Bát Lâu Kim Chủ

Chương 2

Bên ngoài quán trọ thoạt nhìn cũ cũ kỹ kỹ, trang bị bên trong cũng rất cũ, nhưng chỉ cần người có thể ở được, có nước ấm để có thể tắm rửa, hơn nữa phí ăn ở tương đối rẻ, vậy là đủ rồi.

Âu Dương Liên không lãng phí nhiều thời gian cho việc tự trào phúng bản thân và hối hận, ngồi trên taxi, sau đó theo trí nhớ cô tìm được một gian nhà để ngủ trọ lân cận đó, rồi ngựa không dừng vó xuất môn đi tìm nhà, mà ngoài tìm nhà ra, cô còn phải tìm việc làm thêm mới có thể ứng phó với quẫn cảnh trứng chọi đá của cô lúc này, bởi vì trước mắt toàn bộ tiền gửi ngân hàng của cô chỉ có ba mươi ngàn.

Vì tiết kiệm chi phí giao thông, cô quyết định lấy khoảng cách từ nơi ngủ trọ hiện tại đến công ty làm phạm vi ưu tiên để tìm kiếm, đi bộ trong từng phố lớn ngõ nhỏ tìm người có yêu cầu và quảng cáo thuê nhà.

Cô không nhớ chính xác cuối cùng mình đã tìm trong bao lâu, chỉ biết là lúc cô bắt đầu thì mặt trời còn treo cao trên bầu trời, mà bây giờ thì đã đầy sao.

Cô cũng không nhớ chính xác tổng cộng đã đến mấy gian nhà, gọi bao nhiêu cuộc điện thoại, gặp mấy người chủ thuê nhà, chỉ biết là cô đi đến lúc hai chân như nhũn ra mà kết quả là con số không.

Bụng thật đói, miệng thật khát, chân lại rát nhưng lòng càng mệt. Cô thật sự nghi ngờ mình có phạm Thái Tuế hay không, nếu không tại sao có thể có nhiều vận xui liên tiếp rơi xuống trên đầu cô như vậy?

Mới nghĩ như vậy xong, một chân cô trẹo một phát, nghe thấy một tiếng rắc vang lên, gót giầy dĩ nhiên cứ như vậy mà gãy, còn làm cho cô bị trật chân.

Thật tốt quá, thật sự là quá tốt! Rốt cuộc còn vận xui gì nữa, gặp chuyện xui xẻo, vận xui còn chưa tìm tới cửa, rõ ràng là đi cùng với nhau thật tốt, khốn kiếp!

Âu Dương Liên căm tức ngồi trên mặt đất, đem giầy bị gãy gót cởi ra, sau đó đem hết khí lực gỡ ra gót giầy bị gãy từ trong giày ra, vươn tay hung hăng ném ra bên ngoài phát tiết mối hận trong lòng.

“Mẹ nó! Cái gì vậy?”

Gót giày không thiên vị văng lên đầu một gã đi đường, người nọ quay đầu tìm kiếm người gây họa, phẫn nộ trong hai mắt nháy mắt nhắm ngay vào cô, sau đó liền nhanh chóng hướng cô đi tới.

“Vừa nãy là cô lấy đồ ném tôi, có phải hay không?” Đối phương dằn trán tức giận hỏi.

“Xin lỗi, tôi không ngờ là vừa lúc lại có người đi qua.” Cô ngây ngốc một chút, nhíu mày giải thích.

“Cô cho là một câu xin lỗi là có thể giải quyết được sao? Cô thấy không, trán của tôi chảy máu rồi nè.” Nam nhân lấy cái tay dằn trán để xuống trước mắt nhìn một chút, chỉ thấy trên tay thoáng hiện một chút vết máu. Khó trách lại thấy đau như vậy, chết tiệt!

Thật ra lúc đầu là do cô sai trước, vốn là nên hảo hảo hướng người ta giải thích bồi tội mới đúng, nhưng gần đây cô gặp vận xui liên tiếp khiến cho tâm lao lực quá độ, cho nên khí lực làm yên lòng người khác, cúi đầu giải thích đều không còn. Âu Dương Liên khẽ thở dài một cái, quyết định dùng phương pháp nhanh nhất giải quyết vấn đề phiền toái trước mắt.

