Tỏa Hồn

Chương 83: Ta tên Thu Đường

Edit: Nhật Nguyệt Phong Hoa

***

Tiếng động bất ngờ trên nóc nhà khiến trong lòng Tô Tiện xoẹt qua vô số ý niệm, bất giác đưa ra suy đoán, phải chăng là... Sở Khinh Tửu?

Tính toán thời gian thì cũng ba bốn tháng trôi qua từ ngày đại chiến ở Lâm Thành Quỷ Môn rồi, nếu Tây Môn Nguyệt thật sự lấy đủ ngọc bội đưa Sở Khinh Tửu vào Tứ Phương Thành, được Thành chủ ra tay cứu giúp thì có lẽ bây giờ hắn đã hồi phục rồi.

Huyền Nguyệt Giáo không giấu bí mật gì to lớn, bình thường chẳng ai mạo hiểm đột nhập bao giờ. Tô Tiện không kiềm được nghĩ liệu người đến có phải vì nàng?

Trong khi Tô Tiện đang chìm trong suy tư, một cơn gió thổi vào cửa sổ mang theo cánh hoa bay vào phòng. Màn lụa trong phòng nhẹ nhàng lay động, một bóng người theo gió xuất hiện trong phòng. Người nọ mặc y bào màu xanh, nụ cười trên mặt còn ấm áp hơn gió mùa xuân, gương mặt tuấn lãng hơi giảo hoạt một tí. Vừa vào phòng, hai mắt hắn đã rơi trên người Tô Tiện.

Tô Tiện nhìn nam tử trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện, gợn sóng nổi lên trong lòng cũng từ từ lắng xuống, khôi phục sự bình tĩnh như thường ngày.

Ngoài bình tĩnh còn hơi thất vọng.

Nam tử trẻ tuổi trước mặt thu lại nụ cười, rút ra một cây quạt không biết từ đâu ra, chỉ vào Tô Tiện nói: "Cô là Thần nữ Huyền Nguyệt giáo?"

Tô Tiện chưa từng gặp người này thậm chí nhìn thân thủ nàng cũng không đoán ra được thân phận của hắn. Kẻ này đột nhiên xuất hiện lại còn hỏi chuyện này, Tô Tiện cảm thấy kỳ lạ nhưng vẫn gật đầu đáp: "Phải."

"May quá không đi nhầm." Nam tử nọ có được đáp án của Tô Tiện bèn nhướng mày mỉm cười, sau đó kéo cánh tay Tô Tiện nói, "Cô đi theo ta."

Tô Tiện tránh ra, không có ý muốn đi cùng hắn, nói: "Ngươi là ai?"

Nam tử chợt bừng tỉnh nói: "Đúng nhỉ, các người khi gặp mặt nhau đều phải giới thiệu thân phận trước đúng không? Hồi nãy ta gấp quá nên quên mất." Hắn xòe quạt ra, ra dáng phong lưu quạt quạt mấy cái, toét miệng cười: "Ta tên Thu Đường, cô có thể gọi là ta là Phượng đại hiệp hay Phượng đại ca đều được."

Tô Tiện: "..." Hiếm lắm mới gặp một kẻ không biết liêm sỉ.

Tên này ăn nói kỳ quái, Tô Tiện không khỏi sinh nghi. Hắn từ đầu tới cuối đều hiện vẻ kỳ quặt, đến nói chuyện cũng lộn xộn như người chưa có kinh nghiệm giang hồ. Hắn giống một thế gia công tử ít khi ra khỏi cửa hơn, rất hiếu kỳ và cảm thấy mới lạ với mọi thứ xung quanh.

Tô Tiện rất hiểu cảm giác này, đó là cảm giác sau khi nàng rời khỏi Huyền Nguyệt Giáo.

