Siêu Thị Của Tôi Thông Kim Cổ

Chương 118: Phiên chợ

Người Dịch: Lan Thảo Hương.

Hầu hết các dị năng giả ra ngoài tìm kiếm đều lục tục trở về vào đêm đó. Một phần nhỏ trong số họ

ở bên ngoài tìm được ít vật chất căn cứ cần, còn không đa số người đều tay không mà về. Thành quả của

Mẫn Nhuễ Nhã chắc chắn là lớn nhất trong chuyến ra ngoài tìm kiếm lần này, cô đã mang về cả một chiếc xe bán tải chứa đầy ắp vật tư cho căn cứ. Quả thực không thẹn với mấy chữ đại công thần.

Nhưng ngoài cô ra, còn có một người dị năng giả khác

may mắn tìm được cửa hàng nông nghiệp cất giấu vật tư vô cùng kín. Anh ta tìm thấy rất nhiều hạt giống rau củ quả được bịt kín và đóng gói trong túi nhôm. Hiện tại, căn cứ trước mắt thiếu nhất là lương thực, thứ hai là thiếu thốn hạt giống lương thực. Dù sao người Trung Quốc có tài năng gieo trồng từ trong xương, chỉ cần có trong tay một ít hạt giống, lại cẩn thận chăm sóc thì nhất định sẽ thu hoạch được

lương thực.

Mọi người đều cảm thấy rất vui. Mặc dù lần này hầu hết mọi người đều ra ngoài không thu được gì, nhưng chỉ cần có số lương thực và thịt lợn Mẫn Nhuễ Nhã mang về, và khoảng hơn chục con thỏ còn sống trong xe của cô ấy cộng thêm mấy bao lớn hạt giống một người khác mang về, chuyến tìm kiếm lần này của họ có thể coi là thắng lợi trở về.

Có một người khác mang về một lượng lớn hạt giống, nên việc Mẫn Nhuễ Nhã một lần mang về nhiều vật tư như vậy có vẻ bớt đi sự đột ngột hơn.

Dù cô không muốn nói nơi tìm thấy những

thứ này, nhưng tất cả mọi người đều nghĩ rằng cô đánh bậy đánh đã tìm thấy một căn hầm hoặc nhà kho như người kia. Suy đoán như vậy rõ ràng không thể giải thích được cho hai con lợn rừng trong xe của cô. Bởi vì cô là dị năng giả hệ Thủy có lực sát thương thấp nhất, vậy một mình làm sao đánh gϊếŧ được hai con lợn rừng kia, chưa kể đây là một thành phố bỏ hoang và không hề có bóng ảnh con lợn rừng nào cả.

Chỉ là chuyện này đã không còn quan trọng nữa. Sau bao nhiêu năm tận thế, chín mươi chín phần trăm mọi người đã không còn tò mò thích truy vấn ngọn nguồn nữa. Đồ là Mẫn Nhuễ Nhã mang về, cô ấy không muốn nói, những người khác cũng không thể bắt bớ cô ấy bằng ngôn ngữ hoặc vũ lực. Đây chính là quy củ do người đứng đầu căn cứ định ra.

Mẫn Nhuễ Nhã nghĩ rằng sau khi mang những thứ này về căn cứ sẽ phải giao nộp hơn một nửa lên trên, nên sáng ngày thứ hai lúc đại bộ đội chuẩn bị xuất phát, cô đã mở một bao gạo

hai mươi cân ra và nấu một nồi cháo đặc ăn cùng mọi người. Hầu hết những người có mặt đều chưa được ăn nồi nội tạng lợn vào chiều tối hôm qua. Người sinh hoạt tại tận thế dù có vỡ bụng cũng sẽ không để dư lại đồ ăn còn có thể ăn. Hơn nữa, sau khi họ bỏ lỡ cơ hội này ngày hôm nay, sẽ không dễ để họ buông thả ăn uống như vậy sau này nữa.

Những người không tìm thấy đồ ăn lần này giờ đã đói. Trước đó thấy Mẫn Nhuễ Nhã không nhắc đến, họ vẫn có thể chịu đựng được. Dù sao việc cướp đoạt chiến lợi phẩm của đồng đội cũng là một trọng tội, nên những người này

chỉ cần không đói đến không nhịn được nữa thì sẽ không làm ra chuyện khác người. Vì họ không muốn bị căn cứ trục xuất chỉ vì một chút đồ ăn.

