Siêu Thị Của Tôi Thông Kim Cổ

Chương 126

Người Dịch: Lan Thảo Hương.

Vân Sơ đã lấy đi tất cả nấm và rau dại, chỗ này tất nhiên một mình cô là ăn không hết nên còn có thể đưa cho Trạm Vân Tiêu mang về ăn. Trạm gia từ chủ tử đến hạ nhân có những hơn một trăm người, chỉ với chút lâm sản này là khẳng định có thể tiêu hao hết sạch.

Quần áo thay giặt Vân Sơ cũng không mang về. Quần áo mà Tần thị chuẩn bị cho cô đều là vải vóc tốt, tuy vóc dáng cô cao hơn Tiết Xuân Đào rất nhiều nhưng tay nghề của các cô gái thời cổ đại đều rất khéo léo, số quần áo đó Tiết Xuân Đào lấy về có thể sửa lại vừa người để mình mặc.

Tiết Xuân Đào là người đầu tiên phát hiện ra khi Vân Sơ biến mất. Hai người ngủ trên cùng một cái giường, lại thêm chính nàng ngủ khá nông nên rất nhanh nhận ra Vân Sơ đột nhiên biến mất ở phía bên kia tấm chăn. Chỉ thấy Tiết Xuân Đào từ trên giường ngồi dậy và vươn tay sờ nơi Vân Sơ nằm giờ đã trống rỗng, trong nội tâm nàng chợt thấy trống vắng.

Trước đó, Vân Sơ đã giải thích với Tiết Xuân Đào chuyện nàng ấy sẽ trở lại siêu thị ngay khi cánh cửa gỗ xuất hiện, nên lúc này Tiết Xuân Đào không có biểu hiện ra bao nhiêu kinh hãi. Nàng ở trong bóng tối mặc lại quần áo và vén tóc lên rồi bước ra khỏi phòng, đi tới gõ cửa nhà bếp sát vách.

Trạm Vân Tiêu và Lỗ Bằng Thiên nghe thấy tiếng gõ cửa, cả hai rất nhanh thu thập xong mình liền đi ra. Lỗ Bằng Thiên đốt đèn dầu, ba người dựa vào ánh đèn u ám của đèn dầu nhìn thấy rõ ràng cửa gỗ đứng ở bên tường cạnh giường gỗ. Trạm Vân Tiêu nhanh chóng xoay người quay vào bếp xách đống rau và nấm khô mà thời gian qua bọn hắn đã hái được.

Lỗ Bằng Thiên đi theo sau, giúp ôm vò măng chua ngâm. Nói ra, để ngâm được hai vò măng này, hắn và Trạm Vân Tiêu đã phải phí rất nhiều sức để lột vỏ măng bên ngoài. Hai ngón ngón trỏ và ngón cái vì lột măng mà cũng sưng đỏ cả lên. Hơn nữa, để có hai cái vò ngâm đồ chua này cũng là Lỗ Bằng Thiên chạy tới trong thôn tìm người mua.

Đối với Trạm Vân Tiêu mà nói, vải bông tốn hai, ba lượng bạc mua về chẳng là gì, chứ hai hũ măng mà hắn bỏ ra bao nhiêu tâm huyết mà lại chỉ đáng có mấy văn tiền mới là thứ hắn nhất định phải mang về.

Vân Sơ đến siêu thị trước, sau hai giây bối rối, cô nhanh chóng bật đèn lầu một lên. Tiếp theo lấy điện thoại ra sạc, khởi động máy, mở phần mềm đặt đồ ăn ra và gọi đồ. Cả quá trình chỉ mất hai phút. Rau rừng cùng nấm dại tuy rằng ngon, nhưng ăn mấy ngày cũng không ai chịu nổi. Hiện tại cô cần gấp ăn đồ ăn hiện đại để kí©ɧ ŧɧí©ɧ vị giác nhạt nhẽo của mình. Đặt đồ ăn xong, Vân Sơ không hề nghỉ ngơi, cô vội vàng lên lầu để tắm rửa và thay quần áo.

