Editor: Hangleo_queen
Đô Nhất Vi bất thình lình bắt được hai cánh tay cô, ghé sát gò má cô: "Dù sao cũng là muốn kết hôn, thử yêu trước cưới cũng không tệ."
Con ngươi Trì Mộc Nhiên co rút lại, nhấc chân lên gối, tốc độ nhanh, mục tiêu chính xác, lực độ mạnh mẽ, dồn sức một chỗ, không chút do dự.
Một tia khí lạnh phát ra, nơi đó từ sâu trong đáy lòng sinh ra một sự đau đớn buốt óc, Đô Nhất Vi khom lưng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hai tay vịn đầu gối, làm sao còn nhớ tới Trì Mộc Nhiên.
"Tôi nói rồi, tôi là Taekwondo đai đen." Trì Mộc Nhiên lùi lại mấy bước, muốn nhìn anh ta chật vật khổ sở.
Ngữ khí Đô Nhất Vĩ chậm lại, mắt đỏ ngầu ngẩng đầu nhìn cô, cười lạnh, rồi cúi đầu, thật sự ở chỗ đó đau không chịu nổi, thật muốn mạng người ta!
Trì Mộc Nhiên xuất chiêu sẽ không lưu tình, xoay người không để ý Đô Nhất Vi, muốn đi dọn đồ của mình.
Nhấc chân bước nhanh về phía trước, Đô Nhất Vi sát sau lưng Trì Mộc Nhiên, Trì Mộc Nhiên phản xạ có điều kiện xoay người làm ra động tác phản kích, Đô Nhất Vi bắt được hai cổ tay cô, làm cô ngã trên giường, cúi đầu nhìn thẳng đôi môi đang mím chặt của cô nhanh chóng hôn xuống...
Trong chớp mắt Trì Mộc Nhiên ngẩn ra, đầu lưỡi Đô Nhất Vi dùng sức cạy mở hàm răng cô, mạnh mẽ tiến sâu vào trong khoang miệng cô, càng lúc càng mạnh, càng lúc càng sâu, càng lúc càng không còn chỗ rút lui.
Đàn ông bị đạp trứng, lại bị phụ nữ coi thường, có phải sẽ giận dữ không? Trì Mộc Nhiên nghĩ, đại khái là cô đã chọc anh ta rồi.
Lúc cô muốn phản kháng, lại phát hiện mình không thể động đậy? Giống như thấy quỷ không dám tin!d!đ~l%TruyenHDđ
Đô Nhất Vi điên cuồng chỉ muốn đoạt lấy mùi vị của cô, bất kể cô phản ứng thế nào, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, phải để cô ném chút mùi vị.
Trì Mộc Nhiên trở nên bị động, đầu lưỡi của anh đều vào sâu trong cổ họng cô, thực sự buồn nôn, miệng sớm không còn cảm giác, cứng ngắc, ở cổ tay, là cảm giác đau sao?
Đừng tưởng Trì Mộc Nhiên trâu bò, đừng tưởng cô có thể một địch mười, đã trải đào tạo chuyên nghiệp, nhưng gặp Đô Nhất Vi này, cô cũng lực bất tòng tâm.
Cô cố sức phản kháng, anh ta đột nhiên thở dốc, không biết qua bao lâu, anh ta rốt cuộc cũng đem đầu lưỡi ra khỏi miệng cô, Trì Mộc Nhiên thở phào nhẹ nhõm.
Nhắm mắt thở mạnh, Trì Mộc Nhiên cảm thấy chưa từng mệt mỏi thế này.
Đô Nhất Vi nhìn chằm chằm mồ hôi trên mặt cô, nắm lấy tay trái cô, bỏ vào vị trí quan trọng nhất của hai người, bả vai đè chặt thân thể cô không cho nhúc nhích, chỉ nghe "rắc" một tiếng, anh ta hình như cởi thắt lưng, sau đó trong đầu một mảng trắng xóa của Trì Mộc Nhiên nhanh chóng chuyển biến, anh ta đem tay hai người...
Trì Mộc Nhiên hốt hoảng, hai mắt trợn to không dám tin: "Anh làm gì?"
Đô Nhất Vi không dừng tay, lúc này cô còn không biết anh muốn làm gì, kéo tay cô giữ lấy vật đang cương lên kia: "Không phải không muốn nói chuyện với tôi sao? Cứ tiếp tục vậy đi."
Anh làm chuyện của anh, cô tiếp tục làm quý cô cao ngạo, không ai ảnh hưởng đến ai, rất tốt!