Đương nhiên, đồ ăn mà Mẫn Nhuễ Nhã mang về lần này khẳng định không chỉ một chút. Chẳng qua ở đây có quá nhiều người, nếu thật sự náo loạn, ngoại trừ mấy dị năng giả hệ Lôi điện có thực lực mạnh mẽ ra, thì liệu có bao nhiêu người nắm chắc có thể trong lúc hỗn loạn cướp được đủ thức ăn để chèo chống họ sống sót an toàn sau khi rời khỏi căn cứ.

Vì vậy, dưới tiền đề này, việc Mẫn Nhuễ Nhã nguyện ý chủ động nấu một nồi cháo đặc lớn cho mọi người ăn, đây chắc chắn là một việc rất được lòng mọi người.

Rất nhiều người ở trong lòng tính toán xem xem mình còn vật gì ở trong căn cứ không, đợi khi trở về lại lấy ra đưa cho Mẫn Nhuễ Nhã làm tạ lễ.

Lần này ra tìm kiếm, căn cứ cố ý xuất động ba chiếc xe tải lớn. Kết quả trời không theo ý người, vật tư bọn họ mang về lần này còn không đầy nửa xe tải. Tuy nhiên, khi đống gạo trong xe bán tải được chuyển tới chỗ cửa xe, nửa thùng xe chở lợn rừng phía trong cùng lộ ra khiến khóe miệng những người có mặt đều rơi nước miếng.

Thịt lợn! Dù là nướng hay nấu hẳn ăn đều rất ngon. Nói mới nhớ, đã lâu rồi bọn họ chưa được ăn thịt lợn.

Một đống

thịt lợn chồng cao như thế quả thực khiến lòng người phấn chấn. Trên đường trở về, tài xế của mấy chiếc xe tải đã đạp chân ga đến tận cùng. Về phần lý do mọi người đều cao hứng, đó là bởi vì căn cứ có quy định, cứ mỗi lần đại bộ đội ra ngoài tìm kiếm vật tư, nhà ăn căn cứ sẽ nấu một bữa cơm với những

vật tư họ kiếm trở về. Lần này Mẫn Nhuễ Nhã mang về thịt lợn, nên bữa này nhất định sẽ có thịt lợn. Dù cho nhà ăn chỉ cắt vài miếng thịt lợn mỏng rồi nấu một nồi canh thịt cũng được, rốt cuộc canh đó cũng có vị thịt đấy!

Trên hành trình trở về, mọi người cùng nhau hợp tác dọn dẹp con đường trước mặt. Gặp nơi đổ nát, dị năng giả hệ Thổ dùng dị năng chuyển chúng đến nơi khác. Ngay cả gặp xe cộ bị vứt bỏ tứ phía hay hài cốt nằm rải rác cũng bị họ chuyển qua một bên. Bởi vậy, con đường trở về xe tải lái đi vô cùng êm ái.

Hành trình phải chạy xe cả ngày trời, nhưng họ chỉ mất

hơn nửa ngày để trở về căn cứ.

Đương nhiên, ra hay vào căn cứ tự nhiên sẽ không thiếu

phải kiểm tra cơ thể xem có bị thương hay không. Mẫn Nhuễ Nhã là đại công thần của chuyến đi này, nên được mọi người đẩy lên khoang kiểm tra đầu tiên. Cũng không phải bọn họ tốt bụng mà là Mẫn Nhuễ Nhã sớm được kiểm tra thì có thể sớm thống kê số vật tư lần này cô mang về. Đợi khi căn cứ nhận đủ bảy thành vật tư, mới sẽ sắp xếp để bọn họ tới nhà ăn nấu canh thịt lợn.

Mẫn Nhuễ Nhã lần này rời khỏi căn cứ chỉ gặp được mấy con thây ma, nên trên người cô ngoại trừ vết thương cũ ngày xưa lưu lại thì không có vết thương mới. Vậy nên cô chỉ phải cởi bỏ quần áo để cô gái phụ trách kiểm tra tiến hành kiểm tra theo tuần tự.