Cuộc sống của Lỗ Bằng Thiên quá khó khăn, trong nhà anh đến ngay cái thùng gỗ tắm rửa cũng không có, thành ra mấy ngày nay muốn tắm rửa cô cũng không mở miệng được. Chủ yếu là lo Trạm Vân Tiêu nghe nói cô muốn tắm, rồi sáng hừng đông hôm sau lại chạy đến trong huyện mua cho cô cái thùng gỗ để tắm. Dù sao cũng chỉ có mấy ngày, cô nhịn một tí là qua thôi. Còn thật sự nhịn không được, vậy cô liền bưng một chậu nước nóng trở về phòng và dùng khăn lau người. Cũng nên may mắn hiện tại không phải là mùa hè, bằng không cô sẽ không thể chịu được mất.

Lúc Trạm Vân Tiêu băng qua cánh cửa gỗ lại không thấy bóng dáng Vân Sơ ở lầu một, hắn đoán hẳn nàng đang trên lầu. Hắn không lên lầu gọi nàng, mà tự tại tựa như chủ siêu thị này sắp xếp rau rừng và nấm dại vào gầm cầu thang, sau đó ung dung thảnh thơi ngồi ở chỗ quầy thu ngân.

Lỗ Bằng Thiên và Tiết Xuân Đào chân trước chân sau cùng tới. Lúc tới, Tiết Xuân Đào còn mang theo cả số rau rừng và nấm mà nàng mấy ngày nay tích lũy được. Tuy nhiên, số rau nàng tích lũy được không nhiều, bởi vì nàng còn bận chuyện chăm sóc cho hai mẫu đất của mình nên căn bản không có dư thời gian tham dự vào hoạt động hái rau rừng của Vân Sơ.

Cả hai ở lầu một không thấy Vân Sơ đâu trong lòng vốn còn rất nghi hoặc, sau lại thấy Trạm Vân Tiêu duỗi ngón tay chỉ lêи đỉиɦ đầu liền hiểu rõ.

Biết mấy người Trạm Vân Tiêu đang chờ dưới lầu nên Vân Sơ không có tắm rửa lâu, chỉ mười phút là xong. Thời gian gấp gáp, cô không mân mê từ từ sấy tóc ở trên tầng mà cầm theo cả máy sấy xuống tầng. Khi đi đến đầu cầu thang, Vân Sơ đột nhiên nghĩ đến sữa chua cô mua trước khi đi tới cổ đại còn đặt trong tủ lạnh và đường như chúng sắp hết hạn sử dụng rồi. Cô lại vội vàng quay trở lại, lấy sữa chua và một ít hoa quả từ tủ lạnh ra.

Cũng không biết lần này là Mẫn Nhuễ Nhã không đến biệt thự hay cánh cửa gỗ bên chỗ cô ấy đã biến mất. Nói tóm lại, số rau rừng và nấm dại mà Tiết Xuân Đào mang đến không thể đưa cho cô ấy.

Vân Sơ đã trải qua loại chuyện này mấy lần, tuy rằng trong lòng có chút khó chịu nhưng còn lâu mới có cảm xúc thấp như Tiết Xuân Đào.

Vân Sơ bắt đầu thảo luận với Tiết Xuân Đào: "Không thì em bán cho chị chỗ rau dại này đi, rồi đổi một ít đồ dùng hàng ngày ở trong cửa hàng trở về. Thí dụ như kem đánh răng, bàn chải đánh răng, xà bông thơm, nước gội đầu, sữa tắm này. Em đổi về khẳng định sẽ có tác dụng".

Đồ cũng đã xách tới, Tiết Xuân Đào vốn muốn trực tiếp đưa cho Vân Sơ, kết quả Vân Sơ lại nói muốn mua lại số rau dại này. Đây đối với nàng không thể nghi ngờ là điều ngạc nhiên.

Tiết Xuân Đào cảm thấy chỗ rau rừng và nấm dại của mình chẳng đáng bao nhiêu tiền nên chỉ đổi lấy một cái nồi sắt, nói cái gì cũng không chịu lấy thêm thứ khác. Cuối cùng, chính Vân Sơ đã ép buộc nhét vào tay nàng ấy một túi lớn chứa đầy kem đánh răng, bàn chải đánh răng và xà bông thơm. Thấy vậy, Tiết Xuân Đào chỉ đành vạn phần cảm tạ nhận lấy.