Từ trong túi xách cô lấy ra năm trăm đồng đưa cho đối phương. “Năm trăm đồng hẳn là đủ cho phí sơ cứu chứ?”

“Cô nói cái gì?” Trong nháy mắt đối phương trợn tròn hai mắt, giận không thể át điên cuồng hét lên với cô.

Âu Dương Liên lặng đi một chút, lúc này mới hậu tri hậu giác phát hiện giải pháp thuyết phục vừa nãy của mình rất không ổn thỏa.

“Tôi cũng không có ý gì khác, đây chỉ là tiền thuốc men mà thôi.” Cô sửa miệng nói.

“Tiền thuốc men? Năm trăm đồng đó có phải rất rẻ hay không, có cho thì cho năm vạn đồng đi!” Đối phương trừng cô một lúc lâu, đột nhiên lấy khẩu khí ngả ngớn hừ lạnh nói.

Cô trầm mặc không nói trừng lại hắn, lúc này mới phát hiện y phục của đối phương tuyệt không bình thường, không chỉ có áo sơ mi hoa xứng với quần tây, còn trên chân đeo dép lê, trên cổ có hai vòng cổ to vừa nhìn đã biết là không phải người lương thiện.

Thần kinh trong nháy mắt cứng lại, cô đem giày đã bị gãy gót trên tay đeo lại trên chân, sau đó dựa theo mặt tường phía sau chậm rãi đứng lên.

“Trên người tôi không có nhiều tiền như vậy.” Cô chuyển sang thái độ cẩn thận nói.

“Tôi không để ý đi lĩnh tiền cùng cô.” Đối phương nhíu mày nói.

Đến tận đây, Âu Dương Liên đã không tin không được chuyện cô bị quỷ xui ám, nếu không cô sao có thể xui xẻo tới trình độ này chứ?

Cơ hội lên chức thành bọt nước, bị bạn trai vứt bỏ còn cuốn đi toàn bộ tích góp, bị chủ thuê nhà giả lừa mất chút tiền còn sót lại rồi còn không có nhà để về, cuối cùng lại gặp phải lưu manh lấy công phu sư tử ngoạm bắt đền tiền thuốc men. Trên đời này còn có người thứ hai xui hơn, thảm hơn cô không?

“Toàn bộ tài sản của tôi chỉ có ba vạn đồng mà thôi.” Cô nói trong tuyệt vọng.

Đối phương nghe vậy liền khều nhẹ dưới đuôi mày, bày ra một bộ dáng như kiểu “Cô cho tôi là trẻ lên ba chắc.”

Âu Dương Liên đột nhiên có ý xúc động muốn khóc, không phải vì sợ hãi, mà bởi vì ông trời đối đãi vô tình. Rốt cuộc thì cô đã làm sai cái gì, khiến cho ông trời phải liên tiếp làm cho cô sợ hãi lo lắng, tra tấn cô như vậy?

Nước mắt bỗng nhiên ngưng tụ trong vành mắt cô, rồi rất nhanh chảy xuống.

Cô lập tức lấy tay hủy thi diệt tích, không muốn khuất phục.

“Tôi dẫn anh đi lĩnh tiền thì anh sẽ tin thôi.” Âu Dương Liên không đợi đối phương có phản ứng gì, cố nén chân đau, lết chân bị thương đi về phía trước.

Trước đó không xa có trạm ATM vẫn còn đang dáng đèn, cô chỉ muốn đưa tài khoản trống không cho hắn xem, thì hắn sẽ biết cô đang nói đều là thật.

“Chân cô là có chuyện gì vậy?” Phía sau truyền đến tiếng hỏi nghi hoặc của đối phương.

Cô không trả lời, bởi chỉ lết cái chân đang đau đi về phía trước cũng đủ lấy hết toàn bộ khí lực của cô.

Đau quá! Lúc nãy còn ngồi ở dưới đất còn chưa biết, lúc đứng dậy cũng chỉ hơi hơi đau mà thôi, không nghĩ tới chỉ hơi dùng lực một chút thì đau đớn lại lập tức nhói tận trong tim, làm cho cô chảy cả mồ hôi lạnh.

Chân cô thật sự chỉ là bị trật thôi? Sao lại đau như vậy?

Làm sao bây giờ, hành động không tiện như vậy làm sao tìm được công việc, tìm nhà? Ông chủ phỏng vấn sau khi nhìn cô cà thọt như vậy còn có thể tuyển cô chứ?

