Trong đầu Quân luôn có hai suy nghĩ trái ngược nhau. Một mặt Quân luôn hy vọng thằng bé là con của mình. Mặt khác, Quân sợ rằng thằng bé không phải là con mình.
Quân tính toán tuổi của thằng bé. Quân thấy Diễm mang thai thằng bé trước ngày mình bị tai nạn. Điều này cho Quân hy vọng là thằng bé thực sự là con ruột của Quân.
Quân không hiểu tại sao mình lại có suy nghĩ muốn mang tóc của thằng bé đi xét nghiệm ADN, tại sao mình không thể gạt thằng bé và Diễm ra khỏi đầu?
Quân đã hỏi mình hàng trăm, hàng nghìn lần nhưng không thể tìm được câu trả lời thích hợp. Quân chỉ biết rằng, Quân yêu họ và muốn họ trở thành gia đình của mình.
Quân chưa yêu ai như yêu Diễm và cũng chưa từng nghĩ mình mình muốn làm cha của thằng bé như lúc này. Chuông điện thoại reo vang khiến Quân giật mình.
_Chào sếp.
_Có chuyện gì không?
Justin vui vẻ thông báo.
_Chuyện anh nhờ em làm đã có kết quả rồi.
Quân nôn nóng hỏi.
_Cậu nói thật chứ?
_Vâng. Bây giờ anh đang ở đâu?. Em muốn gặp anh.
_Tôi đang ở khách sạn. Nếu cậu không bận. Cậu có thể lái xe đến gặp tôi.
_Anh chờ em. Em sẽ đến ngay.
Quân xem đồng hồ, đã hơn ba giờ chiều. Bác sĩ tiến hành xét nghiệm, hẹn Quân sáu giờ chiều đến lấy. Quân chỉ còn phải đợi ba tiếng nữa thôi là mọi chuyện sẽ rõ ràng.
Hai mươi phút sau, Justin lái xe đến nơi. Quân mở cửa cho Justin vào. Quan sát căn phòng một lượt. Justin hỏi.
_Anh định đi đâu à mà tại sao lại lôi hết quần áo ra như thế kia?
_Tôi định chuyển chỗ ở.
_Anh có cần em giúp gì không?
_Không cần. Chỉ có vài bộ quần áo, tôi có thể tự lo liệu. Cậu có chuyện gì cần nói thì nói đi.
Justin đưa cho Quân một hồ sơ. Quân cầm lấy. Mở ra xem. Quân bắt đầu đọc hết các tài liệu mà Justin đưa. Đọc xong, Quân nghe nốt cuộn băng còn lại.
Quân nở một nụ cười thỏa mãn.
_Xem ra với từng này chứng cứ. Tôi có thể chính thức và kiện cô ta ra tòa rồi.
_Anh định kiện cô ta thật sao? Em nghe nói cô ta là bạn của cô Anna,
Nhớ lại hành động thô bạo của cô ta hôm qua. Quân tức giận nói.
_Là bạn mà đâm lén sau lưng như cô ta thật không đáng được hưởng sự khoan hồng và tha thứ. Tôi sẽ bắt cô ta phải trả giá cho những gì mà cô ta gây ra cho Anna.
Justin tò mò hỏi.
_Cho đến tận bây giờ. Em vẫn không tài nào hiểu nổi lý do vì sao anh chịu giúp cô Anna và làm nhiều việc cho cô ấy như thế?
Quân thở dài dáp.
_Ngay cả chính tôi cũng không hiểu được lý do vì sao. Nhưng mà thôi, cậu không nên tò mò làm gì. Có muốn uống cà phê và thưởng thức tài nghệ nấu ăn của đầu bếp trong khác sạn của tôi không?
Justin hào hứng.
_Em từng được thưởng thức cà phê ở đây nhưng chưa được ăn món ăn do đầu bếp người Ý nấu. Lần này em muốn thử.
_Nếu thế chúng ta đi thôi.
Quân dùng bữa và nói chuyện với Justin cho đến hơn năm giờ. Quân giật mình nhìn thời gian trôi. Cũng may là có Justin đến nói chuyện và bàn về công việc nên Quân có thể tạm quên đi hồi hộp và lo sợ trong lòng, nếu không có Justin chắc là Quân đang đi qua đi lại trong phòng.
Quân nhanh chóng đặt va ly vào cốp xe. Gật đầu chào Justin và mấy nhân viên trong khách sạn. quân lái xe đến bệnh viện.
Trên đường đi, Quân phải cố điều chỉnh hơi thở và nhip đập của con tim mình. Quân cảm tưởng trái tim Quân như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực vì hồi hộp và lo lắng.
