Mùa hè oi bức là mùa của những cơn mưa bất chợt, đến không một lời báo trước, đi không một lời từ biệt, chỉ để lại những giọt nước còn đọng lại trên vạn vật để đánh dấu sự tồn tại ngắn ngủi của mình. Nhưng thỉnh thoảng, những cơn mưa ấy kéo dài hơn bình thường, dai dẳng không dứt rơi xuống từ những đám mây đen âm u trên bầu trời.
Sư Tử đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ xe, đồng thời đứng nép sát người lại trước khi thân hình bé nhỏ của cô bị đám đông hành khách cuốn đi mất. Bên ngoài kia trời vẫn đang mưa, từng đợt từng đợt đổ xuống khu phố đang dần bị chiếc xe bỏ lại phía sau.
Khác với những gì đã nói với Cự Giải, Sư Tử vẫn chưa về nhà, hôm nay cũng không có bài tập. Cô không có ý nói dối anh ấy, nhưng nói vậy tiện hơn.
Sau giờ tan học, như lời thầy chủ nhiệm đã dặn từ trước, Sư Tử đến phòng giáo vụ để gặp thầy. Trong khi cô còn nghĩ mình sẽ bị cảnh cáo vì đã nghỉ học khá nhiều, thầy đột nhiên nhờ Sư Tử mang bài ghi đến cho một người bạn cùng lớp nghỉ nhiều hơn cả cô (ít nhất là tính trong khoảng thời gian gần đây). Trước khi cô kịp lên tiếng từ chối, thầy đã chặn họng cô rằng đây là một hình thức chuộc lỗi cho vi phạm của cô, hoặc cô sẽ phải chịu phạt nặng hơn, và mời phụ huynh, ở đây là Thiên Bình và Thiên Yết (cô cũng không hiểu lý do tại sao nhà trường lại chấp nhận chuyện này, ý cô là, cho phép phụ huynh đại diện của một học sinh là hai học sinh khác?). Cô không ngại Thiên Yết, nhưng Thiên Bình lại là chuyện khác. Việc cô nghỉ học có liên quan đến vài chuyện mà cô vẫn chưa cho anh trai biết, đó là lý do cô đành ngậm ngùi nhận lời. Thầy nói cô chuyển lời cho cậu ta, dù thầy không biết lý do là gì, nhưng nếu vẫn còn nghỉ học như vậy, không chỉ là mất bài cho kỳ thi cuối kỳ sắp tới, mà e rằng ngay cả thầy cũng không thể bao che cho cậu ta không bị kỷ luật được.
Sư Tử thừa biết, mấy lời đó chắc chắn còn đang bắn mũi tên vào cả cô nữa.
Lẽ ra Sư Tử nên hỏi tên cậu ta trước khi nhận lời, dù cô đã gần như đoán được, thêm nữa dù người đó có là ma thì cô cũng không có cách nào từ chối, nhưng ít nhất cũng thoải mái hơn.
Đùa gì chứ, là Lưu Song Ngư thì có cho vàng cũng không thoải mái được. Cứ mặc kệ cậu ta có phải tốt hơn không, dù sao tên đó cũng có thèm quan tâm tới đâu. Khi nhận bản photo bài ghi từ thầy giáo, Sư Tử đã nghĩ như vậy.
Thực ra ban đầu, Xà Phu đã một mực đòi đi cùng cô, cậu bảo không an tâm, cũng không muốn cô tiếp xúc quá gần với Song Ngư. Một điều hiển nhiên, cậu ấy nổi giận. Phải mất một lúc rất lâu để cô thuyết phục cậu rằng mọi chuyện vẫn ổn, đồng thời nhờ cậu ấy, trong trường hợp Thiên Yết hay Thiên Bình có gọi thì bảo rằng cô đi cùng cậu. Dù sao ban nãy Thiên Yết cũng có nhắn tin bảo cô rằng hai người đến bữa tiệc chia tay của chị Kim Ngưu, còn dặn dò cô cẩn thận là không được bỏ bữa chỉ vì họ không có ở nhà. Sẽ thật phiền phức nếu họ về trước mà cô thì không có lý do về muộn hợp lý.
