Editor: Lạc Tâm Vũ
Nghiêm Hải An đẩy anh ra, nói nghiêm túc: “Không thể làm loạn ở nhà em.”
“Chúng ta nhỏ tiếng một chút là được.” Tôn Ngôn hôn cậu, không cho cậu cơ hội phản đối. Hai người bọn họ làm không biết bao nhiêu lần, Nghiêm Hải An bị anh hôn thì chân mềm nhĩn: “Ưm….Thật, không được….”
Tôn Ngôn không quan tâm đẩy cậu đến trên giường.
____kẽo kẹt.
Tôn Ngôn: “….”
Nghiêm Hải An: “….”
Nghiêm Hải An chợt cười ra tiếng: “Thật xin lỗi thật xin lỗi, cái giường này dùng quá nhiều năm rồi, có vẻ cũ ha ha ha ha ha.”
Tôn Ngôn không tin ma quỷ nhào tới, giường bề ngoài coi như còn qua được lập tức kêu lên thảm thiết.
____kẽo kẹt kẽo kẹt kẽo kẹt kẽo kẹt kẽo kẹt chầm chậm nha.
Tôn Ngôn: “….”
Nhìn thấy bộ dáng Tôn Ngôn lờ mờ bị Cửu Thiên Huyền Lôi bổ phía trước đe dọa, Nghiêm Hải An đã cười suýt tắt thở. Cậu lăn sang bên die nd da nl e q uu ydo n kia giường trong âm thanh kẽo kẹt, vỗ vỗ vị trí bên cạnh: “Nghỉ ngơi thật tốt đi, ngày mai còn phải thể hiện đấy. Trong nhà có người, đừng làm kì quặc.”
Tôn Ngôn đặt mông ngồi ở trên giường, mày nhíu lại thật chặt, nhìn chằm chằm Nghiêm Hải An đang yên ổn nằm ở trên giường, càng nhìn càng tức giận. Anh nhìn chung quanh một chút, đứng dậy hỏi: “Phòng này là của em?”
Nghiêm Hải An nằm nhìn trời trần nhà: “Không, vật dụng trong nhà là cũ, nhưng cả nhà đã tu sửa một lần, sau đó thì để lại một phòng này cho em.”
Trước đây nào có tòa nhà hai tầng? Đều là nhà phôi đất*, hai năm qua Nghiêm Hải An cũng có chút khá giả gửi tiền về nhà gia đình họ Nghiêm mới có tiền dư lật đổ làm lại. Tôn Ngôn giống như một địa chủ dò xét đất vườn, chuyển động qua lại giữa tấc vuông ở chỗ này, nhìn nơi này, xem chỗ đó, kiểm tra chỗ kia, nơi ấy mở ra một cái đầu dò xét.
*Nhà phôi đất: là sử dụng đất cho các bức tường của ngôi nhà, cả bên trong và bên ngoài vật liệu tường được sử dụng đất, vào tường chủ yếu là hai cách: Thứ nhất, làm một công việc tốt sau khi ván (thường nền tảng đá) làm bằng gỗ với một khuôn đặt trên đầu trang, đặt trong phân khúc nhân tạo nén chặt đất khuôn vào một bức tường lớp. Thứ hai là gạch đất sét thủ công (thường được gọi là gạch đất sét không nung) làm thành các bức tường. (Nguồn: Baidu.)
Tôn Ngôn không hài lòng hỏi: “Sao cũng không có quần áo của em trong tủ quần áo?”
Ở nông thôn không có tình huống nhớ giữ lại quần áo cũ, có thể sử dụng thì tiếp tục cho người ta dùng.
“Bao nhiêu năm em đều không có ở trong nhà, làm sao có thể còn giữ?” Nghiêm Hải An cảm thấy không lời bội lần, “Anh như vậy rất giống một tên biếи ŧɦái anh biết không?”
Tôn Ngôn không đủ cơ sở để tưởng tượng ra một Nghiêm Hải An vẫn còn nho nhỏ, đã bị nảy sinh đầu hoa mắt choáng. Một lời yêu thương không chỗ biểu đạt, anh xoay người, đến bên cạnh Nghiêm Hải An, cúi người hôn lên thật sâu.