Thậm chí tài sản ba vạn đồng còn lại đã bị thổ phỉ ở phía sau vơ vét đi rồi, từ nay về sau cô phải trải qua như thế nào đây?

Càng nghĩ càng cảm thấy hoảng hốt bất lực, càng đi càng thấy chân đau không chịu nổi. Cô không muốn khóc, không muốn khuất phục sự thật vô tình, nhưng nước mắt lại không cách nào kiềm lại được mà chảy ra.

“Uy, tôi đang nói chuyện với cô đó, cô không nghe thấy à?” Cảm giác bị coi thường là không thể tha thứ, La Kiệt bước nhanh hai bước liền vượt qua cô. Chính là khi hắn vừa nói xong, liền bị bộ dáng lệ rơi đầy mặt của cô làm cho sợ đến mức ngừng bước.

Hắn chỉ muốn giáo huấn cô một chút, muốn cô đừng dùng dáng vẻ có thể dùng tiền là có thể giải quyết hết thảy mọi chuyện, thật sự không ngờ lại khiến cho cô khóc.

“Anh không muốn đi lấy tiền với tôi?” Âu Dương Liên nâng hai mắt đẫm lệ, vẻ mặt mờ mịt nhìn hắn.

“Không có.” La Kiệt nghiêm túc lắc đầu.

Cô nhìn hắn chăm chú trong chốc lát, vội vàng lấy mu bàn tay lau nước mắt trong vành mắt, rồi lại dùng bàn tay lau lau mặt.

“Anh lừa tôi đúng không?” Cô thong thả mở miệng nói.

“Tôi không có.”

“Tôi không tin.” Cô lắc đầu tự thì thầm một mình, “Nhất định là anh muốn nới lỏng cảnh giác của tôi, sau đó lại nhân cơ hội mà lấy nhiều tiền hơn. Căn bản là anh không cần lãng phí thời gian thiết kế tôi, bởi vì toàn bộ tài sản của tôi thật sự cũng chỉ có ba vạn đồng mà thôi. Không tin, tôi đưa cho anh xem tài khoản ngân hàng rỗng của tôi.” Nói rồi, cô lại nhấc chân bước lần nữa, mang chân bị thương đi về phía trước.

Nhìn cô đi mà vạn phần thống khổ, dường như mỗi bước chân là muốn lấy mạng của cô vậy, La Kiệt cuối cùng nhịn không được, một tay giữ cô đứng lại.

“Chân của cô rốt cuộc là bị sao vậy?” Hắn nhíu mày hỏi, cúi đầu nhìn giầy bị gãy gót của cô.

Cô không hiểu sao hắn lại phải hỏi, chuyện này căn bản là không liên quan đến hắn.

“Không có gì.”

“Không có gì mới có quỷ á!” Hắn giận không thể át lớn tiếng nói, rồi đột nhiên ngồi xổm xuống kéo ống quần cô lên.

“Anh làm cái gì vậy?”

Hành động bất thình lình của hắn làm cho Âu Dương Liên sợ tới mức nhanh chóng lui về sau, không ngờ lại đem sức nặng toàn thân đặt lên trên chân bị thương, đau đến mức làm cô nhe răng trợn mắt, thở dốc vì kinh ngạc, cả khuôn mặt trở nên tái nhợt.

“Cô đang làm cái quỷ gì vậy?” Khi hắn thấy hai mắt cá chân của cô sưng gấp hai lần so với bình thường thì cũng không nhịn được mà thấp giọng rủa một tiếng, “Chết tiệt, chân cô bị thương sao lại không nói?”

Nữ nhân này thật là thích cậy mạnh quá mức!

Hắn đứng dậy, không nói hai lời đã bế ngang cô lên.

Âu Dương Liên cả kinh kêu một tiếng, nắm chặt nắm tay dùng sức đấm hắn. “Anh muốn làm gì? Thả tôi xuống!”

“Bình tĩnh một chút, tôi chỉ muốn đưa cô đi bệnh viện thôi, chân của cô bị thương thật nghiêm trọng, cần phải khám bác sĩ mới được.” Hắn cúi đầu xuống, nghiêm túc nói với cô.

Cô ngẩn ra, bất tri bất giác dừng lại động tác đấm hắn, không chắc chắn chăm chú nhìn vẻ mặt chân thành của hắn.

