Edit: Lạc Tâm Vũ
Nghiêm Hải An đưa mắt nhìn theo Mạc Dịch Sinh ra khỏi phòng, nói nghiêm túc với Tôn Ngôn: “Ngài Tôn, làm một người tốt, lời chính anh nói qua ít nhất phải tuân thủ chứ?”
Tôn Ngôn nhếch miệng một cái: “Không biết anh đang nói cái gì? Hơn nữa tôi làm gì? Ông lớn nếu cùng nhau ngâm suối nước nóng rất bình thường nữa? Tôi muốn làm gì anh cho rằng anh ngăn cản được?”
Dường như anh cảm khái lại giống như giễu cợt nói: “Nhưng dù sao, tôi là người tốt.”
Nghiêm Hải An không lên tiếng, lẳng lặng mà ngồi ở chỗ đó, giống như trông chừng mà nhìn Tôn Ngôn. Dù là ngồi ở trên một cái ghế gỗ, anh cũng thẳng lưng, tư thế ngồi vô cùngDie nd da nl e q uu ydo n nghiêm chỉnh, như bất cứ lúc nào có thể mở một hội đồng quản trị. Tôn Ngôn phát hiện người này mọi lúc mọi nơi đều là bộ dáng nghiêm túc như thế này, giống như vác trên lưng một tấm gỗ không chịu buông xuống, làm cho người khác nhìn cũng thấy mệt mỏi thay anh.
Giữa hai người im lặng trong chốc lát, đột nhiên Tôn ngôn có phần mất hào hứng, hứng thú của anh luôn duy trì không được lâu, tới bây giờ đã đến giới hạn với chuyện này. Tuy là Mạc Dịch Sinh này là miếng thịt vô cùng tươi mới chưa từng ngậm đến miệng, nhưng thấy Nghiêm Hải An cố sống chết để đề phòng nghiêm ngặt như vậy, giống một con chó lang thang coi chừng một chút đồ ăn cuối cùng của mình, trong lòng Tôn Ngôn thực có chút thương hại anh: “Không có ý nghĩa, không chơi.”
Cửa chính trong sân vang lên, Vụ Ninh Thục ở bên cạnh chuẩn bị thu vào bát đợi bất cứ lúc nào chạy chậm ra mở cửa. Tùy tùng mang theo hai túi lớn, đứng ở cạnh cửa gian nhà chính xum xoe nói: “Tôn tổng, đồ lấy cho ngài tới.”
Tôn Ngôn không thú vị nhìn hắn một cái, vừa ngắm sắc trời bắt đầu tối. Ban đầu anh dự định là hôm nay trở về, gặp được Mạc Dịch Sinh mới sửa lại mục đích, bây giờ nếu lại không muốn theo nữa, liền nổi lên ý định quay về.
Nhưng mà đường từ nơi này đến thành phố B vô cùng khó đi, cộng thêm trời sắp tối rồi, phỏng chừng tìm cẩn thận cũng phải ba bốn giờ, lại không có chuyện gì gấp, Tôn Ngôn sẽ không phải người oan ức chính mình gấp rút lên đường, chép miệng: “Trước để tôi ngủ trong nhà kia đi.”
Vũ Ninh Thục dẫn đường cho hai người, đi nhà chính. Lúc này Nghiêm Hải An mới thở phào nhẹ nhõm, anh là không chịu để Mạc Dịch Sinh bị Tôn Ngôn chiếm tiện nghi một chút, vừa nghĩ tới tình cảnh Tôn Ngôn híp mắt mà chứng kiến bức tranh thân thể của Mạc Dịch Sinh, anh liền tức giận.
Bây giờ Tôn Ngôn không biết xuất phát từ nguyên nhân gì, cực kì biết điều, cái này rất tốt.
Nghiêm Hải An đi đến phòng Mạc Dịch Sinh tìm người, thế mà trong phòng đã trống không.
“Người này….” Nghiêm Hải An đè trán, chắc hẳn Mạc Dịch Sinh không chờ tiêu hóa, vừa về phòng chạy đi ngâm suối nước nóng rồi, cái gọi là muốn thu dọn gì đó cũng đang phân tán ở trên giường, không được thu dọn một chút.