Vào lúc gần gũi triền miên, nhiệt độ của cơ thể từ từ bị dẫn lên. Đầu lưỡi của Tôn Ngôn còn mang theo mùi rượu, sau khi kiên nhẫn truyền cho Nghiêm Hải An, hai người đều cho rằng hơi say có dũng khí.
Tôn Ngôn ấn Nghiêm Hải An ở trên gối bên phải, càng đặt thêm trọng lượng cơ thể trên người cậu.
Giường: Kẽo kẹt
Tôn Ngôn: “…”
Nghiêm Hải An: “…”
Âm thanh này vừa lớn vừa nhọn lại còn chói tai, lực xuyên thấu hết sức dũng mãnh, đoán chừng chỉ cần trên lầu là có thể nghe thấy.
Nghiêm Hải An nửa cứng ngắc, không biết nên thở hay là nên than thở: “Thôi.”
“Xem như thôi!” Tôn Ngôn cực kì tức giận, nhưng cũng không còn cách nào, phòng này quá nhỏ, một chỗ nhỏ kia bọn họ nằm cũng đã nằm không xong. Anh to gan, vào lúc này cũng không dám lại để cho cha Nghiêm mẹ Nghiêm nghe được cái gì đó không nên nghe.
Theo một tiếng kẽo kẹt, Tôn Ngôn phải kìm nén ở trên giường, khổ sở muốn nhảy lầu.
Nghiêm Hải An nhìn bộ dáng này của anh rất đáng thương, liền chủ động nói: “Em giúp anh sờ xuất ra?”
“Không nên!” Tôn Ngôn lớn tiếng nói: “Đi ngủ!”
“Hả?” Nghiêm Hải An không nói thêm nữa, bắt đầu trực tiếp đυ.ng đến ba đường dưới của anh, nơi nửa bừng bừng bởi vì cậu chạm đến nảy vài cái, “Ngủ được?”
Tôn Ngôn né tránh, buồn bực nói: “Không cần em để ý.”
Giọng nói tủi thân này quả thực là muốn cho Nghiêm Hải An dâng lên trìu mến trong lòng, cậu âm thầm cười cười, ngồi dậy cẩn thận, cũng lôi kéo Tôn Ngôn ngồi dậy.
Cậu để Tôn Ngôn ngồi ở mép giường, bản thân quỳ xuống.
Ý thức được cậu muốn làm cái gì, hô hấp Tôn Ngôn cứng lại. Hai người bọn họ làm rất nhiều lần, cũng rất ít khẩu giao, coi như làm cũng chỉ là làm tiền hí tình thú, chủ yếu Tôn Ngôn cảm thấy chuyện dien-dyan(lee^qu.donnn) này có chút lãng phí thời gian, so với việc Nghiêm Hải An dùng miệng giúp xuất ra hoặc sờ xuất ra, anh càng thích xuyên vào Nghiêm Hải An để xuất ra.
Nhưng bây giờ vào loại thời điểm này, Nghiêm Hải An quỳ trước mặt anh khẩu giao cho anh, có một loại ý vị sắc tình. Trong phòng bật đèn màu vàng, Tôn Ngôn nhìn thấy khuôn mặt Nghiêm Hải An bắt đầu trở nên hồng, ánh mắt phát ra bóng tối, không, là ánh sáng đều tụ ở một điểm bên trong đôi mắt, rất sáng, rất quyến rũ người khác.
Tính khí nặng trĩu bị nắm giữ dựng đứng lên, nó vừa cứng vừa nóng, tản ra mùi xạ hương hương nồng đậm. Nghiêm Hải An chợt cảm thấy khát nước, cậu buông tay ra, vô thức liếʍ môi một cái.
Tôn Ngôn thấy không rõ lắm, nhưng anh nghe được tiếng nước của môi lưỡi chạm chau, tiếng nước kia mang theo ám thị sắc tình và khát khao. Anh khẽ giật giật hông, qυყ đầυ cực lớn đυ.ng tới làn môi mềm mại của Nghiêm Hải An.
Anh nói: “Mở miệng ra.”
