VAN's Force: Phế Tích Thế Giới Các Thần

Chương 513: Gặp xong

– Đừng nghĩ linh tinh nữa. – Tử thần Sứ đồ xua tay bảo – Ngươi muốn gặp ta, không phải chỉ để được công nhận chứ?

Turan thừ người ra trong giây lát. Nó không định sớm đáp lời đối phương làm chi, còn đang bận tiêu hóa những thông tin mình vừa nhận được.

– Trước đó, hãy trả lời rằng tại sao ngươi lại ở đây? – Turan cất tiếng – Cho dù tôi có muốn tìm gặp ngươi đi chăng nữa thì, nơi đây vẫn là một phó bản.

Phó bản khi đã có tổ đội tiến vào, không có sự cho phép của người bên trong phó bản là sẽ bị ngăn cản. Điều này đã từng được một vị Chính thần xác nhận qua, rằng kể cả nắm giữ quyền năng không tưởng như họ cũng là không thể thực hiện được. Đối với trường hợp của chim Len, hoàn toàn là do Turan mang theo.

Vì vậy, Turan cho rằng Tử thần Sứ đồ là đã đạt được sự chấp thuận của ai đó đang trong phó bản này nên mới có thể có mặt ở đây, trực tiếp hoặc gián tiếp. Dù sao đi nữa, nó nhỡ có đoán sai thì đây cũng chỉ coi như là một kiến thức bổ ích dành để điều chỉnh những kế hoạch về sau.

– Ha ha.

Tiếng cười rất điềm đạm, nhưng vào tai Turan lại thành hàng đống tiếng ổn khó nghe nhất, khiến nó lập tức muốn bịt tai lại.

– Nói như ngươi, nếu có một kẻ từ chối lời gọi của tử thần nào một mực trốn bên trong phó bản, Tử thần Sứ đồ như ta là phải chịu phép rồi?

Turan nhắm hờ mắt. Đó hoàn toàn không phải là điều nó đang muốn nghe. Điều nó quan tâm là bằng cách nào, nhưng Tử thần Sứ đồ lại chỉ đề ra một lý lẽ để phản bác nhận định của nó.

Đối phương hẳn là không muốn tiết lộ. Dù sao thì, nghĩ lại, nó còn chưa đạt tới độ có thể khiến một Tử thần Sứ đồ chịu hạ mình giải thích mọi chuyện.

Đã thế, Turan nên tập trung vào mục đích ban đầu hơn. Cuộc gặp mặc dù có ngoài ý muốn, nhưng vẫn còn nằm trong tầm kiểm soát.

– Vụ việc của cô gái ấy, là do ngươi đứng sau?

Turan đi thẳng vào vấn đề. Bất kể đối phương có thật sự là kẻ đứng sau hay không, nói lòng vòng vốn là không cần thiết.

– Nếu là ta, ngươi định làm thế nào?

Lại là một câu hỏi nữa. Turan có cảm giác bản thân bị đùa cợt.

– Tôi đâu thể làm thế nào. Nếu là do một Tử thần Sứ đồ mưu tính, tôi sẽ bớt được một vài ý nghĩ linh tinh mà thôi.

Ý của Turan, không gì khác hơn rằng nó muốn loại bỏ khả năng về một kẻ nào đó nguy hiểm, dám chống lại cả hội Tử thần Sứ đồ. Nếu thật sự có một kẻ như vậy tồn tại, nó đương nhiên không muốn dây vào. Dù sao thì đối phương còn chưa làm gì ảnh hướng đến mình, cứ chừa cho các Tử thần Sứ đồ lo liệu là được.

Còn nếu không có, thì vốn là chuyện tốt. Tranh đấu giữa các Tử thần Sứ đồ, Turan không có tư cách xen vào. Chuyện của cô gái, liền có thể từ đây mà kết thúc. Ổn thỏa.

Thế nhưng câu trả lời của đối phương lại khiến Turan ngớ người ra, vì mọi suy tính của nó đều lệch hết cả.

– Là ta, nhưng cũng không phải do ta.

Cảm giác bản thân bị đùa cợt lần nữa nổi lên trong lòng Turan, còn khó chịu hơn trước đó rất nhiều. Nó dĩ nhiên không cho rằng Tử thần Sứ đồ đang nói nhảm, nhưng sự thật rằng hắn ta không chịu thành thật trả lời là có.

Chuyện như thế, Turan chằng thể làm gì hơn. Tuy nhiên, có một số thứ nó vẫn cần phải xác nhận, hay nói đúng hơn thì, tìm kiếm một sự đảm bảo.

