Người Dịch: Lan Thảo Hương.
Vân Sơ lần này đã chuẩn bị rất nhiều
hàng Tết. Cô và Trạm Vân Tiêu chuyển tới chuyển lui mười mấy lần mới chuyển hết chỗ đồ. Nhiều đồ như vậy, Vân Sơ cũng đã nghĩ qua chuyện có nên bỏ bao bì bên ngoài trước hay không. Nhưng sau khi cẩn thận đánh giá chúng, và thấy bao bì bên ngoài của
bánh kẹo và hoa quả khô không có những tiêu chí dễ thấy nên từ bỏ. Ngay cả trên giấy gói kẹo cũng chỉ có mấy ký tự mang ý cát tường, không có tên người hoặc địa điểm dễ
gây họa.
Mấy thứ cô đưa cho Tần thị và Vương thị trước đó đều rất đặc biệt và cũng từng khiến cô băn khoăn một thời gian. Nhưng Trạm Vân Tiêu lại nói với cô rằng
mấy người Tần thị đều cho rằng cô là nữ tử dị tộc, nên sau khi nhận được những thứ đó, họ chỉ sợ hãi thán phục chứ không có suy nghĩ nhiều.
Vì sự bất tiện của giao thông thời bây giờ nên dù các quan lại quyền quý ở kinh đô có cơ hội biết chút ít về các thành trấn ở các nước khác, nhưng hầu hết mọi người đều không biết ngoài Khánh quốc của họ ra còn có bao nhiêu quốc gia khác.
Khánh quốc cũng có cùng ngoại tộc thông thương. Trong tay người ngoại tộc có một số mặt hàng kỳ lạ hay các bảo thạch có giá trị không nhỏ, hoặc các hương liệu có giá sánh ngang với vàng. Và hầu hết những thứ trong tay người ngoại tộc đều không có ở Khánh quốc. Chỉ là Tần thị cảm thấy, những kỳ trân dị bảo trong tay người ngoại tộc không bằng những thứ Vân Sơ đưa cho
nàng.
Những sản phẩm dưỡng da đó, nàng đã và đang dùng nên tự nhiên hiểu được công dụng của nó. Giờ mỗi khi ra ngoài, bất kể phu nhân nhà ai nhìn thấy mặt
nàng cũng phải cảm thán một câu da nàng bảo dưỡng thật tốt.
Những phu nhân tiểu thư có quan hệ tốt với Trạm phủ, đều biết những thay đổi này của Tần thị hoàn toàn là nhờ con dâu tương lai của tiểu nhi tử đưa cho nàng một ít mỹ phẩm dưỡng da.
Đúng vậy, hiện tại Tần thị rất hài lòng với
Vân Sơ.
Không nói cái khác, nhưng Vân Sơ chắc hẳn có đem nàng để ở trong lòng. Dù Vân Sơ không thường đến kinh thành nhưng lễ vật nàng ấy chuẩn bị cho nàng chưa từng ít đi. Trên có Vương thị, dưới có mấy tiểu bối trong phủ. Ai cũng đều nhận được lễ vật của Vân Sơ. Chỉ riêng phần dụng tâm và cẩn thận này, không phải người bình thường nào cũng có thể làm được.
Tần thị hài lòng nên ngày thường đi dạo bên ngoài, nếu gặp ai hỏi, nàng cũng không nhăn nhó mà trực tiếp thừa nhận tiểu nhi tử nhà mình có người trong lòng. Tuy rằng là nữ tử ngoại tộc, nhưng mỹ mạo xinh đẹp, người lại tốt, vốn liếng còn rất phong phú (Cứ nhìn những thứ Vân Sơ thường đưa cho các nàng. Bất luận xách ra món nào đều không hề tầm thường. Nếu không có vốn liếng, làm sao có thể ra tay lớn như thế?)
Trước đây, có rất nhiều tiểu thư ở kinh đô ngưỡng mộ Trạm Vân Tiêu. Tuy rằng tuổi tác của hắn hơi lớn chút nhưng dáng dấp lại rất tốt, còn thêm gia thế và gia phong của Trạm phủ tốt nên rất được lòng các vị tiểu thư.
Dù là Trấn Quốc tướng quân hay hai vị huynh trưởng của hắn đều chỉ có duy nhất một vợ cả. Không giống các gia đình khác ở
kinh thành đã tam thê tứ thϊếp lại còn thêm nha đầu động phòng. Hậu trạch cả ngày bát nháo cái chuyện xấu xa gì cũng có. Bây giờ biết hắn coi trọng một nữ tử dị tộc, ấy thế mà Tần thị còn không có ý kiến gì. Nếu là trước kia, khẳng định sẽ có rất nhiều phu nhân tiểu thư
ở sau lưng công kích Vân Sơ.