Đây là lần đầu tiên anh sử dụng giọng điệu ra lệnh ở trong chuyện tìиɧ ɖu͙© với Nghiêm Hải An, giống như anh nắm trong tay mọi thứ, mà Nghiêm Hải An nhất định phải phục tùng. Không biết vì sao, Nghiêm Hải An cảm thấy có chút hăng hái với lần này, cậu hé miệng phục tùng, lè lưỡi, đi chạm vào đỉnh của Tôn Ngôn.
Nơi đó bóng loáng ngọt ngào khiến người ta giật mình, đồng thời cũng hết sức mạnh mẽ, đầu lưỡi mẫn cảm của Nghiêm Hải An đang cố sức cọ đi cọ lại, cũng không tiến vào. Nghiêm Hải An nếm được mùi vị dịch thể rõ ràng, nước miếng nhanh chóng tiết ra, chảy xuống theo khóe miệng, không cần soi gương cũng biết bây giờ cậu có bao nhiêu nhếch nhác.
Tôn Ngôn mở chân rộng ra làm Nghiêm Hải An càng đến gần, anh đưa tay, vuốt ve cái trán của Nghiêm Hải An, gò má, nơi đó vì miệng mở lớn mà hơi lõm vào bên trong.
Vẽ lung tung một vòng ở chỗ đó hai lần, Tôn Ngôn nắm cằm của cậu: “Mở lớn một chút, anh muốn làm miệng em.”
Nghiêm Hải An bị âm thanh chân thật đáng tin này làm cho cảm thấy run rẩy, dương v*t của cậu ở loại đối đãi này bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến từ từ thức tỉnh. Cậu nâng ánh mắt hướng về phía trước, nhìn thoáng qua Tôn Ngôn, vài giây sau, mở miệng.
Tôn Ngôn nắm gốc tính khí, theo đầu lưỡi vào trong miệng Nghiêm Hải An, anh chưa bao giờ đẩy đến sâu như vậy. Anh cúi đầu nói: “Đúng, chính là như vậy.”
Anh khống chế tiết tấu, kí©ɧ ŧɧí©ɧ ở biên độ nhỏ phù hợp để Nghiêm Hải An nuốt vào cả gốc thịt. Khuôn mặt của Nghiêm Hải An chôn ở giữa bộ lông, cổ họng bị một chút lại một chút, từ từ mà đón lấy trọng lực, phản ứng sinh lí khiến cho cậu đỏ bừng cả khuôn mặt. Cậu rất dinendian.lơqid]on khó chịu, cảm thấy ngạt thở, thở không nổi, nhưng tính khí lại càng cứng rắn, túi cũng co rút ở đây, hoàn toàn trái ngược với cảm nhận dung hợp cùng một chỗ, khiến cho cậu hoa mắt chóng mặt.
Cậu nghe được Tôn Ngôn thở dốc không yên, trong lòng tự nhiên dâng lên cảm giác thành tựu khó hiểu. Cậu chủ động dùng miệng bao lấy côn th*t, đầu đong đưa trước sau, để miệng mình càng tốt đi lấy lòng Tôn Ngôn.
Tôn Ngôn cúi đầu than vãn, tay xuyên vào trong tóc cậu nắm chặt, làm cho da đầu của cậu hơi đau nhói: “Em thích cái này sao? Bảo bối, em quá biết liếʍ rồi.”
Cơ đùi của Nghiêm Hải An co rút lại, cậu nảy sinh rêи ɾỉ mơ hồ từ chỗ sâu trong cổ họng, cuối cùng không chịu đựng nổi mà lấy tay đi khuấy động tính khí của chính mình, cao trào như cơn sóng thần tràn ngập trời đất đưa cậu chiếm lấy.
Hô hấp của Tôn Ngôn hỗn loạn, hiệu suất đâm đâm không khống chế được, Nghiêm Hải An biết anh muốn bắn. Cậu nâng khóe mắt nhìn Tôn Ngôn, chợt lui về sau một bước, để côn th*t lui ra khỏi khoang miệng. Hung khí kia đã đến cực hạn toàn thân ướŧ áŧ, thẳng tắp chỉ vào cậu, ở dưới kí©ɧ ŧɧí©ɧ của nhiệt độ không khí đột ngột thay đổi cuối cùng bắn ra ngoài.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ sềnh sệch, rơi vào trên khuôn mặt hơi ngửa của Nghiêm Hải An, rơi trên lông mi đẹp đẽ của cậu, rơi trên xương gò má đỏ lên của cậu, như một bức tranh cực đẹp bị vũ nhục bỉ ổi.
