Ta từng tới bữa online, nửa đêm lướt web, đầu đau, tay nhức, mỏi mắt vô cùng, chỉ mong bài post lên được nhiều like, share và còm-men, thì dẫu tay chân rụng rời như vừa hút cỏ, người gầy như cây bạch đàn chết khô chết nỏ, cũng nguyện xin làm.
Ta cũng từng nghe: Quân Kun mặc sịp vàng chổng mông chụp ảnh; Bà Tưng thả rông nhảy ầm ầm trước webcam; Kenny Sang nổ banh trời rồi ngửa mặt cho người đời chê chửi; Lệ Rơi vừa trồng ổi vừa tranh thủ làm MV post lên Phây… Từ xưa, những kẻ bất chấp tất cả để được nổi tiếng đời nào chẳng có? Ví thử mấy người đó cứ an phận trồng ổi, bán quần áo, nắng chạy ra, mưa trú vào, mệt ngồi nghỉ làm điếu thuốc lào, thì đến bao giờ mới nổi?
Ta ở nhà được vợ nuông chiều, không có laptop thì vợ mua cho laptop, không có wifi thì vợ lắp wifi, ra ngoài thì smartphone nhoay nhoáy trên tay, 3G bật cả ngày vì đã dùng gói Max-min 70k của Viettel trọn gói. Về mức độ đầu tư và chịu chơi, so với mấy người kể trên, nào có kém gì?
Để rồi, nhìn một post lượng like hơn chục mà thấy lo, bài đưa lên chỉ vài view lè tè mà thấy thẹn. Đã vậy, bọn cá mập ngoài biển còn ngày đêm rình rập cắn cáp quang. Khi cáp đứt, cấu hình khủng cũng không load được video, latop xịn không tải được status, Iphone 6 plus chính thức trở thành cục gạch không kém, không hơn. Đau xót biết chừng nào?
Nhưng đó là ngày xưa thôi, chứ giờ ta sợ rồi! Bởi ta nhận ra mình đang sống ở cái thời Internet và mạng xã hội rối ren, loạn lạc; cái thời mà mở máy tính ra là thấy cướp, hϊếp, chém gϊếŧ, lộ hàng; thời mà người ta nổi tiếng chẳng cần tài năng, chỉ cần ăn mặc hở hang đi bán bánh tráng, chỉ cần ngực to, đùi mẩy để lên mạng làm trò, đưa đẩy, khoe hàng; thời mà hot-gơn nhiều hơn lũ khỉ ở Hoa quả sơn, và hotboy thì nhung nhúc như đám người trong công viên nước Hồ Tây ngày miễn phí; cái thời mà một clip sεメ post lên Phây đủ sức khiến cô nữ sinh 15 tuổi phải từ giã cõi đời; cái thời mà chẳng may đi máy bay nằm ngủ dạng háng là lập tức bị người đời nhảy vào chửi cho tơi bời…
Ta sợ rồi! Và ta cũng biết mình không thể nổi tiếng được theo cách của những người trên đây, bởi mặt ta không đủ dày, và ta vẫn còn liêm sỉ.