Trì Mộc Nhiên không biết lấy sức từ đâu, trong lòng lửa giận bộc phát, tức giận nâng tay phải lên, hướng gương mặt anh ta nghiến răng nghiến lợi tát qua.
"Ba!"
Một tiếng vang lớn quanh quẩn bên tai, Đô Nhất Vi nhìn mắt cô vẫn lạnh như băng đá ngàn năm, cắn chặt răng, anh hỏi nhỏ: "Cô muốn chết đúng không?"
Trì Mộc Nhiên muốn điên rồi, người này giữ tay cô, làm cách nào cô cũng không thoát được, lòng bàn tay kia nóng bỏng không cho cô chỗ dung thân, cô chưa từng làm điều sai trái như thế này!
Quan điểm đạo đức đã đánh bại sự kiêu ngạo của cô, Trì Mộc Nhiên hòa hoãn, đáy mắt đỏ lên, gương mặt do mới vừa rồi vì tức giận mà hồng lên: "Không nên như vậy, để tôi đi."
Cô nhắm mắt không dám nhìn anh ta, trong lòng không có mùi vị gì, đại khái cảm thấy trơ tráo như cô đang lõa thể nằm dưới thân anh ta cầu xin một niềm vui sướиɠ.
Đô Nhất Vi bởi vì cô đột nhiên hạ giọng mà rung động, nhưng trong thân thể kia nóng như lửa, nói với anh rằng không thể bỏ qua cho cô dễ dàng như thế.
Khóe môi khẽ nhếch, dán gần vào cô, Đô Nhất Vi vừa mới buông lỏng nắm tay cô lại nắm thật chặt, đồng thời một tay khác khống chế tay phải của cô vừa cho anh một cái tát: "Hiện tại mới biết cầu xin? Không phải lúc nãy rất lợi hại sao?"
Trì Mộc Nhiên lắc đầu, cô không lợi hại, cô một chút cũng không lợi hại, hiện tại mặt cô đã không còn là của cô nữa rồi.
Đô Nhất Vi cười nhẹ, nói nhỏ vào tai cô: "Động tới đồ của tôi, tôi có thể dễ dàng tha cho cô vậy sao? Để kiểm chứng xem nó còn hoạt động được không, tôi cần cô đích thân làm thí nghiệm."
Mặt không đỏ, tâm không lay động, Trì Mộc Nhiên khóc không ra nước mắt: "Anh không thấy mình rất đê tiện sao?"
Đô Nhất Vi không cho thương lượng: "Ý cô là, tôi chưa làm cô đủ thoải mái?"
Trì Mộc Nhiên im lặng.
Đô Nhất Vi vẻ mặt thành thật: "Không nên gấp gáp, một ngày nào đó sẽ cho cô."
Trì Mộc Nhiên mới lúc nãy tay cầm vật ô uế kia, nằm thẳng đơ như "bị hình" đi qua, cũng không nhìn anh, trực tiếp đi rửa tay.
Đô Nhất Vi đi phía sau lưng cô, một thân thoải mái: "Có ai đã nói với cô, không nên đánh nhau với đàn ông?"
Trì Mộc Nhiên khôi phục lại dáng vẻ bất cần.
Đô Nhất Vi nhìn bóng lưng quật cường của cô: "Đầu tiên, phụ nữ vĩnh viễn không thể đánh lại đàn ông, khi anh ta thực sự nổi giận, trừ khi anh ta là phế vật. Tiếp theo, nam nữ đánh nhau, thua thiệt không phải là đàn ông. Cuối cùng muốn nói cho cô biết đối với người xa lạ, nếu một người đàn ông có thể để cô đánh nhau với anh ta, vậy không tính là đàn ông, nhanh chóng rời xa loại người như vậy càng xa càng tốt, tránh bị ô nhiễm."
Trì Mộc Nhiên đối với câu cuối cùng của anh ta rất tán thành, thời điểm đi ngang qua anh ta, đáp lại bằng một ánh mắt tán thưởng "nói rất hay".
Đô Nhất Vi dĩ nhiên nhìn ra trong mắt cô là mỉa mai mình, không phải mới vừa rồi cùng cô có dùng sức sao? "Tôi và những người đó một chút cũng không giống nhau."
Trì Mộc Nhiên hừ lạnh, không muốn nói chuyện với anh ta.
Đô Nhất Vi bổ sung: "Hơn nữa, tôi quên mất cô không giống phụ nữ bình thường." Phụ nữ bình thường sao có ý chí chiến đấu hừng hực như cô.
Một đồ vật thiết kế đơn giản nhưng rất đẹp, Trì Mộc Nhiên đưa tay giữ chìa khóa, Đô Nhất Vi vui vẻ nói: "Rất có không khí gia đình đúng không?"