Số vật tư Mẫn Nhuễ Nhã mang về lần này đặc biệt đến mức chúng đã trực tiếp kinh động đến mấy vị cao tầng và người đứng đầu căn cứ. Đồ ăn cô mang về coi như bình thường, thịt lợn tuy rằng hiếm lạ nhưng cũng không đủ để người đứng đầu căn cứ và mấy vị cao tầng toàn thể xuất động. Điều thực sự

trân quý là mười mấy con thỏ mà cô mang về.

Khả năng sinh sản của loài thỏ rất mạnh. Chỉ cần những con thỏ này có thể sống sót thì không bao lâu nữa trong căn cứ sẽ có thêm nhiều con thỏ nữa.

Đây là thịt thật đấy!

Đương nhiên, thỏ này căn cứ sẽ không chia ba bảy theo nguyên tắc cho Mẫn Nhuễ Nhã. Mà căn cứ sẽ thu tất cả số thỏ này, sau lại thưởng cho cô điểm tích phân cống hiến tương ứng. Mười mấy con thỏ này

đã cho Mẫn Nhuễ Nhã đủ điểm tích phân để cô ấy ăn ba bữa một ngày ở nhà ăn căn cứ trong ba tháng liên tiếp.

Giải quyết vấn đề

thức ăn trong ba tháng tiếp theo, Mẫn Nhuễ Nhã tài đại khí thô không đổi tất cả số lương thực cùng thịt lợn sang điểm tích phân cống hiến. Rốt cuộc, kế tiếp cô còn rất nhiều thứ phải đổi, trực tiếp lựa chọn đồ ăn sẽ tiện hơn. Bằng cách này, Mẫn Nhuễ Nhã có được

gần hai trăm cân thịt lợn và ba trăm cân gạo và mì.

Thịt lợn quá đắt, người bình thường trong căn cứ

ăn không nổi nên cô đã lấy ra gần hết lợn rừng và trực tiếp trao đổi với căn cứ lấy

đồ ăn. Sau khi trao đổi xong, Mẫn Nhuễ Nhã mang theo chỗ thịt lợn còn lại trở về căn nhà

mà căn cứ cấp cho cô. Về phần một ngàn cân lương thực cô không thể mang đi kia, người trong căn cứ sẽ trực tiếp gửi tới nhà cho cô.

Trời còn sớm, Mẫn Nhuễ Nhã cũng không vội tới phiên chợ đổi đồ, mà về thẳng nhà xử lý thịt lợn trước.

Thời điểm trở về, cô đã đói bụng hơn nửa ngày rồi. Dù cho hai ngày này là hai ngày cô ăn nhiều nhất và ngon nhất trong hai năm qua. Nhưng từ kiệm thành sang dễ, chứ từ sang thành kiệm lại khó. Không biết vì sao, nhìn chiếc chân giò mình mang về, ý nghĩ ăn chân giò hầm trong đầu cô làm sao cũng nén không được.

Không có đậu nành và không có đồ ăn kèm nào khác, nhưng đó không thành vấn đề. Chỉ cần cho một chút muối và một ít tiêu để khử mùi hôi, thì đối với Mẫn Nhuễ Nhã món canh thịt lợn này đã rất mỹ vị rồi.

Cô bưng bát uống liên tiếp hai bát canh lớn mới chịu dừng lại, và gắp thịt lợn từ từ gặm. Cho đến khi nguyên một nồi canh thịt lợn chỉ còn đáy, Mẫn Nhuễ Nhã mới ngừng ăn.

Cảm giác chắc bụng từ dạ dày truyền đến thật sung sướиɠ làm sao. Mẫn Nhuễ Nhã đỡ cái bụng tròn trịa của mình đi về phía giường chuẩn bị nằm nghỉ một lát. Bởi vì Mẫn Nhuễ Nhã là dị năng giả hệ Thủy với năng lực không cao, nên nơi ở căn cứ cấp cho cô là một căn hộ hai phòng ngủ trong khu chung cư cũ. Người ở lại khu chung cư này phần lớn là người bình thường không có dị năng, còn cô nói sao cũng là dị năng giả nên được phân lên tầng hai tương đối thuận tiện. Đây so với những người bình thường khác ngày nào cũng phải leo lên tầng năm, sáu để về nhà thì tốt hơn nhiều.