Về phần Song Ngư, Sư Tử biết, sau ngần ấy chuyện đã xảy ra, nhất định cậu ta cũng chẳng muốn gặp ai, cô đương nhiên không phải ngoại lệ. Nhưng thú thật, chính bản thân cô cũng muốn xem tình hình Song Ngư thế nào. Sư Tử không thể cứ thế bỏ mặc cậu ta được, ai bảo cô đã lỡ hứa với bà Lưu mà không chịu lường trước hậu quả.
" Nếu cô xảy ra chuyện gì , Song Ngư nhờ hết vào con nhé . Cô chỉ có thể tin tưởng mỗi bé Nắng thôi ."
Cô quý bà ấy. Dù lời đó không phải dành cho cô, mà là dành cho Nắng, thì cô vẫn quý bà ấy.
Đứng trước ngôi nhà chẳng hề có lấy một chút ánh đèn của Song Ngư, Sư Tử đưa tay bấm chuông vài cái. Cô nhìn thấy chiếc xe đạp vẫn còn nằm lăn lóc trong sân, chắc chắn cậu ta có ở trong đó.
Nói chứ cậu ta làm gì mà đi đâu được.
Khoảng vài phút sau đó, khi vẫn hoàn toàn chẳng có động tĩnh gì, Sư Tử đành thử đẩy cổng bước vào. Khác với cánh cổng bên ngoài vẫn để mở, cửa chính dẫn vào nhà đã bị khoá từ bên trong, khiến cô chỉ còn cách nhón chân và vươn tay lên bệ xi măng bên trên. Bà Lưu từng nói, ở đó có chìa khoá dự phòng, được giấu bên dưới một viên gạch đá. Đây cũng chẳng phải lần đầu Sư Tử dùng cách này để vào nhà, và Song Ngư dù biết cũng không hề có ý kiến gì.
Trước khi bước vào trong, Sư Tử hờ hững dùng tay gõ vài cái lên cánh cửa, xem như lịch sự. Đi trên lối vào tối tăm không một chút ánh sáng, cô dừng lại nơi gian phòng chính trong căn nhà, tay lần mò trên bức tường gần đó công tắc mở đèn. Lập tức, không gian âm u bị bao phủ bởi bóng tối tức thì sáng rực nhờ ánh đèn điện toả ra từ khắp nơi.
Nơi này so với lần đầu cũng như những lần khác cô đến cũng không có gì thay đổi. Vẫn là một căn nhà rất ngăn nắp dù người sống duy nhất ở đây là một thằng con trai. Nhưng chính sự ngăn nắp không chút bừa bộn đó lại khiến Sư Tử cảm thấy khó chịu.
Chính giữa căn phòng, Song Ngư ngồi đó, trên sàn nhà, một nửa thân trên nằm gục xuống chiếc ghế gỗ dài, lấy đó làm điểm tựa, hai tay khoanh lại làm gối. Xung quanh cậu ta không có bất cứ thứ gì, kể cả đồ ăn hay thức uống thừa. Hoàn toàn không có gì, chỉ có mỗi cậu ta ở đó thôi. Sư Tử đặt bừa balo của mình xuống, rồi từng bước bước về phía cậu. Trước khi tay cô vừa kịp chạm vào vai Song Ngư, một vài thứ quen thuộc chợt đập vào mắt cô, và điều đó khiến bàn tay cô cứ thế dừng lại giữa không trung.
Thấy chưa, cậu ta đâu thể nào bình thường như thế được. Nhìn đôi tay của cậu ta xem. Một bên cổ tay với những vết cắt mà máu còn chưa kịp khô hẳn, trong khi bàn tay còn lại siết chặt một mảnh vỡ thuỷ tinh dính máu.
Mặc dù vậy, cậu ta đang ngủ, hơi thở cũng rất đều đặn.
Sau khi đã chắc chắn rằng mọi thứ vẫn ổn, Sư Tử mới đứng thẳng người dậy và rời đi một lúc, cốt yếu là để đi tìm hộp cứu thương mà chắc chắn là đã bị cậu ta vứt ở xó nào đó, như mọi khi. Lần này, nó nằm lăn lóc đằng sau cánh cửa nhà vệ sinh. Khi Sư Tử quay lại, Song Ngư vẫn còn ngủ say.
"Mẹ..."