Trì Mộc Nhiên không có trả lời, cô chỉ là về sau không muốn cùng anh ta qua lại thêm phiền, cô liền xem nơi này như nhà trọ, dù sao anh ta đã nói, theo như nhu cầu, cô chỉ cần một cái chìa khóa mà thôi.
Không muốn cùng anh ta sống chung một phòng, cầm chìa khóa, ôm túi, Trì Mộc Nhiên nghênh ngang ra cửa, tiếp tục tìm Quy Tư và Đường Tiểu Náo thôi.
….
Tối thứ sáu, sau khi cùng Mạc Diệp Thanh về nhà, Mục Nhĩ làm một bữa cơm rất đơn giản, vì sống chung cùng anh, cô đã học nấu cơm một chút!
Mạc Diệp Thanh nể tình ăn vài miếng, dắt tay cô ra ngoài: "Hôm nay theo anh tham gia một bữa tiệc xã giao, đến đó, em chỉ cần để ý ăn uống, không cần quan tâm những thứ khác."
Mục Nhĩ mơ mơ hồ hồ "dạ", nghe lời anh ra cửa.
Đến nơi, Mục Nhĩ có chút quáng mắt, quán cơm giống như cung điện, khiến cô không dám bước chân.
Mạc Diệp Thanh thủy chung dắt tay cô, thấy cô khẩn trương, giữ chặt tay cô, nhìn cô cười nói: "Những thứ này đều là của em, sau này em có thể thoải mái tới đây."
Mục Nhĩ ngây ngốc: "Của em sao?"
Mạc Diệp Thanh bổ sung: "Của chúng ta."
Đầu óc Mục Nhĩ chậm nửa nhịp mới phản ứng kịp, bắt lấy tay anh nhỏ giọng hỏi: "Đàn anh, ý anh là đây chính là sản nghiệp của anh?"
Mạc Diệp Thanh dắt tay cô vừa đi vừa gõ vào chóp mũi cô: "Bé ngốc."
Mục Nhĩ lôi kéo tay anh thật chặt: "Đàn anh, làm sao bây giờ, em không hề biết, anh lại có nhiều tiền như thế."
Mạc Diệp Thanh bật cười: "Vậy thì?" Vẻ mặt Tiểu Mục Nhĩ thật thú vị.
Mục Nhĩ cúi đầu đi theo sát bước chân anh, ảo não không ngừng: "Đàn anh, em vẫn luôn biết mình không xứng với anh, làm sao bây giờ, hiện tại em phát hiện lại càng không xứng, em không có gì cả."
Mạc Diệp Thanh nở nụ cười: "Anh xứng với em là được."
"Chào ông chủ!"
Nhân viên trước cửa thang máy chào hỏi Mạc Diệp Thanh, Mạc Diệp Thanh dắt Mục Nhĩ chặt thêm, đi vào thang máy riêng, biết cô còn khẩn trương.
Mọi bộ phận trong cơ thể Mục Nhĩ bùm bùm cuồng loạn, Mạc Diệp Thanh nhìn bộ dáng ngơ ngác của cô, càng thêm yêu thích, ôm cả người cô vào ngực, cúi đầu hôn.
Mục Nhĩ thẹn thùng, mặt nhanh chóng đỏ lên.
Thang máy dừng, Mạc Diệp Thanh mới buông ra.
Mục Nhĩ cúi đầu nhìn dưới mặt đất, giống như đứa trẻ mắc lỗi.
Đi tới gian phòng đã chuẩn bị sẵn, Mạc Diệp Thanh đi vào đối diện với người đã ở đó chào hỏi: "Chú Đức, cháu đến muộn, tự phạt một ly."
Mục Nhĩ không cẩn thận nhìn thấy, ở đây, có người cô đã gặp!
Hai mắt Hỏa Diệm trợn to như hạt trân châu nhìn Mục Nhĩ, nhìn tới người đàn ông phát cáu: "Ba! Ba nhìn xem, anh Thanh còn đem tiện nhân này đến nữa!"
Người đàn ông trợn mắt nhìn con gái mình một cái: "Ai dạy con không có phép tắc như vậy."
Nhìn một chút qua Mạc Diệp Thanh rồi tới Mục Nhĩ.
Cùng so với con gái ông, cô bé này rất được, ít nhất khiến cho người ta thấy thoải mái.
"Không biết vị này xưng hô thế nào?" Người đàn ông cười hỏi Mạc Diệp Thanh, tầm mắt nhìn chăm chú Mục Nhĩ.
Vào đây, Mục Nhĩ liền nghe lời Mạc Diệp Thanh, cô chỉ để ý thức ăn là được rồi.