“Anh thả tôi xuống, tôi có thể tự đi.” Sau một lúc lâu cô mới nói.

“Tôi rất nghi ngờ đó.” La Kiệt lắc lắc đầu, dễ dàng ôm cô hướng về phía đường cái, chuẩn bị gọi taxi.

Âu Dương Liên biết hắn nói một chút cũng không sai, cô cũng rất hoài nghi mình thật sự có thể tự đi được sao? Chính là coi như không thể đi được thì cũng phải nghĩ cách nha, để một nam nhân xa lạ ôm chặt đi trên đường cái như vậy, nàng thật sự không quen chút nào, cũng rất ngượng a.

“Tôi thật sự…” cô mới mở miệng đã bị cắt ngang.

“Chân của cô sao mà bị thương như vậy?” Hắn hỏi cô.

“Gót giày tự nhiên gãy, không cẩn thận trật chân.” Cô ngừng lại một chút mới trả lời hắn.

“Cho nên lúc nãy cô mới ngồi dưới đất?”

“Ân.”

“Cho nên vật lúc nãy cô nện tôi là gót giày của cô?”

Nghe xong câu hỏi của hắn, Âu Dương Liên cảm thấy áy náy, “Thật xin lỗi, tôi không nghĩ là sẽ ném trúng người, tiền thuốc của anh tôi sẽ trả.” Cô nói nghiêm túc.

“Không phải cô đã nói là toàn bộ tài sản chỉ còn ba vạn đồng thôi?” Hắn nhịn không được cười nhạo cô, lại thấy biểu tình trên mặt cô nháy mắt trở nên ủ dột. “Tôi nói giỡn thôi mà, kỳ thật tôi cũng không bị thương gì đâu, loại trầy da chút xíu này không cần bôi thuốc cũng sẽ liền lại ngay, cho nên cô không cần trả tiền thuốc men gì gì đó cho tôi đâu.” Hắn vội vàng sửa lời, muốn cho cô yên tâm, lại âm thầm trách mình thật sự là tự vạch áo cho người xem lưng.

Không biết tại sao, chỉ cần trên mặt cô xuất hiện một chút thương tâm, đau đớn, u buồn hoặc vẻ mặt không vui sướиɠ, hắn liền mạc danh kỳ diệu muốn giúp cô triệt tiêu những cảm xúc tiêu cực đó. Cô phải nên thường xuyên tươi cười, cô cười rộ lên nhất định sẽ rất dễ nhìn, hắn có loại cảm giác này.

Ôm chặt cô bỗng nhiên trầm mặc đi đến bên vệ đường lớn, vừa mới buông cô xuống, La Kiệt liền thấy một chiếc taxi đang sáng đèn báo xe trống đang chạy về phía họ, hắn liền ngay lập tức đưa tay đón lại. Hắn mở cửa xe, thật cẩn thận dìu cô vào chỗ ngồi phía sau xe, tiếp theo đóng cửa lại.

“Cám ơn anh.” Từ trong trầm mặc hồi phục lại tinh thần, Âu Dương Liên vội vàng đè cửa kính xe xuống nói cảm ơn với hắn, nhưng mà làm cô kinh ngạc chính là, hắn lại mở cửa trước của taxi cũng ngồi vào trong xe.

“Bệnh viên gần nhất.” Hắn nói với lái xe.

Nhìn mắt cá chân phải bị bao thành hai cái bánh bao lớn nhỏ, Âu Dương Liên mờ mịt ngồi trên ghế phòng cấp cứu trong bệnh viện phát ngốc. Cái nam nhân đưa cô đến bệnh viên kia đến quầy dược lấy thuốc giúp cô cần cô ở đây đợi hắn.

Người đàn ông đó, đến bây giờ cô vẫn không rõ đến tột cùng hắn là người tốt hay kẻ xấu.

Lúc vừa bắt đầu thì lấy thái độ hung ác vơ vét năm vạn đồng của cô, sau đó thái độ đột nhiên chuyển biến một trăm tám mươi độ, không chỉ đưa cô đến bệnh viện chữa thương, còn ở bên cạnh cô từ đầu tới cuối, dùng hết khả năng giúp đỡ cô hết thảy. Bất kể là đăng ký, trả tiền, lấy thuốc, thậm chí khi bác sĩ khám và chữa thương tổn chân cho cô còn đảm nhiệm làm yên lòng cô, đóng vai người nhà cùng đi.

