Lúc này cũng rảnh rỗi không có việc gì nữa, Trần Thiên Bảo nghĩ Phạm Nhật Mai mặc dù nói chỉ cần đi cùng hắn là cô thấy vui, nhưng công việc điều tra như thế này đối với hắn đã quen rồi có thể thấy thú vị, nhưng với một cô gái mười bảy tuổi sẽ rất nhàm chán. Bằng chứng là bình thường Phạm Nhật Mai liên tục líu ríu bên tai hắn nhưng hai ngày cùng nhau điều tra cô lại khá yên lặng.
Thực ra Phạm Nhật Mai không phải thấy nhàm chán đến mức không nói gì mà là cô thấy hắn chú tâm vào công việc như vậy cô không nỡ chen vào phá rối, đồng thời cô cũng muốn giúp hắn suy nghĩ một chút nên mới giữ yên lặng để tập trung suy nghĩ, nhưng kết quả là Phạm Nhật Mai chẳng nghĩ ra được gì. Đến một bộ óc thiên tài của Trần Thiên Bảo còn không nghĩ được nhiều manh mối thì Phạm Nhật Mai khó suy luận ra thứ gì cũng là điều bình thường.
Không phải Trần Thiên Bảo tự nhận mình sở hữu một bộ óc thiên tài mà là đã được kiểm tra và chứng minh là có thể hắn có chỉ số IQ lên đến 200. Thậm chí các nhà khoa học đánh giá đó chưa phải là giới hạn cuối cùng của Trần Thiên Bảo.
Lúc này Trần Thiên Bảo không biết những suy nghĩ của Phạm Nhật Mai nên cho rằng cô đang cảm thấy chán nản liền lên tiếng:
- Bây giờ anh đưa em đi chơi nhé!
Phạm Nhật Mai mặc dù không thể hiện ra ngoài sự nhàm chán nhưng suy nghĩ của cô vẫn mang theo chút trẻ con, vừa nghe thấy hắn đề cập đến việc đưa mình đi chơi liền hào hứng đồng ý ngay lập tức.
Trần Thiên Bảo nhất thời chưa nghĩ ra nên đi đến nơi nào đành trưng cầu ý kiến Phạm Nhật Mai:
- Giờ em muốn đi đâu?
- Đi đâu cũng được ạ!
Cái câu này khiến hắn cảm thấy có chút quen thuộc, nếu cho rằng câu đó là một câu đơn giản thì bạn đã mắc phải một sai lầm nghiêm trọng. Mỗi khi con gái nói ra một câu như vậy cũng đồng nghĩa với việc bạn đã tham gia vào một cuộc chơi cực kỳ khó nhằn, mà tỉ lệ thắng của bạn trong trò chơi này sẽ gần như là con số 0. Trong trò chơi đó mọi câu trả lời của bạn sẽ đều bị từ chối phũ phàng cho đến khi bạn hỏi lại người phụ nữ muốn gì, đáp án nhận về sẽ y như lúc đầu: “gì cũng được!”
Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Trần Thiên Bảo cho rằng dưới cái thời tiết nóng bức thế này nên tìm đến những nơi mát mẻ là tốt nhất, sau một hồi suy nghĩ hắn quyết định đưa Phạm Nhật Mai đến công viên Thuỷ Cung tọa lạc tại Vincom Mega Mall Times City. Trần Thiên Bảo không biết trước đây Phạm Nhật Mai đã từng đến Công viên Thuỷ Cung chưa, nhưng theo trí nhớ có chút mơ hồ của hắn thì hai người chưa từng cùng nhau đến đây lần nào.
Trần Thiên Bảo không nói cho Phạm Nhật Mai biết địa điểm mà hai người sẽ đến. Thực ra cô cũng không quá quan trọng việc hai người sẽ đi đâu mà quan trọng là đi với ai. Vậy nên Phạm Nhật Mai cũng không hỏi đích đến mà chỉ ôm cánh tay hắn rồi yên lặng đi theo.