Mạc Diệp Thanh không chút che giấu, mặt tràn đầy cưng chiều: "Vợ của cháu, Mục Nhĩ."
Lỗ tai nhạy bén nghe Mạc Diệp Thanh gọi tên mình, Mục Nhĩ ngẩng đầu nhìn anh cười mơ màng.
Mạc Diệp Thanh gắp miếng đậu phụ rán vàng ươm vào bát cô, yên lặng chờ lão già nói chuyện.
"Không thể nào! Cô ta không thể là vợ anh Thanh!" Hỏa Diệm nhảy thẳng khỏi ghế, nhìn lão già chỉ vào Mục Nhĩ kêu to.
Đây đang là nhà người khác nên không nói, hừ lạnh một tiếng.
Lão già liếc nhìn Mục Nhĩ một cái, cười hỏi: "Không phải chứ! Đứa nhỏ này, nhìn qua giống còn đang ở tuổi đi học."
Mạc Diệp Thanh không e dè: "Mấy ngày trước đã đón sinh nhật thứ 20 của cô ấy, chúng cháu mới vừa lĩnh giấy kết hôn."
Giấy kết hôn cũng nhận rồi, lão già có gì để nói nữa.
Mắt con gái đỏ lên, đi vòng qua ôm cánh tay mẹ kế Diệp Ân Ân: "Mẹ nhỏ, tôi nên làm gì bây giờ?"
Hỏa Diệm vẫn si mê Mạc Diệp Thanh, chú Đức cũng biết hiện tại là thời điểm mấu chốt, trong tập đoàn là tuổi trẻ tài cao, nói lý ra, các băng nhóm đấu đá không ngừng, nghe nói Mạc Diệp Thanh bị người ta hại, nhưng người nọ... kết quả không quá tốt. Giống như những người bên cạnh biết thời thế đã qua đều lực bất tòng tâm, không còn sót lại nhiều, cũng ẩn nhẫn, biết Mạc Diệp Thanh có thực lực, anh cũng không đánh giá được cậu ta có những gì.
Dựa vào sự nhiệt tình của con gái, chú Đức cố gắng suy nghĩ, nếu để cậu ta làm rể hiền, không phải quá nhanh? Anh hôm nay chủ động hẹn Mạc Diệp Thanh ra ngoài, liền vì mục đích này, chưa từng nghĩ, cậu ta đã nhanh hơn một bước.
Diệp Ân Ân không biết đã quan sát Mục Nhĩ mấy lượt, lại đem con ngươi không chút nào che giấu đặt ở người Mạc Diệp Thanh không có nhìn chằm chằm trên mặt cô.
"Tuổi trẻ biết cái gì là tình cảm, nhận giấy kết hôn thì sao, vẫn còn có cách, lão đại nhỏ, anh nói đúng không?"
Nghe lời của Diệp Ân Ân nói, Hỏa Diệm mặt mày hớn hở, lúc này còn vỗ tay: "Thật quá tốt! Mẹ nhỏ nói rất đúng, anh Thanh, anh có thể ly hôn! Anh sẽ nhận ra em rất tốt!"
Mục Nhĩ giống như nghe được những điều không nên nghe, cô cau mày nhìn hai người phụ nữ trong phòng một chút.
Ánh mắt không rõ, không biểu hiện tâm tình, hoàn toàn rơi vào trạng thái suy nghĩ mông lung.d!đ~l%TruyenHDđ
Sửng sốt mấy giây, Hỏa Diệm vẫn chờ Mục Nhĩ cãi nhau, trời ạ, Mục Nhĩ ngu ngốc này sao không nói gì chứ, còn cúi đầu tiếp tục ăn được.
Mạc Diệp Thanh mê muội cô ta như vậy, bất kể phải tranh giành, là của cô, chính là của cô.
Cô là như vậy... Với anh ấy đã hoàn toàn tin tưởng rồi?
Hỏa Diệm bị Mục Nhĩ làm tức chết, giống như cô là khúc gỗ không thèm nhìn đến, trong lòng cô tức giận không biết trút đi đâu.
"Nhà chúng tôi không có quy củ ly hôn như vậy, hoặc là ở góa cả đời, hoặc là chết." Mạc Diệp Thanh nhẹ nhàng nói, nhìn Mục Nhĩ.
Mục Nhĩ đang cúi đầu ăn lén cười vui vẻ.
Mạc Diệp Thanh lại gắp thêm đồ ăn vào chén cô, ai nói cô ngu, cô là thông minh nhất.
