Thiên Bảo Chi Mệnh

Chương 8: Về nhà.

Trần Thanh Hải nhanh chóng quay trở lại chuẩn bị đưa mọi người trở về nhà, cấp trên của ông đã thông báo vụ nổ súng ngày hôm qua là một vụ hết sức nghiêm trọng, cần phải nhanh chóng điều tra làm rõ để người dân được yên tâm. Và ông vừa phát hiện ra hai đứa nhỏ chính là nạn nhân của vụ bắt cóc, có thể hai người bọn họ biết được chuyện gì đó.

Quay trở lại phong chăm sóc đặc biệt, Phan Như Ý đã hoàn tất thủ tục xuất viện cho hai người bọn họ, tất cả tiền viện phí đều được tính vào thẻ tín dụng Phạm Nhật Mai, Phan Như Ý ngỏ ý muốn trả một phần viện phí thì bị mẹ Phạm Nhật Mai từ chối:

- Không cần quá cầu kỳ làm gì! Chỗ người nhà cả, hôm nào rảnh chị em mình đi mua sắm nhé! - Mẹ Phạm Nhật Mai nói rồi dìu con gái ra xe.

Nhìn theo từng bước đi khó khăn của Phạm Nhật Mai ông Trần Thanh Hải giật mình nhíu chặt mày lại, một Đại Tá công an từng trải như ông làm sao không biết dáng đi vừa rồi là dáng đi của một người con gái vừa quan hệ lần đầu chứ. Ngay lập tức ông quay sang nhìn ông bạn chí cốt của mình thì thấy Phạm Quang Vinh cũng nhìn lại mình với một ánh mắt tức giận.

Phạm Quang Vinh đấm mạnh vào cửa một cái khiến cho mọi người giật mình, Phạm Nhật Mai cùng mẹ mình đã ngồi trong xe nên không hề biết chuyện xảy ra ở ngoài này.

Phạm Quang Vinh tức giận nói:

- Mẹ kiếp bọn chó chết! Bọn mày dám bắt cóc rồi cưỡиɠ ɧϊếp con gái tao!

Dứt lời ông rút điện thoại ra như muốn gọi cho ai đó. Trần Thanh Hải liền ngăn cản nói:

- Ông cứ bình tĩnh, chuyện này nhất định tôi sẽ điều tra làm rõ!

- Được rồi nhờ hết vào ông! Nếu để tôi phát hiện thằng chó chết nào hϊếp con gái tôi thì tôi sẽ khiến nó sống không bằng chết!

Trần Thiên Bảo chợt cảm thấy chột dạ liền lảng tránh quay đi chỗ khác, liệu bây giờ có nên nói ra chuyện mình đã làm với Phạm Nhật Mai tối qua hay không, suy nghĩ một chút Trần Thiên Bảo quyết định giấu kín chuyện này, dù sao ông bố hiện tại của hắn cũng là một Đại Tá cảnh sát, nếu ông biết con trai mình vừa cưỡиɠ ɧϊếp một cô gái chưa đủ 18 tuổi chắc ông sẽ đập hắn chết. Trần Thiên Bảo vừa mới trọng sinh sống lại còn chưa muốn đi chầu ông bà ông vải thêm một lần nữa. Hắn còn nhiều mục tiêu chưa thực hiện trên đời này.

Hành động lảng tránh của Trần Thiên Bảo vô tình lọt vào mắt của Trần Thanh Hải, ông nhận ra có vẻ như hắn biết chuyện gì đó nhưng giấu chưa nói ra. Nhớ lại hành vi ngượng ngùng của Phạm Nhật Mai kết hợp với việc lảng tránh của Trần Thiên Bảo ông chợt cảm thấy có gì đó không ổn.

“Có khi nào Trần Thiên Bảo chính là người đã cướp đi sự trong trắng của Phạm Nhật Mai không” - Một ý nghĩ bất ngờ nảy lên trong đầu Trần Thanh Hải.

Nếu chuyện này là sự thật thì đây quả là một việc rắc rối, với tính ngay thẳng của mình chắc chắn ông sẽ không giấu diếm chuyện này, nếu như Phạm Nhật Mai quyết định tố cáo thì con ông rất có thể đi tù, còn ông sẽ mất hết sự nghiệp, nhưng sự nghiệp đối với ông không quan trọng bằng con trai mình. Trần Thanh Hải suy nghĩ một lúc rồi cho rằng, với tính nhút nhát của Trần Thiên Bảo thì việc cưỡng bức người khác là chuyện khó có thể xảy ra, đằng sau việc này hẳn là phải có ẩn tình.