Thật ra nàng cũng biết rằng ở siêu thị của Vân Sơ có rất nhiều thứ, mà đều là những thứ quý hiếm nếu bỏ qua cơ hội này vậy sẽ không mua được ở đâu khác. Tuy nhiên, nàng thực sự rất xấu hổ vì ví tiền rỗng tuếch. Nếu không phải có Mẫn Nhuễ Nhã bảo Vân Sơ cho nàng chút bạc, vậy giờ chỉ sợ đến tiền mua lương thực nàng cũng không có nữa là. Chính vì vậy, nàng thật không nỡ bỏ được nhiều bạc như vậy để mua những thứ tốt này. Dù sao chúng cũng không phải đồ dùng sinh hoạt cần dùng đến.

Lần này, Vân Sơ nhét đầy cho nàng số lượng xà bông thơm, kem đánh răng, bàn chải đánh răng đủ dùng cho hai năm. Y theo tính cách tiết kiệm của cổ nhân, chưa chừng lại có thể dùng tới ba, bốn năm ấy chứ. Về phần Lỗ Bằng Thiên, mặc dù lần trước hắn đạt được rất nhiều rượu ngon từ chỗ Mẫn Nhuễ Nhã, nhưng cũng bởi vì là rượu ngon nên hắn không nỡ buông ra uống. Cho nên lần này vẫn phải ở chỗ Vân Sơ mua ít rượu về uống.

Bây giờ cửa gỗ mở trong nhà của chính mình, cũng không cần hắn làm thịt người khiêng vật nặng đi đường núi vừa xa vừa khó đi nữa. Lần này tới đây, hắn còn ôm theo cả tồn ngân trong nhà mình đến, nghiễm nhiên là tư thái đại càn quét. Đồ ăn hắn muốn, rượu cũng muốn, các loại đồ hộp thịt bò, thịt cá hắn cũng muốn. Lần này hắn mua rượu không câu nệ là nhãn hiệu gì, dù sao tất cả rượu giá trên dưới năm mươi hắn đều bao trọn hết.

Nhìn hắn khiêng từng thùng từng thùng hướng chỗ cửa gỗ, Tiết Xuân Đào chỉ có thể đặt chiếc túi mà Vân Sơ đưa cho xuống đất và yên lặng tiến lên giúp đỡ hắn chuyển đồ.

Tiết Xuân Đào âm thầm nghĩ: Với quá nhiều thứ phải chuyển như vậy, e rằng cái giường gỗ nàng nằm ngủ cũng chứa không hết.

- ---- Không thiếu tiền thật là tốt mà!

Trạm Vân Tiêu lại càng đơn giản hơn, lần trước đến đây là muốn Vân Sơ bổ sung hàng tồn cho cửa hàng mỹ phẩm dưỡng da. Nhưng do lần trước phải tới chỗ Lỗ Bằng Thiên nên không kịp chuẩn bị, bởi vậy lần này vừa trở về Vân Sơ đã dùng điện thoại lên mạng đặt hàng tại một số cửa hàng mỹ phẩm, tiếp đó chỉ cần ngồi chờ nhân viên chuyển phát nhanh chuyển hàng tới.

Khi đặt hàng, Vân Sơ còn ảo não sao lần trước đến cửa hàng mỹ phẩm lại không nghĩ đến lên mạng đặt mua mỹ phẩm trên trang bán hàng của cửa hàng đó cơ chứ. Nhìn vào hoạt động giảm giá của một số cửa hàng mỹ phẩm, Vân Sơ thật cảm thấy mình đã bỏ lỡ một trăm triệu.

Một số cửa hàng mỹ phẩm có tên tuổi về chăm sóc da đều sẽ có dịch vụ chăm sóc khách hàng trực tuyến vào ban đêm. Khi họ thấy một đơn đặt hàng khổng lồ xuất hiện trên đơn đặt hàng, phản ứng đầu tiên của họ là liên hệ ngay với Vân Sơ để xác nhận. Sau khi xác định vị khách hàng này không hề bị run tay khi bấm nhiều thêm một hai số không, biến một bộ, hai bộ thành một trăm bộ, hai trăm bộ, họ mới vui vẻ gọi điện cho ông chủ của mình.

Có trời mới biết khi các ông chủ bị đánh thức từ trong chăn bởi chiếc điện thoại, họ chẳng những không buồn mà còn mừng rỡ như điên ghê gớm.

Vân Sơ cũng đã biên soạn một lời giải thích cho hành vi mua quá nhiều sản phẩm chăm sóc da cùng một lúc. Đừng hỏi, vì trong công ty có rất nhiều đồng nghiệp nữ, sếp nhờ cô ấy mua hộ rồi gửi cho đồng nghiệp làm phúc lợi.