Đôi môi vô thức mấp máy không rõ lời, Song Ngư nhíu chặt mày, bàn tay cầm mảnh vỡ thuỷ tinh vì thế mà ngày càng siết chặt và cứ thế cắt vào lòng bàn tay. Mặc kệ điều đó, Sư Tử chỉ ngồi xuống bên cạnh cậu. Vì Song Ngư nắm nó quá chặt, mảnh thuỷ tinh đã vô tình cắt vào tay cô khi cô cố lấy nó ra.
Đối với Sư Tử, một vết cắt như thế cũng chẳng phải cái gì đao to búa lớn, cô thậm chí còn không để ý đến, bao gồm cả sự đau đớn mà nó gây ra. Thay vào đó, cô cẩn thận băng bó vết thương ở hai tay cho Song Ngư. Có lẽ bởi vì đã từng thường xuyên băng bó cho người mẹ hay tự làm tổn thương chính mình, Sư Tử rất dễ dàng băng lại những vết thương vượt quá mức có thể cho qua của Song Ngư. Dù sao, vì lời hứa với bà Lưu, cô cũng không thể để cậu ta có mệnh hệ gì được. Vả lại, cậu ta có tự tử đâu. Bà Lưu chưa bao giờ muốn con trai mình vì bà ấy mà tổn thương bản thân quá mức, và Song Ngư rõ ràng là quá yêu mẹ để làm trái lời bà, kể cả dù cậu ta có đau buồn ra sao đi chăng nữa.
Khi nhận ra cảm giác thấu hiểu và đồng cảm với Song Ngư đang dâng lên trong l*иg ngực mình, Sư Tử cảm thấy khó chịu vô cùng, nó khiến bụng cô nhộn nhạo cả lên.
Đáng ghét thật mà.
Trong một khắc, đôi mắt đang nhắm nghiền của Song Ngư chợt mở ra, và thu ngay vào hình ảnh Sư Tử đang ngồi cạnh mình, mắt thẳng thắn nhìn cậu. Không chút ngạc nhiên, không chút bất ngờ, cậu thản nhiên đưa tay che miệng ngáp một cái.
"Đến bao giờ?"
"Một lúc rồi."
Hai câu là quá đủ để kết thúc cuộc nói chuyện.
Bàn tay bận dụi mắt cho tỉnh ngủ của Song Ngư hơi khựng lại, đôi đồng tử màu nâu hổ phách bắt đầu nhìn chằm chằm vào hai bàn tay, nơi giờ đây đã được băng lại cẩn thận bằng băng cứu thương.
Cậu tưởng cậu đã giấu cái hộp chết tiệt đó cẩn thận lắm rồi cơ mà. Thôi được, sau ngày hôm nay, không tiếc của nữa, cậu sẽ vứt nó đi luôn.
"Thì ra có người cũng đang tự huỷ hoại chính mình."
"Vướng víu quá."
Mặc dù vẫn làm ra vẻ không hề quan tâm, nhưng một phần suy nghĩ của Song Ngư lại hướng đến hàm ý trong câu nói bâng quơ của Sư Tử. Nó khiến cậu vô thức cười khẩy một cái.
"Đói không?"
"Tôi ngán ăn mì gói rồi."
"Hiểu ghê."
Với giọng chạy đều một tông, Song Ngư giả vờ ngạc nhiên trong khi đôi mắt lờ đờ hơi mở to một cách thích thú, và điều đó chắc chắn không hề khiến Sư Tử thấy thoải mái chút nào.
"Thầy chủ nhiệm nhờ tôi mang bài ghi đến cho cậu."
Sau khi ậm ừ vài tiếng cho có lệ, Song Ngư chống tay đứng dậy, khuôn mặt vẫn bình thản dù bản thân đang ấn mạnh vào vết thương vừa băng lại. Cậu cứ thế bước đi, tay thỉnh thoảng lại che trước miệng ngáp ngắn ngáp dài, rõ ràng là đang mơ ngủ.
"Để bừa ở đó đi, còn nếu cậu có lòng tốt thì vứt luôn giùm tôi."
Giờ mẹ không còn, không còn ai bắt cậu phải đi học, thêm cả việc Song Ngư từ lâu đã chẳng còn bất kỳ lưu luyến nào với việc đến trường nữa, nên sao cũng được.
"Đi đâu đó, bốn mắt?"
"Ngủ. Xong việc rồi thì về đi. Nhớ khoá cửa."
Không tức giận, không khó chịu, không bất mãn, tất cả những gì Sư Tử cảm thấy sau câu nói của Song Ngư chỉ có mỗi sự chán nản.