Nhưng nữ nhân trong thiên hạ đều thích chưng diện. Thấy Tần thị dùng những thứ mà vị Vân tiểu thư dị tộc kia đưa khiến cho trẻ ra mười mấy tuổi, làm các phu nhân tiểu thư thích chưng diện thích mặc đẹp đều ngồi không yên.
Tuy hiện tại
vị Vân tiểu thư kia hiện đang không ở kinh thành, làm họ không thể mua được mỹ phẩm dưỡng da từ nàng. Nhưng nàng đã cùng Tam công tử Trạm gia có quan hệ thân thiết, vậy sau này chuyện nàng sẽ đến kinh thành cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Nghe Tần thị nói những mỹ phẩm dưỡng da đó vô cùng trân quý, nên các nàng cũng không ngốc đến mức ở bên ngoài nói xấu
Vân Sơ. Bởi nếu hôm nay họ ở bên ngoài nói gì nàng ta, vậy về sau lúc cầu nàng ta ngỏ ý muốn mua mỹ phẩm dưỡng da, vạn nhất lại có người ác ý cạnh tranh nói cho nàng ta nghe những gì họ nói hôm nay, vậy không phải sẽ khiến nàng ta ghét các nàng sao. Tiếp đó không chịu bán mỹ phẩm dưỡng da cho các nàng thì làm sao bây giờ.
Trạm Vân Tiêu tuy rằng tốt, nhưng ở kinh thành không thiếu những ứng cử viên con rể ( Vị hôn phu) tốt. Vị hôn phu các nàng có thể chọn lại người khác, nhưng mỹ phẩm dưỡng da tốt như vậy ngoại trừ vị Vân tiểu thư này có, thì không còn có thể nhìn thấy trong tay thương nhân dị tộc khác có.
Tần thị không quan tâm những người nhàn rỗi bên ngoài đang nghĩ gì trong lòng. Dù sao chỉ cần nhi tử nhà mình và Vân Sơ ở chung với nhau tốt, vậy nàng sẽ không lo không có đồ tốt dùng.
Những chiếc gương lớn mà Vân Sơ đưa cho nàng khoảng thời gian trước rất được nàng yêu thích. Nàng cứ ngỡ rằng những chiếc gương nhỏ đi kèm với mỹ phẩm trước đây đã đủ tốt rồi, bởi nó soi lên rất rõ ràng. Ai nghĩ tới cái gương lớn lại càng khiến người ta bất ngờ hơn. Vì chúng có thể đem toàn bộ cơ thể người đều soi rõ từ sợi tóc đến đế giày, và không hề bỏ sót điểm nào.
Có tổng cộng hết thảy năm cái gương. Tần thị giữ lại cho mình một chiếc, đưa tới chỗ Vương thị một chiếc. Nàng còn tưởng rằng chiếc gương này vô cùng quý giá nên đã tìm một thợ thủ công tới khảm gỗ trầm hương thượng hạng lên khung gương, sau còn điêu khắc hoa văn tinh mỹ lên khung gương. Cuối cùng đem một chiếc gương đã khảm nạm tốt trong số đó dâng lên cho Hoàng hậu.
Hoàng hậu đương triều là đích trưởng nữ nhà mẹ đẻ Tần thị, thân thế cũng có chút thân cận. Chẳng qua Hoàng hậu là trưởng nữ con vợ cả, mà Tần thị là trưởng nữ chi nhánh. Nhà mẹ đẻ Tần thị chính là danh môn vọng tộc. Trong tộc có rất nhiều thúc huynh hoạt động ở trong triều và đều có địa vị tương đối cao.
Trạm lão tướng quân trước kia vẫn luôn yêu cầu Tần thị ở bên ngoài điệu thấp, tuyệt đối không được phép quá rêu rao. Tần thị vẫn luôn nghe theo lời ông, dù cho nàng có quan hệ với Hoàng hậu nhưng nàng chưa bao giờ quá chủ động
cùng Hoàng hậu chắp nối.
Lần này nàng dâng lên một cái gương cho Hoàng hậu cũng là vì Vân Sơ.
Tuy nàng và Trạm Vân Tiêu đều không thèm để ý thân phận của Vân Sơ, nhưng rốt cuộc nàng ấy vẫn là nữ tử dị tộc. Sau này tiến vào Trạm phủ, nàng ấy chắc chắn sẽ phải đi lại giao tiếp ở bên ngoài. Vì không cho người khác nói này kia Vân Sơ, Tần thị tính toán kéo quan hệ với Hoàng hậu.
Tần thị đã nghĩ kỹ rồi. Chỉ cần Vân Sơ lọt vào mắt xanh của Hoàng hậu, lại thêm nàng ở bên nói chút vào và đứng ra thỉnh cầu Hoàng hậu phong cho Vân Sơ làm
Hương quân (*). Có tước hiệu thì thân phận cũng được nâng lên, dù cho sau này Vân Sơ có đi lại ở bên ngoài cũng không sợ có người cầm thân phận của nàng ấy ra nói chuyện.
