Di động Phó Chân vang lên, hắn dừng bước chân, đưa điện thoại di động từ trong túi ấy ra, tìm một cục đá lớn rồi đi ra phía sau cách xa chỗ đám người, ấn nút nghe.
Giang Hằng Thù liền đứng ở cách đó không xa nhìn hắn, ánh nắng chiều ở trên mặt biển nhuộm ra sắc thái như tranh sơn dầu, sóng cuộn phập phồng, con thuyền đang về cảng, màu xám trên bầu trời ngẫu nhiên xẹt qua một hai con chim hải âu, Phó Chân bị bao phủ trong cái bóng của cục đá, ánh sáng màn hình di động mỏng manh chiếu lên ngũ quan hắn, khóe mắt đuôi lông mày hắn đều ngăn không được ý cười.
Giang Hằng Thù cũng nhịn không được đi theo nở nụ cười, chờ đến khi Phó Chân trò chuyện kết thúc, Giang Hằng Thù đi tới, tò mò hỏi hắn: "Làm sao vậy?"
Phó Chân đem điện thoại cất vào trong túi, hắc hắc cười một tiếng, còn có lập tức nhảy lên người Giang Hằng Thù, Giang Hằng Thù nhanh chóng ôm lấy hắn, tiếp theo liền nghe thấy Phó Chân ở bên tai nói: "Ba hoa chích choè được đề danh giải Kim Hạc."
"Chúc mừng Phó đạo a." Giang Hằng Thù nói đùa hướng Phó Chân hỏi, "Phó đạo khi nào mời khách a?"
Phó Chân ra vẻ thâm trầm nói: "Hiện tại còn chưa biết kết quả, chờ một chút đi, người trẻ tuổi chính là nóng vội."
Giang Hằng Thù nhịn không được nở nụ cười, giơ tay xoa xoa đầu Phó Chân, đem bộ tóc vốn chỉnh tề của hắn làm cho lộn xộn, Phó Chân ngẩng đầu trừng mắt nhìn Giang Hằng Thù liếc mắt một cái: "Buổi sáng hôm nay em vừa mới làm kiểu tóc."
Giang Hằng Thù giật mình mà a một tiếng, có lẽ cảm thấy chuyện làm hư tóc Phó Chân này thập phần xin lỗi, vì thế đôi tay cấp tốc muốn đem kiểu tóc của Phó Chân sửa sang lại bộ dáng như cũ, nhưng là trình độ của Tony giang rõ ràng không tới nhà, chờ hắn sửa xong, Phó Chân camera mặt trước, mắt nhìn chính mình trong màn hình, lắc lắc đầu, hướng Giang Hằng Thù nói: "Anh có nghe nói qua một cô gái sau khi làm tóc xong, liền đem thợ cắt tóc đánh cho một trận, sau bởi vì tội cố ý gây thương tích bị đưa tin đến 3 tháng không?"
Giang Hằng Thù lắc lắc đầu, hướng Phó Chân nói: "Nếu hiện tại em đem thợ cắt tóc đánh một trận, liền không phải cố ý gây thương tích mà, mà là bạo lực gia đình."
Phó Chân gật gật đầu: "Anh nói có đạo lý", vì thế hắn vươn ma trải của mình lên đầu tóc Giang Hằng Thù, Giang Hằng Thù nhận thấy được không ổn, nhanh chóng chạy đi, Phó Chân ở phía sau truy đuổi không ngừng.
Nếu dưới tình huống hai người đều nghiêm túc, Phó Chân muốn chạy thắng Giang Hằng Thù cơ hồ là một chuyện không có khả năng hoàn thành, mà hiện tại Giang Hằng Thù đã thả chậm, nhưng Phó Chân vẫn không đuổi kịp Giang Hằng Thù, hắn chạy trốn thật sự quá mệt mỏi, nhìn bóng dáng Giang Hằng Thù phía trước, tròng mắt xoay chuyển, kế đến giả bộ ôm bụng, ngay sau đó hắn ai u một tiếng liền té lăn quay trên bờ cát.