Đúng là một tên khốn chẳng ra gì mà.
"Cậu định làm gì với thứ đó?"
Vẫn ngồi yên trên sàn, Sư Tử hơi chúi người về phía trước, hai tay chống lên bàn đỡ lấy cằm trong khi đảo mắt về phía Song Ngư, chờ đợi một câu trả lời cho câu hỏi mình vừa đưa ra.
"Mà không, phải hỏi là cậu đã làm được gì với thứ đó rồi?"
Không ngoài dự đoán của Sư Tử, Song Ngư đã khựng lại, trước cả khi cô đưa ra câu hỏi thứ hai của mình. Cậu liếc mắt nhìn cô, sau đó mới quay hẳn người đối diện với cô. Với đôi mắt màu nâu hổ phách đã trở nên tối sầm từ lúc nào, cậu chợt mỉm cười.
"Cậu tinh mắt quá đấy."
"Gia truyền thôi."
Bỏ mặc câu nói bâng quơ của Sư Tử, Song Ngư quay người rời khỏi hướng trở về phòng mình mà cậu vốn định bước theo trước đó. Tiến đến chiếc bàn để tivi cách đó không xa, cậu thò tay vào khoảng trống giữa hai ngăn kéo, rồi lấy ra từ đó một chiếc bìa đựng hồ sơ màu vàng đất.
"Cậu vẫn chưa trả lời tôi."
"Cách đây hơn hai tháng, có một vụ bê bối đã xảy ra khi toàn bộ hình ảnh nɠɵạı ŧìиɧ của một doanh nhân thành đạt bị lộ ra trên mạng mà không rõ do ai đăng lên. Sau đó ba tuần, một số việc làm ăn phi pháp của một thành viên trong một gia tộc nổi tiếng bị phanh phui cùng hàng loạt những bí mật đáng xấu hổ. Và rồi gần đây nhất, một tuần trước, vài thành viên của hội đồng quản trị của một tập đoàn bị phát hiện nhận hối lộ với rất nhiều bằng chứng rõ ràng. Cậu biết không, mấy chuyện nhỏ xíuđó đều có điểm chung cả đấy."
"Tập đoàn nhà họ Khương."
Sư Tử đương nhiên không hứng thú với mấy thứ tin tức truyền thông này, chỉ là trong nhà cô có một người thừa kế danh giá của một tập đoàn gia tộc hùng mạnh khác cứ liên tục lải nhải đi lải nhải lại về mấy vấn đề chính trị này, cô không đến mức thuộc lòng, nhưng có nhớ mang máng. Hình như anh Thiên Yết có nói, những vụ việc này đã gây ra những ảnh hưởng vô cùng tiêu cực đến nội bộ của tập đoàn họ Khương, khiến giá cổ phiếu giảm mạnh, đồng thời liên luỵ đến danh tiếng và địa vị của gia tộc trong mắt của giới thượng lưu. Sư Tử không hiểu được những chuyện cao siêu này, nhưng cô hiểu những thứ đó rõ ràng chẳng phải cái gì hay ho.
"Thực ra, mấy cái đó là trước cả khi tôi có được thứ này. Nói sao nhỉ, cậu biết đấy, thật ra anh cậu không phải là người duy nhất xuất chúng về công nghệ vi tính, và bạn trai cậu cũng không phải là người duy nhất có thể trung gian có được những thông tin tuyệt mật."
Kết thúc câu nói của mình, Song Ngư nở nụ cười dịu dàng.
"Tôi biết những ngày nghỉ của cậu không phải chỉ trôi qua một cách thừa thãi mà. Cậu không định nói những thứ này đang làm cậu thoả mãn đấy chứ? Bởi vì tất cả những gì mà cậu làm cho đến bây giờ chẳng khác nào một đứa con nít đang làm nũng quấy phá cho đến khi nó đạt được những thứ mình muốn. Hay cậu đang định chứng tỏ rằng mình giỏi hả?"
Nụ cười trên khuôn mặt Song Ngư đã biến mất từ lúc nào, chỉ còn lại ở đó mỗi sự lãnh cảm và thờ ơ, và thoáng đâu đó, là tức giận. Thừa lúc Sư Tử không để ý, trước cả khi cô kịp nhận ra điều gì, Song Ngư đã xuất hiện trước mặt cô, một tay mạnh bạo chống thẳng xuống mặt bàn, ép cô phải đối diện với mình. Như những gì cô cảm nhận, như những gì đôi mắt màu nâu hổ phách đó ẩn chứa, cậu ta thực sự đang tức giận.