Sau lại nghĩ đến sau này chính mình khẳng định sẽ còn nhiều lần mua sắm lớn như vậy, Vân Sơ còn thêu dệt thêm cho vị sếp căn bản không tồn tại kia là một người rất rất tốt. Sếp của cô chẳng những tài đại khí thô mà còn đối với công nhân viên đặc biệt tốt, vì vậy chắc chắn sẽ còn có nhiều cuộc mua sắm lớn như thế này trong tương lai.

Lắng nghe câu trả lời từ khách hàng, một số ông chủ đều cùng vung tay đưa ra quyết định tương tự nhau. Bọn họ vung tay lên, hào sảng nói với nhân viên dưới tay: "Đi, gọi điện cho nhà kho để họ lúc chuyển hàng nhớ tặng nhiều quà miễn phí qua cho khách. Sản phẩm dùng thử, quà tặng đều nhớ đóng gói cẩn thận cho đến khi thùng chuyển phát nhanh không thể nhét nổi nữa thì thôi. Nhất định phải giữ chắc khách hàng lớn này trong tay".

Lần này Vân Sơ mua đầy đủ các sản phẩm chăm sóc da và đồ trang điểm cộng lại hết bảy tám chục ngàn nhân dân tệ. Sau đợt bán hàng đầu tiên, độ hot của thứ này hẳn đã giảm hơn trước. Nên với số hàng hóa này, kiên trì một tháng hẳn không có vấn đề. Còn về những thỏi vàng kiếm được lần trước, Vân Sơ không nghĩ lấy toàn bộ ra đưa tới hiện đại để trao đổi. Dù sao hiện tại cô không thiếu tiền dùng, vì vậy dứt khoát nhờ Trạm Vân Tiêu dùng số bạc đó giúp cô mua một căn nhà ở Kinh thành.

Vân Sơ còn đặc biệt dặn dò, tòa nhà không nên quá rộng, vì nơi đó sẽ là điểm dừng chân cho cô mỗi khi cô tới Kinh thành nên chỉ cần tiện lợi ấm áp là được rồi. Quá lớn không chỉ gây phiền phức cho việc quét dọn, mà sau này cô sẽ cảm thấy vắng vẻ nếu tới đó ở. Vừa hay giờ người một Lục Ti đã trở thành người của cô, tòa nhà mua về sẽ để một nhà bọn họ dọn vào ở trước, và chỉ cần để cho cô một phòng là được.

Trạm Vân Tiêu thật sự có một vạn cái không vui: "Ở trong phủ của ta không tốt sao? Sao phải tốn nhiều bạc mua một tòa nhà ở bên ngoài cơ chứ?".

Vân Sơ cười làm lành giải thích: "Tất nhiên tốt. Nhưng mỗi lần tới trong phủ ở em đều thấy không quen, thôi thì cứ nên mua cho mình một chỗ bất động sản ở cho dễ chịu. Đến lúc đó anh có thể dọn tới ở cùng em, dù cho ở trong phủ hay cùng ở bên ngoài cũng đều giống nhau mà".

"Không giống......". Trạm Vân Tiêu cảm thấy Vân Sơ khẳng định đang qua loa với hắn. Ở bên ngoài sao giống cùng trong phủ được.

Chỉ là khi hai người họ ở chung, vẫn luôn là Vân Sơ nói thế nào thì hắn làm thế đó. Thành ra khiến hắn lúc này không biết nên làm sao phản bác cho phải.

Nhìn Trạm Vân Tiêu gấp ra một đầu mồ hôi, Lỗ Bằng Thiên đi đến bên cạnh và đưa tay vỗ nhẹ lên vai hắn, rồi lén Tiết Xuân Đào liếc thoáng qua chỗ nàng ấy. Ý kia là---- Lão huynh, ngươi so với ta tốt hơn nhiều rồi. Ta còn không biết chuyện của mình có thể thành hay không, còn ngươi cùng Vân cô nương đã là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi, vậy nên nàng ấy muốn ở chỗ nào thì cứ ở chỗ đó đi!

