Siêu Thị Của Tôi Thông Kim Cổ

Chương 122

Người Dịch: Lan Thảo Hương.

Lỗ Bằng Thiên đã nói như vậy, và Tiết Xuân Đào thoạt nhìn cũng muốn mượn bạc của anh hơn, nên Vân Sơ không kiên trì cứng rắn muốn đưa bạc cho cô ấy mượn nữa. Nhưng vẫn có nơi cô có thể giúp một tay----- đó là giúp đỡ họ di chuyển nơi xuất hiện cánh cửa gỗ đến chân núi nơi anh sống,

để đỡ anh lần sau phải vào núi tìm cửa gỗ.

Vừa vặn hôm nay tất cả mọi người không có nhiều đồ muốn chuyển, chỉ có Mẫn Nhuễ Nhã muốn chuyển mấy cái túi lương thực thôi. Mà có hai đại lực sĩ là Trạm Vân Tiêu và Lỗ Bằng Thiên ở đây, chuyện này còn không đỡ hơn nhiều à. Hai người đó chỉ cần bỏ ra mười phút là có thể chuyển hết mười túi tức là một ngàn cân lương thực vào thang máy và chuyển xuống tầng một.

Mẫn Nhuễ Nhã là người hào hứng nhất trong số

mọi người khi có thể tới thế giới của Lỗ Bằng Thiên. Nắm chặt khẩu súng trong tay, cô không kìm được sự phấn khích và hỏi: "Đây có phải là rừng nguyên sinh không? Ở đó có nhiều động vật nhỏ không?".

Mẫn Nhuễ Nhã nghĩ, hôm nay dù có phải dùng hết sạch số đạn cô mang trên người thì cũng muốn bắt được nhiều con mồi mang về.

Muốn đi đến thế giới của Lỗ Bằng Thiên cũng cần phải chuẩn bị. Vân Sơ không biết lần này Trạm Vân Tiêu có thể sẽ biến mất khi đang ở thế giới khác không, nên cô vội vã chạy lên tầng lôi bình sịt hơi cay, súng điện, gậy phòng thân ra và nhét chúng vào balo.

Dù qua khoảng thời gian này ở chung, cô thấy Lỗ Bằng Thiên không giống người xấu, nhưng cô vẫn cần phải có lòng phòng bị. Vạn nhất Trạm Vân Tiêu không thể ở lại thế giới kia, vậy một cô gái tay trói gà không chặt như cô không có gì đảm bảo rằng sẽ không gặp phải chuyện ngoài ý muốn.

Thu dọn xong ba lô để mang đi,

Vân Sơ không quên mở WeChat và gửi cho

Dương Vi một tin nhắn rằng cô sẽ về quê vài ngày.

Đối với việc bà chủ mình thỉnh thoảng sẽ mất liên lạc mấy ngày, Dương Vi đã không còn cảm thấy kinh ngạc nữa. Nghĩ đến sáng mai cô ấy rời giường nhìn thấy cái tin nhắn này, hẳn cũng chẳng có mấy nghi hoặc.

Trong lúc Vân Sơ lên tầng thu dọn đồ đạc, những người khác cũng không ngồi không nhàn rỗi. Trạm Vân Tiêu bận chuyển mấy cái hòm gỗ lên tầng cho Vân Sơ, Lỗ Bằng Thiên bận quay trở lại sơn động xách mấy con mồi còn sống giao cho Mẫn Nhuễ Nhã. Mẫn Nhuễ Nhã còn tốt, cô không có việc gì cần làm hay gấp, tới lát nữa chỉ cần tới thế giới của Lỗ Bằng Thiên ngây ngốc tới sáu giờ sáng lại trở lại thế giới của mình, vậy nên cô là người thoải mái nhất trong đám.

Nhìn cô ma sát hai bàn tay muốn ngay lập tức chạy qua thế giới của hắn đại triển thân thủ, Lỗ Bằng Thiên cũng ngại tại lúc này giội nàng xô nước lạnh. Tuy trong rừng có rất nhiều con mồi

nhưng lúc này đang là đêm khuya đấy, ngoại trừ ít động vật ăn đêm còn lang thang trong rừng thì đa số các động vật khác đã về tổ ngủ rồi.