"Cậu lại định giảng đạo tôi nữa sao, Sư?"
"Tôi chỉ nói lên suy nghĩ của tôi thôi. Cậu nghĩ những hành động đó có thể ảnh hưởng bao nhiêu đến bọn họ? Danh tiếng? Quyền lực? Hay địa vị? Tiền bạc? Cậu mà lại nhắm đến những thứ đó? Chính cậu cũng bảo đó là những thứ nhỏ xíu còn gì! Cậu mà lại nhắm đến những người đóhả? Còn lâu!"
"Cậu-"
"Tôi thực sự không biết cậu sẽ làm được gì khi lấy thứ này vào bây giờ nữa. Cậu nghĩ-"
"Câm."
"Cậu thật sự bị hận thù làm mù mắt rồi, trước đây cũng vậy, nhưng đỡ hơn nhiều. Nỗi đau trước mắt đã làm cậu quá mất bình tĩnh rồi!"
"Tôi bảo cậu câm ngay!"
Lần này, bàn tay kia của Song Ngư không còn buông thõng nữa, thay vào đó, cậu dùng nó để xốc ngược cổ áo đồng phục của Sư Tử lên. Một cách thô bạo.
"Đừng có tỏ ra như cái gì mình cũng biết! Tôi đã mất bình tĩnh trước cả khi mẹ bỏ tôi mà đi rồi kìa."
"Cậu không thể nể tình Ngư Nhân sao? Dù sao cậu ta cũng là-"
"Nể tình? Cậu đùa sao? Con nhỏ đó chính là đứa tôi muốn đạp xuống vũng lầy nhất chỉ sau ông ta! Tôi đã nói cậu rồi, nó không hề vô tội! Cậu không biết tôi đã phải dằn lòng mình thế nào để không xé xác nó ra đâu."
Trước đôi mắt vẫn không hề dao động của cô, cậu bật cười một tiếng.
"Tôi đã từng nghĩ, mọi chuyện không cần phải đến mức này, tôi cũng không cần phải tiến hành mọi thứ nhanh như thế. Nhưng cái gì cũng có lý do của nó hết, có phải không hả?"
Sư Tử nhất thời im lặng, răng vô thức cắn nhẹ môi.
"Rắn."
"Khó chịu thật, đúng, sự xuất hiện của cái thằng chết tiệt đó làm đảo lộn mọi thứ, trong đó có cả con nhỏ ngu ngốc kia. Tôi đã nghĩ chỉ cần có nó, tôi sẽ dễ dàng thực hiện kế hoạch của mình, tôi sẽ kéo tất cả bọn chúng xuống vũng lầy, đạp lên bọn chúng cho đến khi hả dạ thì thôi, sẽ bắt bọn chúng phải cầu xin sự tha thứ của tôi, của ba mẹ tôi, của gia đình tôi! Bọn chúng sẽ phải trả giá cho tất cả những gì chúng đã gây ra! Nhưng cái thằng đó đã thay đổi tất cả. Nó lẽ ra không nên xuất hiện vào lúc này. Nó lẽ ra không nên xuất hiện. Đúng là đồ cản trở! Thứ cản đường chết tiệt! Lẽ ra tôi nên gϊếŧ quách nó đi mới phải."
Gϊếŧ ở đây, Sư Tử thừa biết Song Ngư không có ý nói đùa, cũng không phải một từ ngữ phóng đại.
"Không được động đến cậu ấy!"
Trong một khắc, Sư Tử cảm thấy bàn tay đang nắm lấy cổ áo cô bỗng siết chặt, chặt giống như cách cô siết lấy gấu váy mình một cách vô thức.
"Khi cậu lấy thứ đó lúc này, cậuchắc chắn đã rơi vào thế bí rồi. Cậu ra lệnh cho cậu ta, vì cậu của bây giờ không cách nào lấy được nó cả."