Giang Hằng Thù chạy ở phía trước hoàn toàn không có ý thức được đây là một cái khổ nhục kế thập phần vụng về, hắn dừng lại bước chân, nhìn Phó Chân, hỏi hắn: "Làm sao vậy?"
Phó Chân xo mắt cá chân, hướng Giang Hằng Thù trả lời: "Chân đau."
Giang Hằng Thù không có nửa điểm cảnh giác, đi đến ngồi xổm xuống bên người Phó Chân, bắt lấy mắt cá chân hắn: "Anh nhìn xem, vừa rồi như thế nào không cẩn thận a."
Phó Chân cười hì hì nhìn Giang Hằng Thù, thừa dịp hắn không chú ý, đem hai móng vuốt đặt lên đầu Giang Hằng Thù: "Bắt được anh rồi, Tony lão sư."
Giang Hằng Thù xác thật không nghĩ tới Phó Chân sẽ lừa mình, bất quá hắn phản ứng thực nhanh, ngã về phía sau, hai người cùng nhau ngã xuống trên bờ cát, Phó Chân ôm Giang Hằng Thù ở trên bờ cát quay cuồng hai vòng, trận chiến tranh này rốt cuộc kết thúc.
Phó Chân ngửa đầu nhìn không trung màu xanh trên đỉnh đầu, mồm to mà hô hấp, ngực phập phồng, thủy triều dâng cao từ lúc đầu chỉ chạm đến mũi chân hắn, dần dần nuốt hết hai bàn chân, đến cuối cùng giãy giụa mà bắt lấy cẳng chân hắn.
Giang Hằng Thù đứng dậy trước, hướng Phó Chân vươn tay: "Nên đứng lên."
Phó Chân a một tiếng, không có động, hô một hơi, hướng Giang Hằng Thù nói: "Quá mệt mỏi, không muốn động."
Giang Hằng Thù lắc đầu cười khẽ một tiếng, cong lưng một tay đem hắn từ trên bờ cát ôm lên, Phó Chân đắc ý mà nở nụ cười, đem hai tay treo ở trên cổ Giang Hằng Thù, nhưng mà hắn đắc ý cũng không lâu, ngay sau đó hắn liền nghe được Giang Hằng Thù hướng chính mình nói: "Sau khi trở về thời gian rèn luyện mỗi ngày còn phải dài hơn một chút."
Phó Chân: "......"
Hiện tại hắn chân tốt, liền cái lý do trốn tránh cũng không có, đầu hắn cọ cọ lên ngực Giang Hằng Thù, nghe tiếng trái tim nhảy trong l*иg ngực, nhẹ nhàng mà hừ một tiếng, Giang Hằng Thù vỗ lên cái mông hắn: "Không được làm nũng, làm nũng vô dụng."
Có hữu dùng hay không phải chờ đến lúc dùng mới biết được, Phó Chân không sai biệt lắm đã muốn thương lượng chuyện này cùng Giang Hằng Thù.
......
《 tôi yêu tổ quốc tôi 》 chiếu vào ngày quốc khánh thứ 11, vừa đúng dịp nghỉ lễ của học sinh cùng nhân viên văn phòng, tuyên truyền lúc trước thực hiệu quả, rất nhiều người đều nguyện ý vì tên Phó Chân đi vào rạp chiếu phim, hơn nữa từ khi chiếu trailer danh tiếng của bộ phim này đã thực không tồi, ngày đầu phòng bán vé thập phần lý tưởng.
Từ Viễn đã kết hôn cùng bạn vào vào tháng 7 năm nay, vừa hưởng tuần trăng mật từ nước ngoài về, vừa lúc đuổi kịp lần đầu của bộ điện ảnh này, hắn trước tiên ở trên mạng mua vé, sau mang theo vợ cùng đi vào rạp chiếu phim.
Trong điện ảnh kể về 5 cái chuyện xưa, từ Trịnh Vân Phi đóng vai lão Vương tìm kiếm chủ nhân của bộ quân phục, đến hồi ức Bạch Đào đóng vai nữ bác sĩ chết ở trên chiến trường, Tần Khoa đóng vai người bán báo vài lần thay đổi công tác làm chủ yếu mạch lạc xỏ xuyên qua bộ điện ảnh, phương diện này có vui có buồn, có khóc có cười, nhân sinh trăm vị, mang cho mỗi người cảm động không giống nhau.
