Giống như mọi hôm Loan đến thăm Quân lúc mười một giờ, do còn làm việc ở công ty nên Loan không thể đến sớm hơn. Bà Phương vừa nhìn thấy Loan bà mỉm cười thật tươi. Loan kinh ngạc hỏi.
_Có chuyện gì mà bác vui thế…??
_Quân đã tỉnh lại rồi…!!
Loan sung sướиɠ hét lên.
_Có thật không bác…??
_Nó vừa mới ngủ xong…!!
_Tiếc quá giá mà cháu đến đây sớm hơn thì hay biết mấy…!!
Bà Phương trầm giọng.
_Bác có chuyện muốn nói với cháu…!!
_Vâng, có gì bác cứ nói….!!
_Chúng ta tìm quán cà phê nào đó sẽ dễ nói chuyện hơn…!!
Cả hai đưa nhau ra một quán cà phê gần bệnh viện. Gọi mỗi người một tách cà phê, Bà Phương nói.
_Quân tuy đã tỉnh lại nhưng nó hoàn toàn quên hết những kí ức cũ, nói một cách khác, trong vòng một năm nay nó không hề nhớ gì cả….!!
Loan vừa kinh ngạc, vừa sung sướиɠ. Nếu Quân không nhớ gì về Diễm, sẽ là một cơ hội tốt cho Loan. Nhưng nếu đột nhiên Quân có thể nhớ ra được mọi chuyện thì sao.
Hiểu được suy nghĩ của Loan, bà Phương trấn an.
_Cháu đừng lo lắng quá, xác xuất cho nó nhớ ra được mọi chuyện sẽ rất nhỏ, vì lần trước khi nó bị tai nạn nó đã hoàn toàn quên hết mọi chuyện, lần này cũng thế, trừ phi nó bị tai nạn thêm lần nữa. Cháu không nghĩ là cuộc đời của nó có thể bị tai nạn giao thông ba lần trong đời chứ….??
Loan phân vân.
_Cháu không thể nói trước được điều gì, tuy anh ấy không nhớ được Diễm là ai nhưng điều đó cũng đâu có nghĩa anh ấy sẽ mất cảm giác với Diễm khi họ ở gần nhau…!!
Bà Phương nhíu mày.
_Ai bảo cháu là cô sẽ cho phép nó được ở gần thằng Quân…!!
Loan nghi ngờ hỏi.
_Bác định dùng cách gì để ngăn cản cô ấy, dù sao cô ấy cũng là vợ chưa cưới của anh Quân…!!
Bà Phương nhếch mép đầy mỉa mai.
_Vợ chưa cưới ư…?? Cháu không thấy là nửa tháng nay không thấy mặt mũi của cô ta sao, cô ta chỉ quan tâm đến hạnh phúc, tình cảm của cô ta, khi thằng Quân còn khỏe mạnh, còn có thể cung cấp mọi thứ cho cô ta, cô ta giả vờ đóng giả một cô vợ chưa cưới ngoan hiền, tốt bụng, nhưng sau khi thằng Quân bị hôn mê, cô ta đã hoàn toàn bỏ rơi thằng Quân. Dù có chết cô cũng không chấp nhận một loại người bạc tình như cô ta….!!
Loan khấp khởi mừng thầm, Loan không còn phải lo lắng gì nữa. Nếu Quân không nhớ ra được Diễm là ai, Loan không phải cố gắng gạt bỏ hình bóng của Diễm trong trái tim Quân. Loan có thể bắt đầu lại từ đầu với Quân, Loan được bà Phương ủng hộ hết mình, chuyện tình này sẽ sớm có kết quả. Dù cố ngăn không được biểu lộ hạnh phúc và sung sướиɠ ra bên ngoài, Loan cũng không thể kìm nén được nụ cười của mình.
_Thế nào cháu đồng ý làm lại từ đầu với thằng Quân không…??
_Cháu luôn muốn được cùng anh ấy sánh đôi nhưng còn mọi người xung quanh, ai cũng biết anh ấy và Diễm là vợ chồng chứa. Dù bác có đuổi Diễm đi người khác cũng có thể nói cho anh ấy biết…!!
Bà Phương nở một nụ cười đầy tính toán.
_Việc này cháu khỏi lo, bác đã tính toán hết cả rồi. Cháu luôn yêu thích nước Mỹ đúng không, tại sao cháu và nó không đưa nhau sang đấy. Với một cô gái có bản lĩnh như cháu, cháu sẽ sớm làm cho nó yêu cháu thôi, sau khi hai đứa kết hôn thì mọi chuyện sẽ khác…!!
Loan lúng túng.
_Bác tính thế cũng đúng nhưng cháu vẫn cảm thấy có lỗi với Diễm…!!
Đặt tay lên tay Loan, bà Phương khuyên nhủ.
_Nếu cháu buông tay cháu sẽ mất Quân vĩnh viễn, hãy suy nghĩ cho kĩ, hạnh phúc là phải do bản thân dành lấy, đừng cố chấp, hay thương hại người khác, nếu không cháu sẽ không bao giờ có được Quân….!!