Trần Thanh Hải cùng Phạm Quang Vinh hẹn nhau một bữa nhậu rồi nhanh chóng chia tay. Bước vào trong xe Trần Thanh Hải không vội lái xe mà ngồi yên lặng trầm tư suy nghĩ.

Phan Như Ý thấy Trần Thanh Hải không chạy liền lên tiếng:

- Sao anh không lái xe đi? Mau về để em nấu gì đó cho con! Nó bị thương cần phải được bồi bổ chứ!

Trần Thanh Hải thở dài một cái lên tiếng:

- Bảo! con có thể nói cho bố biết chuyện gì đã xảy ra hôm qua được không? Trên tỉnh chỉ đạo vụ này phải nhanh chóng điều tra làm rõ!

Trần Thiên Bảo suy nghĩ vài giây rồi đáp:

- Hôm qua trên đường về con bị hai tên bắt cóc, đó là tên Phạm Tuấn cùng một tên đầu trọc, sau đo Phạm Nhật Mai cũng bị đưa đến bởi một hai người đàn ông một trong số đó là Thiên Vũ, kẻ còn lại con không biết tên.

Trần Thanh Hải nghe đến đây liền nói:

- Ở hiện trường không có người nào tên là Thiên Vũ, tên còn lại hẳn là tên bị bắn xuyên qua họng mà chết!

Trần Thiên Bảo không nói gì chỉ gật đầu.

Trần Thanh Hải lại nói tiếp:

- Vậy tại sao bọn con lại thoát ra được?

- Lúc bọn chúng ép con cùng với Phạm Nhật Mai uống thuốc kí©ɧ ɖụ© thì có một người đàn ông lạ xuất hiện, sau đó thì con mất đi ý thức lúc tỉnh dậy thì phát hiện đang ở trong bệnh viện cùng Phạm Nhật Mai! - Trần Thiên Bảo không thể nói ra sự thật là chính mình đã bắn chết ba tên kia được, hắn cũng biết thân xác của Trần Thiên Bảo trước kia là một người cực kỳ yếu đuối nhút nhát đến nhìn thấy súng còn run cầm cập thì không thể nào cầm súng bắn chết ba người mà không run tay.

Chuyện hắn trọng sinh sống lại là một bí mật cực kỳ kinh khủng không thể nào để lộ ra được, nếu để lộ chuyện này ra hắn sẽ bị cả thế giới săn tìm truy đuổi. Nếu hỏi 8 tỷ người có mặt trên trái đất này có muốn chết hay không thì 96,69% số người sẽ trả lời là không, khi đó bí mật trọng sinh của Trần Thiên Bảo lộ ra thì hắn sẽ bị tất cả mọi người trên thế giới truy lùng để mang về nghiên cứu. Lúc đó thì hắn sẽ như một con chuột bạch cả đời bị nhốt trong phòng thí nghiệm chỉ để nghiên cứu.

Trần Thanh Hải nhận được câu trả lời của hắn liền hỏi:

- Vậy tức là đêm qua con cùng với Phạm Nhật Mai.....?

Biết chuyện này không thể giấu được lâu cảnh sát chỉ cần điều tra đến bệnh viện một chút là sẽ phát hiện các bác sĩ đã đưa hắn cùng Phạm Nhật Mai vào một căn phòng Trần Thiên Bảo đành phải thừa nhận:

- Có vẻ như đêm qua bọn con đã làm chuyện đó!

Trần Thanh Hải thở phào một hơi nhẹ nhõm. Nếu người cướp đi sự trong trắng của Phạm Nhật Mai là con trai ông thì dễ giải quyết rồi hơn một chút. Trần Thanh Hải cùng với Phạm Quang Vinh thân nhau từ hồi còn đi học nên dễ nói chuyện, huống hồ cha mẹ hai bên cũng thấy hai đứa nhỏ chơi thân với nhau. Từ con mắt tinh đời của một Đại Tá cảnh sát và Phạm Quang Vinh cũng là một doanh nhân cực kỳ thành đạt, hai người bọn họ dễ dàng nhận ra Phạm Nhật Mai cực kỳ thích Trần Thiên Bảo. Nhưng thằng nhóc này lại quá nhút nhát nên hai đứa cũng chỉ dừng lại ở mức bạn bè. Trần Thanh Hải cũng không muốn can thiệp vào chuyện tình cảm trai gái của con nên cứ để mặc cho bọn họ tự nhiên. Chuyện đến nước này thì chỉ có thể gọi gia đình Phạm Quang Vinh sang tính toán với nhau trong hoà bình.