Cũng không phải Vân Sơ nhất thiết muốn mua nhà ở Kinh thành. Mà chỉ do cô thấy hai rương vàng lớn chất đống để không ở đó mà không biết phải làm sao, nên mới dứt khoát dùng nó đi mua một tòa nhà. Tốt xấu cũng coi là một phần gia nghiệp. Một điều nữa, mối quan hệ của cô và Trạm Vân Tiêu tiến triển thuận lợi như vậy, nhưng Trạm Vân Tiêu ở hiện đại không có hộ khẩu nên họ không thể nào xin được giấy đăng ký kết hôn. Tuy nhiên ở cổ đại, lấy thực lực của Trạm phủ thì việc cho cô một thân phận hợp pháp còn không phải chỉ là một câu nói à. Vì vậy, bọn họ chắc chắn sẽ kết hôn được trong tương lai.

Chẳng qua, tại cổ đại hình như nên gọi là thành thân. Kỳ thật ở lần tới Trạm phủ lần trước, Vân Sơ biết trong lòng Vương thị cùng Tần thị đối với chuyện của cô và Trạm Vân Tiêu thật sự là thao nát tâm. Vốn cô còn tưởng mấy ngày đó nhất định sẽ bị hai người Tần thị thúc cưới. Tuy nói hai người họ sẽ không nói quá rõ ràng, nhưng nói bóng nói gió lại không thể thiếu. Vân Sơ cũng đã nghĩ kỹ lý do uyển chuyển cự tuyệt, nhưng động tác của Trạm Vân Tiêu lại nhanh hơn so với cô. Ở trước lúc hai người Tần thị tìm cô nói chuyện đã ra tay trước, khiến mấy ngày cô ở lại Kinh thành trôi qua khá yên ổn.

Nhưng y theo tuổi tác của Trạm Vân Tiêu tại cổ đại, coi như trong lòng Vân Sơ lại không muốn thì chuyện thành thân cũng phải quyết định trong hai năm tới, như vậy hai người Vương thị mới có thể thả lỏng trong lòng. Vì lẽ đó, Vân Sơ quyết định mua một tòa nhà tại Kinh thành cũng là dựa trên sự cân nhắc này. Tuy nói đằng gái nhà cô đã không còn ai, nhưng ở thời điểm cô thành thân cũng không thể ở trong Trạm phủ hoặc là khách điếm mà xuất giá đi. Vì vậy việc có nhà riêng là điều thực sự quan trọng và cần thiết.

Coi như chính cô không sống ở đó lâu dài, nhưng cô và Trạm Vân Tiêu sau này nhất định sẽ có con. Đến lúc đó tất cả những thứ này có thể làm tài sản lưu lại cho thằng bé (con bé). Chỉ là Vân Sơ không nói cho Trạm Vân Tiêu biết những điều này, có thể do cô cùng người cổ đại hàm súc nói chuyện yêu đương thời gian dài, nên trong lòng luôn nghĩ mình nên thận trọng, nội liễm chút tránh hù dọa tới anh.

Hiện tại Vân Sơ thật sự càng ngày càng hài lòng Trạm Vân Tiêu. Trước hết anh rất đẹp trai, mỗi lần nhìn là mỗi lần thấy cảnh đẹp ý vui. Mỗi khi trông thấy gương mặt anh tuấn kia của anh, mọi chuyện phiền lòng trong cô thật giống như cái gì cũng không có. Mà gia cảnh của anh cũng giàu có, chỉ bằng những bảo bối trong kho riêng của anh tùy tiện lấy ra món nào mang đến hiện đại, lại qua tay bán cho tiệm đồ cổ hay phòng đấu giá cũng đủ cho cô tiêu dùng nhiều năm.

Anh còn đối xử với cô rất tốt, mọi chuyện luôn lấy cô làm đầu, đối xử tốt chẳng kém gì bạn trai nhị thập tứ hiếu. Một người bạn trai như thế thật sự rất khó tìm được sự không hài lòng. Ngoài ra anh còn rất tri kỷ, thân thủ còn rất tốt, và luôn cho cô cảm giác an toàn và nhiều hơn thế. Vân Sơ rất chắc chắn, ngoại trừ Trạm Vân Tiêu cô sẽ không bao giờ gặp được người đàn ông tốt như vậy sau này nữa.

Ví dụ như bây giờ, mặc dù trong lòng Trạm Vân Tiêu có không nguyện ý chuyện cô mua nhà bên ngoài. Nhưng sau nhiều lần nài nỉ, anh còn không phải vẻ mặt đau khổ nói sau khi trở về sẽ giúp cô nhìn, cam đoan giúp cô mua được một chỗ tốt, một tòa nhà tốt.

