Bạn Cùng Bàn Làm Tôi Vô Tâm Học Tập

Chương 47: CẬU CẢM THẤY THẾ NÀO?

Nhiệt độ răng môi của Trì Dã giống như nhiệt độ cơ thể hắn vậy, nóng đến mức như muốn hóa máu thành dung nham. Bởi vì bị người này thô bạo mãnh liệt tiến quân thần tốc hôn xuống, bàn tay Văn Tiêu gắt gao chống đỡ trên bàn sách, bị buộc phải ngửa cằm lên, đường cong ở cổ căng như dây đàn cổ.

Hô hấp hai người hòa vào nhau, lúc hôn môi Văn Tiêu vẫn lên tiếng qua kẽ hở, “Cắn người là tật xấu gì thế?” Giọng nói vẫn trong trẻo lạnh lùng nhưng lộ ra một tia run rẩy như lông vũ.

Mùi gỉ sét tràn ra trong miệng, môi Trì Dã dán lên đôi môi mỏng của Văn Tiêu, giọng càng ngày càng khàn đặc, “Lần đầu tiên Trì ca của cậu hôn môi, sau này luyện tập một chút sẽ không cắn trúng cậu nữa.” Lời vừa dứt xong chưa được bao lâu, hắn “Sh—” một hơi, không biết làm sao cười khẽ, “Lần này cũng thật ác.”

Không biết môi dưới của mình đã bị cắn trúng chưa nhưng cảm giác đau nhói không khiến Trì Dã ngừng tấn công, trái lại còn tệ hơn, hắn càng hôn sâu người dưới mình.

Mãi đến khi Văn Tiêu cảm thấy khó khăn nuốt nước bọt, một quyền đánh tới, Trì Dã mới giơ tay lên đỡ lấy nắm đấm của Văn Tiêu, buông tha cho môi cậu, còn ra vẻ phê bình: “Sức lực yếu hơn so với lúc bình thường rồi.”

Hai người tách ra, khóe miệng Văn Tiêu bị rách, môi dưới của Trì Dã cũng không tốt hơn chỗ nào, đang rỉ ra ít máu.

Trì Dã thờ ơ liếʍ môi, vết thương trên môi dưới vẫn còn lưu lại nước bọt trơn bóng, trong tay hắn vẫn còn nắm lấy nắm đấm của Văn Tiêu cũng không để ý.

Gió đêm những ngày cuối xuân dường như bây giờ mới thổi đến từ bên ngoài cửa sổ, tản vào trong căn phòng đang tràn ngập không khí ái muội và kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Văn Tiêu đeo mắt kính bạc lên lần nữa, che đi đuôi mắt đỏ ửng, “Còn chỗ nào cần bôi thuốc không?”

Trì Dã không có chút nào đứng đắn, “Chỗ khác không có, trên môi có cần không?”

Tầm mắt rơi lên phía trên không đến một giây, Văn Tiêu như bị điện giật thật nhanh dời mắt đi, cứng rắn trả lời: “Không cần.”

Quan sát Văn Tiêu, Trì Dã chậm rãi thu lại bộ dạng không đứng đắn của mình, “Sau này tôi không thể đảm bảo mình sẽ không tiếp tục làm những công việc nguy hiểm nữa, ví dụ như đánh thuê. Nhưng tôi chắc chắn sau này sẽ tự bảo vệ cho bản thân tốt nhất. Nếu có bị thương cũng chỉ bị thương nhẹ, nhất định sẽ báo cáo cho cậu.”

Giọng hắn hiếm khi nào nghe thấy sự nghiêm túc.

Văn Tiêu siết chặt bông gòn và miếng gạc trong tay, một lúc lâu sau mới nói ra một chữ: “Được.”

Lúc đi đến cửa, đèn ở huyền quan vẫn mở, dưới ánh sáng ấm áp, Trì Dã xoay người lại, ngón trỏ chỉ lên môi dưới của mình, “Đúng rồi, cái này, cậu có chịu trách nhiệm không?”