Sau khi điện ảnh kết thúc, học sinh tiểu học ngồi ở trong phòng học, ánh sáng mùa xuân xuyên thấu qua cửa kính cũ nát, nhánh cây lay động, bóng cây lắc lư, vạn vật sống lại, sinh cơ bừng bừng, cây cỏ xanh non sống lại từ hắc ám ngầm, sinh sổi này nở từ trong các phiến đá cứng, từ những viên gạch, nghênh đón mùa xuân trở về.
Mặt rời chiếu sáng, bầu trời trong xanh, dãy núi chảy dài.
Bọn học sinh cùng lên đọc diễn cảm bài thơ《 tôi yêu tổ quốc tôi》.
"Tôi yêu tổ quốc tôi,
Tôi yêu từng vết thương của nàng, cùng nàng chịu nỗi đau,
Lấy trầm mặc của tôi;
Tôi yêu tổ quốc tôi,
Tôi yêu nàng sâu sắc, cùng nàng trải qua những thay đổi,
Lấy trầm mặc của tôi;"
......
Điện ảnh đến đây kết thúc, Từ Viễn đã là lệ nóng doanh tròng, khi hắn quay đầu nhìn vợ mình, trong đôi mắt vợ cũng chứa một tàng hơi nước, phần trang điểm trên mắt cũng nhạt dần.
Từ sau khi rời đi rạp chiếu phim, Từ Viễn cùng vợ cũng không có đi ăn lẩu như kế hoạch ban đầu, mà là về tới trong nhà, Từ Viễn ngồi ở trước máy tính, đôi tay đặt ở trên bàn phím, trên đường hắn trở về đã suy nghĩ rất kỹ nên bình luận về bộ điện ảnh này như thế nào, nhưng hiện tại đối mặt với khu bình luận trên màn hình, hắn trong lúc nhất thời lại không biết nên viết cái gì, lúc trước mỗi lần hắn xem xong một bộ điện ảnh đều có thể viết ra 500 chữ đến hai ngàn chữ, lần này hắn cuối cùng chỉ viết ra ba chữ: "Bộ phim hay."
Bộ điện ảnh này từ màn ảnh đầu đến cuối đều thực bình thản thực thân thiết, không có loại ngoài dự đoán như 《 chạy trốn 》, cũng không có ra vẻ nghi vấn như 《 Lâu đài màu trắng》, rất nhiều chỗ đều là một màn nhe dài xuyên suốt, rất bình thường, nhưng lại có lực lượng, tựa như bà con cô cậu.
Điện ảnh cũng không có cố lấy nước mắt người xem, chỉ là hướng nhóm khán giả triển lãm đằng sau mấy năm nay của quốc gia, lịch sử che dấu, những người mang gánh nặng lẻ loi độc hành, bọn họ dùng chính lực lượng non nớt của mình, vì xây dựng cái quốc gia này làm ra một phần cống hiến.
Bọn họ không nói một lời, yên lặng không tiếng động, có lẽ mục đích ban đầu của bọn họ chỉ đơn giản là muốn vì chính mình mưu cầu một phần gì đó, nhưng cuối cùng, bọn họ đều vì cái quốc gia này trả giá, bình thường mà vĩ đại.
Đương nhiên cùng chiếu trong một thời gian với bộ điện ảnh này không chỉ có một bộ yêu nước này, 《 màu đỏ hoa khai 》 cùng 《 trường chinh 》 cũng đều là tác phẩm thực ưu tú, lần này sản phẩm trong nước được rất nhiều người yêu thích.
Đồng kỳ còn có một bộ khoa học viễn tưởng 《 địa cầu 2.0》, hiệu ứng so bộ kia trong Tết Âm Lịch càng có lực rung động, nhưng chưa được hoàn mỹ chính là ở phương diện cốt truyện hơi chút khiếm khuyết.