Thấy Tô Tiện cứ nhìn mình mãi, cuối cùng nam tử tên Thu Đường cũng cảm thấy ngượng ngùng, hắn khép quạt lại, thở dài nói: "Cô đừng có nhìn đăm đăm ta mãi thế, ta là tới cứu cô đó, cô tưởng cái Huyền Nguyệt Giáo này dễ đột nhập lắm à? Ta tốn biết bao là công sức, thiết kế ba mươi bảy trận pháp mới tránh được tai mắt của bọn thủ vệ đó. Khó khăn muốn chết mới vô đây được, không phải cô tưởng ta tới nói chuyện với cô chứ?"

Hắn nói mình đến cứu Tô Tiện, nàng tin điều này. Nhưng mà mục đích của hắn là gì? Không thể nào vô cớ muốn đưa nàng đi chứ?

Tô Tiện hỏi: "Tại sao ngươi biết bố cục trong Huyền Nguyệt Giáo?"

Nếu không biết rõ cách bố trí của Huyền Nguyệt Giáo thì dù ngươi có dùng bao nhiêu trận pháp cũng không thể nào âm thầm, lặng lẽ tìm đến nơi này được.

Thu Đường tỏ ra thần bí, nhướng mày cười đắc ý nói: "Đây là bí mật, cô đi theo ta đi ta nói cho cô nghe có được không?"

"Không phải ta không muốn theo ngươi nhưng chúng ta không đi được." Thật ra nàng cũng muốn ra ngoài lắm nhưng thị vệ quanh lầu gác là chuẩn bị đặc biệt cho nàng, người ngoài có khi có thể vào nhưng nàng không thoát được. Vừa ra ngoài sẽ kinh động ngay đến thị vệ dưới lầu, đến lúc đó đừng nói chi dẫn Tô Tiện ra ngoài, đến Thu Đường cũng bị phát hiện.

Ngược lại, Thu Đường chẳng lo lắng nhiều như vậy, hắn cười bảo: "Cô đừng có lo, ta tới rồi nhất định không về một mình đâu." Không đợi Tô Tiện trả lời, hắn nắm lấy cánh tay nàng mỉm cười: "Ta lợi hại lắm đó, mấy tên bên ngoài kia ta còn không coi ra gì, cô cứ theo ta là được rồi."

Tô Tiện hơi ngẩn ra, khi Thu Đường bắt lấy cánh tay mình, nàng còn không kịp tránh, thực lực như vậy đúng là có hơi lợi hại hơn người bình thường. Dù sao có thể ra ngoài cũng là chuyện tốt, cho dù không đi được cũng có thể nhân đây dò xét thân phận của đối phương. Tô Tiện đành gật đầu đồng ý: "Ta đi theo ngươi."

Thu Đường nở nụ cười xán lạn, bước nhanh xuống lầu.

Hai người vừa đi đến cửa tiểu lâu đã đυ.ng ngay Ngưng Nhi từ Tàng Thư Các trở về. Ngưng Nhi ôm một chồng sách, bước đi lảo đảo. Vừa về đến đột nhiên bắt gặp Thần nữ nhà mình đang đi xuống lầu, còn thêm một tên nam tử nắm tay nàng, Ngưng Nhi không khỏi ngạc nhiên, bất ngờ, đống sách trong tay cũng rơi bộp bộp xuống đất, cô bé hốt hoảng nói: "Ngươi là ai? Sao lại xuất hiện ở đây? Ngươi muốn đưa Thần nữ đi đâu?"

Thu Đường thích thú nhìn Ngưng Nhi, tâm trạng rất vui vẻ, nhưng mà vấn đề của Ngưng Nhi khiến hắn không khỏi cau mày, nói nhỏ với Tô Tiện: "Người ở chỗ này của các cô phiền ghê, gặp ai cũng phải hỏi tên là sao."

Tô Tiện: "... Tại vì ngươi chưa đủ nổi tiếng." Nếu như Hồng Uyên, Thượng Quan Nghiêu hay Túc Thất... mấy đại nhân vật đó thì chẳng cần báo danh tính, gia môn gì mà người ta vẫn biết đấy thôi.