Văn Tiêu đứng tại chỗ, bắt chước câu Trì Dã từng nói đáp lại: “Chỉ cần cậu muốn, tôi sẽ chịu trách nhiệm, thế nào?”

“Mẹ kiếp,” Cổ họng Trì Dã bật ra nụ cười, “Nếu biết trước cậu sẽ dùng những lời này đáp lại tôi, lúc ấy tôi nên nói rằng, bằng lòng, bằng lòng chịu trách nhiệm đến cùng.”

Trong mắt Văn Tiêu tản ra vài ý cười, “Hối hận cũng muộn rồi.”

Trì Dã đáp lại rất nhanh, hắn như có ý ám chỉ gì đó, “Sẽ không hối hận.”

Ngày hôm sau, lúc Văn Tiêu đến lớp, lão Hứa đã đến trước, đang đứng trên hành lang nói chuyện với Hứa Duệ, “Bạn học Hứa Duệ, em cần nhiều sự tự tin hơn, chọn một đáp án thôi mà trông quá khổ sở, thầy nhìn em làm được ba câu đổi đi đổi lại đáp án cả ba, ba đáp án đúng đều bị đổi thành ba đáp án sai.”

Hứa Duệ khóc không ra nước mắt, “Thầy, bình thường em không như vậy, thầy đứng sau em nên mới như thế!”

Lão Hứa bừng tỉnh hiểu ra, “Hóa ra là nguyên nhân này sao? Vậy tôi càng phải đứng ở đây để rèn luyện cho em khả năng chịu áp lực trong lòng!”

Triệu Nhất Dương cười trên sự đau khổ của người khác, “Ha ha ha học ủy mà về chỗ chắc muốn khóc luôn mất, có phải hôm nay lão Hứa ăn sáng nhiều quá nên muốn đứng cho tiêu thực không?” Nói xong, cậu ta ngẩng đầu thì thấy Văn Tiêu, “Cậu nói xem có đúng không—- Mẹ kiếp, sao khóe miệng cậu rách thế kia? Chẳng lẽ hôm qua bị trộm điện thoại ở cổng trường, vì muốn giành lại di động nên đánh nhau một trận sao?”

Văn Tiêu định thuận miệng bịa ra một lý do, nhớ đến vết thương trên môi dưới của Trì Dã, lời đến khóe miệng lại đổi thành, “Đánh nhau với Trì Dã một trận.”

Lời đáp này khiến Triệu Nhất Dương bị chấn động, cậu ta suy nghĩ, “Chuyện đó….Cho nên hai người các cậu thật sự là thầy trò! Trì ca là sư phụ, đệ tử là cậu tối hôm qua bị sư phụ kiểm tra bài học sao?”

Mặc kệ Triệu Nhất Dương tùy ý suy diễn, Văn Tiêu một chữ cũng không hé ra lời nào.

Đến chiều Trì Dã đến trường, lập tức đón lấy cái nhìn chăm chú của ba người Triệu Nhất Dương.

Thấy môi Trì Dã cũng bị rách, vẫn còn để lại một vết máu khô, Thượng Quan Dục mở miệng, “Chuyện này là thật, trận đánh này rất quyết liệt.”

Hứa Duệ ấm ức nói: “Tại sao tôi lại không có mặt ở hiện trường, nếu không đã có thể tận mắt chứng kiến trận quyết chiến trên đỉnh Tử Cấm Thành của Văn Tiêu và Trì ca rồi!”

Biết rõ bản tính của Hứa Duệ, Triệu Nhất Dương hờ hững tiếp lời: “Sau đó chẳng cần đến ngày mai, từ hiệu trưởng cho đến bảo vệ trường phụ trung Minh Nam chúng ta, tất cả đều biết Trì ca và Văn Tiêu đánh nhau một trận?”

Hứa Duệ nhanh nhẹn im miệng.

Nghe mấy câu nói chắp vá lại là hiểu, Trì Dã đặt cặp xách lên bàn, liếc sang thấy Văn Tiêu đang nghiêm túc giải đề, thực ra một câu điền vào chỗ trống cơ bản bây giờ cậu vẫn chưa tìm ra đáp án, hắn nhìn bọn Triệu Nhất Dương cười, “Cái gì quyết chiến trên đỉnh Tử Cấm Thành cơ?”