Trần Thiên Bảo nhanh chóng bắt được một chiếc taxi di chuyển về phía Quận Hai Bà Trưng. Không lâu sau đó đã thấy hắn tay trong tay với Phạm Nhật Mai bước vào khu vực Vincom Mega Mall Times City. Chỉ mất một chút thời gian ngắn Trần Thiên Bảo cầm trong tay hai chiếc vé vào Thuỷ Cung.
Trong khi chờ nhân viên kiểm tra vé, đột nhiên Trần Thiên Bảo nhìn thấy bóng lưng hai người một nam, một nữ đứng đầu hàng có chút quen thuộc. Trên thực tế hắn chỉ thấy bóng dáng của người phụ nữ là có chút quen thuộc, còn người đàn ông bên cạnh cô ấy hắn hoàn toàn không biết. Nói đúng hơn, người con gái đó hắn quen ở kiếp trước, còn với tình trạng hiện tại hai người có thể coi như hai người xa lạ.
Trần Thiên Bảo cùng Phạm Nhật Mai đến Công viên Thuỷ Cung chơi vào một ngày không phải là cuối tuần, vì vậy lượng du khách lúc này không quá đông đúc, chẳng bao lâu sau số người xếp hàng trước mặt Trần Thiên Bảo nhanh chóng giảm xuống.
Trần Thiên Bảo đã từng đi qua khá nhiều nơi trên thế giới, một số Thuỷ cung được đánh giá là đẹp nhất trên thế giới hắn cũng đã từng đến qua. Bởi vì Công viên Thuỷ cung này tại Vincom này đi vào hoạt động năm 2017, khi đó Trần Thiên Bảo còn đang làm việc dưới danh nghĩa là một đặc vụ ngầm ở nước ngoài, vì vậy đây cũng chính là lần đầu hắn đến đây, quy mô cũng như số lượng loài sinh vật rất đa dạng tại nơi này được đầu tư cực kỳ kỹ càng khiến Trần Thiên Bảo cảm thấy không thua kém so với những khu du lịch tại nước ngoài quá nhiều.
Phạm Nhật Mai thích thú kéo hắn đến trước mặt một đàn rùa đang bơi lội phía bên kia lớp nhựa ngăn cách. Nhìn vào sự hào hứng trên nét mặt của nàng, Trần Thiên Bảo có thể đoán được đây có lẽ cũng là lần đầu Phạm Nhật Mai đến thăm quan nơi này. Phạm Nhật Mai nhanh chóng lấy chiếc điện thoại ra nhét vào tay Trần Thiên Bảo bắt hắn giúp nàng chụp ảnh. Không biết chụp ảnh tự sướиɠ có phải là một bản năng của con gái từ khi đã được sinh ra hay không, chỉ biết Trần Thiên Bảo chụp đến mức cái điện thoại đã nóng lên rất nhiều mà có vẻ như Phạm Nhật Mai vẫn chưa có dấu hiệu gì là muốn dừng lại.
“Bốp....!!” Đột nhiên từ một nơi cách đó không xa một âm thanh vang lên khiến cho mọi người chú ý. Phạm Nhật Mai cũng ngay lập tức dừng việc tạo dáng trước khi chụp ảnh lại rồi nhìn sang bên đó.
Từ nơi vừa phát ra âm thanh mọi người nhìn thấy một người đàn ông đứng bên cạnh một cô gái đang ôm một nên má của mình. Không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng kết hợp giữa hành động của cô gái với âm thanh vừa rồi, mọi người ngay lập tức hiểu ra người đàn ông đó có lẽ đã ra tay đánh cô ấy.
Trần Thiên Bảo nhíu mày một cái, nếu để ý một chút có thể thấy hàm răng hắn hơi nghiến vào nhau, đồng thời ánh mắt hắn cũng hiện lên một chút sự tức giận nhỏ. Cô gái vừa bị đánh chính là người mà Trần Thiên Bảo có quen biết từ kiếp trước, đúng hơn là bọn họ không chỉ quen biết cách đơn giản.