"Ra lệnh sao? Cậu có thể dùng chữ nhờ mà. Thật là, đó là lý do tôi rất muốn xử thằng đó đấy. Tôi đã nghỉ học, vì nếu đến trường, tôi không chắc mình sẽ khống chế được bản thân. Bình thường thôi là tôi đã không ưa nổi nó rồi. Cậu chắc cũng không muốn bỗng dưng ngày hôm sau nhìn thấy truyền hình đưa tin về cậu bạn trai yêu quý của mình gặp phải chuyện không hay đâu phải không? Đến tôi còn không biết là mình sẽ làm gì nữa mà."
Trước mắt Song Ngư, đôi mắt vốn nãy giờ vẫn điềm nhiên của Sư Tử chợt nheo lại, cả mày cũng nhíu chặt, từng lời từng chữ thốt ra sau đó từ miệng cô rõ ràng không làm cậu dịu lại được chút nào.
"Tôi đã nói rồi, tôi không cho phép cậu làm hại cậu ấy! Đừng hòng tôi để cậu làm chuyện đó! Tuyệt đối không! Nếu cậu dám, tôi không tha cho cậu đâu!"
"Cứ đυ.ng đến thằng bạn trai là cậu lại xù lông lên nhỉ? Vậy nếu điều đó xảy ra, cậu sẽ làm gì hả? Nói tôi nghe đi."
"Không liên quan đến cậu. Tránh xa cậu ấy ra! Đừng có kéo cậu ấy vào chuyện của cậu! Tôi-"
Trước khi Sư Tử kịp lên tiếng, giọng nói của cô đã bị chặn lại trước cả khi kịp thoát ra. Không phải do cô không biết phải trả lời như thế nào, mà là cô không cách nào trả lời được. Song Ngư đột ngột nhào đến, nhào hẳn lên bàn, cứ thế đẩy Sư Tử ra phía sau, khiến đầu cô đập mạnh vào chiếc ghế gỗ. Cô không cảm nhận được cơn đau, vì đến thở cô cũng không làm được.
Cậu ta, Song Ngư, đang dùng cả hai tay siết chặt cổ cô. Cậu ta bóp cổ cô.
"Chướng tai quá đi mất. Thật là không chịu nổi mà. Tôi đã bảo cậu câm đi, không phải sao? Hay là ngay cả cậu cũng muốn cản trở tôi? Đừng có nói nữa, xin cậu đấy."
Sư Tử nhìn Song Ngư vẫn đang đè lên mình, cảm nhận lực hai bàn tay vẫn không hề nới lỏng. Đừng có dùng đôi mắt bi thương đó nhìn cô trong khi cậu ta đang siết cổ cô chứ! Không chịu nổi? Có cô mới là không chịu nổi cậu ta!
"Ngư... Dừng l-"
"Dừng lại? Đó là tất cả những gì cậu có thể nói sao?! Vớ vẩn! Một đứa không biết gì như cậu thì câm đi! Mẹ cậu không hề bị hắt hủi ghẻ lạnh như một kẻ bỏ đi, không bị người ta đẩy ra đường trong khi đang bụng mang dạ chửa! Ba cậu không hề bị chính bạn thân mình phản bội để rồi phải nhìn gia sản cả đời tiêu tan đến mức phát điên hành hạ cả nhà mình rồi treo cổ tự tử trong tuyệt vọng! Anh trai cậu cũng không chết! Gia đình cậu có tan vỡ, nhưng không phải do kẻ khác! Đừng làm trò nữa, cậu đã có lại tất cả rồi còn gì, tôi thì không, tôi mất tất cả rồi! Cậu làm sao hiểu được!? Cậu sẽ không bao giờ hiểu được! Chẳng phải tôi đã luôn bảo cậu là ngừng tỏ ra rằng mình thấu hiểu hết mọi thứ trên đời rồi hay sao? Tại sao cậu không chịu nghe tôi? Tại sao cậu cứ phải đạo đức giả như thế? Thật là kinh tởm! Thật là đáng khinh mà."
Tại sao lại là Sư Tử? Tại sao cô cứ nhất quyết làm khó cậu? Song Ngư không chịu được, cậu không hiểu. Tại sao lại là cô? Tại sao ngay cả cô cũng như thế? Cô hiểu cậu, cậu biết, nhưng những lời này, cậu thật sự không muốn nghe!
"Nên làm ơn, làm ơn hãy im đi. Đừng nói gì nữa hết. Làm ơn, xin cậu đấy."