Triệu Nhất Dương: “Không phải tối qua cậu và Văn Tiêu đánh nhau sao, hai người còn cùng bị thương nữa, có thể thấy cực kỳ dữ dội!”

Nụ cười của Trì Dã càng sâu, trong lời nói còn chứa ẩn ý mà người ngoài nghe không thể hiểu được, “Không sai, đánh nhau một trận, còn rất dữ dội.”

Nhìn lên trang giấy, một vệt rạch ngang như muốn đâm thủng tờ giấy bị Văn Tiêu viết lên có thể thấy rõ lực bút lớn thế nào.

Đến khi bọn Triệu Nhất Dương ra khỏi lớp học hóng mát, Trì Dã đưa tay tới xoay cằm Văn Tiêu nhìn về hướng mình, “Khóe miệng sao rồi?”

Văn Tiêu không giãy giụa, hỏi ngược lại, “Môi thì sao?”

Trì Dã nhướn mày: “Rất thoải mái.”

Văn Tiêu: “…”

Mình ngồi cạnh bạn cùng bàn quá cợt nhả, không có biện pháp trò chuyện.

Tất cả mọi người trong lớp Lý 1 đều nhận ra, hôm nay tâm trạng Trì ca của bọn họ dường như cực kỳ tốt.

Giáo viên tiếng Anh gọi hắn trả lời câu hỏi xong sẽ không thiếu được vài câu mắng mỏ, thế nhưng tính khí Trì Dã rất tốt, còn đứng im nghe cô nói xong.

Trình Tiểu Ninh lại đi tới đi lui tuần tra tòa nhà lớp học, đi vào từ cửa trước của phòng học, lúc định đi cửa sau ra ngoài thì đi ngang qua hàng cuối cùng, Trì Dã lại nói “Lão Trình vất vả rồi.” Cả người Trình Tiểu Ninh bị dọa đến kinh hãi, chân lảo đảo, còn tưởng mình nghe nhầm.

Trước đây đâu có như vậy, nhất định là có vấn đề gì rồi!

Triệu Nhất Dương thảo luận với Thượng Quan Dục nửa ngày, thậm chí còn nghi ngờ người ngồi sau bọn họ không phải là Trì ca nữa mà bị người khác thế thân. Nhưng cái suy đoán này quá không phù hợp với chủ nghĩa Mác-Lenin, cuối cùng bọn họ kết luận——

Chắc chắn là bởi vì trận ẩu đả tối hôm qua, Trì Dã đã phát hiện ra đồ đệ của mình là Văn Tiêu tiến bộ thần tốc cho nên hết sức vui mừng, tâm tình vui vẻ vẫn cứ kéo dài cho đến bây giờ!

Vừa hợp lý lại có cả chứng cớ, không có sơ hở nào để tấn công!

Sau giờ Hóa học, cả lớp như bị một sức mạnh thần kỳ kêu gọi lục tục xông ra ngoài.

Triệu Nhất Dương như làm ảo thuật lấy ra một quả bóng rổ từ trong cặp sách, rất đẹp trai nghịch bóng ném lên trần nhà một cú, không ngờ cậu đẹp trai đùa giỡn chưa quen tay, suýt chút nữa bóng đập thẳng lên đèn huỳnh quang, dọa cậu ta sợ hết hồn.

Thượng Quan Dục nhắc nhở như bạn bè tốt: “Đèn huỳnh quang mà vỡ là 200 một cái, đại sư, cậu nghĩ cẩn thận rồi hẵng động thủ nhé.”

“Mẹ kiếp 200? Trường chúng ta keo kiệt đến mức chỉ có thể thu tiền từ học sinh thôi sao?” Triệu Nhất Dương ôm chặt quả bóng rổ, lại hưng phấn nhìn sang Trì Dã, “Trì ca, tôi cũng có bóng rổ, lát nữa giờ thể dục được tự do hoạt động, không cần đi tranh mấy thứ dụng cụ cũ kỹ kia nữa, có muốn đánh vài trận không?”

