Trường gõ cửa phòng của Diễm. Diễm nói không ra hơi.
_Em muốn được ở một mình….!!
_Em có muốn gặp Quân không…??
Diễm sụt sịt.
_Anh thừa biết là không thể. Sao anh còn hỏi em câu đó…??
_Nếu không thể đảm bảo em gặp được cậu ấy, anh nói chắc chắn với em làm gì…!!
Diễm ngồi bật dậy, mở toang cánh cửa. Diễm mừng rỡ hỏi.
_Cách gì hả anh. Anh mau nói nhanh lên…!!
Trường bước vào trong phòng, ngồi lên giường. Trường nói.
_Lúc nãy Bảo có đến đây, cậu ta đã nghĩ ra được một cách cho em có thể chăm sóc Quân rất hay. Nhưng em sẽ phải chịu thiệt một chút…!!
Diễm nắm chặt lấy tay Trường, niềm hy vọng thể hiện trong đáy mắt Diễm.
_Anh nói đi, dù có phải chịu khổ đến đâu em cũng chịu được, chỉ cần em có thể vào thăm anh ấy, chăm sóc anh ấy…!!
_Bảo sẽ viện lý do là Quân cần một y tá, cô y tá hiện tại chăm sóc cho Quân sẽ được thay bằng em. Do em đã có kinh nghiệm chăm sóc bệnh nhân nên vấn đề này anh không lo là em sẽ làm lộ thân phân giả danh y tá của mình…!!
Diễm nở một nụ cười sung sướиɠ, cuối cùng Diễm cũng có thể vào thăm Quân như ước nguyện. Ôm lấy Trường, Diễm thì thầm.
_Cảm ơn anh, anh hai….!!
Vỗ nhẹ vào lưng Diễm. Trường động viên.
_Em hãy cố lên. Chiều tối em hãy đến bệnh viện nhận việc nhưng em phải nhớ không được nói chuyện, phải đeo khẩu trang, và đừng có khóc nếu không em sẽ không còn cơ hội được ở bên cạnh chăm sóc Quân nữa đâu…!!
Diễm ngoan ngoãn gật đầu.
_Anh yên tâm em sẽ cố gắng hết sức…!!
Đứng lên, Trường nắm lấy tay Diễm.
_Còn bây giờ em phải đi ăn cho lại sức, đêm nay sẽ là một đêm dài đấy…!!
_Vâng, em sẽ ăn một chút gì đó…!!
Động lực khiến Diễm muốn ăn, muốn nhanh chóng lấy lại tinh thần và sức khỏe của mình là do Diễm sắp được vào thăm Quân, sắp được chăm sóc Quân. Diễm mừng đến rơi lệ.
Bà Hoa dọn thức ăn lên bàn. Hồng và Trường ngồi bên cạnh, ông Hải đang đùa nghịch với ông quản gia ngoài phòng khách. Nhìn vào gia đình họ, ai cũng có thể thấy đây là một gia đình có quá nhiều nỗi đau, có quá nhiều điều bất thường, một gia đình gắn bó với nhau sau khi đã làm tổn thương nhau.
Nói là ăn nhưng Diễm không ăn được nhiều, chỉ ăn được mấy đũa, Diễm không ăn thêm được nữa. Dù đã cố an ủi bản thân là không được khóc nhưng nước mắt Diễm vẫn rơi. Diễm vừa ăn vừa khóc. Hồng không kìm nén được xúc động, Hồng cũng khóc theo Diễm. Đôi mắt Trường đỏ hoe, Trường khịt mũi, bữa ăn trở thành một bữa nước mắt của hai người phụ nữ.
Bà Hoa đứng bên cạnh, bà thương cho thân phận bọt bèo của Diễm, bà luôn mong Diễm được hạnh phúc nhưng xem ra để đạt được nó không phải là một việc dễ dàng. Diễm còn một con đường gian nan phía trước cần phải trải qua.
Sau khi nói chuyện với Trường và Hồng. Bảo đến bệnh viện, gặp bà Phương, ông Trương, Loan và Kiên. Bảo đề nghị.
_Sức khỏe của Quân rất yếu, hiện giờ cậu ấy vẫn chưa tỉnh lại nên tạm thời cháu sẽ cử một y tá đến chăm sóc cậu ấy…!!
Bà Phương phản đối.
_Việc chăm sóc nó đã có bác rồi, bác không cần y tá…!!
_Cháu biết là bác không muốn để ai lại gần Quân nhưng sức khỏe của bác yếu, bác cần phải nghỉ ngơi, buổi tối cháu mới cử cô ấy đến đây chăm sóc Quân, trong thời gian đó bác có thể về nhà ngủ một giấc, sáng hôm sau bác có thể đến đây thay cô ấy…!!
Ông Trương gật đầu đồng tình.
_Bảo nói đúng. Em không thể thức từ đêm này qua đêm khác, anh không muốn em gục ngã trước khi Quân tỉnh lại. Bảo biết làm gì mới tốt cho Quân, em tin nó đi…!!
_Nhưng mà…!!
Loan nói thêm vào.
_Thôi mà bác, bác ở đây cả ngày với anh ấy cũng mệt rồi. Hãy để cho y tá chăm sóc cho anh ấy, sáng mai bác sẽ gặp lại anh ấy thôi…!!
