Ban đêm Diễm giật mình tỉnh giấc mấy lần, bà giúp việc phải vỗ về, Diễm mới yên tâm ngủ tiếp. Bà Phương cả đêm không ngủ được, bà hay hỏi bà giúp việc tình hình bệnh tình của Diễm
Sáng hôm sau, Diễm vẫn còn ngủ li bì, tối qua, Diễm ngủ không được ngon giấc nên sáng này phải ngủ bù. Cơn sốt đã không còn hành hạ Diễm nữa, mặt Diễm đã bớt nóng hơn.
Bà giúp việc nấu cháo cho Diễm ăn. Bà Phương thay khăn mặt trên trán Diễm, bà thấy bà đang hành động giống như một người mẹ chăm con hơn là một bà mẹ chồng khó tính. Dù sao Diễm cũng thật đáng thương, ốm đau thế này, bà chấp làm gì chuyên vặt vãnh của ngày xưa.
Thông qua bà giúp việc bà biết tối qua Quân có gọi điện về nhà và thông báo chiều này Quân sẽ về. Bà biết vì sao con trai bà lại nôn nóng như thế, tất cả cũng chỉ vì con nhóc Diễm này. Bà lắc đầu thở dài.
Diễm ngủ đến chín giờ sáng mới dậy, ngó xung quanh căn phòng, Diễm giật mình vì đây không phải là phòng ngủ của Diễm. Nhớ lại mọi chuyện tối hôm qua, Diễm váng mất không thể dậy nổi, cơn sốt lại bắt đầu hành hạ Diễm.
Mở cửa phòng, bà giúp việc thấy Diễm đang run cầm cập, đặt bát cháo trên bàn, bà nhanh chóng lấy thêm chăn và mền cho Diễm, Diễm lí nhí nói.
_Cảm ơn Dì…!!
_Cháu lại khách sáo rồi…!!
Bà Phương bước theo sau bà giúp việc, bà thấy Diễm đắp mấy cái chăn mà vẫn còn run. Bà hối thúc giúp việc.
_Mau đi gọi bác sĩ tới đây đi…!!
_Vâng, thưa bà chủ…!!
Bà Phương thương hại bảo Diễm.
_Bác sĩ sẽ đến khám cho cô, cô đừng lo lắng…!!
Diễm đang run nên trả lời câu được câu không.
_Cảm ơn bác…!!
Bà Phương nhìn Diễm không rời, khi con người ốm yếu, trông họ thật nhỏ bé và đáng thương, Diễm vốn đã gầy sẵn rồi, sau trận ốm này có lẽ Diễm chỉ còn lại da bọc xương. Bà Phương không biết thái độ của thằng con trai khi về nhà trông thấy cô vợ sắp cưới của mình ốm yếu, đang được bà chăm sóc sẽ như thế nào, bà nghĩ Quân sẽ vừa mừng vừa lo, mừng vì cuối cùng bà không còn ghét Diễm như ban đầu nữa, lo vì Diễm đang bị ốm. Bà nhẹ lòng vì bà đã không làm gì sai, bà đang làm đúng, chỉ cần thằng con trai bà hạnh phúc, gia đình yên ấm, bà nhịn đi một chút cũng không sao.
Một lúc sau bác sĩ đến khám và kê đơn thuốc cho Diễm, ông đã thay đổi thuốc và liều dùng, tình hình bệnh tình của Diễm hôm nay còn tồi hơn hôm qua nên liều thuốc cũng nặng hơn.
Bà Phương ép Diễm ăn được mấy thìa cháo, sau đó cho Diễm uống thuốc, Diễm vừa ăn cháo vừa khóc, Diễm cảm động vì được bà Phương chăm sóc, Diễm khóc làm mắt bà đỏ hoe, bà phải nói mấy lần, Diễm mới chịu nín, bà bảo Diễm.
_Cô đúng là trẻ con, có mỗi ăn thôi mà cũng khóc, kiểu này cô làm sao thay tôi quản lí gia đình, thay tôi trở thành con dâu trưởng trong nhà…!!
Diễm sụt sịt.
_Cháu sẽ cố học dần dần…!!
Ông Trương quan sát hai người, trên môi ông nở một nụ cười, cuối cùng mọi giông bão cũng đã qua. Chỉ cần chờ Quân về, Diễm khỏi ốm, Quân và Diễm có thể chính thức tổ chức lễ cưới thành vợ chồng.
Không chịu đựng được hơn, nên Quân xin được ra viện sớm, bác sĩ không dồng ý vì vết mổ trên bụng Quân còn lâu mới lành. Quân hứa là Quân sẽ thường xuyên đến đấy khám, họ cũng lắc đầu không đồng ý.