Trong siêu thị Vân Sơ có bán đèn pin, vừa hay mỗi người một chiếc. Đợi sau khi Mẫn Nhuễ Nhã dọn hết chỗ đồ ăn thừa và ném vào thùng rác, cả đám liền đứng xếp hàng nhấc chân bước vào cửa gỗ dẫn đến thế giới của

Lỗ Bằng Thiên.

Sơn động mà Lỗ Bằng Thiên đã tìm trước đó khá rộng, vừa tới nơi, Vân Sơ liền bật đèn pin lên để quan sát hoàn cảnh

xung quanh. Không thể không nói, sơn động Lỗ Bằng Thiên tìm được rất tốt, vừa khô ráo lại ấm áp. Dù hiện tại đống lửa trong sơn động đã tắt, cô cũng không hề cảm thấy lạnh.

Trước khi rời khỏi hang,

Lỗ Bằng Thiên phát cho mọi người một ít thuốc bột để họ bôi lên ống quần và ống tay áo. Hắn nói thuốc bột này có tác dụng đuổi rắn trùng rất tốt.

Vân Sơ sợ rắn khủng khϊếp. Việc ban đêm hành tẩu trong rừng rậm đã là chuyện rất khiến người ta thấy sợ hãi rồi, giờ nghe Lỗ Bằng Thiên nói thứ này có thể đuổi rắn trùng, cô không ngần ngại cầm lấy cẩn thận rắc lên các góc váy.

Riêng Trạm Vân Tiêu không sợ những thứ này, nên hắn giữ lại

chỗ thuốc bột được phát. Tính đợi nửa đêm nếu thuốc trên váy Vân Sơ bị trôi mất sẽ rắc thêm cho nàng.

"Nhớ đi theo ta, ta sẽ bảo vệ nàng". Nói xong sợ Vân Sơ không tin, hắn còn khua khua con dao găm trong tay.

Vân Sơ cũng có một con dao găm do Mẫn Nhuễ Nhã đưa cho cô. Mà cô sợ mình lát nữa gặp được nguy hiểm sẽ không phát huy được hết uy lực của con dao trong tay, vì vậy cô nhất quyết đổi nó với con dao trong tay Trạm Vân Tiêu.

Trạm Vân Tiêu nhìn Vân Sơ cầm con dao găm của chính mình trong tay, đặc biệt cảm thấy không an toàn. Hắn rút khẩu súng trên người ra kiên quyết nhét vào tay nàng, nói: "Nàng cầm cả cái này, đừng nói là thiện xạ không tốt. Dù sao tiếng của thứ này lớn. Nếu lát thấy tình huống không ổn thì nàng cứ nổ súng, chỉ bằng thanh âm cũng có thể chấn nhϊếp dã thú trong rừng một lúc".

Đây là bởi vì Trạm Vân Tiêu rất tự tin vào năng lực của mình. Lại có Lỗ Bằng Thiên là thợ săn dày dạn kinh nghiệm và Mẫn Nhuễ Nhã cầm trên tay khẩu súng có lực sát thương càng mạnh hơn ở đây. Dọc con đường này của bọn hắn chỉ cần không gặp phải tên ngu nào, hay những sinh vật to lớn, hung ác như cọp gấu thì sẽ không sợ gặp phải nguy hiểm.

Lỗ Bằng Thiên cũng giơ cung tên mới

có được trên tay lên, nói: "Vân cô nương cứ yên tâm đi, tiễn thuật của lão Lỗ ta xưa nay rất tốt. Hiện tại lại có cung tên

Mẫn muội tử cho, không khiêm mà tốn nói thì dù cho chúng ta xui xẻo gặp phải gấu hay cọp, lão Lỗ cũng có thể cùng bọn chúng quần nhau một trận đấy. Đảm bảo sẽ cho các ngươi đủ thời gian chạy thoát".

Nghe có vẻ hơi cường điệu, nhưng từ

Lỗ Bằng Thiên nói ra lại thấy điều đó có vẻ đáng tin ngay lập tức. Hai cô gái có năng lực chiến đấu yếu ớt là Vân Sơ và Tiết Xuân Đào thoáng chốc cảm thấy

trong lòng an định hơn nhiều.