Trần Thanh Hải nhanh chóng lái xe đưa hai người Phan Như Ý cùng Trần Thiên Bảo về, mất khoảng 30 phút lái xe Trần Thanh Hải đã đưa Phan Như Ý cùng Trần Thiên Bảo về đến nơi nhà, ngay sau đó ông lại lái xe quay lại đồn công an tiếp tục điều tra vụ nổ súng đêm hôm qua, không cần có sự chỉ huy từ trên tỉnh ông nhất định phải điều tra rõ vụ này. Trần Thanh Hải cần biết vì lý do gì bọn chúng lại dám bắt cóc con trai ông và Phạm Nhật Mai con gái Phạm Quang Vinh. Ông đang nghi ngờ hung thủ đứng sau rất có thể liên quan đến những thế lực đứng trong bóng tối chuẩn bị thực hiện những phi vụ án mờ ám. Bây giờ ông đã nắm trong tay một manh mối để mở ra hướng điều tra đó là Thiên Vũ, một kẻ được xác định có mặt tại hiện trường vụ án và hiện nay vẫn còn sống.

Phan Như Ý vừa về đến nhà không kịp thay quần áo đã nhanh chóng bắt tay vào nấu cho con một bữa, cô là một người vô tư chỉ cần biết con trai không có mệnh hệ gì là được, những thay đổi của Trần Thiên Bảo cô không để ý đến. Trên đường về nhà cô liên tục nghe thấy tiếng kêu phát ra từ bụng con trai mình, gặng hỏi mới biết bữa cuối cùng Trần Thiên Bảo được ăn là từ trưa hôm qua. Vì thương con nên vừa về đến nhà cô đã xắn tay vào bếp nấu bữa sáng.

Trần Thiên Bảo nhanh chóng từ trong trí nhớ tìm được phòng của mình, bước vào bên trong là một căn phòng hơi có chút bừa bãi, vài quyển truyện vứt dưới đất, những tấm poster siêu nhân dán chi chít trên tường, vài bộ quần áo vắt ngổn ngang, một cái máy tính đặt ở góc phòng. Bình thường phòng của Trần Thiên Bảo còn bừa bộn hơn thế này gấp nhiều lần, nhờ có Phan Như Ý dọn dẹp nên. Mới sạch sẽ hơn một chút. Hôm qua thấy con trai mất tích lòng nàng rối như tơ vò nên chưa kịp dọn dẹp. Trần Thiên Bảo liền bắt tay vào dọn sơ qua căn phòng một chút. Sau khi dọn xong Trần Thiên Bảo mới từ từ quan sát, chỉ cần nhìn phòng ngủ của mình hắn cũng biết Trần Thiên Bảo trước kia nhút nhát đến thế nào. Không hiểu sao một người con trai sắp 18 tuổi vẫn mua những tấm Poster siêu nhân từ hành chục năm trước về dán khắp phòng.

Lắc đầu một cái Trần Thiên Bảo ngồi vào chiếc máy tinh bật lên, hắn muốn tìm hiểu một chút tin tức những ngày vừa qua. Một lúc sau Trần Thiên Bảo tìm được một bài báo viết: “Trần Thiên Bảo Cảnh sát quốc tế tài cùng với người vợ mới cưới đã trút hơi thở cuối cùng trong bệnh viện vào ngày 25/6/2020.”

Nhìn xuống góc phải máy tính Trần Thiên Bảo thấy hôm nay đã là thứ bảy ngày 27/6/2020. Vậy là thân xác trước kia của hắn đã chết được 2 ngày. Sau đó phía dưới bài báo hắn cũng thấy đề cập đến Tử Thần cũng đã mất mạng.

Tuy nhiên đó không phải là điều Trần Thiên Bảo quan tâm, lúc này điều mong muốn nhất của Trần Thiên Bảo đó là liệu Nguyễn Gia Hân có giống như hắn được trọng sinh hay không. Điều này khó mà đoán được, nếu xui xẻo nàng không được trọng sinh giống hắn thì hắn khó có thể sống một cuộc sống vui vẻ!