Nhưng cũng bởi vì cô ở tầng thấp, nên lúc cô nấu canh giò heo, mùi thơm cũng nhẹ nhàng bay đi rất xa khiến những người bình thường xung quanh đã rất lâu rồi chưa từng ngửi thấy mùi

thức ăn mặn phải xôn xao. Tuy nhiên, món canh giò heo không phải là điều gây sốc nhất. Đợi tới lúc người của căn cứ gửi lương thực đến cho Mẫn Nhuễ Nhã, quả thực như ném một quả bom hạt nhân vào khu chung cư cũ này.

Hơn một ngàn cân lương thực. Khó có ai ở căn cứ này nhìn thấy nhiều lương thực như vậy mà không đỏ mắt. Kể cả một số dị năng giả đưa lương thực đến cho Mẫn Nhuễ Nhã cũng nhịn không được mở miệng nói chua hai câu.

Bởi vì khi ở bên ngoài, cô chủ động lấy đồ ăn ra hai lần liên tiếp để chia cho mọi người. Nên những dị năng giả lần này cùng cùng cô đi ra ngoài làm nhiệm vụ mặc dù trong lòng khó nén có chút ghen ghét, nhưng ngoài mặt lại là cảm kích. Tuy nhiên, những người mang đồ ăn tới cho cô lần này tình cờ lại là những người ở lại căn cứ lần này để phụ trách an ninh. Họ không nằm trong danh sách người cô đã "hối lộ" nên mới sẽ bởi vì ghen ghét mà nói cô một hai câu cho thống khoái.

Mẫn Nhuễ Nhã sẽ không vì mấy câu nói chua không đau không ngứa đó mà thấy khổ sở ủy khuất. Cô thần sắc lạnh nhạt cắt một ít thịt lợn đưa cho bọn họ coi như tạ lễ, rồi cười tiễn những người đó ra khỏi cửa.

Đây chính là thịt lợn đấy! Mấy dị năng giả thu được thịt lợn của cô, chỉ cảm thấy nếu mình ăn thịt lợn của người ta vậy lại không thể nói người ta nữa. Dù sao người ta đã cho bọn họ thịt lợn mà, dù cho trong lòng họ hãng còn không thoải mái thì cũng không thể lại mở miệng mỉa mai người ta tiếp. Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm*. Cả hai bọn họ đều đã chiếm, tự nhiên không thể nói tiếp lời khó nghe được.

(*) 拿人手软,吃人嘴短 - Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm: nghĩa là đã hưởng lợi từ người khác thì không thể không mềm mỏng, đối xử tử tế hơn với người ta.

Đối với Mẫn Nhuễ Nhã, chuyện này chỉ như chút nhạc đệm nhỏ không quan trọng. Vì trong quá khứ, mỗi khi thấy có dị năng giả khác được chia nhiều lương thực vật tư, cô cũng có lúc nhịn không được hóa thân thành chanh tinh ở sau lưng người ta nói vài lời chua.

Lương thực đã được đưa tới, Mẫn Nhuễ Nhã lập tức khiêng một túi lương thực ra cửa.

Phiên chợ của căn cứ ban đầu là nơi mọi người trao đổi vật tư riêng lẻ, sau dần trở thành quy mô. Ở căn cứ có hai phiên chợ, một chuyên môn để mọi người đổi lương thực, còn cái khác chuyên môn dành cho mọi người đổi súng, gậy, dao, đồ dùng, xoong nồi,v.v....

Mặc dù Mẫn Nhuễ Nhã muốn đổi một cây súng có tính công kích cao mà cô đã nhớ mong từ lâu, nhưng cô nhớ trước tiên phải đổi trang sức cho Vân Sơ trước. Vì vậy, mắt cô nhìn thẳng đi lướt qua hai quầy hàng của căn cứ và tiến thẳng tới chỗ quầy hàng tư nhân.

Tận thế đã nhiều năm, trên quầy hàng tư nhân

đã không còn thứ gì tốt, hầu hết đều là đồ cũ đã qua sử dụng. Mẫn Nhuễ Nhã thậm chí không thèm nhìn những thứ này, cô đi thẳng tới gian hàng trong cùng của phiên chợ. Cô nhớ rõ có một ông già đã chiếm một quầy hàng ở phía trong cùng của chợ chuyên môn bán đồ trang sức bằng vàng bạc, hay vật trang trí bằng ngọc thạch và những thứ tương tự.