Lái xe vào garage của bệnh viện. Quân nút lên lầu hai. Rẽ phải đi thêm mấy mét. Quân tìm được phòng mình cần tìm.
Trống ngực Quân đập liên hồi. Quân vuốt mặt mấy cái cho tỉnh táo. Giây phút này, Quân tưởng mình sắp nhận được giấy báo tử của chính mình. Hít thở thật sâu, Quân run run mở cửa.
Chỉnh kính đeo trên sống mũi. Ông bác sĩ nhìn Quân.
_Cậu là Jimmy Hoàng.
Quân gật đầu đáp.
_Là tôi đây.
_Sáng nay cậu có nhờ chúng tôi tiến hành xét nghiệm ADN cho cậu.
Quân gật đầu đáp.
_Đúng.
Quân chỉ mong ông bác sĩ nhanh chóng kết thúc giờ hỏi han và tra vấn này. Quân muốn biết kết quả. Quân không còn chịu đựng thêm được nữa rồi.
Ông bác sĩ đẩy một tờ giấy trước mặt Quân.
_Cậu kí vào đi.
Quân nuốt nước bọt. Kí tên mình vào tờ giấy, Quân đưa trả ông bác sĩ cây bút và tờ giấy mà mình vừa kí.
Ông bác sĩ kiểm tra lại thông tin mà Quân đã điền và kí vào. Mở hộc bàn, lôi một bìa hồ sơ có màu xanh. Ông ta nói.
_Đây là kết quả xét nghiệm. Cậu cầm lấy đi.
Mặt Quân tái nhợt. Môi run run. Cơ thể đông cứng. Quân cảm tưởng sự sống đang rời khỏi mình. Tai Quân ù đi. Quân không thể nhấc nổi cánh tay để cầm lấy tờ xét nghiệm. Quân quá sợ hãi.
Quân không hiểu bằng cách nào, Quân có thể rời khỏi bệnh viện. Tờ giấy xét nghiệm đặt bên cạnh ghế xe. Quân vẫn chưa dám xem.
Hơn bảy giờ tối. Quân lái xe đến ngồi nhà mới. Mở cửa, quăng va ly xuống sàn nhà. Quân run run để tờ xét nghiệm xuống giường. Bàn tay mướt mồ hôi. Dù đã cố mấy lần nhưng Quân đều không có dũng khí mở ra xem. Quân sợ sự thật, sợ rằng mình không phải là cha của đứa bé, sợ rằng mình không có liên quan gì đến mẹ con Diễm.
Chậm chạp, từ từ, Quân ngồi xuống giường. Thu hết can đảm, Quân cầm tờ giấy lên. Hít một hơi thật sâu, thở ra. Liếʍ đôi môi khô khốc. Quân mở lớp giấy bao bên ngoài. Mắt Quân mờ đi. Trống ngực đập liên hồi. Mồ hôi làm ướt đẫm áo và khuôn mặt Quân.
Quân gắng gượng đọc từ trên xuống dưới. Đến phần kết quả, Quân run rẩy cố đọc cho xong. Kết quả trùng khớp khiến Quân buông rơi tờ giấy xuống sàn nhà. Lệ trên má Quân bắt đầu rơi xuống. Quân ngồi ngây như một bức tượng gỗ.
Mọi mạch máu, tế bào của Quân đều đang cuộn trào như thác nước bị vỡ bờ. Hạnh phúc đến quá đột ngột nên tạm thời não bộ của Quân chưa nhận thức hết được mọi sự việc.
Sự sống dần quay lại với Quân. Quân đã nhận thức được mọi chuyện. Quân đã biết thằng bé là con của mình. Chúa ơi! Quân muốn hét lên. Hạnh phúc, sung sướиɠ vỡ òa trong cơ thể Quân.
Quân vừa khóc vừa cười. Quân là cha của thằng bé. Quân không còn sợ người khác dành dật thằng bé nữa. Quân có thể chính thức bước vào cuộc đời của hai mẹ con Diễm.
Quân đứng bật dậy, nhặt tờ giấy dưới sàn lên. Quân bắt đầu đọc lại. Quân xem không chỉ một lần mà xem lại nhiều lần. Quân xem nhiều đến nỗi mắt Quân mờ đi.
Quân hạnh phúc quá, vui sướиɠ quá. Quân cười như điên và khóc cũng nhiều. Sau khi mọi vui sướиɠ và hạnh phúc lắng dịu. Quân ngồi im như tượng. Quân bắt đầu phân tích lại mọi chuyện.