Thu Đường đằng hắng mấy tiếng, híp mắt buồn nói với Ngưng Nhi: "Ta tên Thu Đường, ngươi nhớ cho kỹ đó lần sau đừng có hỏi nữa. Tương lai ta sẽ trở thành nhân vật có tiếng tăm nhất thiên hạ."

Ngưng Nhi hoang mang nhìn Thu Đường, chớp chớp mắt hỏi: "Thu Đường? Là ai cơ?"

Thu Đường cảm thấy mình báo tên rồi với chưa báo tên cũng chả có gì khác nhau. Hắn thở dài thườn thượt, quyết định không quan tâm tiểu cô nương này nữa, tiếp tục kéo Tô Tiện ra ngoài. Nhưng mới cất bước, thị vệ bên ngoài nghe thấy động tĩnh nên chạy vào. Mười mấy thị vệ Huyền Nguyệt Giáo nhanh chóng bao vây Thu Đường và Tô Tiện, một người trong đó trừng mắt hỏi Thu Đường: "Tiểu tử, ngươi là kẻ nào?"

Lần thứ ba trong ngày bị người ta hỏi danh tính, Thu Đường chán nản, bỏ tay Tô Tiện ra, mỉm cười nói với nàng: "Lâu rồi chưa đánh nhau, cô đợi ta ở đây nhé, đợi ta giải quyết mấy tên này xong rồi đưa cô đi."

Tô Tiện không đáp, một là vì nàng không nghĩ rằng Thu Đường có thể đánh lại những người này, hai là vì không rõ thân phận của Thu Đường. Nàng nhỏ giọng nhắc nhở: "Ngươi đừng có lấy mạng người ta." Nàng nghĩ ngợi một lúc lại chuyển sang nói với thị vệ Huyền Nguyệt Giáo: "Trần thúc thúc, Tấn thúc thúc đừng làm tên này bị thương đó!"

Thu Đường nghe vậy, không nhịn được lên tiếng: "Rốt cuộc cô đứng về phía nào đó?"

Nhưng hắn chưa kịp nhận được câu trả lời của nàng, đám thủ vệ đã xông tới, tu vi của Thu Đường rất cao cường, ngoài cao cường còn hơi lạ. Vũ khí của hắn là cây chiết phiến(*) hay cầm trong tay, chiết phiến nhìn nhẹ như lông vũ, không giống một vũ khí sắc bén tí nào. Nhưng cánh quạt vừa mở ra lại chẳng khác gì đao kiếm, hắn tấn công bức lui những người Huyền Nguyệt vô số bước.

(*) Là cây quạt xếp ấy mà, nhưng để chiết phiến cho nó sang choảng hơn.:))

Tô Tiện nhíu mày nhìn bóng dáng hắn trong đám người. Tu vi người này ít nhất cũng đã đến Thanh Viêm cảnh, còn cao hơn nàng mấy lần nhưng thực lực đến mức này tại sao chưa ai nghe biết danh tiếng của hắn? Hắn đến từ đâu? Có mục đích gì?

Thực lực cao cường thật nhưng dưới sự phối hợp và công kích của Huyền Nguyệt Giáo, hắn vẫn khó địch nổi. Trong lúc Tô Tiện đang chìm vào suy tư, Thu Đường bật người lên sau đó bị một kiếm của một để tử Huyền Nguyệt Giáo đánh trúng, hắn ngã xuống đất, tích tắc kiếm đã kề lên cổ.

Tô Tiện: "..." Hồi nãy Thu Đường còn tràn đầy tự tin nói muốn đưa nàng đi, thậm chí nàng còn hơi tin nữa chứ.