Nghiêm Hải An giúp cậu cất từng cái từng cái xong, tính được thời gian, đi vòng qua phía sau nhà. Ở đây hầu như nhà nào cũng đào một cái hố như vậy, dùng đá rải một lớp lấp đáy, sẽ đưa suối nước nóng vào, hoàn thành ao nước nóng thiên nhiên mộc mạc. Có sẽ die,n; da.nlze.qu;ydo/nn giống như nhà Vụ Ninh Thục kéo một hàng rào che phủ một chút như vậy, có người nhà ngay cả hàng rào cũng không kéo.
Suối nước nóng không thể ngâm quá lâu, Nghiêm Hải An cách hàng rào máy móc gọi Mạc Dịch Sinh lên. Buổi tối nhiệt độ thấp hơn, Mạc Dịch Sinh đang ngâm được thoải mái, không cam lòng mà quấn khăn tắm, leo từ trong suối nước nóng ra, bị gió lạnh thổi phải rùng mình một cái.
“Đêm nay đừng ngủ quá muộn, sáng sớm ngày mai ngủ dậy ăn điểm tâm.” Nghiêm Hải An vội càng phủ thêm áo khoác cho cậu: “Điều hòa thời gian làm việc và nghỉ ngơi của cậu một chút, không thể vẫn đảo ngược ngày đêm như vậy.”
“Biết rồi.” Mạc Dịch Sinh lẩm bẩm lôi áo khoác, đi đôi dép lê lạch cạch mà bước nhanh trở về: “Sao cậu cùng mẹ mình giống nhau như thế.”
Nghiêm Hải An bất đắc dĩ nói: “Vậy ngược lại cậu giúp mình tiết kiệm chút điểm tâm nha!”
Trước khi vào nhà anh nhìn phòng Tôn Ngôn, nơi đó đèn sáng, đoán chừng là anh đang trò chuyện cái gì đó với tùy tùng.
“Ồ, cậu đã cất rồi hả.” Mạc Dịch Sinh nhìn lướt qua kiện hàng và bản vẽ đặt ngay ngắn trên ghế, nhào tới giường được trải ra, hạnh phúc cọ chăn, nghiêm túc nói: “Hải An, cậu thật sự rất giống mẹ mình.”
Nghiêm Hải An: “….”
Không biết trả lời như thế nào, Nghiêm Hải An ngồi ở một bên, để cậu nằm xong, dự định thử nói Tôn Ngôn một lần nữa: “Dịch Sinh, về ngài Tôn…”
“Có thể cậu hiểu lầm anh ta rồi.” Mạc Dịch Sinh ở trong chăn mở trừng hai mắt: “Anh ta không giống như cậu nói vậy.”
Đứa nhỏ thật là ngốc.
Nghiêm Hải An uyển chuyển nói: “Cậu không thể chỉ bằng lời nói một bên của anh ta liền thay đổi suy nghĩ của mình….”
“Không phải bằng lời nói của một bên, là một loại trực giác…. Hơn nữa mình thấy cậu qua lại với Tôn Ngôn cũng không nhiều, cậu cũng là nghe người khác nói chứ?” Mạc Dịch Sinh sụt sịt: “Cậu có nhớ hay không, lúc đó mình cũng luôn bị người khác nói xấu, nhưng mình không phải như bọn họ nói. Chỉ có cậu không tin bọn họ.”
Mạc Dịch Sinh nói là chuyện trước bọn họ một lòng nỗ lực thi vào lớp trường cao đẳng, cậu thể hiện xuất sắc, luôn được thầy giáo khen ngợi. Đứng trước đứa nhỏ thi vào trường cao đẳng đặc biệt nhạy cảm, tâm lý ganh đua so sánh rất nghiêm trọng, Mạc Dịch Sinh lại là loại tính tính không biết khôn khéo che giấu như vậy, đương nhiên bị người khác xa lánh, ngay cả bộ dáng ưu thế của cậu cũng không có tác dụng.
Khi đó Nghiêm Hải An và Mạc Dịch Sinh còn không tính là bạn tốt, nhưng là người duy nhất trong lớp có thể thường giao lưu cùng Mạc Dịch Sinh. Anh cũng không phải là ghen ghét hoặc tính cách độc lập, chỉ là thời gian đó tâm tình của anh tốt nhìn ai cũng thuận mắt, lại có một tâm tình trẻ con không muốn qua lại với đám ngốc kia thông đồng làm bậy, cũng không keo kiệt phát ra nhiều chút ôn hòa ở nhân gian.