Biết được thằng bé là con của mình. Đối với Quân không còn từ nào có thể diễn tả được hạnh phúc và sung sướиɠ của Quân. Nhưng Quân không thể nào vui vẻ, hạnh phúc trọn vẹn được khi Quân vẫn còn chưa hiểu mình đã gặp và yêu Diễm khi nào? Tại sao Quân chưa từng biết là mình và Diễm có quan hệ với nhau? Tại sao Diễm dấu không nói cho Quân biết thằng bé là con của Quân và không chịu thừa nhận mình có quan hệ với Quân?
Càng nghĩ Quân càng chìm đắm vào trong một thế giới đầy bóng tối và bí ẩn. Quân không thể chịu đựng được hơn nữa. quân muốn nhanh chóng lái xe đến nhà Diễm. Đã đến lúc Diễm phải cho Quân biết sự thật.
Nhưng Quân không vội. Cất tờ giấy vào chỗ cũ. Quân bình tình xếp quần áo vào tủ. Quân làm một cách từ tốn, cẩn thận. Quân đang cố kiểm soát cơn giận dữ của chính mình. Quân sợ rằng nếu Quân lái xe đến nhà Diễm vào lúc này. Quân sẽ ra tay đánh và mắng chửu Diễm, nên Quân cần thời gian để lấy lại bình tĩnh.
Cất hết quần áo vào tủ. Quân đi tắm. Nước làm Quân tỉnh táo lại đôi chút. Quân muốn mình nhớ lại nhưng đầu óc Quân vẫn mờ mịt như sương mù. Trong đầu Quân chỉ có những mảnh ghép rời rạc. Quân không tài nào lắp ghép chúng lại với nhau. Nhưng Quân có thể yên tâm vì từ nay Diễm không thể chạy thoát khỏi vòng tay của mình. Thằng bé là con của Quân. Quân có toàn quyền với nó.
Mặc quần áo chỉnh tề. Quân bây giờ đã lấy lại được bình tĩnh thường ngày. Quân có thể lái xe đến nhà Diễm và có một vài câu hỏi cần Diễm trả lời.
Thấy chiếc va ly vẫn còn để trên giường. Quân cầm lên. Thấy ngăn trong cùng vẫn còn mấy thứ đồ lặt vặt. Quân liền lấy ra.
Bàn tay Quân động vào một vật gì đó rất nhỏ, giống như một mảnh làm bằng nhựa. Quân kéo khóa. Quân cẩn thận lôi nó ra. Nhìn kĩ Quân thấy đây là một thẻ nhớ điện thoại.
Quân quan sát thật kĩ. Quân không hiểu tại sao mình lại đút thẻ nhớ điện thoại vào ngăn trong cùng của va ly. Trí tò mò trong Quân trỗi dậy, Quân muốn biết thẻ nhớ này chứa những gì.
Mở Laptop, cắm vào USB. Quân hồi hộp chờ kết quả. Di chuyển con trỏ, Quân click vào biểu tượng trên màn hình.
Mắt Quân mở to, người Quân đông cứng. Thẻ nhớ này Quân đã lưu hơn hai mươi ảnh chụp Quân và Diễm. Bàn tay Quân run rẩy, Quân cố xem hết từng bức ảnh. Xem đến đây, Quân nhớ dần đến đấy.
Từng kí ức của quá khứ ùa về. Quân không còn lơ mơ với chính mình nữa. Quân đã biết Quân đã quên gì và Diễm là ai?.
Mặt Quân lạnh tanh, mắt Quân vô hồn. Quân không biểu lộ rõ là vui hay giận. Quân không nói gì cả. Bình tĩnh mặc nốt chiếc áo vét bên ngoài. Quân đi vào trong bếp. Mở tủ lạnh, lôi một chai rượu. Quân bắt đầu uống.
Rượu không làm cho Quân say mà càng làm cho Quân tỉnh ra. Quân vò đầu bứt tóc. Quá khứ mà Quân đã quên có quá nhiều đắng cay và khổ đau. Quân khóc, nước mắt không ngừng chảy. Lòng căm phẫn và tức giận Diễm bùng lên dữ dội trong lòng Quân.
Quân thề rằng bắt đầu từ hôm nay. Quân sẽ biến cuộc sống của Diễm thành địa ngục. Diễm dám phản bội lại Quân, dám bỏ đi, dám chia cắt tình cha con giữa Quân và thằng bé. Diễm còn dám tuyên bố lấy người khác.
Quân bật cười cay đắng. Từng hành động, cử chỉ, lời nói của Diễm hiện lên trong đầu Quân như một thước phim quay chậm. Nghĩ đến đâu, Quân đau khổ và thương xót mình đến đấy.