Một tuần sau, Quân xuất viện, vừa trở về nhà. Quân được bà Phương thông báo kế hoạch đi Mỹ cùng với Loan. Quân sửng sốt hỏi.
_Mẹ có đùa con không, con còn công việc ở Việt nam làm sao con đi được...??
_Con yên tâm, công ty đã có chú Tùng của con lo rồi. Con luôn muốn mở rộng công việc kinh doanh, đây là cơ hội tốt cho con...!!
Quân không cảm thấy vui, tuy Quân có nhiều tham vọng nhưng Quân không thích bà Phương can thiệp vào chuyện làm ăn của mình.
_Con hiểu mẹ lo cho con nhưng công việc này là do ông Trần bố của Loan sắp xếp cho con, con không muốn mang tiếng lợi dụng Loan...!!
Bà Phương mắng yêu.
_Con thật ngốc, con bé Loan sớm muộn gì cũng trở thành người một nhà của chúng ta, con còn nghi kị gì nữa...!!
_Con là một thằng đàn ông, phải nhờ vả gia đình của bạn gái, con cảm thấy không thoải mái, nếu ông ấy chấp nhận con và ông ấy hợp tác công bằng, con sẽ chấp nhận còn nếu không, con sẽ không đi đâu...!!
Bà Phương nói ngay.
_Chính vì ông ấy tin vào tài năng của con nên ông ấy mới giao công ty ở bên Mỹ cho con quản lý, con tưởng nếu con là một tên bất tài ông ấy sẽ giao con gái và công ty của ông ấy cho con à....??
Quân thở dài.
_Mẹ đừng nói trước như thế, con và cô ấy chỉ là bạn đơn thuần thôi. Tuy cô ấy hơn hẳn những cô gái con từng gặp nhưng con vẫn chưa thể khẳng định con có yêu cô ấy không, bây giờ vẫn còn quá sớm để nói điều này....!!
_Con yên tâm, mẹ không ép con phải nói yêu Loan bây giờ, mẹ muốn hai con cùng nhau làm việc ở bên Mỹ, hai con dành thời gian cho nhau, con sẽ hiểu và sẽ dần có tình cảm với nó. Mẹ tin là mẹ không nhìn nhầm người đâu...!!
Quân mỉm cười.
_Con hy vọng con sẽ yêu cô ấy như mẹ nói, còn nếu không, con không muốn lấy người con không yêu....!!
Bà Phương giật mình, những lời này giống hệt lúc Quân còn đang yêu Diễm. Bà cố quan sát xem trên khuôn mặt Quân có dấu hiệu nào cho thấy Quân đã nhớ lại không, bà thở phào nhẹ nhõm vì Quân vẫn vui vẻ cười đùa với bà.
Chiều tối hôm nay nhà bà tổ chức tiệc nên bà cho mời bố con Loan, Bảo, Kiên, ông Tùng và mấy người thân trong gia đình.
Chỉ trong vòng một tuần, bà Phương đã hoàn toàn xóa hết những thứ liên quan đến Diễm trong cuộc sống của Quân. Ngay cả những người thân quen biết Quân và Diễm cũng được dặn dò là không được nhắc đến tên Diễm. Bà Phương luôn có mặt bên cạnh Quân, bà sợ ai đó sẽ vô tình nói cho Quân biết Quân từng có một cô vợ chưa cưới. Bà Phương sợ Quân sẽ nghi ngờ, dựa vào trí thông minh của Quân, Quân sẽ cho người đi điều tra, sớm muộn gì sự thật này cũng bị phanh phui.
****************************
Ông Trần đã nghe kế hoạch của con gái. Mặc dù Loan đã thuyết phục ông nhưng trước khi đi dự tiệc, ông vẫn hỏi lại Loan.
_Con có chắc là con muốn làm điều này không...??
_Bố từng nói là con nên tận dụng mọi thứ để dành lại tình yêu của con là gì...??
_Nhưng con không sợ là một ngày nào đó Quân sẽ nhớ lại rồi quay về với vợ chưa cưới của nó sao...??
Loan ôm lấy cổ ông Trần. Loan tự tin đáp.
_Con sợ lắm chứ, nhưng con tin khi con làm cho anh ấy yêu con, khi anh ấy nhớ lại được mọi chuyện cũng đã xẩy ra rồi. Lúc đó họ đã xa nhau quá lâu, tình cảm anh ấy dành cho Diễm sẽ dần nhạt phai, trong lòng anh ấy sẽ chỉ có mình con. Con tin là con có thể làm được...!!