– Vụ việc có sẽ ảnh hưởng tới tôi?

Đáp lại Turan, vẫn là kiểu nói chuyện chẳng đâu vào đâu.

– Có. Mà cũng không có.

Turan hít sâu một hơi, cố gắng giữ tâm tình mình không bị ảnh hưởng quá nhiều. Nó dù có muốn tức giận, cũng không thể là vào lúc này.

– Ngờ vực?

Tử thần Sứ đồ thốt, kèm theo đó là vài tiếng cười trầm bổng.

Turan lắc nhẹ đầu, sau lại gật đầu. Nó chợt có cảm giác mình bị cuốn theo lối nói chuyện của đối phương. Nhưng đó không quan trọng.

– Giờ còn chưa tới lúc? – Turan thử đoán.

– Đúng vậy. – Tử thần Sứ đồ vẻ hài lòng đáp – Ngươi đến cùng vẫn là mới bước chân vào lĩnh vực này, nhiều chuyện còn quá sớm để tiếp xúc. Tự tin là tốt, nhưng đừng biến thành tự cao tự đại. Khi thời gian tới lúc thích hợp, sẽ có người đến cho ngươi biết.

Ngừng lại một chút, hắn ta bổ sung:

– Tử thần Sứ đồ làm việc, chính là như vậy.

Câu cuối, nghe có vẻ rất quan trọng. Đây như là một lời nhắc nhở khéo léo cho Turan, nhưng nó nhất thời khó mà nắm bắt được cụ thể là như thế nào.

Chờ một lúc cho Turan chậm rãi tiêu hóa lượng thông tin mình vừa tiếp nhận xong, Tử thần Sứ đồ cất tiếng:

– Ta tin rằng đã giải đáp mọi thắc mắc của ngươi, không có?

Với những gì Turan đã hỏi thì đúng, nhưng trong lòng nó kì thực vẫn còn không ít khúc mắc. Tuy nhiên, sau những lời vừa rồi, nó chợt nhận ra rằng, bản thân dù có hỏi và nhận được câu trả lời thì cũng chẳng có ý nghĩa gì cả, có chăng là khiến chính mình thêm hoang mang mà thôi.

– Một điều cuối cùng.

Turan thốt, không vội nói tiếp.

Tử thần Sứ đồ như cảm nhận được điều nó muốn hỏi, từng bước di chuyển sang bên, hướng mặt về phía xa xăm nào đấy. Rồi hắn ta bảo:

– Nói đi.

– Tại sao ngươi lại chịu gặp tôi?

Turan thắc mắc. Đối phương trên thực tế chẳng có lý do gì để gặp nó cả. Mọi chuyện giống như là một sự trùng hợp vậy, nhưng Turan tất nhiên sẽ không tin tưởng.

– Ta không tới để gặp ngươi. Gặp ngươi chỉ là quá trình, không phải mục đích.

Vẫn là lời khó hiểu như vậy.

– Thế, món quà, kì thực cũng không phải là để cho tôi?

– Trước đó đã bảo là điều cuối cùng, không phải?

Tử thần Sứ đồ vẻ châm chọc nói. Nhưng hắn ta cũng chẳng có vì thế mà từ chối giải đáp.

– Yên tâm. Món quà đúng là dành cho ngươi. Mong rằng chúng ta ở tương lai có thể hòa hợp.

Dứt lời, không để cho Turan có thể đưa ra thêm bất kì câu hỏi nào nữa, hình bóng ấy tan biến thành muôn vàn đốm đen và xám, chốc thì bay đi mất. Cũng rất nhanh, không gian xung quanh được gỡ bỏ lớp màu xám xịt, dần dà lấy lại bản sắc vốn dĩ của mình.

Turan đứng trầm ngâm hồi lâu. Nó còn chưa nắm bắt được hết những chuyện vừa xảy ra. Đối với nó lúc này, chuyện nhiệm vụ tài liệu của phó bản chẳng còn quan trọng nữa, có thành thế nào cũng được.

Chỉ là, tình hình thực tế không để cho Turan có bao nhiêu thời gian để nghĩ ngợi cả. Từ phía sau, đột nhiên có một dáng hình xuất hiện nhảy bổ tới, ôm siết lấy cổ Turan, đu lấy cả người khiến nó suýt nữa thì mất thăng bằng ngã vật ra đất.

Nếu không phải đã sớm đoán được đối phương là ai, tin chắc rằng Turan đã cho hắn ta hối hận vì đã tồn tại trên đời.