Lỗ Bằng Thiên đã quen đường nên tự nhiên đi trước dẫn đầu, ở giữa là ba cô gái Tiết Xuân Đào, Mẫn Nhuễ Nhã và Vân Sơ, đi cuối là Trạm Vân Tiêu cầm dao găm trên tay để thuận tiện có thể bảo hộ mấy cô gái.

Trong rừng đầy cây dương xỉ và cỏ dại,

còn có nhánh cây khô rụng khiến con đường rất khó đi. Ít nhất Vân Sơ là không dám phân tâm, cô cầm đèn pin chiếu xuống chân, mỗi bước đi đều rất cẩn thận, chỉ sợ mình sơ ý cái là lỡ giẫm phải thứ gì đó sẽ ngã. Chỉ là nghĩ có Trạm Vân Tiêu đi phía sau cách cô một bước nên cũng khiến cô buông lỏng được chút. Tuy hai người không thể đi song song cạnh nhau, nhưng ở khoảng cách gần như vậy nếu cô có vấn đề gì là anh có thể kịp thời sải bước đi lên bảo vệ cô.

Có thể là do vận may của cả nhóm quá tốt nên đến tận năm giờ sáng

cũng không gặp được con mồi có lực sát thương nào. Nhưng những động vật nhỏ như rắn hay sóc lại gặp được không ít.

Nghe Trạm Vân Tiêu nói rằng đã năm giờ sáng, Vân Sơ đột nhiên nghĩ tới điều gì đó.

"Chúng ta đều ở đây, nếu hôm nay Quý Hòa cũng đến.....".

Mặc dù có chút băn khoăn, nhưng bọn họ đã đi được một quãng đường dài rồi, giờ muốn quay lại sơn động quả là chuyện không thực tế. Vân Sơ chỉ đành thầm cầu nguyện trong lòng: "Hy vọng hôm nay Quý Hòa sẽ không đến. Còn nếu cô bé có tới mà thấy trong phòng không có ai, vậy tốt nhất là cứ thấy thứ gì trong siêu thị thì tự mình lấy, chứ giờ cô thật sự là ngoài tầm tay với rồi.

Sau bình minh, càng ngày càng có nhiều động vật hoạt động trong rừng. Tuy con mồi cỡ lớn chưa nhìn thấy, nhưng hai người Lỗ Bằng Thiên lại bắt được rất nhiều động vật cỡ nhỏ như gà rừng, thỏ rừng cho Mẫn Nhuễ Nhã.

Đúng thế, chính là bắt. Biết động vật hoang dã chỗ Mẫn Nhuễ Nhã rất hiếm, lại thêm cô mới đưa cho Lỗ Bằng Thiên một cái cung tên nên hắn rất cẩn thận khi giúp cô bắt con mồi. Nói chung là tận khả năng vừa bắt được chúng mà cũng không khiến trên người chúng lưu lại vết thương trí mạng.

Tuy nhiên, sau khi thu hoạch được vài con gà rừng thỏ rừng, lực chú ý của Mẫn Nhuễ Nhã đã không còn nằm ở đây nữa. Cô cùng với Vân Sơ và Tiết Xuân Đào lao vào đội hái rau rừng và nấm dại.

Mẫn Nhuễ Nhã vẫn nhớ rằng những con thỏ mà cô mang về căn cứ lần trước chưa tìm được thức ăn thích hợp, vì vậy cô đã hỏi Lỗ Bằng Thiên xem thỏ rừng thích ăn loại cỏ nào. Đó là lý do hiện tại cô ngồi rạp trên đất để tìm loại cỏ mềm mà thỏ rừng thích ăn.

Cô cũng cơ linh, khi đào cỏ cô đặc biệt chú ý không đào đứt cả gốc cỏ dại. Bởi cô nghĩ nếu ôm đống cỏ dại vẫn còn gốc này về trồng trong căn cứ, nói không vận khí tốt lại trồng ra được mấy cây. Như vậy sau này chỉ cần nhổ lá cỏ cho thỏ ăn, còn gốc để đó cho nó tiếp tục phát triển, bằng cách này thỏ sẽ không cần lo lắng việc thiếu đồ ăn nữa.