Quân gọi điện cho trợ lý Kiên, buổi kí kết hợp đồng hôm qua đã diễn ra như mong đợi, Quân mừng vì công sức mình bỏ ra đã được đền đáp xứng đáng. Kiến và ông Tùng vừa về sáng nay.
_Chào anh. Ca mổ diễn ra tốt đẹp chứ…??
Quân cáu.
_Không phải hôm qua cậu và tôi đã nói chuyện với nhau rồi sao…??
Kiên cười.
_Em xin lỗi, em chỉ muốn đùa với anh một chút thôi…!!
_Tôi có việc muốn nhờ cậu…!!
_Vâng, anh cứ nói đi…!!
_Cậu đến khách sạn của gia đình tôi, đến căn phòng tôi hay ở rồi mang mấy bộ quần áo của tôi đến đây…!!
_Vâng, thưa anh…!!!
Cúp máy, Kiên nhanh chóng làm theo yêu cầu của Quân. Trường ở gần ngay đấy nên đoạn hội thoại giữa Quân và Kiên, Trường đều nghe rõ. Trường cau mày hỏi Quân.
_Cậu định về nhà thật hả…??
_Ừ, tôi không muốn ở đây thêm một lúc nào nữa…!!
_Nhưng cậu đã hồi phục hoàn toàn đâu…!!
_Không cần phải lo cho tôi, cậu lo cho cậu đi, cậu phải nhanh chóng hồi phục, có thế cô ấy mới đồng ý kết hôn với tôi…!!
Trường rủa Quân.
_Cậu là đồ ích kỉ, làm gì cũng chỉ nghĩ đến mình…!!
Quân mai mỉa.
_Phải, tôi là một thằng ích kỉ, không lẽ cậu lại không phải..!!
Hồng can ngăn.
_Cho em xin, hai anh làm ơn đừng cãi nhau nữa…!!
Nôn nóng kết hôn không chỉ có mình Quân mà còn có Trường và Hồng nữa, họ sắp có con nên họ muốn cười càng nhanh càng tốt. Quân vẫn còn chưa hết tức, chưa hết ghen tuông với Trường, vì cái gì Trường cũng đi trước Quân một bước kể cả chuyện tình cảm và con cái. Hai người bọn họ mặc dù không còn tức giận nhau như ngày trước, nhưng hiềm khích giữa họ vẫn còn nên chỉ cần hơi kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhau một chút họ lại tìm cách chọc tức nhau.
Một lúc sau Kiên tới, Quân không cần bác sĩ có cho mình về hay không, lấy quần áo trên tay Kiên. Quân thay bỏ bộ quần áo bệnh nhân đang mặc trên người, từng cử động đều gây đau nhức cho Quân nhưng ý nghĩ sắp được gặp Diễm khiến Quân mạnh mẽ lên.
Thấy Quân sắp sửa đi về, Hồng lo lắng hỏi.
_Anh đã khỏi hẳn đâu mà đi về nhà, anh nên ở đây thêm để bác sĩ theo dõi, chăm sóc sức khỏe của anh…!!
_Anh biết nhưng Diễm đang ốm, anh không thể ở đây…!!
_Anh ở lại đây đi để em đến thăm cô ấy, có gì em sẽ báo lại cho anh biết….!!
Quân mỉm cười
_Cảm ơn ý tốt của em nhưng anh không muốn ở đây thêm một lúc nào nữa, ngay cả khi Diễm không bị ốm anh cũng muốn xuất viện về nhà…..!!
Quân nheo mắt bảo Trường và Hồng.
_Chúc hai người mau khỏe, sớm lành bệnh để cưới nhau, tôi và cô ấy không chờ hai người đâu…!!
Trường nhếch mép đáp.
_Đừng vội mừng, tôi sợ người phải cưới sau là cậu….!!
Hồng ngán ngẩm hai người này lại chuẩn bị cãi nhau đến nơi. Hết chịu nổi, Hồng giục Quân.
_Thôi anh đi đi, em không giữ anh ở lại đây nữa, nhưng anh nhớ phải giữ gìn sức khỏe và thường xuyên đến đây để bác sĩ khám lại cho anh…!!
_Anh biết rồi. Cảm ơn em….!!
Quân rời đi, trong phòng bệnh bây giờ chỉ còn lại Hồng và Trường, họ thẹn thùng nhìn nhau, ý nghĩ họ sắp sửa tổ chức lễ cưới làm trái tim cả hai đập rộn ràng trong l*иg ngực. Sắc màu hồng hiện dần trên má Hồng, Trường say sưa nhìn Hồng không rời, bàn tay Trường nắm lấy tay Hồng, trong lòng họ một niềm tin về hạnh phúc và tình yêu đang bùng cháy.