyên, xem ra có chút không đành lòng.
Người xung quanh thấy vẻ mặt của hai người như vậy, nhất thời không khỏi nghĩ, xem ra là muội muội đúng rồi, vị tỷ tỷ này, coi như là bị hãm hại đi.
Mà Cố Lan Phức cũng chú ý tới, nàng ta nghĩ, mẫu nữ hai người này, đều hướng về Cố Cẩm Nguyên, cái này, tất nhiên là các nàng biết rõ Cố Cẩm Nguyên sai, mới lo lắng thay cho Cố Cẩm Nguyên.
Muộn chính là muốn, ai bảo Cố Cẩm Nguyên tự nhiên đưa tới cửa để bị làm nhục đây?
Cố Cẩm Nguyên, ngươi đợi đến thi lễ ba cái với ta đi!
Vì vậy nàng ta cười nhìn phu nhân Duệ Viễn hầu, nói: “Phu nhân, kính xin nói ra đáp án, rốt cuộc con nào là thật, con nào là giả?”
Phu nhân Duệ Viễn hầu đồng tình liếc qua Cố Cẩm Nguyên, lại nói: “Ta nhớ được người thuần điểu đã từng nói, con tiểu quỳ hoa phượng đầu anh vũ lông trắng đầu vàng này là giả.”
Đáp án vừa ra, Cố Lan Phức thiếu chút nữa cười ra tiếng.
Tuy đây chỉ là một con chim anh vũ mà thôi, tuy vốn là một chuyện nhỏ khó trèo lên nơi thanh nhã, nhưng không ai biết chuyện này quan trọng với nàng ta như thế nào.
Đây là khảo nghiệm của nàng ta với chuyện trong giấc mộng, đây là nàng ta muốn dùng những gì mình biết tất cả bắt đầu vượt qua mọi chông gai, từ nay về sau nàng ta sẽ lợi dụng tiên tri của mình, chẳng những muốn Cố Cẩm Nguyên thi lễ với mình, còn muốn nàng quỳ xuống!
Nàng ta nhìn bốn phía xung quanh, tất cả đều dùng ánh mắt kinh ngạc bội phục nhìn mình, đương nhiên cũng có người đồng tình nhìn về phía Cố Cẩm Nguyên.
Về phần Nhị hoàng tử, ánh mắt càng phức tạp, hắn quay mặt qua chỗ khác, không hề nhìn.
Cố Lan Phức khẽ nắm chặt tay, đây là vị hôn phu của nàng ta, nàng ta không cho phép Cố Cẩm Nguyên cướp đi, tất cả bắt đầu từ hôm nay, nàng ta muốn đánh bại Cố Cẩm Nguyên.
Cố Cẩm Nguyên nghe thấy vậy, hơi kinh ngạc một chút, sau đó nở nụ cười.
Đàm Ti Duyệt cũng lo lắng thay Cố Cẩm Nguyên, nhìn Cố Cẩm Nguyên vẫn cười, cũng có chút bất đắc dĩ: “Tiểu quỳ hoa phượng đầu anh vũ này thật sự là giả, Cẩm Nguyên.”
Sao nàng còn có thể cười? Thi lễ với Cố Lan Phức, cái này không phải cố ý sỉ nhục nàng sao?
Cố Cẩm Nguyên tiến lên, cung kính nói: “Phu nhân xác định, con tiểu quỳ hoa phượng đầu anh vũ này là giả?”
Nàng vừa nói như thế, phu nhân Duệ Viễn hầu ngược lại sợ run lên, bà đành phải nói: “Đây cũng là quản sự nói với ta.”
Cố Cẩm Nguyên cười nói: “Vậy có thể mời vị quản sự tiên sinh này tới đây được không, Cẩm Nguyên có việc muốn thỉnh giáo.”
Phu nhân Duệ Viễn hầu gật đầu: “Dĩ nhiên là có thể.”
Người xung quanh thấy vậy, không khỏi thầm than, cô nương đẹp như thiên tiên này, sợ là không tin là mình thua, nên mới mời vị quản sự kia đến nhờ giúp đỡ, thật là đáng thương.