Vân Sơ nhón chân ôm mặt anh, lắc qua lắc lại nói: "Sao anh lại tốt vậy cơ chứ!"

Mặc dù Trạm Vân Tiêu rất thích Vân Sơ thân mật với hắn như thế, nhưng hắn còn nhớ rõ trong phòng còn có hai người ngoài ở đây. Để bọn hắn thấy vậy thật xấu hổ làm sao.

Vân Sơ cũng phát giác được người nào đó thân thể cứng đờ như tấm sắt, liền không tiếp tục trêu chọc anh nữa. Đợi hai người Lỗ Bằng Thiên rời đi, họ có rất nhiều thời gian "thân mật" không phải sao?

Lỗ Bằng Thiên cũng rất có ánh mắt, sau khi đã mua những thứ mình cần hắn liền từ trong ngực móc ra hai món đồ trang sức và đặt nó trên bàn. Hai chiếc vòng tay bằng vàng được khảm những viên trân châu mượt mà. Vừa nhìn liền biết đây là hàng tồn của Lỗ Bằng Thiên.

Lần này Lỗ Bằng Thiên chuyển đi rất nhiều rượu và đồ hộp, do đó Vân Sơ nhận hai chiếc vòng tay mà không có chút nào đuối lý. Cô cũng không cùng anh giả khách khí, duỗi tay ra liền cất hai chiếc vòng tay vào ngăn kéo trước mặt, tạm thời đặt đó.

Lỗ Bằng Thiên và Tiết Xuân Đào nói muốn đi, Vân Sơ nhanh chóng ngăn họ lại nói đồ ăn cô đặt sắp giao tới rồi. Cô gọi rất nhiều đồ ăn, nên bảo hai người ăn xong hãng về cũng không muộn, chứ chỉ bằng cô và Trạm Vân Tiêu cũng ăn không hết nhiều đồ như vậy.

Lỗ Bằng Thiên cũng thực sự thích xiên nướng ở chỗ Vân Sơ. Trước kia, để tiết kiệm thời gian, hắn cũng thường xiên con mồi trên lửa nướng ăn, nhưng chủng loại gia vị ở chỗ hắn thật sự quá thiếu thốn làm cho hương vị đồ nướng hắn nướng ra cách xiên nướng chỗ Vân Sơ kém quá xa.

Một xiên thịt nướng thêm một ngụm bia, tư vị ấy thật nói không rõ thành lời.

Lần trước Tiết Xuân Đào khá ngại ngùng khi ngồi ăn với đám người Vân Sơ. Trong lòng nàng, đồ ăn kia rất trân quý, mà nàng cùng tất cả mọi người lại không quen nên không thể chẳng biết xấu hổ mà ăn đồ của họ được. Vậy nên dù ngày đó nàng đã đói đến ngực dán vào lưng, nhưng vẫn luôn khắc chế chỉ uống hai chai Coca. Coca ấy vẫn là Vân Sơ tự mở nắp chai và nhét vào tay nàng bảo nàng uống, chứ không chắc đêm đó nàng sẽ nhịn bụng đói gắng gượng chống.

Nhưng tình huống bây giờ đã khác, trải qua nhiều ngày ở chung với nhau, Tiết Xuân Đào cảm thấy nàng và mọi người đã quen thuộc với nhau hơn. Cộng thêm, lúc tới đây nàng có cầm theo túi bạc vụn ở trên người, nên nàng hẳn có thể nếm thử một chút..... Đúng không?

Cũng không biết đồ ăn ở chỗ Vân cô nương có đắt lắm không? Lần trước nàng chỉ ngửi mùi đã thấy mùi hương đồ ăn kia rất thơm, vậy giá cả chắc cũng không rẻ nhỉ.

Lần này không có Đại Vị Vương Mẫn Nhuễ Nhã, nên Vân Sơ cũng khá kiềm chế khi gọi đồ. Cô chỉ gọi đồ nướng và Hamburger, nhưng mỗi loại đều gọi không ít, tuyệt đối đủ cho mọi người ăn no. Sau khi nhận hàng, Vân Sơ trước hết cầm lấy một cái Hamburger hung hăng cắn một miệng lớn.

Ưm! Chính là mùi vị này, vài ngày không được ăn quả thực rất nhớ.