(*) 乡君 - Hương Quân: nói chung là danh hiệu dành cho nữ tử ở Trung Quốc cổ đại.
Chẳng qua chuyện này không thể một sớm một chiều
là có thể thành, nó còn cần phải lên kế hoạch từ từ.
Cũng nhờ trước đó Trạm Vân Tiêu đã nói rõ ngọn nguồn với Tần thị. Nói thẳng hắn và Vân Sơ hiện tại còn chưa nghĩ tới chuyện thành thân, nên Tần thị còn có thời gian để từ từ lên kế hoạch.
Mấy ngày nay mỗi khi Trạm Vân Tiêu tới vấn an nàng, tươi cười trên mặt hắn chưa từng ngừng. Thấy thế, trong nội tâm nàng không khỏi thấy hiếu kì rồi nhịn không được mà hỏi ra miệng, kết quả hắn nói Vân Sơ sẽ tới kinh thành trong khoảng thời gian này, khả năng còn sẽ ở lại đây ăn Tết.
Nghe được tin tức này, Tần thị ngay lập tức không thể ngồi yên. Nàng vội vàng để quản gia và mấy nha hoàn thϊếp thân dọn dẹp khoảng sân trống gần chủ viện ra để chờ khi Vân Sơ tới thì chuyển vào đó ở. Chẳng những thế còn mua thêm đồ đạc, vật dụng
và đồ bài trí trong phòng. Lại còn gấp gáp đặt may quần áo, giày mũ và trang sức cho Vân Sơ. Vì chuyện này, Tần thị còn yêu cầu tú nương trong phủ dừng tất cả việc trong tay lại, cùng nhau nhanh chóng cắt may ra quần áo cho Vân Sơ.
Tất cả vải vóc tốt trong kho cũng bị Tần thị lấy ra cho tú nương dùng. Nàng chỉ với một yêu cầu duy nhất, đó là phải nhanh chóng làm xong quần áo.
Thấy Tần thị bận trong bận ngoài như vậy, Trạm Vân Tiêu cũng ngại đưa ra ý muốn để Vân Sơ ở lại trong viện của hắn. Bởi hắn biết yêu cầu này không hợp cấp bậc lễ nghĩa. Nếu hắn dám nói ra, Tần thị cùng Vương thị chắc chắn sẽ không bỏ qua cho hắn.
Thật ra từ khi hắn nói hắn và Vân Sơ chưa có kế hoạch thành thân vào lúc này, ánh mắt Tần thị nhìn hắn luôn có cái gì đó sai sai.
Mỗi lần bắt gặp ánh mắt khác thường của mẫu thân, trong lòng Trạm Vân Tiêu lại cảm thấy đau khổ: Lão nương của ta, không phải hắn không muốn cùng Vân Sơ thành thân. Mà là nàng ấy nhất định muốn nói chuyện yêu đương với
hắn một thời gian trước. Để nhìn xem hai người có thích hợp hay không, rồi mới có thể cân nhắc tới chuyện khác.
Tuy nhiên, Trạm Vân Tiêu hết lần này tới lần khác lại không muốn Tần thị vì chuyện này mà có bất mãn với Vân Sơ, nên chỉ có thể nhéo mũi tự gánh tội danh "kẻ phụ tình" ở trên người mình.
Hai người Vân Sơ và Trạm Vân Tiêu đã tốn rất nhiều sức lực mới chuyển hết hàng hóa Tết vào cửa gỗ. Nghĩ đến việc mình sẽ tới cổ đại ở vài ngày, Vân Sơ không khỏi lấy điện thoại ra gọi
ít đồ nướng.
Thanh thành chỉ lớn từng ấy, nên tiểu ca ca giao đồ ăn rất nhanh đã tới. Thấy người gọi đồ là Vân Sơ, anh ta không hề thấy kinh ngạc chút nào. Không còn cách nào khác, bởi người có thể vào lúc hai ba giờ sáng gọi đồ ăn nhanh cũng không mấy nhiều. Mà khoảng thời gian này tần suất Vân Sơ thường xuyên gọi đồ ăn cũng khá nhiều, nên đã bị tiểu ca ca giao hàng nhớ kỹ.
Ăn đồ nướng, uống Cocacola. Vân Sơ cảm thấy hơi ỉu xìu khi nghĩ đến những món ăn thanh đạm của Trạm phủ mà mình sẽ ăn trong vài ngày tới. Căn cứ vào ăn một lần bao nửa tháng, Vân Sơ nhịn không được mở rộng bụng ăn nhiều hơn.