Thu Đường đã đánh giá quá cao năng lực của mình, cũng quá xem thường đệ tử Huyền Nguyệt Giáo. Mặt hắn bày ra vẻ bất bình nói: "Sao các ngươi chơi trò đánh lén người ta vậy?! Trận vừa rồi không tính chúng ta làm lại đi? Hồi đó ta tỉ thí với người ta trong thành chẳng có kẻ nào thắng được ta, ta không tin mấy người ra tay đường đường chính chính mà có thể thắng được ta."

Những người kia nghe lý luận đúng đắn của hắn chỉ cảm thấy tên này bị điên, ngay lập tức trói hắn lại khiêng ra ngoài tiểu lâu.

Cuối cùng cũng được yên tĩnh.

Chuyện vừa xảy ra tựa như một trò hề.

"Thần nữ, người không bị dọa chứ? Không bị thương chứ?" Ngưng Nhi chạy đến gần Tô Tiện, nhìn trên dưới nàng một lượt, Tô Tiện lắc đầu nói: "Không sao, có thể xảy ra chuyện gì chứ." Nàng đáp lời Ngưng Nhi, bất giác nhìn theo hướng Thu Đường rời khỏi, lúc nãy nàng thấy rất rõ ràng, lưỡi kiếm chỉ xoẹt qua cùng lắm là bị thương ngoài da thôi không có gì đáng ngại. Nhưng những người kia muốn đưa hắn đi đâu, hắn có thân phận gì?

Ngưng Nhi nói tiếp: "Không có gì thì tốt, Thần nữ chúng ta vào trong thôi." Cô bé quay đầu nhìn rừng đào phía trước, trận đánh vừa rồi khiến nơi này lộn xộn cả lên, hoa đào rơi đầy dưới đất, cô bé hơi tiếc nuối nói: "Tí nữa Ngưng Nhi sẽ dọn dẹp sạch sẽ, chỉ tiếc những bông hoa này."

Tô Tiện gật đầu, hai người quay người đi lên lầu. Chuyện vừa rồi cứ thế cho qua.

Sáng hôm sau Ngưng Nhi lại tới, Tô Tiện ra ngoài nhìn mấy cây đào đã bị cắt bớt mấy nhánh, chợt nhớ tới chuyện ngày hôm qua bèn hỏi Ngưng Nhi: "Người hôm qua đó là ai? Tấn thúc thúc bọn họ đã hỏi ra chưa?

"Vẫn chưa, tên đó bị nhốt trong nhà lao rồi, mọi người có thẩm vấn thế nào hắn cũng không chịu nói, còn đang quậy tưng bừng bên đó đấy." Ngưng Nhi không khỏi nhăn mày nói, "Thần nữ, ta nghe Giáo chủ nói hiện nay có rất nhiều người chú ý tới người, người tuyệt đối phải cẩn thận đó."

Tô Tiện không trả lời, trong lòng đang nghĩ tới chuyện khác.

Công pháp của tên đó rất đặc biệt, tuy chưa từng gặp nhưng nàng biết trên đời này có một nơi mà người ở nơi ấy tu hành công pháp không giống người khác.

Đó là Tứ Phương Thành.

Người đó tới từ Tứ Phương Thành ư? Thật sự trùng hợp như vậy? Nhưng vì sao người của Tứ Phương Thành lại đến đây?

Trong lúc ấy, nàng chợt ngửi thấy mùi khét trong gió.

Tô Tiện ngẩn người lập tức nhìn ra ngoài. Phía xa xa kia có khói đen bay lên, ánh lửa đang dần lan rộng. Nơi nào đó trong Huyền Nguyệt Giáo cháy rồi.

Ngưng Nhi nhìn về phía đó, sắc mặt đại biến, kinh hoàng nói: "Ai da, đó là hướng địa lao!"

- Hết chương 83 -

Lảm nhảm:

Thu Đường đã lên sàn!!!

Trong truyện này ngoài Túc Thất thì Thu Đường là người t mong chờ xuất hiện nhất đó.

Chương sau lại có biến nho nhỏ nhé!