Tính hiếu kỳ của Phạm Nhật Mai nhanh chóng nổi lên, cô kéo tay Trần Thiên Bảo đi lại gần để có thể hóng chuyện dễ dàng hơn. Thấy mọi người chỉ trỏ bàn tán mình, người đàn ông được cho là đã ra tay đánh cô gái liền quay lại quát lớn:
- Việc của chúng mày đấy à mà chõ mõm vào! Cút hết cho tao!
Dứt lời hắn quay về phía cô gái còn đang ngồi thụp xuống ôm má quát lên:
- Đứng lên! - Thanh âm của hắn lớn đến mức khiến cô ta có chút giật mình, hai hàng nước mắt không kiềm chế được mà chậm rãi chảy xuống. Cô đưa tay lên lau đi những giọt nước mắt rồi không từ từ đứng lên không dám hé răng nói nửa lời, tên đàn ông đó túm lấy cánh tay cô gái mạnh mẽ lôi đi. Thời điểm hai người bọn họ đi ngang qua Trần Thiên Bảo, dưới ánh sáng mờ ảo trong đường hầm thuỷ cung không ngăn được ánh mắt sắc bén của hắn phát hiện ra trên cổ cô gái có giấu tay hơi mờ, có vẻ như đã từng bị ai đó bóp cổ.
Lúc này Trần Thiên Bảo đang phân vân không biết có nên ngăn cản đối phương lại hay không, sau một hồi suy nghĩ hắn cho rằng thân phận của mình bây giờ đã khác, tốt hơn là không nên xen vào những chuyện chưa rõ thực hư ra sao.
Phạm Nhật Mai nhìn theo bóng lưng cô gái mà ánh mắt xuất hiện một chút sợ hãi cũng xen lẫn một chút tội nghiệp cho người phụ nữ đó, nhìn những người phụ nữ bị bạn trai đi đường quyền mà trong lòng nàng cảm thấy mình may mắn hơn gấp bội phần. Nàng từ nhỏ được sống trong sự yêu thương chiều chuộng của bố mẹ, người con trai mà nàng dành trọn vẹn trái tim cũng chưa từng mắng nàng đến nửa lời. Những hình ảnh như thế này nàng rất ít khi chứng kiến, lúc này được tận mắt chứng kiến những việc đó không khỏi khiến Phạm Nhật Mai thầm cảm ơn ông trời đã cho số phận mình thật may mắn.
Trần Thiên Bảo nhìn ra cảm xúc của Phạm Nhật Mai có chút biến hoá liền vòng tay qua eo kéo sát nàng đến bên cạnh rồi nói:
- Yên tâm đi anh sẽ không bao giờ đối xử với em như vậy đâu!
- Em biết mà! - Phạm Nhật Mai mỉm cười hạnh phúc rồi vòng tay qua, đáp lại cái ôm của Trần Thiên Bảo.
Lúc này không khí vui vẻ biến mất khiến cho Phạm Nhật Mai cũng không còn hứng thú tiếp tục chụp ảnh hay ngắm cá nữa.
“Ọc....ọc...”
m thanh vừa rồi là tiếng phát ra từ bụng của một ai đó. Do Trần Thiên Bảo ăn bữa sáng rất muộn nên lúc này hắn cũng không hề cảm thấy đói, vì vậy tiếng đói bụng đó chỉ có thể đến từ Phạm Nhật Mai. Sau khi việc mải mê vui chơi đi qua thì cái bụng nàng chợt réo lên khiến Phạm Nhật Mai cảm thấy có chút xấu hổ, ngay lập tức hai má ngại ngùng mà ửng hồng lên.
Trần Thiên Bảo mỉm cười lên tiếng giúp nàng xua đi cảm giác xấu hổ:
- Em thích ăn gì nào?
