Kế tiếp, Turan và Lily trò chuyện về những gì đã diễn ra trong khoảng thời gian cả hai xa cách. Chủ yếu là Turan hỏi, Lily trả lời; ngược lại cũng khó cho em ấy vì những thứ nó làm, em ấy đều không hiểu, mà cũng không tiện đáp.
Turan đến cùng là an tâm. Lily khoảng thời gian qua sống tương đối tốt, dù cho có tên pháp sư Velduran xen vào đi chăng nữa. Nếu hắn ta mà gây hại cho em ấy dù chỉ một chút, nó chắc chắn sẽ khiến hắn ta chịu khổ. Tra tấn về mặt linh hồn luôn cực kì đáng sợ, và chỉ dựa vào ý chí đơn thuần sẽ không thể nào vượt qua. Hơn hết là, nó chẳng phải cần lấy thông tin gì từ đối phương, nên cứ thẳng tay mà làm.
Mặt khác, Wyndur làm được xem như không tệ. Mặc dù cậu ta có để xảy ra một số vụ việc ngoài ý muốn, Turan vẫn cho ra đánh giá khá tốt. Kì thực nếu chẳng phải do nó không chỉ dạy đàng hoàng cho Lily về ma năng thì vụ nổ ấy cũng đã chẳng xảy ra.
Tự trách. Turan thoáng có cảm giác đó. Nó biết mình nên sớm dạy ma pháp cho Lily sau khi em ấy thành công khai mở vòng vận chuyển ma năng, nhưng vấn đề là bản thân nó cũng chẳng tài giỏi gì. Kế hoạch ban đầu là giúp Lily đột phá Nihr, xong thì tìm cách đưa em ấy vào học viện Ma pháp Hoàng gia Enria. Chỗ đó nên có thể dạy em ấy tốt hơn nhiều, điều kiện cũng là hàng đầu.
– Giờ, em sẽ được đi cùng anh chứ?
Lily chợt hỏi. Em ấy lộ ra đặc biệt quan tâm chuyện này.
– Ừm. – Turan đáp – Việc cần làm anh đã làm xong, giờ có thể tập trung lo cho em.
Lời này hơn phân nửa là đúng. Turan đã bắt được linh hồn lang thang của Velduran, còn lại chỉ là đưa Lily vào tòa tháp và chờ sự kiện kết thúc. Có điều, nó vẫn nhắm tới đỉnh tòa tháp, vừa để thực hiện lời hứa với Lily, vừa để tự mình xem xem có gì ở đó.
Giao kèo đã lập ra với thần Fyratr còn nguyên hiệu lực: mọi thứ nó lấy được từ tòa tháp Ma pháp Tối thượng đều phải chia sẻ cho cô ta và thần Syrathr, đồng thời không được phép chia sẻ cho kẻ khác. Turan rất có hứng thú với thứ có thể khiến cho thần Fyratr nhất định phải đưa vào trong giao kèo nên nếu có thể, tự nhiên là đạt được thì tốt.
Còn về phần nội dung không được phép chia sẻ, Turan hoàn toàn có thể cho Lily cùng hưởng. Nếu em ấy đi tới được đỉnh tòa tháp và chiếm được lợi ích, vậy thì việc chia sẻ sẽ không thuộc về giao kèo. Đây xem như một nước cờ hay, với điều kiện là có thể thực hiện được.
Để tránh vấn đề bất khả kháng, Turan dĩ nhiên sẽ không dại dột khiến Lily để lộ ra những gì đạt được ở đỉnh tòa tháp. Kì thực, chúng thuộc về bản thân em ấy đã là rất có lợi rồi.
– Tuyệt!
Lily mừng rỡ thốt, còn lộ ra phấn khích. So với mọi thứ, được đi cùng với Turan mới là quan trọng nhất. Dù sao thì lúc trước, đó vốn là ý định ban đầu. Nếu có thể thì nó đã chẳng nhờ tới Wyndur và quân đoàn Ungreilt.
Nhìn bộ dáng này, Turan không khỏi đưa tay xoa đầu Lily một hồi. Thật đúng là một cô em gái ngoan, còn hiểu chuyện đến đáng thương nữa.
Chờ thêm một lúc, tên nhóc Velt dần tỉnh dậy. Tâm trí đối phương còn rất yếu, thân thể thì tốt hơn một chút, đã có thể hoạt động bình thường. Dù sao, phần thiếu đi trước đấy chỉ là linh hồn.
