Ý Trần Thiên

Chương 10: Kinh hãi

Ngày đó Mặc Sĩ Lân Hiên cùng Mặc Trần ước định tốt, hai người ở chung giúp Mặc Trần tìm được cảm giác yêu thích, muốn chính thức thể nghiệm cảm thụ giữa vợ chồng, muốn chăm sóc tốt Mặc Trần, chiếu cố bảo bảo trong bụng cậu, còn muốn mỗi ngày đều cùng bảo bảo nói chuyện, gia tăng tình cảm.

Từ ngày hôm đó trở đi, Mặc Trần liền cảm nhận được cảm giác cùng dĩ vãng bất đồng. Hiện tại, loại cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt. Sau khi Mặc Sĩ Lân Hiên cùng Mặc Trần nói rõ, liền trở nên thật ôn nhu, đối đãi với Mặc Trần chính là nâng trên tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan.

Hôm nay, Mặc Trần ăn qua điểm tâm không bao lâu liền yêu cầu đi thư phòng đọc sách, nhưng trước khi đi, Mặc Sĩ Lân Hiên cùng Mặc Trần ước pháp tam chương, đưa ra các yêu cầu cùng điều kiện. Ví dụ như không thể treo lên chỗ cao để lấy sách, với không tới thì phải gọi người, không thể chạy loạn giống như lần trước khiến hắn lo lắng, không thể xem quá chăm chú mà quên thời gian, có thể làm việc nhẹ nhàng, nghỉ ngơi nhiều… Rất nhiều rất nhiều cái không thể, Mặc Trần nghe xong hôn phớt Mặc Sĩ Lân Hiên, muốn cho hắn ngạc nhiên. Cuối cùng lại còn tặng cho Mặc Trần một cái hôn sâu khiến Mặc Trần mặt đỏ tim đập, suýt nữa hít thở không thông.

Đến thư phòng, Mặc Sĩ lân Hiên ngồi vào bàn xử lý công việc, Mặc Trần nằm trên nhuyễn tháp im lặng đọc sách, Khoảng một canh giờ sau, cuốn sách trên tay Mặc Trần đã đọc xong, cậu đứng lên hướng giá sách đi qua. Đứng trước giá sách nhìn ước chừng một nén nhang, đột nhiên ánh mắt cậu sáng ngời, vội vàng dời qua một cái ghế đứng lên trên. Vì vị trí sách có chút cao, hơn nữa lại dựa vào bên trong, dáng người nhỏ nhắn như Mặc Trần kiễng chân còn thiếu chút nữa mới lấy được. Dù sao vẫn là một hài tử mười sáu tuổi, có thể là do tâm háo thắng bị khơi dậy, cũng có thể đã quên Mặc Sĩ Lân Hiên đang ngồi bên thư án, Mặc Trần vẫn nhón chân lên, tay vươn thật cao, cái đầu nhỏ cũng hận không thể ngả về phía trước đem sách lấy xuống. Đột nhiên, cậu cảm thấy cái ghế nhoáng một cái, tiếp sau là một hồi đen tối. Mặc Trần chỉ có thể phó mặc số mệnh che bụng nhắm mắt lại, chờ đợi khoảnh khắc tiếp xúc thân mật với mặt đất. Nhưng tiếp xúc được không phải là ngã nghiêng trong dự tính, mà là cái ôm mềm mại, mang theo hương vị quen thuộc khiến người an tâm. Mặc Sĩ Lân Hiên bị hù thiếu chút hồn phi phách tán. Hắn ôm Mặc Trần thả lên nhuyễn tháp, tránh không được dừng lại giáo huấn một lần. Mặc Trần có lẽ cũng bị chuyện vừa rồi dọa đến, ôm Mặc Sĩ Lân Hiên không buông tay, thiếu chút nữa đã khóc lên. Cậu sợ hãi nói: “Ta cho rằng bảo bảo cũng bị ngã xuống rồi, đều là ta không tốt, đều là ta không tốt.”

Mặc Sĩ Lân Hiên thấy cậu như vậy, cũng mềm lòng nói: “Tốt rồi tốt rồi, không có chuyện gì nữa rồi. Không phải là ta đón được ngươi rồi à. Không có chuyện gì rồi.”

“Thế nhưng, thế nhưng mà mới vừa rồi nếu như huynh không đón được ta, bảo bảo cũng ngã xuống rồi…” Mặc Trần kinh hồn chưa định nói.

“Không phải là không có ngã xuống sao, đừng lo lắng. Hơn nữa, chẳng lẽ ngươi chỉ nghĩ đến bảo bảo, không có nghĩ đến ngươi sao? Vạn nhất ngươi ngã xuống thân thể có chuyện gì thì sao? Vừa rồi ta cũng đã nói với ngươi, không phải bảo ngươi có chuyện gì thì gọi ta sao, ngươi đều không có nhớ trong lòng đi. Muốn để ta nhắc nhở ngươi bao nhiêu lần nữa, ngươi muốn để ta lại lo lắng cùng kinh hãi trải qua mỗi ngày sao? Ta thấy ngươi nha, sách xem cũng đủ rồi, đi hậu hoa viên đi lại, thả lỏng một chút, sau đó trở về dùng bữa trưa, lại ngủ một giấc, nghỉ ngơi cho thật tốt.” Mặc Sĩ Lân Hiên vuốt tóc mềm của Mặc Trần, đau lòng lại không nhẫn nại nói.

Mặc Sĩ Lân Hiên mang theo Mặc Trần đi dạo hậu hoa viên, ngồi ở tiểu đình trong hoa viên ngắm cảnh. Bởi vì đình ở giữa hồ, cho nên có thể trông thấy cá chép trong hồ bơi qua bơi lại. Mặc Trần thấy, vội gọi gia đinh lấy thức ăn cho cá muốn cho cá ăn. Mặc Trần đứng bên hồ, Mặc Sĩ Lân Hiên rất lo lắng, một mực đều ở bên cạnh ôm eo Mặc Trần, sợ Mặc Trần ngốc nghếch lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Đúng lúc này, Mặc Trần quay đầu lại vừa vặn chống lại ánh mắt của Mặc Sĩ Lân Hiên, liền ngọt ngào cười cười tựa vào l*иg ngực hắn.

Gia đinh cùng bọn nha hoàn nhìn bọn họ, đều nhìn nhau nở nụ cười, có một thiếu phu nhân thiên tính hoạt bát như vậy thật là tốt, Mặc Sĩ gia chúng ta có thể lấy được một phu nhân như vậy thật là có phúc, tính tình tốt không nói, dịu dàng, ngoan ngoãn, nhu hòa lại đơn thuần đáng yêu, đối với hạ nhân lại tốt. Quan trọng nhất là bụng cũng không chịu thua kém, gả tới không bao lâu liền có tiểu thiếu gia, khiến lão phu nhân mỗi ngày đều cao hứng đến cười không khép được miệng. Thiếu gia cùng thiếu phu nhân thoạt nhìn cũng rất ân ái, mỗi ngày đều là ngọt ngào mật mật, làm lão phu nhân càng thêm cao hứng.