Từ khi Tòng đua đòi viết lách và phát hành được vài quyển sách vớ vẩn đến giờ, có ai đó – không biết vì ưu ái, hay vì một phút bốc đồng không kiểm soát được lời nói – đã gọi Tòng là “người nổi tiếng”. Tòng thực không dám nhận 3 từ đó, và cũng không muốn 3 từ đó. Bởi theo như những gì Tòng đọc trên báo chí, thì làm người nổi tiếng khổ bỏ mẹ, chả sung sướиɠ gì đâu!
Làm người nổi tiếng thì phải vào nhà hàng sang trọng, ngồi điều hòa, mà Tòng thì lại bị cái bệnh dị ứng điều hòa: cứ vào chỗ nào có máy lạnh, nhiệt độ thấp hoặc cao hơn ngoài trời là hai bẹn Tòng (và các vùng lân cận) lại nổi mụn đỏ ửng, ngứa ngáy vô cùng. Đó là một trong hai lí do vì sao Tòng hay ngồi ở mấy quán bình dân, vỉa hè (lý do còn lại là vì không có tiền).
Làm người nổi tiếng thì phải ngồi xe hơi, hoặc không cũng phải xe tay ga xịn, trong khi Tòng bị say xe, rất sợ ô tô. Xe ga Tòng cũng không biết đi (vì không biết vào số ở chỗ nào). Đó là một trong hai lý do tại saoTòng vẫn chạy con Wave ghẻ (lý do còn lại là vì không có tiền). Nói qua về con Wave ghẻ của Tòng. Khi con xe ấy lưu thông thì dù có ở cách xa cả trăm mét cũng sẽ vẫn nghe được tiếng yếm nhựa, tiếng chắn bùn, chắn xích va vào nhau loạch xoạch, lọc cọc, đinh tai nhức óc. Việc bấm còi do đó trở nên không cần thiết, thành ra, cái xe đã nát bét, nhưng riêng cái còi vẫn mới đét.
Trường hợp ai đó bị điếc, thì cũng vẫn không khó để người đó có thể nhận biết được xe của Tòng nhờ đám khói nghi ngút phụt ra dày đặc từ ống xả với bán kính bao phủ lên tới cả kilomet. Có lần đang chạy, nghe cái yếm rơi xuống đường đánh “xoảng” một phát, Tòng lập tức dừng xe, quay lại nhưng vẫn không thể nhìn thấy cái yếm đang nằm chỗ nào vì khói quá dày đặc.
Mặt khác, thận của Tòng hơi yếu, phải đi đái liên tục. Đêm muốn ngủ ngon vẫn phải đóng bỉm; ngày nhiều lúc đang đi trên đường phải dừng xe lại, chạy vào gốc cây đái. Nếu làm người nổi tiếng, sao dám đái bậy được?
Thêm nữa, Tòng còn thường xuyên phải vào nhà nghỉ. Vào thì tất nhiên chỉ nằm ngủ đơn thuần, lành mạnh, trong sáng thôi, nhưng nếu là người nổi tiếng, sẽ bị chụp hình, post lên mạng, lên Phây, rồi vợ con biết được lại hiểu lầm, tan nát hạnh phúc gia đình!
Tóm lại, Tòng không muốn nổi tiếng, không muốn bước chân vào sâu-bíp, và luôn tìm mọi cách để tránh xa ánh hào quang danh vọng đầy lộng lẫy, xa hoa nhưng cũng không ít cạm bẫy, điêu ngoa ấy. Thế nhưng, tài năng của Tòng giống như cái kim không bọc, lâu ngày cũng lòi ra, và bởi vậy, có đôi lúc ra đường, Tòng vẫn bị một số người tinh mắt nhận ra.
Nhớ một hôm Tòng vào nhà vệ sinh công cộng. Có hai bạn (nam) đang đứng đái, thấy Tòng vào đái thì hai bạn ấy ghé tai nhau thì thào:
- Anh này hình như là Võ Tòng Đánh Mèo đấy mày ạ!
- Chắc không?
- Chắc! Nhìn cái mặt đĩ thế kia, đúng chắc luôn!
- Vậy ra xin chữ ký và chụp hình với anh ấy nhanh lên! Chả phải mày mong ngóng được gặp anh ấy từ lâu rồi hay sao?
- Nhưng tao đang đái mà!
Vẻ tiếc nuối thể hiện rõ trên mặt bạn ấy! Tiếc cũng phải, bao ngày mong ngóng gặp thần tượng, đến lúc gặp lại bận việc quan trọng, không xin chữ ký được, ai mà chả tiếc! Thật may cho bạn ấy bởi Tòng là một người khá tinh ý và thân thiện, nên Tòng lịch lãm quay sang, giọng nhẹ nhàng:
- Em cứ đái bình tĩnh! Anh cũng chưa đái xong mà! Anh sẽ đợi ở đây để ký và chụp ảnh cùng em, yên tâm chưa nào?
Nói về độ nổi tiếng thì Tòng chỉ là con muỗi, nhưng nói về độ thân thiện và nhiệt tình với fan thì Tòng tin là không ngôi sao nào ở Việt Nam, thậm chí là trên thế giới, so sánh được với Tòng.