Ánh mắt mơ hồ quan sát xung quanh, sau cùng dừng lại ở trên người Turan và Lily. Đối phương không có sợ hãi, chừng như đã vô cùng quen thuộc với những chuyện ngoài ý muốn như thế này. Song, tên nhóc cất tiếng:
– Hai người là ai? Tôi đang ở đâu?
Hai câu hỏi cơ bản nhất của một người đột nhiên tỉnh dậy ở một nơi xa lạ. Turan ngay lập tức hiểu và hình dung được đại khái tình huống hiện tại. Lily kém hơn, chỉ có thể nhỏ nhẹ thốt:
– Cậu không nhận ra tôi?
– Xin lỗi. Tôi không biết cậu.
Velt hờ hững đáp, không hề cảm thấy áy náy hay chút khó chịu nào. Turan cũng chẳng biết nên gọi đây là đơn thuần hay vô cảm.
“Chẳng lẽ linh hồn tên nhóc này không hoàn thiện?”
Turan trong lòng có nghi vấn. Tuy nhiên, nó không tiện đi sâu vào vấn đề này. Bất kể sự tình là như thế nào, kết quả vẫn chỉ có một.
– Chị tôi đâu?
Velt hỏi. Câu hỏi tưởng chừng như thuận tiện này lại mang cho Turan rất nhiều tin tức. Đối phương hoàn toàn nhớ về người thân của mối quan hệ được tạo dựng nên ấy, nhưng những chuyện khác thì như bị xóa bỏ.
Turan không trả lời mà thay vào đó đặt ra một vài câu hỏi. Bởi đối phương bình tĩnh đến đáng ngờ mà thành thật đáp lời hết cả, chẳng mất bao nhiêu công sức thì Turan đã có thể xác định được tình trạng của Velt.
Cuộc sống của Velt hoàn toàn là thật trong tâm trí của tên nhóc, bao gồm cả người chị bị trúng độc ma năng và sự uy hϊếp đến từ kẻ muốn lấy lại quyển sách mà dưới tình huống đặc thù kiếm được. Mọi thứ dần trở nên mơ hồ khi sự tình có liên quan đến Velduran, hay cụ thể hơn là sự xuất hiện và chiếm hữu của hắn ta lên cơ thể tên nhóc.
Cho nên, cuộc gặp với Wyndur hay cả Lily, Velt đều không có ấn tượng. Cậu ta thậm chí còn không biết rằng chị mình đã được chăm sóc thỏa đáng, bản thân dần lo lắng ra mặt đây. Điểm nổi bật nhất là Velt cho rằng bản thân mình có hai nhân cách, và thành thật nói lời xin lỗi nếu nhân cách kia của mình có gây khó khăn cho Turan và Lily.
– Em định thế nào?
Turan hỏi. Nó và Lily đã ra khỏi phòng, tìm đến một góc riêng để nói chuyện.
– Bỏ qua thôi. Em không biết cậu ta.
Lily hơi có chút do dự đáp. Quả thật, Velt ở trong phòng đấy, ngoài thân xác ra thì em ấy hoàn toàn không nhận biết.
– Chỉ là… – Lily nói tiếp – cậu ta giờ trông có hơi đáng sợ.
Thật sự là vậy. Một đứa nhóc thông thường, cho dù là sinh ra hai nhân cách, cũng không thể nào biểu hiện như Velt vừa rồi được. So với tên pháp sư Velduran thì còn dễ chấp nhận hơn.
Không chỉ là vô cảm, mà giống như một kẻ vô hồn. Velt vẫn biểu lộ ra những cảm xúc nên có, nhưng vào mắt Turan lại thành máy móc, chỉ là cố gắng biểu thị cho phù hợp với tình huống. Hơn cả, cậu ta còn chẳng biết bản thân đang ở tình huống như thế nào.
– Vậy đưa trả cậu ta về với chị của mình thôi.
Turan đề nghị. Đó có thể là một ý tưởng tồi, nhưng chuyện tồi tệ giờ ở đâu mà chẳng xảy ra chứ. Dù sao thì đến cùng đây chẳng phải vấn đề của nó, càng không nên liên hệ đến trên người Lily.
Lily không nói gì thêm, coi như đồng tình với Turan. Cô có mối quan hệ gì thì cũng là với Velduran, Velt hoàn toàn là một đối tượng khác rồi.