Trì Dã nhìn về phía Văn Tiêu.

Không hiểu lắm tại sao phải nhìn Văn Tiêu, thấy Trì Dã nhìn, Triệu Nhất Dương và Thượng Quan Dục cùng theo đó nhìn sang.

Văn Tiêu mặt đầy nghi ngờ, “Nhìn tôi làm gì?”

Cánh tay Trì Dã khoác lên bả vai gầy gò của cậu, “Sau này tìm tôi chơi bóng, phải hỏi ý kiến bạn cùng bàn của tôi trước, bạn cùng bàn của tôi nói có thể thì mới chơi được.”

Vừa dứt lời, Văn Tiêu liền đạp một cước lên chân hắn.

Âm thầm hít một hơi, Trì Dã vẫn gắng gượng nở nụ cười rất đắc ý.

Triệu Nhất Dương à một tiếng, “Hóa ra Văn Tiêu là trợ lý của Trì ca cậu sao?” Cậu ta đùa, “Tiền lương được bao nhiêu?”

Trì Dã: “Tôi đáng giá bao nhiêu sẽ cho Văn Tiêu bấy nhiêu tiền lương. Thế nào, bạn cùng bàn?”

Bả vai truyền đến xúc cảm ấm nóng từ nhiệt độ lòng bàn tay của đối phương, Văn Tiêu kiềm chế sự tiếp xúc nhạy cảm này, lạnh lùng trả lời, “Tạm được.”

Bởi vì khoảng cách gần, Trì Dã lại phát hiện ra một điểm rất nhỏ—–Tai Văn Tiêu đỏ bừng, cả lúc bị hắn đè lên bàn học hôn tối hôm qua, phản ứng giống nhau như đúc.

Sân bóng không có nhiều người lắm, vẫn còn một khoảng sân trống, Triệu Nhất Dương đứng từ xa ném quả bóng trong tay lên rổ, “Ầm” một tiếng, bóng vẫn chưa chạm rổ, trò đùa giỡn của cậu đẹp trai hoàn toàn thất bại.

Hứa Duệ đứng phía sau nhìn, suýt chút nữa cười đến tắt thở.

Nhưng còn chưa kịp chơi, thầy thể dục đã thổi còi.

Ủy viên thể dục bị mọi người đẩy ra ngoài, “Thầy, tiết này chúng ta học gì?”

Thầy thể dục: “Các em muốn học gì?”

Có người cướp lời đáp trước: “Chúng em muốn học cái gì mà có thể được hoạt động tự do hơn 40 phút!”

“Ồ, bạn học này, nghĩ cũng thẳng thắn quá, ra đây, bước ra khỏi hàng, chạy trước một vòng đi.” Đám người bắt đầu chạy vòng quanh đường đua điền kinh, thầy thể dục chắp hai tay sau lưng, ngáp một cái, “Cả lớp chạy quanh sân tập ba vòng, chạy xong thì được hoạt động tự do, thế nào?”

“Thầy uy phong sáng suốt!” Ủy viên thể dục còn giả vờ quan tâm một câu, “Thầy, tối hôm qua thầy mất ngủ sao, quầng thâm trên mắt rất rõ đó.”

Khoát khoát tay, thầy thể dục lại ngáp, tinh thần không phấn chấn cho lắm đáp, “Mượn được một quyển sách từ tay chủ nhiệm lớp các em, không biết thu của đứa nào. Mượn về không nhịn được đọc cả đêm, không chịu nổi nữa, thầy về phòng làm việc ngủ một lát đã.”

Ủy viên thể dục dẫn hàng ngũ chạy xong ba vòng, rất nhanh mấy chục con người đang tụ tập lại tản ra. Đến căng tin, dạo quanh sân tập cũng có, còn có mấy người siêng năng đi về phía tòa nhà lớp học, rõ ràng cho thấy muốn tranh thủ về lớp học tập.