- Gì cũng được ạ!
Lại là câu nói này đồng nghĩa với việc Trần Thiên Bảo sẽ phải tự ra quyết định. Trần Thiên Bảo nắm tay Phạm Nhật Mai đi một hồi rồi rẽ vào một quán bò bít tết, đây có lẽ là lựa chọn tốt nhất vào lúc này, dưới thời tiết mùa hè rất khó để lựa chọn một bữa trưa thích hợp. Nếu chỉ đơn thuần là một bữa cơm thì lại có chút đơn giản, đã mất công đến khu trung tâm thương mại sang trọng thì Trần Thiên Bảo cũng muốn nâng tầm bữa ăn lên một chút, vì vậy hắn nghĩ bít tết lúc này chính là lựa chọn hoàn hảo.
Trong khi chờ đồ ăn được mang lên, Trần Thiên Bảo cùng Phạm Nhật Mai đang nói chuyện thì chờ nghe thấy sâu bên trong nhà hàng vọng ra tiếng một người đàn ông đang lớn tiếng quát mắng ai đó, giọng nói quen tai đó khiến Phạm Nhật Mai cùng Trần Thiên Bảo đồng thời suy nghĩ đến một người. Hắn ta không ai khác chính là người vừa mới thô bạo kéo theo cô gái rời khỏi Thuỷ cung trước hai người bọn bọn lúc.
- Mày nên cất cái bộ mặt đấy đi và vào uống cùng với nhóm bạn của tao! Chỉ là một chút rượu nho mà mày tỏ ra thái độ đó khiến cho tao mất mặt với bạn bè thế à? - Thêm một lần nữa tên đó lên tiếng mắng ai đó.
Bởi vì bàn của Trần Thiên Bảo cùng Phạm Nhật Mai vị ngăn cách với tên kia bởi một bức tường nên Phạm Nhật Mai không biết rõ là hắn đang mắng ai. Nhưng Trần Thiên Bảo thì vừa nghe qua trong đầu hắn đã xuất hiện hình ảnh đối tượng đang bị mắng nhiếc. Từ câu nói của tên kia Trần Thiên Bảo có thể đoán được người bị mắng vì không uống rượu nho mà đã có hành động gì đó khiến hắn ta bị mất mặt.
Trần Thiên Bảo biết rất rõ người con gái đi cùng tên kia không uống rượu nho được là vì cô ấy dị ứng với rượu, nói đúng hơn là dị ứng với chất Sulfites có rất nhiều trong rượu. Nếu không cẩn thận thì dị ứng cũng có khả năng dẫn đến tử vong. Nhưng cô ấy chỉ cần nói với hắn ta điều đó là được cần gì phải tự làm khổ bản thân mình đến như vậy?
- Nếu mày lại dùng đến cái trò giả ngất giống lần trước thì tao sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ! - Câu nói vừa rồi đã khiến cho Trần Thiên Bảo biết lý do tại sao cô gái lại không nói rõ ràng với tên kia. Có lẽ trước kia cô cũng đã bị ép uống rượu dẫn đến việc dị ứng tái phát ngất đi, thế nhưng tên kia lại cho rằng đó là cô đang giả vờ để khiến hắn mất mặt.
Lúc này Trần Thiên Bảo không biết có nên đứng ra giúp đỡ cô ấy một chút không? Nếu đứng ra giúp đỡ thì cũng sẽ không có nhiều hiệu quả, thân phận bây giờ đã có sự khác biệt, hắn chỉ có thể giúp được cô lần này chứ không thể giúp cả đời được.
Đồng thời hắn cũng không hiểu vì lý do gì mà cô ấy lại quen với một tên đàn ông tệ bạc như vậy?
Cô gái này trong ký ức của Trần Thiên Bảo mặc dù hiền lành nhưng rất thông minh sắc sảo, chẳng nhẽ mối quan hệ giữa cô và hắn ta có khúc mắc ở giữa?
“Bốp...bốp...”