Sau đó, Turan bèn liên lạc với Wyndur, nói đơn giản về những gì đã xảy ra. Nó tất nhiên lược bỏ những gì liên quan tới hội Tử thần Sứ đồ.
Wyndura sau khi nghe tin thì bảo Turan chờ một khoảng thời gian sẽ tự mình đến gặp. Nếu là cần gấp, cậu ta sẽ đưa người sang phụ trách ngay.
Turan không gấp. Khoảng thời gian nghỉ ngơi ít ỏi này, nó còn đang muốn tận hưởng thật tốt đây.
Vậy nên sau cùng, Turan và Lily để mặc Velt trên phòng. Đã có người đưa thức ăn tới và nếu cậu ta có yêu cầu gì thêm hoàn toàn có thể tự mình nói với người phục vụ hay chủ nhà trọ. Tình huống nếu là cậu ta không vừa ý hoặc tự tiện rời đi thì Turan chỉ có thể làm ngơ. Dù sao, đó là quyền quyết định của đối phương, gây rắc rối thì bắt lại đập trận sẽ tốt ngay.
Turan ở dưới sảnh nhà trọ dùng bữa trưa. Lily ngồi ở đối diện, chỉ gọi cho mình một chiếc bánh mì kẹp và ly ca cao nóng ưa thích. Vốn Turan muốn Lily ăn uống đàng hoàng hơn, nhưng nghĩ thấy cả hai lâu rồi mới gặp lại thì cũng đành tạm thời bỏ qua. Huồng hồ chi, bữa ăn của em ấy đây cũng chẳng thể tính là tạm bợ gì. Có lẽ giá cả đắt đỏ ở chỗ này khiến em ấy không khỏi ép mình phải chi tiêu tiết kiệm đi.
– Ăn xong, em có muốn làm gì không?
Turan hỏi. Nó đột nhiên muốn làm gì đó cho Lily, hòng bù đắp lại sự vắng bóng của mình trong thời gian qua. Bây giờ nó cũng tương đối rảnh rỗi.
Lily uống vội ngụm ca cao nóng cho trôi đống thức ăn trong miệng. Xong, em ấy đáp:
– Làm gì ạ…? Em giờ chỉ muốn đọc sách về ma pháp thôi. Anh có quyển sách nào giống thế này không?
Có thì có, chỉ là Turan không tiện lấy ra, chủ yếu vì chúng đều không sánh được với quyển sách Lily đang giơ lên kia. Nếu muốn, nó hẳn có thể tìm mua, nhưng nhất thời là không có.
– Em thích nội dung câu chuyện hay là ma pháp trong đó?
– Đều thích cả. – Lily thốt – Nhưng nếu chỉ có thể chọn một, em mong là ma pháp.
Như thế thì đơn giản hơn. Mấy quyển sách khô khan về ma pháp Turan có không ít. Dạo gần đây bởi sự tình có liên quan tới tòa tháp Ma pháp Tối thượng, nó cũng dành thời gian thu thập một số.
– Cầm lấy.
Turan chọn ra vài quyển sách có nội dung tương đối khô khan đặt lên bàn. Lily trông thấy thì hai mắt sáng cả lên, rối rít cảm ơn nó rồi bắt đầu lật xem từng quyển sách một. Chẳng mấy chốc em ấy đã chọn được một quyển và cứ thế vùi đầu vào đọc, hai mày dần nhăn thật sâu. Chăm chú.
Turan mỉm cười, lại lớn tiếng nhắc Lily ăn cho xong bữa, khiến em ấy không khỏi tỏ vẻ bực tức, nhưng cũng đành nghe theo mà gắng ăn xong thật nhanh.
– Ma pháp à…
Turan nói nhỏ. Nó đối với ma pháp vẫn khó mà ưa thích nổi, nhưng nếu là vì cô nhóc trước mặt đây, có lẽ bỏ ra chút công sức cũng là nên làm. Nếu không, sau này có chuyện xảy ra mà bản thân lại không có năng lực thì chắc nó sẽ hối hận suốt đời mất.
"Tự do! sao có thể dựa vào kẻ địch ban phát! tự do chính bản thân mình giành lấy"
" Tự Do nào mà không cần phải trả giá - Thái Bình nào không nhuốm mùi máu tanh ?"