Mục Dương thấy Mục Nhĩ đứng cùng Mục Nhân Chương liền nói mấy câu rồi đi về.
Từ nhỉ lớn lên ở đây, Nhiễm Tái Tái phát hiện, trên người Mục Nhĩ có rất nhiều thứ đều di truyền từ Mục Nhân Chương.
Một đôi vợ chồng già,
thỉnh thoảng con cháu thường đến thăm, thật hạnh phúc.
Nhiễm Tái Tái hy vọng, sau này cậu ta và Mục Nhĩ cũng có thể giống như ông bà ngoại của cô.
Sau khi ăn cơm, Mục Nhân Chương vào vường ngắm hoa, nghỉ trưa. Mỗi ngày Cao Sênh Anh đều có người tìm đánh bài, rất nhanh liền ngồi đủ một bàn bốn người, Cao Sênh Anh bắt đầu hoạt động giải trí thường ngày.
Ăn cơm xong Mục Nhĩ rửa chén, đây là công việc thường ngày của cô, sau khi ăn cô muốn về thăm ba.
“Tiện Nhân, cậu về đi, tôi muốn đi thăm ba tôi.” Ra khỏi nhà họ Mục không lâu, Mục Nhĩ sợ làm ảnh hưởng công việc của Nhiễm Tái Tái, muốn tự mình đi.
Nhiễm Tái Tái hừ lạnh: “Cậu đi thăm ba cậu chẳng lẽ cần nói chuyện bí mật gì sao? Sao lại phải kiêng dè?”
Mục Nhĩ nhìn cậu ta đầy kỳ quái: “Không có!”
Nhiễm Tái Tái nhún vai: “Không có vậy cậu đuổi tôi đi làm gì?”
Mục Nhĩ nhụt chí: “Không phải tôi sợ cậu chậm trễ công việc sao?” Một ngày ở chung một chỗ với Nhiễm Tái Tái, nếu đàn anh biết, có tức giận hay không?
“Đúng rồi Tiện Nhân, cậu không cần lo lắng cho tôi, hiện tại tôi.....” Nghĩ đến đàn anh, Mục Nhĩ liền nghĩ Nhiễm Tái Tái vẫn chưa biết chuyện.
Có thể nói sao......Mặc kệ, nói ra có gì phải sợ, hơi ngửa đầu nói ra: “Tiện Nhân, cậu yên tâm đi, hiện tại tôi không ở cùng với Đường Tiểu Náo, Đường Tiểu Náo cũng không còn ở phòng trọ nữa, hiện tại tôi ở nhà đàn anh, cậu không cần lo lắng.
Ngu ngơ nhìn ra ngoài cửa xe, ngâm nga một khúc nhạc.
Cô nói như vậy thật ra thì còn một ý khác, Mục Nhĩ biết Nhiễm Tái Tái có thể hiểu.
Nhiễm Tái
Tái không nói gì, chỉ cười, còn là cười lớn.
Mục Nhĩ giả vờ như không biết cậu ta cười cái gì, có chút đỏ mặt nhưng vẫn cười với Nhiễm Tái Tái: “Tiện Nhân, đừng trách tôi không nói cho cậu biết! Chị gái ở nhà kia ngưỡng mộ cậu đã lâu, đến lúc đó nếu chị ta làm loạn, tôi cũng không ngăn được.”
Nhiễm Tái Tái trở lại thái độ bình thường, nghiêm túc nói: “Không sao, chị gái làm loạn đã có em gái phụ trách.”
“Hừ” Mục Nhĩ không nói lời nào.
Nhiễm Tái Tái cười nói: “Chị gái không có cơ hội làm loạn”. Dừng một lúc, Mục Nhĩ vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ, Nhiễm Tái Tái lại nói: “Cậu đừng ảo não, xem như chị gái không xằng bậy, em gái vẫn có thể phụ trách.”
Hai người về đến nhà lại được người nhà báo cho biết Mục Tùng đi công tác không có ở nhà, Mục Nhĩ không nói gì liền rời đi.
Sau khi rời khỏi nhà họ Mục, Mục Nhĩ cầm điện thoại, đã ấn số điện thoại của Mục Tùng nhưng không ấn nút gọi.
Nhiễm Tái Tái cùng cô và “Tiểu Bất Điểm” lên xe, Nhiễm Tái Tái nhìn cô cũng không hỏi gì.
Mục Nhĩ rất kỳ quái, có lúc có thể nói chuyện không ngừng, có lúc lại cực kỳ yên tĩnh đến mức làm cho người ta sợ.
Lúc này Mục Nhĩ quá mức yên tĩnh.
Nhiễm Tái Tái biết cô đang suy nghĩ, không quấy rầy, cũng không hỏi, trực tiếp lái xe đến công ty thám tử tư của mình.
Qua nhiều năm, Nhiễm Tái Tái biết Mục Nhĩ bình thường không có lịch trình đặc biệt, hành trình một ngày của cô là như thế, chỉ thăm ông bà rồi về nhà cho nên cậu ta liền đưa cô tới chỗ của mình.
Sau khi đậu xe vào nhà để xe, bốn người trong công ty nhìn thấy đại ca nhà mình dắt một cô gái tới, còn là một cô gái, trong nháy mắt con ngươi trừng to, có thể nói là trái tim tan nát, mảnh vụn rơi đầy đất.
Họ từng thay người yêu như thay áo, ngực có mông có, quay đầu lại nhìn liền phát hiện đại ca nhà bọn họ thích người thanh thuần!
Lướt qua mặt bốn người đang đứng ngây như phỗng, tâm tình Nhiễm Tái Tái rất tốt, có thể tha thứ mặc kệ sự tắc trách của bọn họ, khóe môi nở nụ cười.