Cố Lan Phức ở bên cạnh, cảm thấy buồn cười đến tột cùng, nàng ta cuối cùng cũng nhìn thấy bộ dạng chật vật của Cố Cẩm Nguyên, chuyện nàng thua, còn cảm thấy người của chủ nhà có vấn đề? Ha ha ha, thật đúng là thua không chịu nổi!
Rất nhanh, quản sự này đã đến, còn mang theo một người thuần thú, hai người tiến lên, cung kính hành lễ.
Phu nhân Duệ Viễn hầu nhìn Cố Cẩm Nguyên, có chút không đành lòng, nhưng vẫn hỏi: “Vương quản sự, những con chim này, rốt cuộc con nào là giả?”
Đàm Ti Duyệt nắm tay Cố Cẩm Nguyên, ý bảo nàng không cần để ý.
Thi lễ thì thi lễ, có gì không được sao?
Vương quản sự vẻ mặt xấu hổ, cúi đầu, rất không biết làm sao nói: “Hồi bẩm phu nhân, lão nô có tội, hôm nay cô nương bên cạnh phu nhân tới hỏi con nào là giả, lão nô sợ làm sai, liền viết một tấm bảng cho vị cô nương kia, nhưng ai biết, lúc hạ nhân tới lấy thẻ bài, lại lấy nhầm.”
Lấy nhầm sao? Cái gì?
Phu nhân Duệ Viễn hầu kinh ngạc, nam nữ xung quanh cũng đều kinh ngạc, còn có chuyện này sao?
Đàm Ti Duyệt càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, đây là cái gì? Cho nên là hạ nhân truyền lời sai sao?
Vậy, vậy rốt cuộc đâu là chim anh vũ giả?
Lúc này Vương quản sự quỳ xuống, phía sau hắn người thuần dưỡng thú kia cũng quỳ xuống: “Phu nhân thứ tội, là do hạ nhân làm việc sơ sót, kính xin phu nhân trách phạt.”
Phu nhân Duệ Viễn hầu càng mơ hồ, bà vốn cảm thấy Cố Cẩm Nguyên nhất định sẽ thua, nhưng không ngờ lần này còn có chút trục trặc.
Lập tức vội hỏi: “Vậy rốt cuộc con nào là anh vũ giả?”
Chính bà cũng không biết.
Người thuần thú bên cạnh Vương quản sử, tiến lên cẩn thận nói: “Là con tịch châu anh vũ lông xanh đầu bạc, đây là giải, là thuần phục tới.”
Tịch châu anh vũ lông xanh đầu bạc?
Đây chẳng phải là con mà Cố Cẩm Nguyên đã nói ra sao?
Đàm Ti Duyệt ngẩn người ra một hồi, sau đó không nhịn được cười nói: “Vậy ý nói là, Cẩm Nguyên đoán đúng sao?”
Cố Lan Phức đương nhiên không tin, nàng ta tiến lên một bước: “Tuyệt đối không thể, rõ ràng con tiểu quỳ hoa phượng đầu anh vũ này mới là giả, làm sao thể thành con Tịch châu anh vũ kia!”
Đây là chuyện đời trước, là chuyện trong mộng, nàng ta nhớ rất rõ, lúc ấy còn có người đặc biệt nhắc tới!
Sắc mặt phu nhân Duệ Viễn hầu khẽ thay đổi, trầm mặt nói: “Rốt cuộc con nào là giả?”
Vương quản sự vội vàng cho người thuần chim một ánh mắt, người thuần chim nơm nớp lo sợ đứng dậy, đi đến trước mặt chim anh vũ, chỉ thấy hắn thuần thục lật qua lại, rất nhanh tìm được một cái thẻ nhỏ màu trắng ở đằng sau cổ con tinh châu anh vũ lông xanh đầu bạc kia.