Về sau bên Nghiêm Hải An xảy ra ngoài ý muốn, thôi học sau gặp lại Mạc Dịch Sinh, quan hệ của hai người mới nhanh chóng tốt lên.
“Mình không có hiểu lầm với ngài Tôn, đơn giản là vì anh ta không cùng một loại người với chúng ta, muốn tránh đỡ phiền toái.” Nghiêm Hải An không nói nhiều, để tránh kí©ɧ ŧɧí©ɧ Mạc Dịch Sinh đi vào ngõ cụt.
Mạc Dịch Sinh bĩu môi, lại theo lời đề tài mới nói trò chuyện xảy ra lúc trước. Nghiêm Hải An không nhớ rõ chuyện khi đó hiểu rõ Mạc Dịch Sinh, liền kiên nhẫn nghe cậu nói.
Mạc Dịch Sinh nói: “Đáng tiếc thầy Tôn không ở thành phố B, nếu không có thể thường đi thăm thầy. Không biết ở đó an ninh trật tự có tốt không, nhớ tới những bức tranh chúng ta mất, mình còn rất đau lòng nha.”
Bảo vệ an ninh chỗ lớp học trông trộm nhiều lần không tốt, thành phẩm học sinh vẽ ra được bảo vệ sạch sẽ hoặc bị người có tâm bán đi khoảng hai mươi đồng. Nghiêm Hải An cũng đã từng mất một hai lần, lại càng không cần phải nói Mạc Dịch Sinh.
Nhưng Nghiêm Hải An biết có vài bức tranh của Mạc Dịch Sinh bị bạn cùng lớp vứt bỏ, anh còn đã từng vội vàng giúp nhặt về, Mạc Dịch Sinh đến bây giờ cũng không biết.
Hai mắt anh buông xuống phát sáng long lanh nhìn Mạc Dịch Sinh, như đang nhìn một thứ cật phẩm quý giá hiếm thấy, cuối cùng không nhịn được, nhẹ nhàng sờ trán của Mạc Dịch Sinh: “Ngủ nhanh lên một chút, không cho phép chơi điện thoại di động.”
Tình trạng Mạc Dịch Sinh buồn khổ ở trong chăn vặn vẹo uốn éo: “Không ngủ được mà.”
“Nhắm mắt lại nghỉ ngơi cũng tối. Buổi sáng đúng 9 giờ tới gọi cậu, không được ngủ nướng.” Nghiêm Hải An đứng lên, thay cậu tắt đèn: “Ngủ ngon.”
Trò chuyện quá lâu, thấm thoắt cũng đến 11 giờ, trời lại tối, trong sân chỉ có một bóng đèn lờ mờ chiếu sáng, khiến người ta có thể miễn cưỡng thấy rõ đường. Nghiêm Hải An chuyển động cổ, lại nhìn xem phòng Tôn ngôn, bên trong không có bật đèn, không biết là ngủ hay là không có người. Nhưng anh cũng không quan tâm, giằng co một ngày, anh cũng mệt mỏi, chuẩn bị ngâm suối nước nóng đi ngủ.
Trăng sáng sao thưa, tiết xuân phân vừa qua, cái lạnh trong không khí phiêu bạt vạn vật mới bắt đầu sức sống, vui mừng ngửi cái hương vị ẩm ướt này hết sức tươi mát. Ban đêm ở đây không giống thành thị tràn ngập tiếng ồn, bốn phía cực kì yên lặng. Ước chừng suy nghĩ vì bọn họ, Vụ Ninh Thục chu đáo kéo hai bóng đèn chuẩn xácdfienddn lieqiudoon... trên cái ao, Nghiêm Hải An tháo khăn tắm, gấp ở một bên, thử qua nước ấm sau tìm một nơi ngồi xuống.
Cái ao tương đối, chỉ tới ngực, anh lại ngồi xuống một chút, để nước ngâm đến bả vai, tựa vào tảng đá xếp thành bờ bên ao, thở phào một cái thật dài.
Đầu óc chậm rãi thả lòng một chút, Nghiêm Hải An lại khẩn trương một lần nữa. Mấy năm nay luôn là dáng vẻ như vậy, anh nhất định phải tìm chút chuyện lặp lại suy nghĩ đến chiếm cứ tâm tư mới được, chỉ có thời thời khắc khắc như vậy anh có thể làm tốt nhiệm vụ giám sát bây giờ.