_Bố tin là con có thể khiến nó yêu con, điều làm bố lo sợ là nó sẽ hận con, nó sẽ không chấp nhận được sự thật con đã lừa dối nó....!!
_Bố đừng lo lắng, nếu anh ấy giận con, trách con, con sẽ nói cho anh ấy hiểu vì con yêu anh ấy nên con mới làm như thế. Chuyện này cũng không thể trách được con, là do Diễm từ bỏ anh ấy từ trước, từ khi anh ấy nằm viện cô ấy không hề đến thăm anh ấy. Bố nói đi một cô gái lạnh lùng và vô tình như thế đâu xứng với anh ấy...!!
Ông Trần gật đầu.
_Nghe con nói bố đã yên tâm được phần nào. Bố cũng mong là khi nó phục hồi lại được trí nhớ, nó sẽ tha thứ cho con...!!
Loan vui vẻ.
_Đi thôi bố, đi gặp chồng tương lai của con thôi...!!
Ông Trần cười.
_Bố biết rồi. Nhìn con nôn nóng chưa kìa, trông con hạnh phúc như thể nó sắp cầu hôn con...!!
_Cũng gần như thế, nếu không có gì trục trặc, con và anh ấy sẽ cùng nhau đi Mỹ, bố nói đi, còn làm sao không sung sướиɠ cho được. Con luôn mong được làm việc cùng anh ấy, cùng ăn cơm và làm mọi thứ với anh ấy, nay ước mơ của con thành sự thật, con vui mừng muốn phát điên, nếu không phải vì ngượng, con đã hét lên rồi...!!
Nhìn con gái hạnh phúc, ông Trần cũng vui lây. Ông mong lần này, Loan sẽ tìm được hạnh phúc, tìm được chốn bình yên của riêng mình. Nhớ lại khuôn mặt ủ dột, buồn phiền của Loan khi Quân mang Diễm đến buổi tiệc hôm nào, ông không thể chịu đựng được. Lúc đó ông chỉ muốn làm một cái gì đó thật tàn nhẫn để trừng phạt Quân vì dám làm con gái ông đau khổ, nhưng nay mọi chuyện đã qua rồi. Quân đã hoàn toàn quên được người con gái kia. Loan có thể yên tâm đến với Quân mà không cần phải ghen tuông hay tranh giành nữa.
Khi bố con Loan đến, khách khứa trong nhà Quân đã đến gần đông đủ, khu vườn được trang hoàng lộng lẫy. Quân không thích tiệc tùng, cũng không thích những buổi tiệc phô diễn sự giàu sang của giới thượng lưu. Quân thấy cuộc sống này thật giả tạo. Mặc dù luôn vui cười với mọi người nhưng lòng Quân lúc nào cũng trống rỗng, Quân cảm tưởng mình chỉ còn cái xác đang sống, còn tình cảm của bản thân đã bị ai đó lấy cắp mất rồi.
Ông Trương thấy từ khi Quân tỉnh lại, Quân không hề nhắc đến tên Diễm, không hề có dấu hiệu phản đối kế hoạch của bà Phương, ông biết Quân đã hoàn toàn quên mất mình từng yêu, từng có một cô vợ chưa cưới. Quân giống hệt một năm về trước, lúc đó Quân vẫn chưa yêu ai, thích ai cả.
Quân đang nói chuyện vui vẻ với mấy người bạn. Bảo vỗ vai Quân.
_Bao giờ thì cậu đi...??
_Mình cũng không biết nữa, mình không muốn rời khỏi đây nhưng công việc ở bên Mỹ luôn là ước mơ của mình....!!
_Nếu thế cậu nên đi đi, đừng ngập ngừng làm gì...!!
Lắc nhẹ ly rượu trên tay, Quân chán nản nói.
_Vấn đề là mình không thích mang tiếng lợi dụng Loan. Cậu cũng biết từ trước đến nay mình luôn muốn tự giải quyết mọi chuyện, nếu phải dựa vào Loan mới làm việc được, mình thà rằng mãi mãi là một người bình thường còn hơn...!1
Kiên xen vào.
_Nếu anh không muốn, anh có thể từ chối. Anh bảo mẹ anh là anh không muốn đi...!!