Nghĩ tới lát nữa mình sẽ bị cửa gỗ cưỡng chế xách về, Mẫn Nhuễ Nhã lập tức xé chiếc áo khoác cô đang mặc thành những dải vải mỏng, rồi trực tiếp trói con mồi và đám cỏ dại lên người. Bằng cách này, lát nữa cô có biến mất cũng sẽ không bị vứt lại những thứ mà mình vất vả kiếm được.

Rốt cuộc là rừng nguyên sinh, hai người

Vân Sơ và Tiết Xuân Đào

chỉ hái đồ ăn cũng bận tới loay hoay, sau họ đành tận dụng nhét tất cả nấm hoang và

mộc nhĩ vào trong vạt áo của mình.

Vân Sơ không thiếu lương thực, nên còn chưa tính là quá điên cuồng. Sau khi xác định mình không thể ôm nhiều thứ được nữa, cô liền ngừng lại. Nhưng Tiết Xuân Đào thì lại khác, vì trong lòng nàng lúc này luôn nghĩ đến sau này mình nợ Lỗ Bằng Thiên một bút bạc lớn. Hiện tại khó được một chuyến lên núi, nên nàng quả thực đã xuất hết tất cả sức lực mình có mà điên cuồng nhét nấm, nhét mộc nhĩ vào trong ngực.

Trong ngực ôm không được cũng chả sao cả, chỉ thấy nàng tiện tay giật mấy cây dây leo từ trên cây xuống rồi vừa ôm rau rừng nấm dại đi về phía trước vừa mười ngón thoăn thoắt thắt dây leo tung bay lên xuống. Chỉ mới nửa giờ đã sử dụng dây leo dệt ra một cái gùi lớn.

Vân Sơ và Mẫn Nhuễ Nhã đều thuộc hạng người thiếu

sự khéo léo, nên khi thấy Tiết Xuân Đào thoắt cái đã tạo ra một cái

gùi lớn tựa như làm ảo thuật, sự cảm thán trong mắt họ như muốn trào cả ra ngoài.

Tiết Xuân Đào nhìn cái gùi trong tay, hơi ngượng ngùng nói: "Thời gian gấp quá cùng với ánh sáng không được tốt, nếu không cái gùi ta làm ra còn đẹp hơn thế này”.

Kỹ thuật bện của nàng tốt cũng là có nguyên nhân, vì nàng từ nhỏ đã phải làm công việc đồng áng

nên hai tay của nàng cũng vì đó mà trở nên thô ráp lạ thường. Mấy việc tinh tế như thêu hoa, kết túi lưới mà các cô nương gia hay làm để phụ cấp gia dụng cho nhà nàng không làm được, vì vết chai thô ráp trên tay cọ vào vải sẽ cạo ra sợi lông. Mỗi khi nhàn rỗi, nàng chỉ biết chặt tre về theo cha chồng làm giỏ trúc, thứ này có thể cầm tới trên trấn bán.

Thật đáng buồn khi nói rằng Tiết Xuân Đào đã giúp đỡ trong nhà đan vô số giỏ tre, thúng tre, nhưng xưa nay chưa bao giờ nhận được một đồng tiền nào. Số tiền nhiều nhất từng qua tay nàng, là có lần có người bán hàng rong tới trong thôn, mẹ chồng nàng nghĩ trong nhà không có muối lại lười xuống giường nên đưa nàng mười lăm văn tiền, để nàng chạy tới chỗ người bán hàng rong mua hai lượng muối thô trở về.

Không nghi ngờ khi nói Tiết Xuân Đào là người lấy lòng. Vân Sơ và Mẫn Nhuễ Nhã chẳng qua vì hiếu kì mà nhìn cái gùi trong tay nàng nhiều vài lần, nàng lại ngay cả rau dại cũng không nhặt mà đi giật dây leo nói muốn làm cho hai người họ hai cái gùi so với nàng ấy đẹp mắt hơn.