Hắn chỉ vào thẻ bài này nói: “Hồi phu nhân, con chim anh vũ giả là đổi từ lông trắng thành lông xanh, trước dùng hùng hoàng, bồ hoàng, lưu hoàng, thư hoàng, khương hoàng, cây nghệ và đậu xanh cho gà ăn, sau đó hàng ngày lại dùng mầm đậu xanh cho ăn, dùng chu sa nhuộm mỏ, là được anh vũ lông xanh, đây là gà biến anh vũ, chỉ có thể đổi màu lông xanh, hoàn toàn không thể có lông khác. Tấm bảng này là dấu hiệu, lệnh bài nhỏ màu trắng, chính là giả.”
Nói xong, hắn lại tìm những con anh vũ khác, tất cả đều là lệnh bài vàng, hoàn toàn khác hẳn con anh vũ tịch châu này.
Cuối cùng Vương quản sự quỳ ở nơi đó, bất đắc dĩ nói: “Là do hạ nhân sơ xót, chưa từng nghĩ sẽ truyền sai quấy rầy nhã hứng cả chư vị quý nhân. Nhưng con anh vũ tịch châu này thật sự là giả, cái này không sai được.”
Thật ra Cố Cẩm Nguyên vốn muốn cho Cố Lan Phức té ngã một lần, nàng cũng không ngờ kết quả lại như vậy.
Nàng nhướn mày, cảm thấy chuyện này cực kỳ thú vị, Cố Lan Phức như vậy, làm thế nào mà nàng ta lại khẳng định đó là một kết quả sai? Chuyện này cần phải suy nghĩ rồi.
Giờ khắc này, nhìn một màn như vậy, tất cả mọi người đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Mọi người nhìn Cố Cẩm Nguyên rồi lại nhìn Cố Lan Phức.
Hai người này, xem ra người thắng là Cố Cẩm Nguyên, người sai là Cố Lan Phức.
Thật ra Cố Cẩm Nguyên thắng, có lẽ bởi vì nàng hiểu được cách nhận biết anh vũ, đó cũng không phải là chuyện kỳ lạ gì, nhưng mà, vừa rồi bộ dạng chắc chắn của Cố Lan Phức, nàng lại đoán trúng con anh vũ kia mới là giả.
Đây là sao?
Rõ ràng, phu nhân Duệ Viễn hầu cũng ý thức được, ánh mắt bà nhìn Cố Lan Phức có chút phức tạp.
Người bên cạnh bà biết rõ chuyện này không nhiều, đều là nha hoàn thân cận tín nhiệm.
Cho nên Cố Lan Phức làm sao có thể đoán đúng con này là giả?
Nàng ta không phải đoán mò, nàng ta cũng không hiểu anh vũ, nàng ta chính là … vừa đúng lúc nàng ta cho rằng con kia là đúng.
Suy nghĩ này thật sự là đáng sợ.
Mà Cố Lan Phức, nàng ta là mộng, nàng ta thật sự là mộng.
Nàng ta cảm thấy mình thật sự là không may mắn, nàng ta không nghĩ đến trên thế gian này còn có chuyện này!
Thì ra, đời trước, chuyện về anh vũ này, lại là đáp án sai, đời trước phu nhân Duệ Viễn hầu nói ra một đáp án sai, cho nên hiện tại nàng ta cũng nói ra đáp án sai sao?
Nàng ta ngẩng đẩu, lại thấy tất cả mọi người đều nhìn nàng ta.
Thậm chí không ai quan tâm cái người thắng cuộc Cố Cẩm Nguyên kia, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt hoài nghi để nhìn nàng ta.
Giống như nàng ta là một kẻ trộm,
Cố Lan Phức chậm chạp quay đầu, nhìn về phía Nhị hoàng tử cách đó không xa, đã thấy trên khuôn mặt vân đạm phong khinh của Nhị hoàng tử xưa nay có chút tức giận.
Không, đừng hiểu lầm nàng ta.
Nàng ta muốn giải thích!
Nhưng, nàng ta nên giải thích như thế nào? Nói nàng ta nằm mơ thấy đáp án sai sao?
Phía sau lưng Cố Lan Phức lạnh toát, có thể có người tin nàng ta sao?!