Diệp Ân Ân thu sự ăn ý của bọn họ vào trong đáy mắt, nổi lên sự ghen tỵ, đè nén sự kích động trong tim, làm cho mình hô hấp chậm lại, không để cho người bên cạnh thấy điều bất thường.
Hỏa Diệm ở đây muốn bốc hỏa, thấy chuyện thành như vậy, suy nghĩ đến nghẹn miếng cơm trong miệng. Chú Đức không có để ý tới cô, chỉ cùng Mạc Diệp Thanh bàn chuyện công việc trong tập đoàn, ngồi một lát, liền rời đi.
"Ăn có no không?" Mọi người đi hết, Mạc Diệp Thanh hỏi Mục Nhĩ.
Mục Nhĩ hí mắt gật đầu, cũng không có quá hạnh phúc.
Mục Nhĩ cô không ngốc chút nào, Mạc Diệp Thanh là bị người khác theo dõi, Mạc Diệp Thanh lôi kéo cô, để cô làm bia đỡ đạn đây mà!
Haha, chuyện như thế, cô vạn làm cũng vui lòng làm.
Chiều chủ nhật quay lại trường học, Đường Tiểu Náo nhìn thấy Mục Nhĩ chuyện đầu tiên là đưa cho cô ấy tiền, nhờ cô chuyển cho Mạc Diệp Thanh, sau đó nhờ anh trả lại tiền giúp cô.
Mục Nhĩ không hiểu: "Không phải thứ sáu cô tìm anh ta sao? Thế nào vẫn còn?"
Nhắc tới thứ sáu liền khó chịu, Quy Tư biết chuyện cười không ngừng: "Mục Nhĩ, cô đừng hỏi, giúp cô ấy trả lại là được rồi."
Mục Nhĩ không chịu: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Đường Tiểu Náo cúi đầu ủ rũ nói lại chuyện gặp gỡ ngày thứ sáu cho Mục Nhĩ và Trì Mộc Nhiên, càng nói càng đen mặt, hài chết Mục Nhĩ.
"Cười cái gì? Một chút đồng cảm cũng không có, nhanh lên, giúp tôi đưa cho đàn anh đi, nhanh chóng giải thoát, tôi sẽ không phải nghĩ đến chuyện như vậy nữa." Đường Tiểu Náo buồn bực chết mất.
Mục Nhĩ nghiêm túc thu hồi nụ cười, chống cằm: "Đường Tiểu Náo, tiền của cô giờ ở đâu?"
Quy Tư nói: "Thứ bảy tôi và cô ấy cùng tới ngân hàng, ngân hàng nói trong vòng ba ngày sẽ cho một câu trả lời chính xác."
Nếu không phải Quy Tư nói muốn kiện bọn họ, bọn họ cũng không có thay đổi thái độ tốt như vậy!
Chính là muốn bắt nạt kẻ yếu, gì chứ? Nhìn Đường Tiểu Náo muốn nói chuyện tốt với bọn họ, bọn họ lại không thèm để ý, cô cầm điện thoại muốn gọi điện tố cáo, người phụ trách lập tức chạy ra, là sao chứ? Còn không phải bắt nạt người tốt sao?
Bốn người trong ký túc xá, hiện tại Mục Nhĩ đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt, cũng đã đăng kí kết hôn, còn không phải ngày nào cũng cười sao?
Quy Tư tự do là số một, Lục Nhị lại như cưng chiều như thế, còn không phải cô muốn thế nào thì là thế?
Đường Tiểu Náo sao... Cô cho là cô ấy hiện tại một thân nhẹ nhõm, chỉ chờ Mục Nhĩ đem tiền trả lại cho chính chủ là xong.
Về phía Trì Mộc Nhiên, vẫn như cũ, không có chủ động nói chuyện đi theo người khác, nhưng cô nguyện ý nghe các cô ấy nói chuyện của mình.
Tuần này, các sinh viên cuối cấp chính thức tốt nghiệp, cảm xúc chia tay ngập tràn sân trường. Các hoạt động của sinh viên sắp tốt nghiệp vô cùng sáng tạo, làm cho sinh viên khóa dưới được mở mang tầm mắt, đối với bốn người các cô, đàn anh đàn chị tốt nghiệp hay không tốt nghiệp cũng không có gì khác biệt, Mục Nhĩ và Mạc Diệp Thanh đã là vợ chồng, còn có gì mà tiếc nuối.
Dù sao cũng giống trước đây, mỗi năm lại được chiêm ngưỡng một lần.
Buổi lễ tốt nghiệp phải chuẩn bị cực kỳ bận rộn, Mục Nhĩ không có cơ hội đưa tấm séc cho Mạc Diệp Thanh, một lần nhớ đời, vẫn chưa quên chuyện của Đường Tiểu Náo.