Bất quá bộ điện ảnh này vẫn hướng người xem chứng minh phim khoa học viễn tưởng của quốc gia ta đã đi lên, ngành công nghiệp điện ảnh phát triển đến càng ngày càng tốt, thời đại nói chuyện bằng lưu lượng rốt cuộc qua đi.
Phó Chân đem toàn bộ tiền của bộ điện ảnh này quyên cho quỹ hội cựu chiến binh trợ giúp kháng chiến, hắn là trộm làm, không có làm bất kỳ tuyên truyền nào.
Buổi tối ngày quốc khánh, video ngắn do đám người Phó Chân quay chụp rốt cuộc được truyền bá, bọn họ có rất nhiều về giấc mộng đại quốc, có rất nhiều về những nỗi đau trong lịch sử, còn có rất nhiều về biến đổi phát triển thành thị nông thôn, video ngắn ngủn vài phút, tất cả đều là áp súc tinh hoa, khán giả xem thỏa mãn lại cảm động.
Đoạn video ngắn của Phó Chân đặc biệt được những người trẻ tuổi yêu thích, bình luận trên mạng nói không hổ biên tựa sư Phó đạo được trăm vạn người yêu thích, thật là quá hot, sau khi xem xong hận không thể đi tìm một chiếc phi cơ hoặc là xe tăng chạy thử.
Nhưng là phi cơ là tìm không thấy, chỉ có xe đạp công có thể chắp vá một chút.
Làm video ngắn không phải vì giáo dục, chỉ là vì làm càng nhiều người hiểu biết quốc gia bọn họ, hy vọng khi bọn họ xem xong lúc sau có cái cảm xúc liền tốt, không cảm xúc cũng không có quan hệ, có lẽ về sau ở một ngày nào đó khi bọn họ nhớ lại tất cả, sẽ phát ra một tiếng nhẹ nhàng cảm thán, đó là tổ quốc tôi, nàng đã từng là dáng vẻ kia.
Này cũng đủ rồi.
......
Tháng 11 đúng hạn mà đến, Phó Chân mang theo diễn viên biên kịch đoàn phim《 ba hoa chích choè 》 cùng nhau đi liên hoan phim Kim Hạc, ngồi ở ghế số 2, chung quanh đều là những gương mặt thường xuyên xuất hiện ở màn ảnh lớn.
Tề Đức Long lão sư bắt được giải biên kịch tốt nhất, Phó Chân ngồi ở dưới đài chân thành mà vỗ tay, đem tay đều vỗ đỏ, trao xong giải ban biên kịch tốt nhất liền đến giải đạo diễn tốt nhất, hai tay Phó Chân nắm chặt để ở trên đùi, chờ đợi lo sợ bất an cái công bố của giải thưởng này.
"Giải đạo diễn tốt nhát của liên hoan phim Kim Hạc thứ 12 là ——" MC nam cố ý kéo thật dài âm thanh chính là không chịu nói ra đáp án, tất cả đạo diễn đều ngừng thở, hy vọng có thể từ trong miệng người chủ trì nghe được tên của mình.
Trái tim Phó Chân nhảy bang bang không ngừng, tuy rằng đây không phải là lần đầu tiên hắn tham gia liên hoan phim, nhưng vẫn thấy khẩn trương như cũ, lòng bàn tay đã đổ đầy mồ hôi, lúc trước khi đi trên thảm đỏ có phóng viên hỏi hắn đối với giải thưởng lần này có tin tưởng lấy được không, Phó Chân không biết nên trả lời thế nào, chỉ nói tận lực liền tốt.
Lần này cạnh tranh vẫn thực kịch liệt, 《 ba hoa chích choè 》 là một bộ phim hay, nhưng những đạo diễn khác cũng chụp không kém.
"Thật là thời khắc kích động a," MC nam đem tấm card trong tay nhẹ nhàng lộ ra một góc, tâm Phó Chân cũng đi theo nhắc lên, ngay sau đó hắn liền nhìn thấy vị nam MC này hỏi người cộng sự nữ, "Cô cảm thấy vị đạo diễn nào sẽ đạt được cái giải này?"
Phó Chân: "......"