Mặc dù lương tâm Loan không cho phép Loan đi cướp người yêu của người khác nhưng trái tim Loan quá yếu đuối cuối cùng Loan chấp nhận làm theo gợi ý của bà Phương.
Bà Phương mỉm cười hài lòng, bà đã đi được một nửa kế hoạch của mình. Điều tiếp theo bà Phương muốn làm là đi gặp Diễm và yêu cầu Diễm tránh xa Quân ra, nếu có thể bà sẽ trả Diễm một món tiền, bà luôn coi Diễm là một cô gái hám lợi, nên bà tiên đoán với một số tiền hấp dẫn, Diễm sẽ không thể từ chối được.
Sau khi rời phòng bệnh của Quân, Diễm cố gắng đi về phòng thay đồ, Diễm đã ngồi khóc trong đó rất lâu, từng giọt nước mắt đau khổ, buồn đau rơi xuống nền gạch. Diễm mừng vì Quân đã tỉnh lại, nhưng cuộc đời khốn khổ của Diễm chưa chấm dứt, Quân tỉnh lại nhưng Quân không nhớ được ra Diễm là ai.
Diễm không có dũng khí đối diện với bố mẹ Quân trong hoàn cảnh bẽ bàng và trớ trêu nên mới vội vã bỏ đi, dù Diễm có đứng lại Quân cũng không thể nhớ ra được Diễm là ai, có khi bà Phương còn vu khống cho Diễm tội tham tiền và nhận người khác làm chồng một cách ngộ nhận, Diễm muốn được rút lui trong tự trọng và im lặng. Diễm thấy mình thật ngu ngốc và quá đần độn, lẽ ra Diễm phải nói cho mọi người biết là Diễm không hề bỏ rơi Quân, không hề khiến Quân bị tổn thương.
Diễm dằn vặt bản thân nhưng sau khi suy nghĩ kĩ lại, Diễm thấy mình không cần phải làm thế, yêu là hy sinh cho người mình yêu, chỉ cần người đó được sống bình an, hạnh phúc đối với Diễm như thế cũng là đủ rồi. Diễm không cần phải phô trương tình yêu của mình cho thiên hạ biết, Diễm cần gì phải làm điều đó.
Lí trí của Diễm lúc này rất tỉnh táo, Diễm suy nghĩ thấu đáo mọi chuyện nhưng con tim yếu đuối của Diễm đang phản bội lại Diễm, nó đang thúc giục Diễm chạy nhanh đến bên giường bệnh của Quân, chạy lại nói cho Quân biết Diễm yêu Quân nhiều như thế nào, chạy lại giải thích cho Quân hiểu là Diễm đã luôn ở bên cạnh Quân hàng đêm.
Diễm ôm chặt lấy ngực, lệ không ngừng rơi. Nghĩ đến khuôn mặt ngơ ngẩn của Quân khi nhìn mình trong ánh sáng lờ mờ, lòng Diễm đau nhói, trước đây dù Diễm đứng cách Quân xa như thế nào, Quân vẫn nhận ra Diễm. Quân đã hoàn toàn quên Diễm mất rồi, Quân đã quên mùi hương trên tóc, trên quần áo, trên cơ thể, và giọng nói của Diễm. Quân không còn nhớ gì cả. Hình bóng của Diễm hoàn toàn biến mất ra khỏi cuộc đời Quân.
Chuông điện thoại của Diễm reo vang, Diễm nhìn tên Trường qua màn lệ. Diễm run rẩy nói.
_Chào anh…!!
Trường lo sợ hỏi.
_Có chuyện gì hả em gái, sao em lại khóc. Có phải Quân đã xẩy ra chuyện đúng không…??
_Anh ấy tỉnh lại rồi….!!
Trường reo lên.
_Thật không, hắn bảo em thế nào…??
Diễm bịt chặt lấy miệng, lòng Diễm đau như cắt, nỗi đau như xé Diễm ra từng mảnh. Diễm không biết phải ăn nói với Trường như thế nào, Diễm hiểu nếu Trường biết Quân đã tỉnh nhưng không nhớ ra được Diễm là ai, Trường sẽ xông thẳng vào phòng bệnh của Quân, sẽ đánh Quân một trận. Diễm không thể để điều này xẩy ra. Diễm cần phải ra gặp Trường trước khi Trường đi vào trong đây.
Trường giục.
_Sao em không nói gì đi, Quân có nói gì với em không….??
_Anh đang ở đâu, em muốn gặp anh…??
Trường không hiểu tại sao Diễm lại hỏi mình câu đó nhưng vẫn nói.
_Anh đang ở ngoài cổng, em mau ra đây đi…!!
_Vâng, anh chờ em một chút…!!
Diễm vội vã thay quần áo rồi đi thật nhanh ra ngoài cổng. Nhìn thấy Trường, cố nén lệ, Diễm giục.
_Chúng ta đi về thôi…!!
Trường cau mày.
_Em bị làm sao thế, hắn đã tỉnh lại em phải cho anh vào thăm hắn chứ…??
Diễm sợ hãi nói.
_Em đang cảm thấy rất mệt em muốn về nhà nghỉ ngơi. Anh ấy dù có tỉnh lại nhưng không nói được gì nhiều, ngày mai chúng ta tới thăm anh ấy cũng được…!!