– Ôi tạ ơn các đức Chính thần! Tôi cứ tưởng- cứ tưởng cậu bỏ tôi lại rồi chứ…

– Xuống rồi nói!

Turan gắt lên, và phải vất vả lắm mới quăng được cô nàng đeo kính đang đu trên người mình xuống. Nó mặc dù phát hiện ra cô ta từ sớm, nhưng thật sự không ngờ rằng đối phương sẽ làm ra hành động như vậy.

– Xin lỗi.

Vilve nhỏ giọng thốt, bẽn lẽn đứng sang một bên.

– Đã bao lâu trôi qua rồi? – Turan hỏi – Kể từ lúc tôi rời đi ấy.

Vilve ra vẻ suy nghĩ trong giây lát mới đáp:

– Chừng ba phút, tôi đoán vậy.

Thời gian xem ra là tiêu tốn không nhiều, hoàn toàn khác biệt so với cảm nhận của Turan lúc ở cùng với Tử thần Sứ đồ. Lần trước đã có chút nghi vấn về điều ấy, rằng không chỉ không gian mà cả thời gian cũng bị ảnh hưởng. Xem ra là thật.

Quay trở lại vấn đề, Turan nhìn một lượt cả người Vilve, suy tư một hồi thì bảo:

– Cô không có gặp chuyện gì chứ?

Nghe được đối phương lo lắng cho mình, cô nàng mang kính liền đổi sắc mặt thành vui vẻ, nói:

– Không có. Là tôi suy nghĩ nhiều. Nơi đây, vốn phải an toàn.

Turan hơi nhíu mày. Lời của Vilve như thể rằng trước đó cô ta hoàn toàn không nhận ra sự thật ấy.

– Cô vừa trèo cây?

Turan dò hỏi. Nó thấy được trên người đối phương một vài mảnh dằm và bụi gỗ. Trong phó bản ‘Rừng cây ăn thịt’ này, việc tiếp cận những thân cây là nên tránh, càng chẳng nói tới bám vào, leo lên luôn. Không phải tự nhiên mà khu rừng bị biến đổi, và cũng chẳng có lý do thực tế nào cho một người làm như thế.

Vậy mà Vilve đã làm. E rằng bí quá hóa liều đi.

Chờ cho đối phương gật nhẹ đầu xác nhận, Turan mới bước tới gần, vung tay qua đầu cô nàng với một cánh hoa màu hồng nhạt kẹp giữa hai đầu ngón tay. Miệng nó lẩm bẩm:

– Nỗi lòng vơi đi niềm ai oán.

Kế đó, không để cho Vilve kịp phản ứng, Turan đặt bàn tay đến trước trán cô ta, khẽ đẩy tới, lại hóa thành một lực đẩy khủng khϊếp đánh văng cô nàng đi, lăn lộn mấy vòng trên đất. Cũng lúc đấy, nó kết thúc lời mình:

– Hơi thở buông nhẹ khúc thê lương.

Turan cẩn thận cảm nhận lực lượng vừa truyền đi, xác định không có vấn đề thì mới gật nhẹ đầu vẻ hài lòng.

Vilve lồm cồm ngồi dậy, kêu ca vài tiếng nghe không rõ là gì, nhưng hẳn là than thân trách phận đi. Tự nhiên lại bị đánh, không ai là vui vẻ tiếp nhận cả.

Kì thực, Turan cũng không cần phải ra tay mạnh đến thế. Nó là vừa thực hiện lời cầu khấn ‘Khinh tâm’, nhằm giúp một đối tượng loại bỏ hầu hết trạng thái bất lợi, đặc biệt là có liên quan đến tinh thần. Có điều, lần đầu sử dụng nên nhất thời không kiểm soát tốt được lực lượng.

Lạ là, Vilve lại không có vẻ gì là tức giận, mà giống hơn đang tự trách bản thân, tự hỏi rằng chính mình đã làm sai chuyện gì. Nhưng cũng không có kéo dài quá lâu, cô nàng liền phát hiện những ảnh hưởng xấu của việc trèo cây lên mình đã mất đi, liền thốt:

– Cậu còn có thể làm như vậy?!

– Chút trò vặt mà thôi.

Turan hời hợt đáp. Nó không có chút ý định nào giải thích cho việc mình vừa làm. Nếu đối phương gặng hỏi, đổ cho một tấm bùa chú đặc thù là được.

Mời đọc , bộ truyện về đấu tranh quan trường cổ đại.