Mẫn Nhuễ Nhã vội xua tay nói: "Muốn bện thì cô bện cho Vân Sơ đi, tôi sắp phải trở về rồi. Trở về tôi cùng không dùng đến gùi, vậy không phải khiến cô vất vả không à".

Cô có xe, về căn cứ cũng là lái xe, nên gùi này mang về cũng không có tác dụng gì. Nó sẽ chỉ khiến Tiết Xuân Đào vừa tốn sức vừa tốn thời gian thôi.

Thấy Mẫn Nhuễ Nhã không phải đang khách khí với mình, Tiết Xuân Đào cũng không cưỡng cầu muốn bện cho nàng ấy một cái gùi nữa, vì vậy cô chỉ bện cho Vân Sơ một cái liền dừng tay.

Mắt thấy chưa tới hai phút nữa là đến sáu giờ rồi, Mẫn Nhuễ Nhã vốn đã quen ly biệt thế mà trong lòng lại có chút sầu muộn. Thừa dịp còn thời gian, cô dang hai tay ra ôm Vân Sơ một hồi, lại quay đầu vỗ bả vai Tiết Xuân Đào nói: "Tôi phải đi rồi, không biết sau này chúng ta còn có thể gặp lại nhau không. Cô là một cô gái tốt, chúc cô sau này sẽ có được một cuộc sống tốt".

Nói xong không đợi Tiết Xuân Đào trả lời, cô lại quay người nói với Vân Sơ: "Vân tiểu thư, trước khi đi tôi có một yêu cầu. Nhìn trên việc tôi đưa cô nhiều nữ trang như vậy, mong cô hãy giúp cô ấy một chút, đừng để cô ấy mượn tiền của Lỗ đại ca. Một cô gái ở thời cổ đại đã không dễ sống, nếu phải mang trên lưng một món nợ thì thời gian sau này sẽ càng khổ hơn. Đợi tôi về căn cứ sẽ tiếp tục vơ vét châu báu cho cô, nếu lần sau chúng ta còn có thể gặp nhau, vậy những thứ tôi mang tới nhất định sẽ làm hài lòng

cô".

Hai phút không hề dài, Mẫn Nhuễ Nhã nói xong một đoạn văn dài như vậy, Vân Sơ chỉ kịp

đáp lại một chữ "được" trước khi cửa gỗ đưa cô ấy biến mất.

Vừa dứt lời, Mẫn Nhuễ Nhã đã hư không biến mất ngay tại chỗ. Vân Sơ quay đầu nắm lấy tay Trạm Vân Tiêu, có chút lo lắng hỏi: "Anh nói xem cô ấy có nghe được câu trả lời của em không?".

Trạm Vân Tiêu vốn đang khẩn trương sợ mình không thể ở lại thế giới này, giờ thấy Mẫn Nhuễ Nhã biến mất còn hắn vẫn ở lại mà đang cực kỳ cao hứng. Nghe Vân Sơ hỏi, hắn không quan tâm tới cao hứng nữa mà ôm lấy vai nàng an ủi: "Nàng ấy khẳng định nghe được".

Dứt lời, không đợi Vân Sơ nghĩ tiếp mà trước hết đưa tay cởi xuống túi tiền đeo bên hông.

Đối với Vân Sơ mà nói, túi tiền của Trạm Vân Tiêu không khác gì

túi tiền của cô. Cô từ trong túi lấy ra một thỏi vàng năm lượng và nhét nó vào trong ngực Trạm Vân Tiêu, tính giữ lại phòng cho bất cứ tình huống nào sau này. Tiếp đó, lại đưa túi tiền nhét vào trong tay Tiết Xuân Đào.

Ở lúc cô lấy thỏi vàng ra cũng đã nhìn qua bên trong. Trong túi tiền trừ thỏi vàng ra thì đều là bạc vụn, chắc đây là Trạm Vân Tiêu vì đi ra ngoài thuận tiện tiêu xài nên mới bỏ vào.

Nhìn túi tiền trĩu nặng trong tay, phản ứng đầu tiên trong đầu Tiết Xuân Đào là muốn cự tuyệt.