Rốt cuộc hắn là người như thế nào vậy, tại sao lại giúp cô, chẳng lẽ là muốn lợi dụng cơ hội này bắt buộc ân báo đáp mà vơ vét nhiều tiền của cô hơn?

Nguy rồi! Cô đang làm gì vậy? Âu Dương Liên lúc này mới nhớ tới, vậy mà cô lại đem túi xách tất cả của mình đều giao cho hắn đi nộp phí, cô là đồ ngốc sao? Trong túi xách của cô có giấy chứng minh, thẻ bảo hiểm y tế, thẻ ATM, thẻ tín dụng, cần mật mã mới có thể sử dụng thì không cần phải nói, nhưng nếu hắn lấy giấy chứng minh của cô đi làm chuyện xấu, lấy thẻ tín dụng của cô quẹt lung tung…

Hậu tri hậu giác phát hiện sai lầm của mình, làm chuyện điên rồ, cô nhanh chóng đứng dậy, lê chân cà thọt chân thấp chân cao chạy tới quầy thuốc, hy vọng còn kịp cứu lại tất cả mọi chuyện, tuy rằng cô biết tỷ lệ này phải nói là cực kỳ bé nhỏ.

Chân đau quá, nhưng tâm càng đau, cô chỉ biết quỷ xui không có khả năng khinh địch như vậy mà rời khỏi cô.

“Cô đang làm gì đó? Không phải tôi đã bảo cô ngồi chỗ kia chờ tôi thì được rồi sao?”

Tiếng nói quen thuộc thình lình vang lên làm cô ngừng bước, ngẩng đầu lên, lệ rơi đầy mặt nhìn người đàn ông nên sớm mang túi xách của cô chạy mất tăm mất dạng trước mắt.

“Anh chưa đi sao?”

“Đi đâu? Không phải tôi đã nói với cô là tôi đi lấy thuốc cho cô, sẽ trở về ngay hay sao? Muốn đi đâu?” La Kiệt nhíu mày nói với cô, nhưng đến khi nhìn thấy cô ràn rụa nước mắt, nhịn không được dịu giọng lại, “Chân còn rất đau sao? Nếu đau thì nên ngoan ngoãn ngồi đó chờ tôi, đừng nơi nơi chạy loạn.”

Nói rồi, hắn đem thuốc trên tay nhét vào trong túi xách của cô, sau đó đeo túi xách lên tuấn vai, xoay người một phen đem cô ôm lấy.

Âu Dương Liên nhịn không được kinh hô một tiếng, lại rước lấy ánh nhìn chăm chú của mọi người xung quanh.

“Anh mau buông tôi xuống, tôi tự đi.” Cô thấp giọng kêu.

“Cô đã khóc thành như vậy rồi, còn muốn cậy mạnh?”

Cô nhanh chóng lau nước mắt trên mặt, “Không phải tôi đau chân mà khóc, anh mau thả tôi xuống.”

“Đây lại đâu phải là cái gì mất mặt, còn muốn nói dối làm chi?”

“Tôi không nói dối. Anh thả tôi xuống nhanh lên, tất cả mọi người đang nhìn chúng ta kìa.”

“Cho bọn họ nhìn.” Hắn tuyệt không để ý.

Cô đột nhiên an tĩnh trở lại, bởi vì cô biết mình có nói cũng vô ích, người đàn ông này căn bản không nghe lời cô.

Cuối cùng cũng đi đến chỗ đón taxi bên ngoài bệnh viện, hắn thả cô xuống trước, sau đó giống như lần trước thay cô mở cửa xe, dìu cô ngồi vào trong chỗ ngồi phía sau rồi đóng cửa xe lại.

Cô trừng mắt nhìn, đột nhiên nghĩ đến một sự kiện, lại mở cửa xe ra.

“Túi xách của tôi.” Cô chỉ chỉ túi xách trên vai hắn.

“Tôi đưa cô về nhà.” La Kiệt nhìn cô một cái, sau đó đem cửa xe đóng lại, xoay người ngồi vào ghế phụ phía trước, “Địa chỉ?” Hắn quay đầu hỏi.

Âu Dương Liên mờ mịt nhìn hắn.

“Cô ở chỗ nào?”