Ông lão ấy có dẫn theo một cháu trai và hai con trai đến sống trong khu chung cư nơi

Mẫn Nhuễ Nhã sinh sống. Nghe nói trước tận thế ông ta là phú hào số một số hai trong nước, tuy nhiên sau ngày tận thế, ông

ta không nỡ vứt bỏ tài vật tích lũy nửa đời người của mình, trong khi người ta mang theo lương thực thì ông lại mang theo một xe tải chứa tài bảo vàng bạc.

Khi tận thế mới bắt đầu, trong tay mọi người có rất nhiều lương thực, vì vậy

họ dành ra một ít lương thực để đổi lấy một thứ gì đó ở chỗ ông ta rồi mang về trân tàng. Nhưng

theo căn cứ cùng bên ngoài càng ngày càng ít lương thực, mọi người cũng hiểu rõ chỉ có đồ ăn mới có thể làm cho người sống tiếp. Chính vì thế, những tài bảo của ông ta đã chẳng còn ai quan tâm đến nữa.

Ông lão này còn có hai người con trai. Tuy đều là người bình thường nhưng có thể giúp việc đồng áng, bón phân, bảo dưỡng tường ngoài

của căn cứ. Tính ra cũng kiếm được chút điểm tích phân cống hiến để mấy người bọn họ ăn được hai phần no bụng mỗi ngày.

Có thể do quá lâu rồi không có sinh ý, nên hôm nay trông quầy hàng của ông lão là cháu trai ông ấy. Mẫn Nhuễ Nhã thường thấy cậu bé này trong khu chung cư. Hôm nay nhìn cậu trông còn gầy hơn so với lần cô gặp lần trước. Nhưng Mẫn Nhuễ Nhã không có tâm tư đi thương hại người khác. Trước khi gặp được Vân Sơ, cô cũng đã sống một cuộc sống tương tự như người nhà này, nên cô không đủ tư cách để đi thương xót người khác.

Đứa nhỏ có lẽ là nhìn Mẫn Nhuễ Nhã quen mắt, lại thêm đã lâu rồi không có ai tới đây đổi đồ ăn nên thằng bé vô cùng nhiệt tình. Ánh mắt sáng long lanh giới thiệu với cô bằng giọng sữa ngọt ngào: "Chị ơi, đồ của em đều tốt lắm. Đống này ở đây là trang sức khảm ngọc, đeo lên người khẳng định rất đẹp mắt. Còn bên này là khảm kim cương. Những thứ này có thể đổi năm cân lương thực lấy một cân. Chị nhìn xem có thứ mình thích không? Nếu chị thành tâm muốn mua, chúng ta còn có thể thương lượng lại giá.

Nói xong, cậu nhóc sợ cô từ chối liền vội vàng nhìn cô bằng ánh mắt vừa thấp thỏm vừa lo lắng.

Nhìn thấy vẻ mặt thấp thỏm và mong đợi của đứa trẻ, trái tim tưởng rắn như đá của

Mẫn Nhuễ Nhã không khỏi lặng lẽ nứt ra một khe nhỏ.

Nghĩ nghĩ đến những người mình gặp trong siêu thị nhỏ, cho dù đó là Vân Sơ hay Lỗ Bằng Thiên hoặc là Quý Hòa, đều là những người rất tốt bụng. Lại nghĩ đến số lượng lớn đồ ăn mà

cô đổi được từ chiếc vòng kim cương, mặc dù Mẫn Nhuễ Nhã không muốn thừa nhận nhưng đúng là cô đã mềm lòng.

Cô cũng biết rằng đứa trẻ này chắc chắn không ngoan ngoãn như những gì

thằng bé biểu hiện, vì trước đây cô đã thấy thằng bé đánh nhau với những đứa trẻ khác trong

khu chung cư. Sự quyết liệt cùng với ra tay một cách ngoan lệ đó tuyệt đối không giống với một người có thể dắt cuống họng nói ra giọng sữa bán manh.

Mẫn Nhuễ Nhã không chán ghét con người hai mặt của cậu bé, vì cậu cũng là vì tồn tại.

Cô ném túi đồ ăn trên vai xuống đất và ngồi xổm xuống, kéo lấy bốn góc miếng vải rách đem tất cả đồ trang sức đều gói gọn lại và cầm trên tay. Làm xong hết thảy, cô cũng không thèm nhìn đứa nhỏ đang sững sờ

đứng đó, mà tự mình xách đồ đi thẳng ra khỏi chợ.

- -- HẾT CHƯƠNG 118 ---