Sân bóng rổ hiếm khi nào vắng, Triệu Nhất Dương chạy nhanh đến chiếm chỗ, vội vàng gọi thêm người.

Trì Dã và Văn Tiêu tụt ở phía sau, hai người đi sát cạnh nhau, chiều cao không chênh lệch lắm, lúc đi bộ hai vai không khỏi va chạm qua nhau.

Bị đυ.ng đến mức đau, nhưng mà cái loại va chạm vừa bí mật lại vừa kí©ɧ ŧɧí©ɧ này khiến Trì Dã khó hiểu muốn ngừng cũng không được, hắn thấp giọng hỏi, “Gần thêm chút nữa đi?”

Văn Tiêu liếc thấy sự tiết chế tình cảm trong mắt hắn, hơi đi lệch sang bên Trì Dã gần nửa bước.

Vì vậy, Triệu Nhất Dương từ xa xa nhìn qua, cảm thấy hơi kỳ quái, “Trì ca và Văn Tiêu xảy ra chuyện gì thế, sao tư thế đi hơi lạ?”

Hứa Duệ cũng cảm thấy kỳ quái, “Có thể là do…đường của sân tập không dễ đi?”

Đã biết rõ tài nghệ của ba người Triệu Nhất Dương, trận bóng này Trì Dã và Văn Tiêu đánh hết sức thờ ơ, có điều Trì Dã biết rõ ràng không thể rõ ràng hơn được nữa—-tâm tư của hắn vốn chẳng đặt trên bóng rổ.

Lúc tranh bóng dưới bảng rổ, lúc di chuyển để chặn bóng——-cứ liên tục vận động là có vô số cơ hội tiếp xúc tay chân với Văn Tiêu.

Hai người đổ mồ hôi khắp trán và cổ, động tác chạy nhanh khiến mồ hôi bắn ra, khi hai người chạm mặt giữa sân, trước khi ném bóng vào rổ hai cánh tay dán chặt vào nhau, lúc va chạm tim đập không ngừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ đối phương, dường như chỉ một giây tiếp theo sẽ nổ tung.

Giống như ở nơi sâu nhất trong cơ thể xảy ra một vụ nổ hạt nhân vậy.

Đến lúc nghỉ ngơi giữa trận, Hứa Duệ cảm thấy mờ mịt: “Sao trận này tôi rõ ràng cảm giác Trì ca và Văn Tiêu chơi bóng vừa hung hãn lại chói mắt, nhưng sao thực tế lại không ghi được mấy điểm?”

Thượng Quan Dục đeo mắt kính lên: “Hoặc là giả vờ biểu diễn cho giống cuộc thi đấu, vì không muốn chúng ta chơi quá khó khăn cho nên cố ý nhẹ tay, vì vậy mà dáng vẻ mới tỏ ra rất cố gắng, rất nỗ lực liều mạng?”

Triệu Nhất Dương vung cánh tay: “Trì ca và Văn Tiêu đúng là người tốt!”

Sau khi quả bóng rổ màu xanh đậm rơi xuống, hai chân Văn Tiêu ngồi dang rộng trên thềm, do vừa chạy khắp sân cho nên áo phông mặc trên người đã ướt hơn nửa, dính sát vào người, gáy vẫn toát mồ hôi nóng rực.

Vặn mở một chai Coca lạnh, đặt lên miệng uống vài ngụm lớn, uống xong, Văn Tiêu tiện tay đưa nửa chai còn lại cho Trì Dã.

Trì Dã như người không có xương dựa lên cột rổ, chân dài chạm đất, không ngại ngần chút nào nhận lấy chai Coca Văn Tiêu đưa tới, đưa lên miệng uống.

Một giây kế tiếp, Văn Tiêu nhìn thấy rõ đầu lưỡi Trì Dã uống xong còn cố ý liếʍ miệng chai một vòng, sau đó rũ mắt xuống, cực kỳ không đứng đắn nhếch môi, “Uống rất ngọt, cậu cảm thấy thế nào?”