C ậu ấy mất bình tĩnh rồi . Nếu cứ thế này-
Sư Tử không thở nổi, đầu cô đau, cổ cô bỏng rát, tai bắt đầu lùng bùng, cả tầm nhìn cũng dần trở nên mờ ảo. Cô cảm thấy toàn bộ sức lực đang dần bị hút cạn khỏi cơ thể mình. Cô quá bé nhỏ, cô không thể quật ngã cậu ta trong tình huống này, cô không đủ sức, cô bất lực. Bất lực.
Mẹ ơi .
Đúng lúc này, Sư Tử bỗng dưng không còn cảm thấy sức nặng nào đè lên cơ thể mình nữa, cổ cô cũng không còn bị siết chặt. Sư Tử ho liên tục, rồi ngồi dậy, sau đó lại tiếp tục ho, tay bất giác sờ lên cái cổ nhỏ của mình. Khi cảm nhận được gì đó đặc sệt dính trên cổ, cô đoán đó là máu của cậu ta trong lúc dồn sức vào bàn tay bị thương khiến vết thương hở ra, vì thế mà dính lên cổ cô.
"Tại sao?"
Đến khi định thần lại rồi, Sư Tử mới bắt đầu quan sát xung quanh, cũng như chuyện gì vừa xảy ra. Cô nhìn thấy Song Ngư đang ngồi bệt trên sàn, hai mắt đang mở to nhìn trân trân vào hai bàn tay đang mở của mình. Rồi cậu ta nhìn sang cô.
"Sư... Tô-tôi... cậu... tôi không..."
"Ngư..."
"Sư à, tôi vừa làm gì thế này? Tôi vừa làm gì cậuthế này...? Sư à, tôi-"
Sư Tử biết mình phải khiến cậu ta bình tĩnh lại, hoặc mọi thứ sẽ tệ hơn cả bây giờ, nhưng cô thực sự không biết phải làm gì, càng không biết phải nói gì.
Vì cô là người đã khiến cậu mất bình tĩnh.
"Đây là toàn bộ những giấy tờ về quyền sở hữu gia sản của họ Khương chúng tôi, đúng chứ?"
Cả hai đôi mắt lập tức nhìn về phía phát ra giọng nói, chất giọng nhẹ nhàng nhưng cũng lạnh lẽo, và tất cả những gì họ có thể thấy là hình ảnh người đàn ông trung niên đang đứng gần đó, với đôi mắt màu hổ phách vẫn đang nhìn về hướng này. Tay ông ấy, lúc này đang cầm chặt chiếc bìa hồ sơ mà Song Ngư ban nãy vô tình vứt đi.
"Ông làm gì ở đây?"
Sư Tử có thể cảm nhận được sự run rẩy trong câu hỏi của cậu ta. Một vài giây trôi qua, người đàn ông ấy vẫn im lặng. Điều đó khiến Song Ngư trở nên điên tiết nhanh chóng. Cậu còn chưa kịp bình tĩnh sau chuyện vừa xảy ra, và bây giờ, cậu một lần nữa trở nên mất bình tĩnh.
Vì sự xuất hiện của một người đàn ông.
"Tôi hỏi ông làm gì ở đây? Ông tìm ra nơi này bằng cách nào, hả?!"
"Tôi đến để gặp cậu, Song Ngư."
"Tôi không cần! Mẹ tôi chết rồi, ông hài lòng chưa? Giờ thì đi đi! Biến đi. Cút khỏi nhà tôi!!"
Nhưng ông ấy vẫn đứng đó, bình tĩnh và điềm nhiên hoàn toàn trước lời nói chứa đầy căm hận và oán ghét của Lưu Song Ngư. Lần đầu tiên, ông dùng đôi mắt màu hổ phách của mình nhìn thẳng vào đôi mắt màu hổ phách của cậu.
"Tôi nghĩ chúng ta cần nói chuyện. Tôi đã định đợi đến khi hai người xong, tôi không muốn chen ngang, nhưng tôi nghĩ nếu đợi thêm, cậu có lẽ sẽ gϊếŧ chết cô bé mất."
Thì ra ông ấy là người đã đẩy Song Ngư ra khỏi cô.
Và người đàn ông đó, là Khương chủ tịch.
Từng lời từng chữ rít qua kẽ răng Song Ngư, khi cậu đang nghiến chặt răng mình cùng đôi mắt khinh thường phẫn nộ.
"Biến đi."