Giống như bị mùi dịch cơ thể thử thách, làm đàn ông lại bị một người cùng giới khác bắn lên mặt, Nghiêm Hải An cảm thấy một loại cảm giác bị chinh phục không cách nào chống cự. Cậu run rẩy, tăng nhanh tốc độ thủ da^ʍ, bắn ra vừa vội vừa nhiều.
Tôn Ngôn vội vàng không kịp chuẩn bị thấy một màn như vậy, ngây dại.
Nghiêm Hải An tinh thần rời rạc thở khẽ, ngồi dưới đất, sau một lúc lâu mới nói: “Mẹ nó.”
Tôn Ngôn theo dõi cậu, ngơ ngác đọc theo một câu: “Mẹ nó.”
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ xuống dưới theo da thịt trơn nhẵn, có chảy qua bờ môi một chút, Nghiêm Hải An dùng đầu lưỡi liếʍ, cuốn về trong miệng, cau mày nuốt xuống.
Tôn Ngôn lại vừa cứng rồi.
Nghiêm Hải An dùng ngón cái lau qua khóe môi, bất đắc dĩ phát hiện côn th*t hung hăng trước mặt lại lần nữa tham lam chỉ vào mình. Cậu từng mắt nhìn Tôn Ngôn một cái: “Buổi tối anh ăn thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi hả? Hăng hái nhiệt tình cái gì?”
“Vậy có biện pháp gì? Thứ này sinh trưởng ở trên người anh, vậy cũng không phải nghe lời của anh một trăm phần trăm.” Tôn Ngôn mập mờ cười cười, cố gắng đưa về phía hông của Nghiêm Hải An, “Nó đây không phải là nghe lời em sao?”
Nghiêm Hải An không bài xích với khẩu giao nhưng không đến thích, cậu tắc lưỡi, đành phải lại giúp Tôn Ngôn ăn một lần. Nhưng mà lần này không kí©ɧ ŧɧí©ɧ bằng lần trước, gần nửa tiếng die,n; da.nlze.qu;ydo/nn đồng hồ, Tôn Ngôn như thế nào cũng không bắn ra được. Đầu lưỡi Nghiêm Hải An thấy đau, quai hàm cũng mỏi, nổi giận nói: “Mẹ nó anh còn muốn kìm nén bao lâu?”
Vẻ mặt Tôn Ngôn nghi vấn: “Đây là anh nghĩ bắn là có thể bắn sao? Em nghĩ rằng anh là súng bắn nước à?”
“Tự anh làm!” Nghiêm Hải An dứt khoát đứng lên, “Em muốn đi rửa mặt, làm xong chính anh qua đây.”
“Này!” Tôn Ngôn thấy cậu đi thật, liền luống cuống tay chân kéo quần đuổi theo.
Người làng quê ngủ sớm, những người khác trong gia đình họ Nghiêm đã sớm nằm giường, một cái đèn lờ mờ sáng trong sân, miễn cưỡng có thể phân biệt phương hướng.
Tôn Ngôn đuổi theo Nghiêm Hải An, làm bộ đáng thương nói: “Anh còn cứng rắn mà?”
Nghiêm Hải An lạnh lùng hà khắc nói: “Vậy thì cứng rắn.”
“Em có nói đạo lí hay không?” Tôn Ngôn nhìn chung quanh một vòng, xung quanh tối đen một mảnh, rất khó nhìn rõ bóng người. Nhưng khi Tôn Ngôn nhìn thấy trong sân bọn họ có miệng giếng, bên cạnh giếng trồng cây đại thụ.
Tôn Ngôn chặn ngang túm chặt tay Nghiêm Hải An, ghé vào lỗ tai cậu dùng âm thanh đè nén nói: “Chúng ta đi bên kia đi.”