Thấy nàng như vậy, Trạm Vân Tiêu làm sao không hiểu
nàng đang nghĩ gì. Hắn bất đắc dĩ lắc đầu. Trạm Vân Tiêu cảm thấy từ khi Vân Sơ ở cùng hắn chung đυ.ng một thời gian, người tự dưng ngốc ngốc hơn trước. [=.="""]
Liếc thấy Trạm Vân Tiêu đang nhặt ít gia vị trên kệ, Vân Sơ nghi ngờ hỏi: "Anh lấy mấy cái này làm gì thế? Không phải anh không biết nấu cơm à?".
Trạm Vân Tiêu thân là công tử quý tộc, lúc ở quân doanh thì có đầu bếp trong doanh nấu cơm, khi ở kinh thành thì có đầu bếp trong phủ nấu cơm. Cũng chỉ ở lúc mua hạt giống rau quả ở chỗ Vân Sơ, sau lại chạy qua bên điền trang nhiều lần, bằng không hắn cũng chẳng biết loại rau mình ăn hàng ngày trông như thế nào trước khi chúng được nấu chín.
Trạm Vân Tiêu lắc gói thịt gà trong tay và nói: "Không phải nàng thấy đồ ăn trong phủ không hợp khẩu vị sao? Ta mang ít gia vị về, chỉ cần có gia vị thì nàng muốn ăn món gì, đầu bếp trong phủ đều nấu ra được".
Vân Sơ nghe vậy hai mắt sáng lên: "Đúng nha! Tại sao em không nghĩ tới cái này nhỉ. Anh nhớ lấy thêm bột thì là, bột ớt, bột tiêu nữa,.... Có chúng, sau này chúng ta có thể ăn được đồ nướng rồi. À! Anh nhớ lấy thêm cả xúc xích nhé. Mấy cháu trai cháu gái của anh khẳng định sẽ thích ăn cái này".
Trạm Vân Tiêu gật đầu và bước đến giá đặt xúc xích giăm bông. Hắn từ trên kệ lấy xuống một ít xúc xích bỏ vào trong túi.
Trên bao bì gia vị có rất nhiều thông tin nhạy cảm. Vân Sơ đã tháo rời tất cả bao bì bên ngoài của gia vị
ra và đóng gói chúng bằng túi bảo quản tươi.
Đợi lúc đến Trạm phủ, lại để Trạm Vân Tiêu chuyển qua dùng bình gốm đựng là được rồi.
Xác định không có bỏ sót cái gì, Vân Sơ chạy lên lầu lấy máy tính bảng xuống. Cô chọn một bộ phim tình cảm đô thị nổi tiếng rồi cùng Trạm Vân Tiêu ngồi xem. Sở dĩ sẽ chọn phim tình cảm đô thị hoàn toàn là vì bối cảnh và quần áo của nhân vật chính trên phim đều là cảnh chân thực của thời hiện đại, cái này có lợi giúp Trạm Vân Tiêu nắm bắt một số tình huống hiện đại nhanh hơn.
Trạm Vân Tiêu xem nó một cách thích thú. Đối với
hắn mà nói, mọi thứ trên phim đều quá mới lạ, nhưng trái ngược lại thì Vân Sơ mới xem một lát đã liên tục ngáp.
Nhìn thấy khóe mắt
Vân Sơ có nước mắt vì ngáp dài, Trạm Vân Tiêu vội vàng nói: "Nếu không nàng lên lầu ngủ thêm một lát đi. Còn ta ở đây xem tiếp".
Hai người họ ngồi ở đây xem phim cũng là muốn chờ xem hôm nay Quý Hòa có đến không.
Tình huống chỗ Quý Hòa đặc thù. Muốn tới đây nhất định phải bơi ra đảo nhỏ. Mà ban đêm nước biển dâng cao nên cô bé không dám xuống biển, chỉ có thể chờ tới rạng sáng thuỷ triều xuống mới dám tới. Ngoại trừ lần đầu tiên, mấy lần sau cô bé đến đây đều vào lúc bốn năm giờ sáng. Cho nên trước khi cô bé đến, Vân Sơ khó có thể đi theo Trạm Vân Tiêu cùng đến Trạm phủ.
Lời đề nghị của Trạm Vân Tiêu quả khiến người tâm động. Chỉ là Vân Sơ không đồng ý sau khi suy nghĩ một lát. Cô dựa vào vai anh và lắc đầu nói: "Em ở đây với anh. Chỉ cần dựa vào anh chợp mắt một lát là được rồi. Nếu năm giờ cô bé vẫn chưa đến vậy chúng ta sẽ đi".
Nhìn Vân Sơ nhắm mắt dựa vào vai mình, Trạm Vân Tiêu vươn tay nhẹ nhàng chạm vào tóc nàng. Sau, tắt máy tính bảng để nàng không bị làm ồn.
- -- HẾT CHƯƠNG 92 ---