Vân Sơ nhanh chóng đè lại tay cô nói: "Đây là Mẫn Nhuễ Nhã cho em, chị cũng đã đáp ứng chị ấy nên tiền này em nói gì cũng phải nhận. Em không thể hại chị thành người không thất tín được".

Tiết Xuân Đào sống vài chục năm, đêm nay là đêm nhận được lòng tốt của người khác nhiều nhất. Nhìn túi tiền trong tay, nàng trịnh trọng quỳ xuống hướng về nơi Mẫn Nhuễ Nhã vừa rồi biến mất dập đầu lạy ba cái.

Đối phó với cổ nhân lâu như vậy,

Vân Sơ cũng biết người cổ đại mỗi khi biểu đạt cảm tạ là thường dùng biện pháp này nên lần này cô không lên tiếng ngăn cản Tiết Xuân Đào. Thêm nữa, dù sao cô ấy cũng không có lạy cô, chỉ cần không làm gãy tuổi thọ của cô thì cô ấy thích lạy ai thì cứ lạy đi.

Mẫn Nhuễ Nhã rời đi khiến mọi người hụt hẫng, người duy nhất không bị ảnh hưởng là

Trạm Vân Tiêu. Hắn cõng cái gùi Tiết Xuân Đào bện cho Vân Sơ, tay nắm tay Vân Sơ đi theo từng bước của Lỗ Bằng Thiên tiến về phía trước.

Vân Sơ hái rau rừng, nhặt nấm dại chính là tìm niềm vui. Giờ tâm tình cô không tốt, tự nhiên không muốn để ý tới rau rừng nấm dại mọc bên đường.

Tiết Xuân Đào cũng không còn tiếp tục nhặt nấm cho vào giỏ nữa. Nàng nắm chặt túi tiền trong tay, để mặc các góc cạnh của bạc đâm sâu vào lòng bàn tay mình nhưng vẫn không chịu thả lòng ra chút nào. Nàng cảm thấy mình như đang nằm mơ. Vốn dĩ nàng còn tưởng rằng ngày hôm qua là ngày thê thảm nhất hơn mười năm nàng sống, nhưng ai biết lúc này lại gặp được cánh cửa gỗ thần kỳ, mà nàng còn tới đẩy nó ra.

Sau cánh cửa đó, nàng gặp được nhiều người hảo tâm. Mẫn Nhuễ Nhã tuy ngay từ đầu đối với nàng không có sắc mặt tốt, có mấy lần nói chuyện với nàng giọng điệu cũng không tốt lắm. Nhưng khi nàng ấy biến mất vừa rồi thế mà vẫn nhớ tới nàng, thậm chí còn lo lắng cho nàng sau khi mượn bạc của Lỗ Bằng Thiên cuộc sống sẽ khó khăn hơn nên để Vân Sơ đưa bạc cho

nàng.

Vân Sơ cũng là người tốt. Ở thời điểm cảm xúc nàng sụp đổ nhất, nàng ấy chẳng những ôn nhu an ủi nàng mà còn cẩn thận bôi thuốc cho nàng.

Lỗ Bằng Thiên tự nhiên không cần nói nhiều. Hắn đề nghị nàng tới thôn hắn ở mà đặt chân, từ nay triệt để thoát ly người nhà chồng. Đã thế còn nguyện ý cho nàng mượn bạc xây nhà, và

giải quyết hộ khẩu.

Về phần Trạm Vân Tiêu.... Hắn, người nam nhân cả đêm này vẫn luôn dính chặt bên người Vân Sơ, trong lúc nhất thời Tiết Xuân Đào

nói không ra điểm tốt của hắn. Nhưng nàng không từ bỏ mà sau một hồi vắt óc suy nghĩ, nàng đã nghĩ đến một điều----- Chí ít, chí ít túi tiền trong tay nàng là hắn cho.

Tiết Xuân Đào ở trong lòng thay đối phương tìm một cái lý do: Ừ! Đúng thế, hắn là người chân chính xuất tiền nên hắn cũng là người tốt. Chỉ là tính cách của hắn tương đối lạnh nhạt, dường như không thể hiện ra ngoài thôi.

- -- HẾT CHƯƠNG 122 ---