Cô vừa ăn Hamburger vừa nói với Trạm Vân Tiêu: "Em sẽ gọi thêm ít Hamburger nữa, lúc anh về nhớ mang theo về cho mấy tiểu tử nhà anh ăn. Trên tầng có lò vi ba đấy, lúc về anh nhớ bỏ Hamburger vào đó quay hai phút là nó nóng lại".

Lúc gọi thức ăn ngoài, Vân Sơ không quên nói với Lỗ Bằng Thiên và Tiết Xuân Đào: "Đúng rồi, còn cả hai người nữa, tôi cũng gọi thêm hai phần cho hai người nhé. Hai người cầm về có thể đặt trên bếp cho nóng, chỉ cần bếp lò không tắt thì để đó đến trưa mai vẫn ăn được".

Chỉ là kiểu giữ ấm này sẽ khiến rau xà lách trong Hamburger bị khô. Nhưng dù vậy, Hamburger này so với đại đa số đồ ăn chỗ Lỗ Bằng Thiên vẫn ngon hơn nhiều. Dù sao Vân Sơ đã đến đó ở nhiều ngày như vậy, ngoại trừ ngày đầu tiên Trạm Vân Tiêu lên huyện trở về có mua vịt tương và mấy món được coi là thức ăn mặn ra, thì hầu như những lúc khác họ ăn đều là đủ loại thịt hun khói Lỗ Bằng Thiên làm xào cùng rau dại, còn không thì mang đi nấu canh. Cô ăn một lần, hai lần còn cảm thấy ngon, chứ ăn nhiều lần thật sự khiến cảm xúc của cô sa sút mỗi khi đến giờ cơm.

Vân Sơ quyết định mấy ngày tới sẽ không ăn cơm Dương Vi nấu nữa, cô sẽ chạy tới từng nhà hàng trên phố nếm đủ món, coi như thay đổi bụng dạ.

Bốn người quây thành vòng tròn ngồi trước

quầy thu ngân, Vân Sơ ngồi ở bên trong không tiện nên bảo Tiết Xuân Đào tới chỗ tủ lạnh lấy Coca và sữa đậu cho hai người. Tiết Xuân Đào thật sự rất thích uống Coca, điều này có thể nhận thấy qua nụ cười trên khuôn mặt nàng khi lấy Coca từ trong tủ ra.

Nhìn Tiết Xuân Đào ngồi vào vị trí mà Mẫn Nhuễ Nhã hay ngồi, Vân Sơ hơi buồn buồn nói với mọi người: "Đừng khách sáo, cũng đừng câu nệ, mọi người muốn ăn muốn uống cái gì thì cứ tự mình lấy. Cũng không biết lần sau chúng ta còn có thể tụ tập ngồi ăn với nhau hay không, nên cứ thỏa sức mà ăn đi".

Nghe cô nói, Trạm Vân Tiêu còn tốt, vì trên người hắn có mang theo chuông gió nên không cần lo lắng cánh cửa gỗ bên mình sẽ biến mất.

Người khác hắn không biết, chứ số lần ăn cùng nhau của hắn và Vân Sơ sau này chắc chắn nhiều không đếm xuể. Lỗ Bằng Thiên và Tiết Xuân Đào thì cảm thấy không thoải mái lắm. Lỗ Bằng Thiên nghĩ là nếu cánh cửa gỗ bên

chỗ hắn biến mất, vậy hắn biết đi đâu tìm mua rượu tốt đây. Còn Tiết Xuân Đào nghe lại tưởng rằng Vân Sơ nhớ Mẫn Nhuễ Nhã nên trong lòng thấy hơi buồn.

Thấy một câu của mình làm mọi người ai cũng buồn, Vân Sơ chợt có chút

băn khoăn. Cô vội vàng lấy xiên thịt trong hộp ra và nhét vào tay

Lỗ Bằng Thiên với Tiết Xuân Đào, bảo họ mau ăn đi chứ để nguội sẽ không ngon nữa.

Lỗ Bằng Thiên nhanh chóng lấy lại tinh thần. Thôi, mỹ thực rượu ngon trước mắt, trước hết đừng nghĩ đến chuyện

bực mình kia. Không phải có câu nói---- Hôm nay có rượu hôm nay say à.

Đợi mọi người đã ăn gần hết đồ ăn trên bàn, Hamburger, gà rán, đùi gà chiên và những thứ khác

Vân Sơ gọi thêm cũng đã giao đến.