Vào đúng thứ sáu, ngày cuối cùng trong sân trường, Lộ Thần Tây làm chủ, gọi Mục Nhĩ nói bốn cô cùng ra ngoài vui chơi, đây là lần cuối tụ hội cùng đàn anh, người không muốn tham gia nhất là Trì Mộc Nhiên cũng nể mặt, tích cực phối hợp, ăn mặc trang nhã, tỏ ra tôn trọng với đàn anh.
Nói hòa hợp cũng tương đối hòa hợp, nói không hài hòa cũng đúng là có điểm chưa hài hòa, tám người, một năm trước cũng là cảnh tượng này, cũng tại Atlantis, Lộ Thần Tây vẫn nói nhiều nhất, nâng chén đưa tới Mục Nhĩ: "Đàn em à, sau này gặp mặt, chúng ta cũng đều phải gọi em là "chị dâu nhỏ" rồi!"
Mục Nhĩ nhìn Mạc Diệp Thanh, không nói lời nào.
Lộ Thần Tây đợi lúc thấy trong mắt Mục Nhĩ chỉ còn nụ cười ngây thơ: "Đàn em nhỏ, em có chị em gái nào hay không? Có thì phải nói, cũng không thể để cho người khác, phù sa chảy khỏi ruộng nhà, đừng quên giới thiệu cho các anh trước nha!"
Anh ta là nghĩ gì nói đấy, Mạc Diệp Thanh lúc này mới cho một ánh mắt cảnh cáo.
Mục Nhĩ suy nghĩ, cô vẫn còn cô chị gái họ Văn kia, khỏi nói thì hơn.
Nhớ tới những lời tương tự của Văn Thước Hi nói với cô lúc trước, Mục Nhĩ nghĩ đến Nhiễm Tái Tái, đã rất lâu không gặp tiện nhân kia, không biết cậu ta đang bận rộn gì nữa.
Ăn xong tán gẫu, Mạc Diệp Thanh đảm nhiệm đưa Mục Nhĩ, nhìn các cô gái nhỏ đều có thể về nhà an toàn, mới lái xe trở về.
Chưa tới nhà, từ chỗ Atlantis ra ngoài chưa được mấy phút, Mục Nhị đã không chịu được cụp mi, tiến vào giấc ngủ.
Trì Mộc Nhiên và Đô Nhất Vi cũng gặp nhau hôm nay, Đô Nhất Vi không nghĩ gì khác, cho rằng Trì Mộc Nhiên sẽ ngồi xe anh trở về, không ngờ là lúc anh lái xe ra, lại trơ mắt thấy cô gái kia bước chân vào xe Quy Tư.
Hắc! Nhìn biểu hiện của cô lúc ăn cơm, giống như không nguyện ý cho các cô gái kia biết cô cùng anh ở cùng một chỗ! Thế nào vẫn để các cô ấy đưa về?
Nhìn lần nữa, tuyến đường Quy Tư đi, căn bản không phải là hướng trở về nhà của anh.
Liền đi theo, càng đi càng thấy không đúng, càng đi càng thấy hoang mang, cô chính là... đi về chỗ Phàn Di Ái kia!?
Đúng vậy! Đến chỗ dừng xe, cô gái Trì Mộc Nhiên chiết tiệt kia thật sự là trở về chỗ của Phàn Di Ái.
Quy Tư vừa đi khỏi, anh liền lái xe đến phía sau cô, mặt đen lại nhìn người ngoài cửa xe mỉa mai nói: "Sao còn chưa đi vào?"
Lúc ăn cơm xong còn uống thêm chút rượi, gió đêm thổi tới, Trì Mộc Nhiên hơi nhức đầu, không hề đề phòng quay đầu nhìn về phía người nói chuyện.
Anh ta sao lại ở đây? "Anh đi theo tôi sao!?"
Trì Mộc Nhiên kết luận, trong lời nói còn có cảm giác khinh thường ra mặt, khiến Đô Nhất Vi phát hỏa: "Một cô gái như cô sao không biết điều như vậy, nếu không phải lo cô không về nhà được, có quỷ mới đón cô."
Trì Mộc Nhiên: "..."
"Trở về thôi." Sau khi mở cửa xe ra, Trì Mộc Nhiên khom lưng lên xe.
"Cô sao không vào? Thật khó khăn mới tới đây một lần." Từ trong gương thấy cô cau mày nhìn ra ngoài cửa sổ, Đô Nhất Vi lơ đãng hỏi.