Ông Trương, Loan và Bảo khuyên nhủ, viện những lý lẽ thiệt hơn cuối cùng bà Phương phải đồng ý với lời đề nghị này của Bảo. Bảo không nói cho bố mẹ Quân và Loan biết người sẽ chăm sóc Quân hàng đêm là Diễm, Bảo không muốn bà Phương làm ầm lên, cũng không muốn ông Trương phải thêm lo lắng, lại càng không muốn Loan biết vì Bảo hiểu mối quan hệ giữa Loan và Diễm, họ là hai kẻ đối đầu không khoan nhượng.
Bà Phương đề nghị.
_Bác muốn gặp cô y tá đó. Bác có đôi điều cần dặn dò cô ta…!!
Bảo đã tính đến nước này nên ngay sau khi bà Phương đưa ra lời đề nghị của mình, Bảo gọi một cô y tá đến. Cô ta lễ phép chào.
_Chào bác…!!
Bà Phương ngắm cô ta từ đầu đến chân.
_Tôi không biết khả năng chăm sóc người bệnh của cô đến đâu nhưng tôi nói trước, cô mà không làm tròn bổn phận của mình, tôi sẽ kiện cô, đưa cô ra tòa. Hy vọng cô hiểu những gì mà tôi nói…!!
Cô ta ghét nhất là những thân nhân của bệnh nhân có tính cách khinh người và quen ra lệnh như bà Phương, tuy nhiên cô ta vẫn lịch sự đáp lời.
_Vâng, cháu sẽ cố gắng hết sức…!!
Bà Phương biết sức khỏe của mình, thức cả đêm hôm qua, thần kinh căng thẳng, cơ thể mệt mỏi bà không còn trụ hơn được nữa. Đúng như Bảo nói, bà cần về nhà ngủ một giấc, cần được nghỉ ngơi. Quân có thể sẽ lâu mới tỉnh lại, bà không muốn bị đột quỵ trong thời gian Quân vẫn còn nằm viện.
Kiên được Quân dặn trước là không được nói cho mọi người biết là Quân đã cho Trường quả thận của mình nên Kiên đã thương lượng với bác sĩ để ông ta không nói điều này cho bố mẹ Quân và Loan biết. Bảo cũng biết chuyện Quân cho Trường một quả thận nên cũng phối hợp với Kiên đánh lừa mọi người. Họ không muốn làm điều này nhưng vì hạnh phúc của Quân, họ đành phải đóng vai hai kẻ lừa đảo.
Sau khi ăn xong, Diễm nhanh chóng tắm rửa, thay quần áo. Diễm muốn đến bệnh viện càng sớm, càng tốt. Trường gọi điện cho Bảo.
_Tôi đưa Diễm đến bệnh viện được rồi chứ…??
_Vẫn chưa đâu, họ vẫn còn chưa về. Khi nào họ về hẳn, tôi sẽ gọi lại cho hai người…!!
_Được rồi, tôi chờ…!!
Diễm đứng phía sau Trường. Diễm nôn nóng hỏi.
_Mình đi được chưa anh…??
_Bảo nói chúng ta lúc nữa hãy tới, bố mẹ Quân và Loan vẫn chưa về…!!
Diễm ngồi phịch xuống ghế, mặt Diễm buồn rười rượi. Hồng an ủi.
_Em đừng sốt ruột, lát nữa em sẽ được gặp lại cậu ấy, em phải vui lên nếu không anh ấy mà biết được, anh ấy sẽ giận em…!!
_Giá mà anh ấy giận em thì hay biết mấy…!!
Thời gian chờ đợi như dài vô tận. Cuối cùng Bảo cũng gọi lại. Diễm đứng bật dậy. Trường đưa Diễm đến bệnh viện, Hồng đòi đi theo nhưng Trường không muốn, Hồng đã phải chịu khổ vì anh em Trường quá nhiều rồi, Trường không muốn Hồng phải chịu khổ thêm nữa. Hồng đang mang thai. Hồng cần được nghĩ ngơi, được tĩnh dưỡng.
Trên đường đi hai anh em im lặng, không ai nói với ai câu nào. Tâm trí, đầu óc của Diễm chơi vơi, Diễm chỉ nghĩ đến Quân, lo lắng cho Quân và cầu mong Quân không sao, cầu mong Quân sớm bình phục.
Đến bệnh viện. Trường và Diễm gặp Bảo dưới chân cầu thang. Bảo dặn dò.
_Mọi người đã về hết cả rồi nên em có thể chăm sóc Quân mà không gặp bất cứ trở ngại gì, anh đã dặn dò hai vệ sĩ, họ sẽ để cho em vào và báo động cho em nếu họ thấy bố mẹ Quân và Loan đến…!!
Diễm cảm động.
_Cảm ơn anh…!!
_Em đừng khách sáo, anh làm thế này vì bạn của anh thôi, thằng Quân nó yêu em rất nhiều, anh tin là chỉ có mình em mới làm cho nó tỉnh lại…!!
Diễm được cô ý lúc chiều dẫn lên phòng thay đồ, mặc dù giám đốc bệnh viện không đồng ý nhưng Quân đã nói tình trạng nguy hiểm của Quân, ông sợ Quân sẽ bị gϊếŧ chết ở đây nên đồng ý để Diễm được thay cô y tá của bệnh viện chăm sóc Quân. Lấy tư cách là người thực thi pháp luật, Quân yêu cầu giám đốc bệnh viện và cô y tá giữ kín chuyện này.
_________________