Vì Vân Sơ gọi nhiều đồ ăn một lúc nên người giao đồ ăn

lúc tới còn nhịn không được nói cô nghe. Lúc anh tới tiệm ăn gọi và lấy đồ, nhân viên cửa hàng liên tục nói rằng người mua

không lẽ là quỷ đói à, năm mươi cái Hamburger, hai mươi cái đùi gà chiên, hai mươi suất gà rán. Bây giờ cũng gần khuya rồi, trong tiệm vốn không còn nhiều hàng tồn nhưng một đơn hàng này của cô lại khiến nhân viên cửa hàng đều nổ tung, thậm chí thời gian giao ca cũng bị hoãn lại nửa giờ.

Vân Sơ xách hai túi đồ lớn, cười xin lỗi:

"Tôi thật sự không nghĩ tới sẽ gây phiền phức cho mọi người. Nếu lần sau cậu có đến tiệm ăn nhanh đó, vậy thay tôi xin lỗi họ một tiếng, lần sau tôi sẽ cố gắng đặt hàng sớm hơn".

Thấy Vân Sơ là gương mặt quen thuộc thường gọi đồ ăn vào đêm khuya, chàng trai

giao hàng hỏi một câu: "Tôi nói tiểu tỷ tỷ, này, chị một lần gọi nhiều đồ ăn thế có thể ăn được hết không?".

Vân Sơ giơ tay lên, hàm hồ nói: "Không phải mình tôi ăn, trong nhà còn có mấy người bạn nữa, chúng tôi ăn cùng nhau".

Chàng trai giao hàng nghe vậy liền gật đầu, cũng không tiếp tục truy vấn: "Tiểu tỷ tỷ có dáng dấp đẹp như vậy, buổi đêm vẫn nên ít ăn thực phẩm chiên dầu thì tốt hơn, nếu không sẽ dễ nổi mụn đấy".

Dứt lời, anh chàng còn tinh nghịch nháy mắt với Vân Sơ.

Vân Sơ dở khóc dở cười cười cười. Cậu chàng giao đồ ăn này vừa nhìn biết ngay là một đứa trẻ mới bước vào xã hội, thế cho nên ban nãy cô mới bị tiểu thí hài trêu chọc sao?

"Không sao, cũng không phải ngày nào tôi cũng ăn như thế này, hẳn là không dễ nổi mụn".

Cô chỉ khách khí đôi câu nhưng cậu chàng lại che miệng khoa trương nói: "Không thể nào, không thể nào, thật sự có cô gái ăn đồ chiên nhiều mà không bị nổi mụn sao? Nhưng nghĩ cũng đúng, người xinh đẹp như tiểu tỷ tỷ làm sao dễ nổi mụn được nhỉ".

Vân Sơ bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ cảm thấy đứa nhỏ này thật thú vị. Không nói cái khác, bằng dáng vẻ miệng ngọt này khẳng định rất được các cô các dì ưu ái.

Anh chàng giao đồ ăn có lòng muốn trò chuyện với Vân Sơ một lúc, nhưng không may, điện thoại di động của cậu lại

kêu vang lên khiến cậu chỉ đành cười trừ và vẫy tay chào tạm biệt cô.

Người trẻ tuổi ấy, cũng chỉ có chưa bị chủ

nghĩa xã hội đánh gục mới có thể sôi nổi, vui vẻ như vậy.

Vân Sơ xách đồ ăn trở lại siêu thị. Nghĩ đến cậu chàng giao đồ ăn đêm khuya rồi còn phải giao đồ tới cho cô, vì vậy khi cô nhận xét tốt còn thưởng cho cậu hai mươi tệ. Anh chàng giao đồ ăn đoán chừng còn đang đợi đồ ăn trong tiệm, thấy Vân Sơ thưởng cho

mình, cậu lập tức gửi tin nhắn cho cô

kể rõ tâm tình kích động của mình lúc này. Cậu nói cậu mới bắt đầu giao đồ ăn được hai ngày, hôm nay là lần đầu tiên cậu nhận được phần thưởng từ khách, nên thật sự thấy cao hứng ghê gớm.

"Cười gì thế?". Thấy Vân Sơ vừa cười vừa nhìn điện thoại, Trạm Vân Tiêu hiếu kì tiến đến gần màn hình điện thoại xem cô đang nhìn cái gì mà cười vui vẻ như thế.

- -- HẾT CHƯƠNG 126 ---