Trần Thiên Bảo quyết tâm sẽ điều tra tìm hiểu liệu Nguyễn Gia Hân có sống lại hay không? Nhưng điều này thực sự rất khó, cho dù nàng có thực sự sống lại thì trên trái đất có hơn 7 tỷ người làm sao biết được đó là ai!

Với thế lực trước kia của Trần Thiên Bảo cho dù có 10 tỷ người trên trái đất thì chỉ cần vài năm là có thể điều tra được hết, nhưng bây giờ hắn lại không có khả năng đó, thực sự cái bí mật trọng sinh quá kinh thiên động địa, cho dù là người thân nhất với Trần Thiên Bảo lúc này hắn cũng không dám tiết lộ, chỉ một sơ suất cực nhỏ thôi cũng sẽ rơi vào nguy hiểm. Một lần sơ suất đã khiến Trần Thiên Bảo mất mạng đã là bài học cho dù chết cũng không thể quên được.

Đang mải mê suy nghĩ đột nhiên có một bàn tay vỗ lên vai Trần Thiên Bảo, giọng nói ngọt ngào của Phan Như Ý vang lên bên tai hắn:

- Nghĩ gì mà đờ người ra vậy con?

Nhìn vào màn hình máy tính của hắn Phan Như Ý thốt lên bất ngờ:

- Ồ người trong bài báo có tên giống con nè! Đáng tiếc là trẻ tuổi như vậy mà lại mất trong ngày cưới!

Phan Như Ý thấp hơn nhìn xuống Trần Thiên Bảo đang ngồi lên ghế mỉm cười một cái, rồi ôm hắn vào lòng, do đang ngồi lên ghế nên đầu Trần Thiên Bảo ngay lập tức tựa lên bầu ngực của cô, Phan Như Ý là một người vô tư nên cũng không để ý quá nhiều đến điều này, xoa đầu Trần Thiên Bảo một chút cô nói:

- Đừng sợ nhé! Có mẹ ở đây sẽ luôn bảo vệ con!

Phan Như Ý không biết rằng Trần Thiên Bảo từ hôm qua đã không còn là đứa nhút nhát nữa nên cô cho rằng Trần Thiên Bảo sau khi trải qua vụ bắt cóc hôm qua rồi đọc được bài báo này nên đang sợ hãi.

Trong cơ thể Trần Thiên Bảo vốn dĩ vẫn còn cảm thấy dư âm từ viên thuốc và một chút cảm giác của trận đại chiến với Phạm Nhật Mai vẫn còn quanh quẩn trong đầu hắn, hương thơm ngọt ngào kèm theo một chút mùi hương nấu nướng do cô vừa nấu ăn tràn vào mũi Trần Thiên Bảo khiến cơ thể hắn có chút nóng lên.

Phan Như Ý như cảm nhận được liền lo lắng hỏi:

- Con bị sốt à?

Dứt lời cô vô tư áp má lên trán Trần Thiên Bảo, một cách đo nhiệt độ cực kỳ đơn giản mà hữu hiệu, nhưng với Trần Thiên Bảo lúc này nó không phải một cách hay.

Hắn nhanh chóng thoát ra khỏi vòng tay của Phan Như Ý hắng giọng một cái rồi nói:

- Con không sao! Mẹ đừng lo lắng!

- Nếu bị cảm thì nhớ nói với mẹ để mẹ lấy thuốc cho uống nhé! - Phan Như Ý dịu dàng nói.

Trần Thiên Bảo không nói gì chỉ gật đầu.

Phan Như Ý vỗ vào tay Trần Thiên Bảo rồi nói:

- Xuống ăn sáng đi mẹ nấu xong rồi đó!

Vô tình Phan Như Ý lại vỗ đúng vào vết thương của Trần Thiên Bảo, hắn hít mạnh một hơi đau đớn, Phan Như Ý ngay lập tức quýnh lên:

- Ui mẹ xin lỗi!

Trần Thiên Bảo lắc đầu một cái rồi nói:

- Con muốn tắm một cái rồi sẽ ăn sau, mẹ cứ ăn trước đi!