Đô Nhất Vi đột nhiên phát hiện, thời điểm ở chung với Trì Mộc Nhiên, tự nhiên anh trở nên nhiều chuyện. Có lẽ là, cô gái này quá ít nói, cho nên anh mới có vẻ nói nhiểu? Anh bình thường không phải kiểu người như thế!
Trì Mộc Nhiên không trả lời.
Trong đầu cô rối rắm, trả lời sao mới thích hợp, rối rắm quá đi, đã qua một thời gian dài, vẫn chưa nhắc lại.
Không phải cô cố ý lơ người khác, chẳng qua cô không biết cách biểu đạt thích hợp.
Đô Nhất Vi dường như quen với phong cách của cô: "Cô thích anh ta?"
Mặc dù không nói ra tên, Trì Mộc Nhiên biết anh ta ở đây là ai: "Không có."
Thay vì nói là thích, không bằng nói là lệ thuộc vào.
"Không bỏ được, nhớ nhung là chuyện bình thường, một con chó, một con mèo cùng chung sống lâu cũng sẽ có tình cảm, huống chi là con người." Đô Nhất Vi ngoảnh đầu lại tự nói, Trì Mộc Nhiên lại nghe lọt toàn bộ.
"Tôi không muốn Mục Nhĩ, các cô ấy biết tôi cùng anh ở chung, cho nên mới để Quy Tư đưa về đây." Hôm nay cô không bởi nguyên nhân gì, Trì Mộc Nhiên cảm thấy anh ta cũng không phải ngưởi xấu, mới giải thích.
Đô Nhất Vi ở phía trước nhìn cô qua gương: "Tôi biết." Khóe miệng không nghe lời cong lên.
…
Mục Nhĩ và Mạc Diệp Thanh về đến nhà, Mạc Diệp Thanh cũng không gọi cô dậy, trực tiếp ôm cô về phòng ngủ chính đặt lên giường, hôm nay Mục Nhĩ muốn phản kháng cũng không thể phản kháng, cô từng nói vợ chồng hợp pháp sẽ ngủ chung giường.
Quy Tư và Đường Tiểu Náo đã có một chốn nhỏ của riêng mình, vô cùng thích thú!
Rời khỏi Phong Dã Hồi rồi, Đường Tiểu Náo vô cùng sung sướиɠ.
Vào đến cửa, hai người cởi giày, chân trần chạy trên sàn: "Con rùa đen nhỏ cô xông vào tắm trước đi! Tôi đi nhà vệ sinh!"
Mỗi người vào gian phòng của mình, tiếng Đường Tiểu Náo truyền tới.
Quy Tư tiện tay ném chiếc túi lên ghế sô pha, chạy thẳng tới phòng tắm, cởϊ qυầи áo tắm.
Mười lăm phút sau, Đường Tiểu Náo bưng hai chén nước muối từ phòng bếp ra: "Ăn nhiều thức ăn có dầu mỡ, cần dọn dẹp dạ dày." Khóe mắt liếc thấy Quy Tư từ phòng tắm bước ra, liền nói với cô.
Quy Tư lười biếng đi tới, bưng lên một chén ngửa đầu uống.
Đường Tiểu Náo nhìn bộ dạng Quy Tư lúc này, một hớp nước chưa kịp nuốt liền phun trở lại trong bát.
Quy Tư ghét bỏ nhìn cô: "Tìm đường chết sao?"
Đường Tiểu Náo lau vội khóe miệng bị dính nước ra ngoài, thì thầm: "Rùa đen nhỏ, cô có sở thích đặc biệt này từ bao giờ!"
Không mặc đồ ngủ, đến áσ ɭóŧ cũng không mặc, vòng một lớn như vậy lay động giữa phòng khách, cô ấy thật đúng là được ra ngoài nên gan lớn mà! Đường Tiểu Náo cũng không dám nghĩ tới chuyện như vậy.
Quy Tư xem thường: "Cô không thấy như vậy rất thoải mái hay sao? Không bị trói buộc."
Đường Tiểu Náo bừng tỉnh gật đầu: "Kiến thức sâu rộng!"
Quả nhiên là suy nghĩ thế nào, hành động như thế, dù sao chuyện như vậy, cô không làm được.
Ít nhất cũng mặc đồ lót chứ!
Nhìn lại một chút đường cong không che đậy kia, Đường Tiểu Náo tức giận bất bình: "Con rùa đen nhỏ! Cô tính toán làm hỏng mắt chó của tôi đúng không?" Con tim bị kích động đặc biệt! Đều là con gái, tại sao lại có sự khác biệt lớn như thế?
Quy Tư uống xong trở về phòng, trước khi đi còn ném cho Đường Tiểu Náo một ánh mắt: Cô, ăn nhiều đu đủ, da sẽ trắng, ngực sẽ lớn."