Cô cúi cúi đầu, “Anh không cần phải đưa tôi về, tôi có thể tự về được.”

“Dù sao tôi cũng không có việc gì, đưa cô về trước rồi tôi lại ngồi xe này về.” Ngừng lại một chút hắn lại hỏi, “Cô ngụ ở đâu?”

Tuy rằng hắn họ gì cô cũng không biết, nhưng gần hai giờ ở chung, làm cô cảm nhận sâu sắc một điều… hắn cứ làm theo ý mình, cá tính bá đạo không cho người khác phản đối ý kiến.

Cô cam chịu số phận bất hạnh nói ra địa chỉ, lập tức thấy hắn quay đầu lặp lại cho tài xế nghe.

Bệnh viện cách chỗ cô ở không xa, chưa đầy 20 phút, taxi đã dừng trước quán trọ cũ nát mà cô tìm nơi ngủ tạm.

“Có thật là cô ở chỗ này chứ?” Sau khi hai người đều đã xuống xe, La Kiệt ngẩng đầu lên nhìn mặt tường quán trọ loang lổ, nghi ngờ hỏi.

Ân Dương Liên gật đầu, “Ân, cám ơn anh đã đưa tôi về. Tiền taxi…”

“Đây là quán trọ nhà cô mở à?” Hắn cắt ngang lời cô.

Cô ngây ngốc một chút, sau đó lắc đầu. “Không phải.”

“Vậy thì sao cô lại ở nơi này? Là đến công tác hay là đến chơi?” Hắn xoay người nhìn cô.

“Cũng không phải.” Thừa dịp trước khi hắn mở miệng, cô lớn tiếng nói trước. “Cám ơn anh đã đưa tôi đến bệnh viện lại còn đưa tôi về, tôi không có gì tốt để báo đáp anh, ngoại trừ một tiếng cám ơn, tiền taxi lần này để tôi trả là được rồi.” Nói rồi, cô đưa ra một nghìn đồng đưa cho người lái xe, “Làm phiền anh đưa vị này đến nơi anh ta muốn, cảm ơn.”

“Không thành vấn đề.” Lái xe lập tức nhếch miệng nhận lấy tờ tiền giá trị lớn một nghìn đồng.

“Cảm ơn anh.” Âu Dương Liên xoay người hướng La Kiệt, gật đầu nói cảm ơn.

“Là cô ở trong này trọ vài ngày, hay là vì giám hộ gian nhà trọ này mà ở đây?” Hắn nhíu mi hỏi, suy nghĩ thủy chung không thể lý giải vấn đề đang quấy nhiễu hắn.

“Tôi chỉ tạm thời ở đây, chờ tôi tìm được nhà thì dọn đi.” Âu Dương Liên nhịn không được thở dài, lại thua hắn bá đạo không khuất phục, nhận mệnh trả lời vấn đề của hắn.

Lời của cô khiến cho hắn cau chặt mày lại, bởi vì bất kể là ở tạm hay là ở lâu, chỗ này đều không thích hợp với một thân nữ tử tuổi còn trẻ đơn độc ngủ trọ.

Bên ngoài quán trọ loang lổ còn chưa tính, ở hai bên vách tường cửa lớn, trên cột điện còn dán đủ kiểu quảng cáo tìиɧ ɖu͙©, vưa nhìn đã biết ở trong này người ra vào có bao nhiêu phức tạp, nguy hiểm, sao cô lại có thể tìm được chỗ loại này chứ?

“Tôi đưa cô đi lên.” La Kiệt cương quyết mở miệng nói.

Cô lặng đi một chút, vội vàng lắc lắc đầu. “Không cần, trong nhà trọ có thang máy, tôi có thể…”

“Tôi đưa cô lên.” Hắn không phân trần một tay bế cô.

Âu Dương Liên theo bản năng đưa tay ôm chặt cổ hắn, đề phòng bị ngã.

“Phiền anh đợi tôi xuống.” Hắn quay đầu nói với tài xế taxi, nói xong liền đi vào cổng nhà trọ.

“Tiên sinh, tôi thật sự có thể tự đi, anh không cần đem tôi ôm đến ôm đi, giống như chân của tôi không phải bị trật mà bị cắt đứt đi vậy.” Mặt cô đau khổ nhỏ giọng hướng hắn oán hận.

“Cô ở phòng số mấy?” Hắn nhắm mắt làm ngơ ôm chặt cô đi về phía quầy.