Bảo nheo mắt ủng hộ.
_Thật là một ý tưởng hay. Cậu nên chấp nhận đi, nhiều khi cũng không nên quá cứng nhắc khi lựa chọn. Cậu đâu có lợi dụng Loan. Nếu cậu là một người như thế, Loan đã không chọn cậu...!!
Quân cười.
_Nghe cậu nói mình thấy mình thật vĩ đại...!!
Bảo bông đùa.
_Cậu không nhận ra cậu là một người vĩ đại à....??
_Thằng khỉ, cậu thôi đi...!!
Kiên và Bảo trao nhau những cái nhìn đầy ngụ ý, họ luôn lo sợ một ngày nào đó khi Quân nhớ lại được mọi chuyện. Quân sẽ không tha thứ cho họ nhưng khi thấy Quân đang sống vui vẻ và hạnh phúc như thế này, họ không nỡ phá hỏng cuộc sống của Quân.
Nhìn thấy Loan, Bảo giục.
_Cậu ra nói chuyện với cô ấy đi, để bọn mình nói chuyện với nhau là được rồi...!!
Quân quay lại nhìn. Loan hôm nay thật đẹp, chiếc váy mày hồng ôm sát vào thân hình gợi cảm, mái tóc vấn cái, hai lọn tóc xoăn rũ xuống hai má. Trông Loan lộng lẫy như một đóa hoa mới nở. Quân chỉ xao động một chút rồi lại bình thản trở lại, không hiểu tại sao khi ở bên cạnh Loan chỉ khiến Quân thoải mái, cảm thấy dễ chịu, ngoài ra Quân không hề thấy có một chút rung động, hay bị quyến rũ bởi Loan. Trong số những cô gái Quân quen, Quân thừa nhận Loan là một cô gái đặc biệt nhưng không đủ để Quân yêu, ở Loan thiếu một cái gì đó.
Quân lại nghĩ đến ánh mắt và giọng nói của cô y tá chăm sóc Quân hôm nào. Quân vẫn bị ám ảnh, ánh mắt và giọng nói đó cứ bám riết lấy Quân. Quân không tin là người con trai có thể bị một người ám ảnh chỉ bằng một ánh mắt và giọng nói của cô gái nhưng sự thật thì Quân đang bị như thế.
Quân hay hỏi Bảo về cô gái đó, Bảo đã trót nói dối nên đành đóng nốt cho trọn vai diễn bất đắc dĩ của mình. Bảo thông báo cho Quân biết là do bệnh tình của bố mẹ cô gái đó quá nặng nên cô ấy phải nghỉ ở nhà chăm sóc mẹ già.
Quân thất vọng, Quân nghĩ không lẽ mình nên đi tìm cô gái ấy nhưng Quân đã gạt bỏ suy nghĩ đó ngay. Quân tự chế giễu bản thân. Quân đã qua độ tuổi bồng bột trẻ con, Quân không thể hành động theo cảm tính, Quân nghĩ thà rằng giữ lại một chút ấn tượng đẹp còn hơn gặp rồi lại phải thất vọng. Để có thể quên, Quân đã cố gắng tập trung nghĩ đến cuộc sống hiện tại, tập trung vào những thứ mà Quân đang có.
Nhìn Quân đang nói chuyện vui vẻ với Loan. Kiên thở dài.
_Không hiểu hai chúng ta có làm đúng không nữa. Nhìn Diễm đau khổ, khóc lóc, tôi thấy mình thật bất nhẫn...!!
Bảo cũng buồn chán không kém.
_Chúng ta là hai thằng chết tiệt, khi không lại bị mắc kẹt vào giữa. Cô ấy đã cầu xin chúng ta không nói gì cho Quân biết, cô ấy cũng sắp đi rồi. Hãy để cho quá khứ ngủ yên. Ở lại đây chỉ làm cho cô ấy khổ đau hơn mà thôi....!!
Kiên gật đầu.
_Anh nói đúng, cô ấy nên đi, nên rời xa nơi này, ở đây cô ấy đã phải chịu quá nhiều đả kích. Nếu bây giờ Quân biết sự thật, cuộc sống của cô ấy còn khổ đau hơn nữa, vừa mới trải qua một đia ngục, chúng ta không nên đẩy cô ấy vào một địa ngục khác. Thời gian sẽ giúp họ chữa lành mọi vết thương...!!!