MC nữ liên tiếp nói tên vài người, trong đó cũng bao gồm Phó Chân, hơn nữa ngắn gọn mà phân tích mấy bộ điện ảnh, cũng không tốn nhiều thời gian, nhưng Phó Chân lại cảm thấy đã qua thật lâu.
"Được, kế tiếp chúng tôi xin tuyên bố," người chủ trì cuối cùng đã xong rồi, "Giải đạo diễn tốt nhất của liên hoan phim Kim Hạc thứ 12 là —— Phó Chân."
Khi nói ra tên Phó Chân, trên mặt Phó Chân là không có biểu tình, qua một hồi lâu mới phản ứng lại, gương mặt hắn xuất hiện ở trên màn hình lớn, bên người là tiếng vỗ tay như thủy triều.
"Phía dưới cho mời Phó đạo đi lên nhận giải." Người chủ trì cười nói.
Phó Chân choáng váng mà đứng dậy, đi lên đài nhận giải, người chủ trì nhìn dáng vẻ của hắn, trêu ghẹo hắn vài câu sau, hỏi hắn: "Phó đạo có người thân, bạn bè ở dưới đài sao?"
Phó Chân gật gật đầu: "Có."
Người chủ trì liền để camera quay xuống dưới đài, Phó Kiến Sâm, Phó Đình, còn có Giang Hằng Thù hôm nay đều tới, bọn họ ngồi ở vị trí trung gian, đều vì Phó Chân cao hứng.
"Ngài có gì muốn nói sao?" Người chủ trì hỏi hắn.
Lời muốn nói thì rất nhiều, chẳng qua thời khắc đứng ở trên đài, trong đầu bỗng trở nên trống rỗng.
Những cảm nghĩ khi đoạt giải phần lớn đều là nghìn bài một điệu, thời điểm đứng ở chỗ này Phó Chân phát hiện chính mình kỳ thật cũng nói không nên lời cái gì mới mẻ đa dạng tới, hắn muốn nói cũng chỉ là cảm tạ những người đã trợ giúp hắn trên con đường này, những người duy trì hắn, nắm trong tay cái cúp, Kim Hạc giương cánh muốn bay, gương mặt hắn hiện ra ở trên màn hình.
Chờ đến khi Phó Chân nói xong, người chủ trì ở một bên nói: "Chờ mong Phó đạo có thể cho chúng ta mang đến càng ngày càng tốt tác phẩm."
Phó Chân mỉm cười, mang theo một chút thẹn thùng: "Tôi sẽ nỗ lực."
Dưới đài là tiếng vỗ tay long trọng.
Phó Chân cùng Giang Hằng Thù là ngồi tách ra, sau khi lễ trao giải kết thúc, hắn chen chúc trong đám người cùng nhau hướng về bên ngoài hội trường, hắn đi được rất chậm, giống như đang đợi người nào, những người bên cạnh hắn cái lại một cái vượt qua hắn, đám người chen chúc thực mau trở nên thưa thớt, người hắn đang đợi còn chưa có xuất hiện.
Đột nhiên, âm nhạc trong hội trường đột nhiên dừng lại, đám người đông nghịt ở chỗ cửa ra vào hóa thành một mảnh đen nghìn nghịt, những bức ảnh trên tường được vẽ theo bút pháp khoa trương hiện ra.
Phó Chân hình như có cảm giác, quay đầu lại, Giang Hằng Thù đang đứng ở dưới ánh đèn mờ ảo, hướng hắn vươn tay, đối với hắn mỉm cười.
Dưới ánh đèn, con ngươi màu lan của hắn thanh triệt như dòng nước suối.
Mọi thứ đều rất tốt đẹp.
Tác giả có lời muốn nói: Đến đây là kết thúc, cảm ơn mọi người đã luôn theo tôi đi đến hiện tại, khom lưng.
Hẳn là còn có sáu bảy chương phiên ngoại về một thế giới song song.
- -------
Edit cũng cảm ơn mọi người đã tích cực bình luận và tặng sao. Thank you 😍😍😍, iu mn nhiều nhiều❤❤❤
Còn 9 chương phiên ngoại nữa là kết thúc bộ truyện này.