Xem tình huống ngày đó, triển lãm lần này của Lý Khanh sẽ phải cùng tạo quan hệ với hiệp hội, nếu như hội triển lãm này chọn ở viện bảo tàng mỹ thuật hội họa thành phố thì tốt rồi, đương nhiên đây cũng không phải không có khả năng. Thật ra có thể tham gia vào hiệp hội cũng không tệ, nguồn tài nguyên sẽ mở rộng không ít, nhưng Mạc Dịch Sinh thành kiến quá sâu với hiệp hội, cho dù có thể tham gia vào có lẽ cũng không bằng lòng…
Nghiêm Hải An say sưa mà ngửa đầu nhìn đèn trên đỉnh đầu, chợt nghe tiếng động một hồi, quay đầu nhìn về phía chỗ cửa hàng rào. Tôn Ngôn chỉ mặc quần và dép lê cầm khăn tắm, kéo cửa hàng rào ra, nghiêng người đi tới.
Nghiêm Hải An: “….”
Tôn Ngôn: “….”
Xét theo dự tính ban đầu không muốn cùng người này tiếp xúc nhiều hơn, lúc này Nghiêm Hải An nên đứng lên nhường chỗ, nhưng cho dù anh không chế như thế nào, tình cảnh bên trong dễ chịu như vậy, tinh thần của anh ít nhiều vẫn còn buông lỏng một chút, bản tính tốt một chút kia liền xuất hiện: “Ngài Tôn. Tôi ngâm nữa sẽ lập tức đi ra rồi, ngài chờ.”
Tôn Ngôn vốn vẫn đứng ở cửa không nhúc nhích, chắc ở đây do dự là vào hay ra, nhưng vừa nghe Nghiêm Hải An trước tiên là nói ra lời này, tính tình thiếu gia lập tức liền bắt đầu.
Luôn luôn là người khác nhường cho anh, khi nào anh phải nhường cho người khác rồi?
Tôn Ngôn trở tay đóng cửa lại, vốn là hàng rào thủng không chịu được lực lớn của anh, một cái liền đồng dạng sụp đổ, sụp đổ hơn mà đổ dựng trên bên kia. Anh đi tới bên cạnh ao, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói: “Tôi hiện tại nghĩ ngâm nước với anh, nếu không anh lên trước?”
Mặt Nghiêm Hải An không chút thay đổi mà nhìn về phía trước, mắt điếc tai ngơ.
Hai người cứ giằng co như vậy trong chốc lát, ai cũng không chịu nhường, trong không khí tràn đầy mùi thuốc súng. Tôn Ngôn nhoẻn miệng cười, vắt khăn tắm trên hàng rào, bắt đầu cởϊ qυầи.
Nghiêm Hải An: “….”
Dáng người Tôn Ngôn rõ ràng tốt hơn tưởng tượng, cơ bụng sáu múi giống như gạch xếp đều đặn ở phần bụng, đường nhân ngư ở hai bên thu hẹp về phía rốn, tản ra sức quyến rũ của đàn ông. Quần gai thường hết sức rộng rãi, lúc này cởi dây lưng ra, liền dễ dàng cởi đến cuối cùng. Bên trong Tôn Ngôn không mặc gì, lộ vẻ không nên, lần này hoàndieendaanleequuydonn toàn lộ ra trọn vẹn, vật kia giữa hai chân theo động tác lay động, nặng trĩu, lớn nhỏ này quả thực là hung khí gϊếŧ người, hiện ra cảm giác kinh người.
Dường như anh cực kì tự tin với thân thể của chính mình, không chút ngượng ngùng khỏa thân trước mặt người khác, dùng chân đạp quần đến một bên, một bước nhảy vào.
Âm thanh ào ào vang lên, mặt nước dâng lên gợn sóng, mặt Nghiêm Hải An bị dính nước. Anh im lặng đưa tay lau mặt một cái, phía sau thổi qua vô số màn đạn, nội dung đều là mọi kiểu chữ lớn nhỏ: mẹ nó, không biết xấu hổ.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tôn Ngôn: Tôi là người tốt
Nghiêm Hải An: Tôi chưa bao giờ thấy người hứng thú với việc tự mình giữ tóc cho mình.
Tôn Ngôn: ồ, anh hài lòng không
Nghiêm Hải An: không biết xấu hổ