Lần thứ hai Tòng được người hâm mộ nhận ra, ấy là hôm Tòng đi mua cá khô ở chợ. Tòng nhặt khoảng năm con, cho lên cân, được tròn 9 lạng. Bà bán cá bảo nhặt thêm con nữa, nhưng nếu nhặt thêm con nữa thì lại thành cân mốt. Tòng bảo cân mốt tính tròn một cân nhé, thì bà bán cá không chịu, bẻ đôi con cá ra bà ấy không cho, bán 9 lạng bà ấy không bán, mà lấy cả cân mốt thì Tòng không đủ tiền. Giằng co, tranh cãi mãi cả nửa buổi vẫn không xong. Cuối cùng, có bà bán đồ thờ ở hàng bên cạnh thấy vậy thì quay sang, bảo:
- Thôi! Bà tính tròn cho cậu ấy thành một cân đi! Cậu này là nhà văn đấy!
- Bà có chắc không? Nhà văn thì thường phải bẩn bẩn, xấu xấu, chứ cậu này nhìn như người mẫu ấy!
- Nhà văn cũng vẫn có người đẹp trai mà! Con gái tôi suốt ngày vào Phây đọc truyện rồi ngắm avatar của cậu này, nên tôi nhìn phát nhận ra ngay! Hồi trước, tôi rất lo lắng vì con gái tôi nghiện vào mạng xem sεメ, truy cập mấy cái trang bậy bạ, đồi trụy. Nhưng giờ vào mạng, nó chỉ thích đọc truyện của cậu này, không còn nghiện mấy cái phim ảnh khiêu da^ʍ, kí©ɧ ɖụ© kia nữa. Nó hiền hơn, và ngoan ngoãn hẳn ra! Đúng là văn chương có sức mạnh vô hình thật khủng khϊếp, đủ sức lôi người ta ra khỏi những du͙© vọиɠ, ham muốn tầm thường, và hướng người ta tới những điều thánh thiện, trong sáng, thanh tao…
- Ừ! Mà nhắc đến con gái bà mới nhớ! Năm nay nó học lớp mấy nhỉ? Lâu rồi không thấy nó ra đây chơi?
- Cháu nó mới lên lớp 9! Đợt vừa rồi cháu nó nghỉ đẻ! Không thằng người yêu nào chịu nhận là cha đứa bé, nên con gái tôi phải chăm con một mình, làm gì còn thời gian ra đây chơi!
Tới lần thứ ba thì hơi khác một chút. Đó là hôm Tòng cầm trên tay quyển sách mới xuất bản của Tòng cho một chị cùng cơ quan mượn. Vào thang máy cùng Tòng là một cụ ông người dân tộc (Tòng đoán thế, vì cụ mặc trang phục của người dân tộc, lưng đeo gùi, hông treo cái tù và to như cái sừng trâu). Thấy Tòng cầm quyển sách, mắt cụ già sáng lên:
- Cái cháu có thể cho cái cụ này mượn cái quyển sách đó được không?
Nghe cụ già hỏi, thực sự Tòng rất vui. Bởi truyện của Tòng trước giờ chủ yếu hợp với các bạn trẻ, mà phần lớn là các bạn trẻ dưới xuôi. Thế mà giờ, có một cụ già, lại là cụ già dân tộc cũng hâm mộ và thích đọc truyện của Tòng, đó quả là một niềm vinh hạnh vô bờ bến cho những người cầm bút trẻ tuổi và đẹp trai như Tòng. Tất nhiên là Tòng lễ phép đưa quyển sách bằng hai tay ra trước mặt cụ. Cụ cũng nhận quyển sách bằng hai tay, run run lật trang đầy xúc động. Thế nhưng, chưa kịp đọc được dòng nào thì cụ già ôm bụng nhăn nhó với vẻ rất đau đớn và chực khuỵu xuống…
- Cụ có sao không? - Tòng cuống quýt đỡ cụ, giọng hốt hoảng.
- Á! Đau bụng quá! Vừa rồi, cái cụ ăn cái tiết canh ở cái chợ nhà xanh, đi đến đây thì buồn ỉa quá! Ỉa ngoài đường thì sợ cái công an bắt, vào đây xin đi ỉa nhờ thì cái bảo vệ nó chỉ vào cái thang máy…
Nghe vậy, tôi ấn cho thang máy dừng lại, dìu cụ ra ngoài, đưa cụ đến tận cửa nhà vệ sinh. Cụ cảm ơn rối rít, rồi hỏi:
- Trong đó có cái giấy để chùi chưa?
- Tất nhiên là có chứ cụ!
- Vậy thôi! Trả cái cháu cái quyển sách! Cái cụ tưởng chưa có cái giấy trong cái ấy nên cái cụ mới mượn!
Nói rồi, cụ dúi cuốn sách vào tay Tòng và chạy tọt vào trong. Cụ chạy nhanh quá nên Tòng không kịp hỏi xem cụ có muốn xin chữ ký và chụp ảnh lưu niệm cùng Tòng không. Nếu cụ muốn, Tòng sẽ đợi ở đây để ký và chụp ảnh cùng cụ. Xin nhắc lại lần cuối cùng: về độ nổi tiếng thì Tòng chỉ là con muỗi, nhưng nói về độ thân thiện và nhiệt tình với fan thì Tòng tin là không ngôi sao nào ở Việt Nam, thậm chí là trên thế giới, so sánh được với Tòng.