Nhiễm Tái Tái dắt Mục Nhĩ vẫn còn chư hoàn hồn đi thật lâu, một người trong đó nhỏ giọng hỏi: “Vừa rồi các cậu có nhìn thấy không? Đại ca đang cười!”
Ba người còn lại đều gật đầu.
“Đó là nụ cười xuất phát từ nội tâm!”
“So với những nụ cười khác càng giá trị hơn!”
“Nụ cười trong tim!”
Người đặt câu hỏi lập tức lấy điện thoại di động ra, cũng không quản có ai xem hay không, kích động nói trên diễn đàn của công ty, công bố tin tức giấu tên.
Một tiếng sau Mục Nhĩ vẫn chưa nghĩ thông suốt có nên gọi cho Mục Tùng hay không.
Lý do thật buồn cười, cô sợ Mục Tùng bởi vì nhận điện thoại của cô mà phân tâm gặp sự cố.
Từ sau khi mẹ mất, Mục Nhĩ đặc biệt sợ mất người thân, nếu mất đi cô sợ cô không dậy nổi.
Sau khi Nhiễm Tái Tái xong việc, Mục Nhĩ vẫn còn sững sờ.
Mỗi lần Mục Nhĩ sững sờ, Nhiễm Tái Tái sẽ đau lòng.
Cậu thích Mục Nhĩ cười nói với người khác, mặc dù người đó không phải là cậu.
Cậu sợ nhất là lúc Mục Nhĩ yên lặng, bởi vì khi đó ngay cả cậu cũng không biết Mục Nhĩ nghĩ gì, cậu không đi vào được.
Đυ.ng nhẹ Mục Nhĩ một cái, sờ sờ bụng mình, Nhiễm Tái Tái không có hình tượng duỗi lưng, đem cánh tay khoác lên vai Mục Nhĩ: “Bây giờ là lúc dùng trà chiều, có muốn ăn chút gì không?”
Mục Nhĩ giương mắt nhìn Nhiễm Tái Tái, ánh mắt bi thương.
Nhiễm Tái Tái nhìn màn hình điện thoại của cô vẫn hiện tên “Mục Tùng”, đoạt lấy điện thoại, ấn nút gọi: “Bảo bối, trở nên dong dài như vậy từ khi nào?”
Nghe thấy tiếng chuông điện thoại reo, đặt điện thoại lên tai Mục Nhĩ.
“Tiểu Mục Nhĩ?”
Trong điện thoại là âm thanh vừa quen thuộc vừa xa lạ với Mục Nhĩ, lỗ mũi cô chua xót gọi “ba”.
Mục Tùng nghe thấy giọng cô có chút kỳ lạ, khẩn trương hỏi: “Làm sao vậy?”
Mục Nhĩ xoa tay, nhìn ngón tay: “Con về nhà nhưng ba không có ở nhà.”
Mục Tùng buông lỏng: “A, ba đi công tác, mấy ngày nữa mới về.”
Mục Nhĩ suy nghĩ hồi lâu, nói một câu: “Vậy ba chú ý thân thể”, sau đó nói: “tạm biệt”.
Sau khi nghe điện thoại, khuôn mặt trở lại bình thường.
Nhiễm Tái Tái nhéo mũi cô, ném điện thoại cô lên bàn: “Có một chút chuyện mà cậu lại mất tiền đồ như vậy!”
Mục Nhĩ lập tức có hơi sức so đo với cậu tta, hung hăng nhìn chằm chằm cậu ta: “Tiện Nhân, ai cho cậu đưa tôi tới đây?”
Chỉ có Mục Nhĩ mới dám tranh cãi nói lý với Nhiễm Tái Tái.
Nhìn lại thời gian, đã là năm giờ chiều!
Mục Nhĩ chợt nhảy dựng lên: “Xong rồi xong rồi, nhất định đàn anh về nhà rồi.”
Cũng không hỏi phải đi thế nào, mở cửa liền chạy ra ngoài.
Nhiễm Tái Tái đứng im tại chỗ, không tin cô có thể chạy đi.
Đừng nhìn Mục Nhĩ có lúc ngốc muốn chết nhưng đôi lúc cô vẫn thông minh, vẫn có thể đi tới thang máy, thuận lợi đi xuống.
Cô đi thang máy đi xuống liền có người đi thang máy đi lên.
Mục Nhĩ không phải người có tiền, lúc chạy tới trạm xe buýt, nhìn lộ trình tới nhà đàn anh, rồi lên xe.
Một ngày thứ bảy cứ trôi qua như thế, Mục Nhĩ nghĩ, nếu như ngày mai đàn anh nghỉ, cô cũng không đi đâu hết, ở nhà ngây ngô với đàn anh.
Mục Nhĩ có chìa khóa nhà, đến nhà phát hiện Mạc Diệp Thanh chưa về, cô thở phào nhẹ nhõm mở cửa vào nhà bắt đầu thu dọn.
Dọn dẹp xong, Mạc Diệp Thanh vẫn chưa về, Mục Nhĩ muốn nấu cơm, ở phòng bếp tự tìm thức ăn chuẩn bị nấu cơm tối, có cảm giác vui vẻ, hạnh phúc, đây là lần đầu tiên cô nấu cơm cho đàn anh.
Từ bảy giờ đến tám giờ, từ tám giờ tới mười giờ, Mục Nhĩ mệt rã rời, Mạc Diệp Thanh vẫn chưa về.
Không thể nói tại sao, Mục Nhĩ đột nhiên nhát gan không dám gọi điện thoại cho Mạc Diệp Thanh, ngồi xếp bằng trên ghế sa lon ở phòng khách, mắt nhìn chằm chằm ti vi.
.......