“307.” Cô thở dài một hơi.

“Chìa khóa phòng 307.” Hắn nói với chủ nhà trọ.

Chủ nhà trọ tò mò liếc nhìn bọn họ một cái, sau khi xác định thân phận Âu Dương Liên xong, liền đem chìa khóa cho La Kiệt.

Sau đó cô bị hắn ôm chặt đi vào thang máy, mãi cho đến khi đến trước cửa phòng 307 mới được buông ra.

Trên đường đi, hắn đại khí ung dung chưa từng suy suyễn xuống, tựa như cô không phải là người thật mà chỉ là mang thêm một em bé vậy.

Nam nhân đều mạnh mẽ như vậy sao?

Không, ít nhất thì Trần Hạo Bạch không có cách nào bế cô dễ dàng như thế, càng đừng nói là ôm chặt mà đi một đoạn đường dài như vậy.

Trong lúc cô đang mơ mơ hồ hồ, La Kiệt đã tự tung tự tác lấy chìa khóa trên tay mở cửa đi vào phòng.

“Sao lại có nhiều hành lý như vậy?” Hắn nhìn bốn rương hành lý cỡ lớn đặt ở trong phòng khó hiểu hỏi.

Âu Dương Liên khẽ thở dài, lấy phương thức kim kê độc lập (nhảy lò cò) nhảy vào phòng.

“Cám ơn anh đã đưa tôi lên, nhưng cũng phiền anh tôn trọng tôi một chút, không cần tùy tùy tiện tiện xông vào phòng người khác.”

“Tại sao lại có nhiều hành lý như vậy, đều là của một mình cô sao?” Hắn quay đầu hỏi.

Thiệt tình, rốt cuộc hắn có nghe cô nói chuyện không vậy a?

“Đúng.” Cô trả lời câu hỏi của hắn trước, rồi nói tiếp, “Hôm nay vô cùng cám ơn anh chiếu cố và hỗ trợ. Thời gian cũng không còn sớm nữa, anh cũng nên nhanh chóng trở về đi, taxi còn ở phía dưới chờ anh kìa.”

“Sao có một mình cô thôi mà nhiều hành lý ở đây như vậy?”

Âu Dương Liên bất đắc dĩ nhắm hai mắt lại. “Cuối cùng thì anh có nghe tôi nói không?”

“Lái xe taxi cũng sẽ tính thời gian chờ vào tiền xe, cô không cô lo cho anh ta.” La Kiệt nhìn cô một cái rồi tiếp tục nói, “Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”

“Tôi nghĩ đây là việc riêng tư của tôi.”

Cô không khách khí trả lời khiến cho hắn trầm mặc lại, không tiếp tục truy vấn kỹ càng sự tình, lại lấy vẻ mặt như có suy nghĩ gì nhìn cô chăm chú.

Âu Dương Liên bị hắn nhìn cả người không được tự nhiên, “Anh muốn sao đây?” Cô đột nhiên ý thức được một loại cảm giác khủng hoảng. Hắn sẽ không phải là giựt tiền không thành mà muốn đổi sang cướp sắc đấy chứ? Cô không tự chủ mà lui từng bước về phía sau.

“Không có việc gì. Tôi nghĩ tôi phải đi, cô nghĩ ngơi cho tốt đi. Tạm biệt.” Hắn lắc lắc đầu, đem chìa khóa phòng ném lên trên giường, khi ra khỏi phòng còn giúp cô đóng cửa lại, cứ như vậy ly khai.

Cô đờ người ra đứng ở trong phòng thật lâu mới hồi phục lại tinh thần.

Hắn thật sự cứ như vậy mà rời đi? Hoàn toàn không có sở cầu (yêu cầu, mong muốn)?

Cô nghi ngờ nhảy đến bên cửa mở nhìn thăm dò trong chốc lát, trên hành lang không có một bóng người.

Hắn đi thật rồi? Cứ như vậy?

Cô trừng mắt nhìn, tim loạn nhịp đập mạnh đóng cửa lại khóa kỹ, trong óc vẫn tràn ngập nghi hoặc.

Tuy rằng bộ dạng người đó có điểm giống lưu manh, nhưng chắc hắn không phải là lưu manh đi?

A! Lúc này cô mới nhớ ra là mình đã quên hỏi tên của hắn.