Đường Tiểu Náo nằm trên ghế sô pha, ôm gối ném về phía cô ấy: "Hừ! Cô thế nào lại như vậy chứ!"
Quy Tư trong phòng cười haha, Đường Tiểu Náo này, quá không biết trêu ghẹo, động chút liền đỏ mặt, đều là con gái, có gì xấu hổ, cô có, cô ấy cũng có!
Trong phòng khách an tĩnh, uống nước xong, Đường Tiểu Náo xông vào phòng tắm, cởi hết quần áo, cúi đầu nhìn bánh bao nhỏ không quá rõ ràng: "Tốt vô cùng nha! Lớn như thế sao không thấy nặng chứ?"
Đường Tiểu Náo cảm thấy khó hiểu, vì sao đều nói đàn ông thích ngực lớn, thật không hiểu.
Còn nói gì mà con gái ngực lớn tỷ lệ ly hôn thấp? Xùy, lừa gạt quỷ! Cô mới không tin!
Sáng thứ bảy mắc tiểu nên tỉnh giấc, Mục Nhĩ xoa mắt, từ trên giường ngồi dậy.
Mơ mơ màng màng lần nữa trở về giường, nằm trên giường, phát hiện Mạc Diệp Thanh cũng ở đây! Chưa từng thấy, sau khi cô tỉnh lại, anh đều không còn ở đây!
Cơn buồn ngủ tiêu tan, chớp mi mắt tỉnh táo. Mục Nhĩ di chuyển đến gót chân Mạc Diệp Thanh, Mạc Diệp Thanh đưa tay ra che trước mặt cô: "Cười ngu ngơ gì vậy?"
Anh tỉnh từ trước, hôm nay không cần đến tập đoàn, khó được dịp chăm sóc cô.
Chợt nghĩ đến điều gì, Mục Nhĩ từ trên giường nhảy dựng lên, chạy xuống rồi trở lại cầm trong tay tấm séc: "Ngày hôm qua thấy Phong Dã Hồi, nhớ đưa cái này cho anh ta!"
Đầu óc cô thế nào vậy chứ, thời khắc mấu chốt lại quên mất chuyện này?
Nhìn Mạc Diệp Thanh nói Đường Tiểu Náo nhờ giúp đỡ, Mục Nhĩ căn dặn cẩn thận: "Anh nhất định phải thay em đưa cho Phong Dã Hồi đấy, nói là tiền của Đường Tiểu Náo nợ anh ta."d!đ~l%TruyenHDđ
Mạc Diệp Thanh nhắm mắt: "Ừ, biết."
Mục Nhĩ nhếch miệng cười khúc khích, liền đưa cánh tay nhào tới trước ngực Mạc Diệp Thanh: "Đàn anh, anh sao có thể tốt như vậy chứ?"
Mạc Diệp Thanh đổi từ bị động thành chủ động: "Anh tốt như vậy, em chuẩn bị cái gì để nhốt anh?"
Nhìn thấy sự mờ ám trong đáy mắt anh, lại thấy anh mỉm cười xấu xa, Mục Nhĩ "khúc khích" cười không ngừng, rồi sau đó nghiêm trang, mặt đanh lại, đặc biệt nghiêm túc: "Đàn anh, em hôm nay còn có chuyện rất quan trọng đây."
Cô bé mang vẻ mặt này, trêu chọc chết người, Mạc Diệp Thanh "Ừ" một tiếng, học cô nghiêm túc lại: "Có chuyện gì quan trọng?"
Mục Nhĩ nói nhỏ, lén nhìn ra bên ngoài tránh né: "Mỗi tuần em đều trở về nhà, em muốn đi thăm ông bà ngoại, còn muốn đi thăm ba, em nói không về, bọn họ sẽ lo lắng cho em!"
"Anh đi cùng em."
Lời của Mạc Diệp Thanh làm Mục Nhị bị kích động: "Thật?"
Trong đôi mắt sáng lên không kiềm chế được.
Mạc Diệp Thanh bị khuôn mặt tươi cười của cô truyền đến, tâm tình vui vẻ không nhỏ.
Mới vừa kích động, Mục Nhĩ lại nhíu mày: "Đàn anh, nếu người nhà em hỏi anh là ai, anh trả lời thế nào?" Dẫn người về nhà, không thể tùy tiện! Cô cũng chưa từng mang người nào về nhà, chẳng may ông bà ngoại hỏi anh thì sao?
Không phải chẳng may, mà là nhất định sẽ hỏi, đàn anh và tiện nhân không giống nhau.