Chủ yếu là vì Trần Thiên Bảo muốn lảng tránh Phan Như Ý, ký ức cũ của cơ thể này hắn vẫn còn chưa hoàn toàn nhớ được hết, nếu chẳng may Phan Như Ý hỏi điều gì mà hắn không nhớ thì khó mà ăn nói. Vì vậy hắn muốn tắm qua một cái rồi mới ăn sau để tránh mặt Phan Như Ý.

Trần Thiên Bảo cố trì trạc trong nhà tắm 30 phút mới quyết định mặc quần áo đi ra, hắn không ngờ Phan Như Ý không ăn trước mà cố chờ hắn tắm xong rồi cùng ăn. Trần Thiên Bảo không nói lên lời đành ngậm ngùi ngồi xuống ăn cùng Phan Như Ý.

Trong lúc hai người lấp đầy cái dạ dày, Phan Như Ý nói với hắn:

- Không biết bao giờ bố con mới tìm được kẻ nào đứng sau vụ bắt cóc!

Trần Thiên Bảo nuốt thức ăn trong miệng xuống rồi nói!

- Con không biết! Chắc là sẽ nhanh thôi!

Bản thân hắn cũng muốn điều tra, hắn đã biết được thông tin là Huấn Rose chính là kẻ đã yêu cầu bốn tên đó làm ra vụ này, hơn nữa hắn đã để cho Thiên Vũ trốn thoát, một ngày tên đó còn nhởn nhơ ngoài kia là một ngày hắn còn không yên tâm. Thiên Vũ đã chứng kiến khả năng của hắn chắc chắn sẽ tìm hiểu lý do, không những vậy Thiên Vũ còn tặng hắn một viên đạn vào cánh tay trái, với từng đó lý do Trần Thiên Bảo đã hạ quyết tâm nhất định phải lấy mạng Thiên Vũ.

Sau khi ăn xong bữa sáng Trần Thiên Bảo ngay lập tức bị Phan Như Ý ép lên phòng nghỉ ngơi. Trần Thiên Bảo không còn cách nào khác đành quay trở lại phòng ngủ của mình. Ngồi vào bàn máy tính Trần Thiên Bảo bắt đầu suy tính công việc cần phải làm. Đầu tiên hắn không thể sử dụng thế lực vốn có của mình, từ giờ trở đi Trần Thiên Bảo chính thức quay trở về thời điểm còn là hai bàn tay trắng.

Công việc đầu tiên Trần Thiên Bảo cần làm đó chính là tìm ra Thiên Vũ đang ẩn nấp ở đâu trước khi hắn ta bị cảnh sát bắt, nếu để cho Thiên Vũ bị công an bắt, có trời mới biết hắn sẽ khai ra cái gì, đến lúc đó công an sẽ đến bắt Trần Thiên Bảo vì tội gϊếŧ người. Không cần biết người đã chết dưới tay Trần Thiên Bảo là ai, đã phạm tội gì, ít nhất trước mắt Trần Thiên Bảo đã phạm vào tội gϊếŧ ba mạng người. Chính vì vậy hắn cần phải truy tìm Thiên Vũ, nhưng với sức của một học sinh muốn tìm Thiên Vũ là điều khá khó trong trong thời điểm này. May mắn là lúc này sắp được nghỉ hè, do năm nay vướng phải thời gian dịch bệnh nên học sinh phải học bù, nhưng cũng chỉ học thêm 1 tuần nữa là sẽ bước vào kỳ nghỉ hè. Đến lúc đó hắn có nhiều thời gian hơn để tìm ra tên Thiên Vũ. Mong là hắn ta trốn cho thật kỹ không nên để công an bắt được.

Một điều may mắn nữa là chỉ một tuần nữa sẽ được nghỉ hè, thực sự Trần Thiên Bảo không biết phải đối mặt với Phạm Nhật Mai như thế nào, thực sự lúc này hắn không có tình cảm với nàng, hắn chỉ cảm thấy có lỗi là chính, nhưng đã làm ra hành động đến nước này hắn phải chịu trách nhiệm thôi.

Tuy nhiên bây giờ Trần Thiên Bảo cũng không suy nghĩ quá nhiều, trước tiên cứ tìm được Nguyễn Gia Hân rồi mới có thế tính bước tiếp theo.

Việc điều tra Nguyễn Gia Hân có thực sự trọng sinh hay không cũng là công việc được Trần Thiên Bảo ưu tiên hàng đầu. Cho dù việc này có khó như lên trời đi chăng nữa hắn cũng phải làm.