Hắn tưởng Diễm để cho hắn yên, nào ngờ hắn bị tiếng đập cửa dầm dầm, khiến hắn giật mình.
Hắn gồng mình vì tức, mở tung cánh cửa, hắn quát.
_Cô lại muốn gì nữa....??
_Anh đi dạo với tôi nhé....??
_Không đi...!!
_Làm ơn đi cùng tôi đi mà....!!
Diễm nắm lấy vạt áo của hắn, Diễm lắc lắc.
_Đi nhé....!! Biển hôm nay đẹp lắm....!!
Hắn hất tay Diễm ra, hắn cáu.
_Tôi đã bảo là tôi không đi, cô bị điếc hả....??
Diễm hứ một tiếng.
_Được thôi, nếu anh không đi thì tôi đi một mình...!!
Diễm hầm hầm bỏ đi. Hắn lắc đầu nhìn theo.
_Cô ta đã mười tám tuồi rồi, sao cô ta còn trẻ con thế không biết....??
_Sao lúc nào cô ta cũng chỉ nghĩ đến việc đi chơi được nhỉ, thật khôi hài....!!
Diễm đi dạo một mình, tuy là hơi buồn chán, nhưng tâm hồn Diễm thoái mái, hai tay dơ lên cao. Diễm hét thật to.
_A....a..........a............a...!!
Diễm cười thật to, vừa cười, Diễm vừa chạy theo dọc bờ cát, thủy triều làm nước biển dâng cao, chân quần Diễm bị ướt hết, đôi giày màu trắng, Diễm vứt bỏ ở trên bờ, Diễm mải đùa quá nên đã hơn mười một giờ khuya mà Diễm cũng không hay.
Đến khi giật mình nhìn lại, Diễm thấy chỉ còn sót lại duy nhất một mình Diễm, Diễm sợ hãi vội vớ lấy đôi giày, Diễm đi về khách sạn.
Diễm đã quên bài học ở công viên hôm nào, hôm nay cũng giống như mấy hôm trước, Diễm vừa mới đi được mấy bước, năm tên thanh bao vây lấy Diễm vào giữa.
Diễm hoảng hồn, vì đêm nay không có hắn đi theo cùng Diễm, dù Diễm có kêu to, cũng không ai nghe tiếng, bãi biển chỉ còn lại Diễm và năm tên đàn ông.
Diễm sợ hãi hỏi.
_Các anh muốn...muốn gì....??
Bọn chúng quan sát Diễm từ đầu xuống chân, một trong số bọn chúng suýt xoa.
_Em đẹp quá....?? em làm gì mà bây giờ vẫn còn đi dạo ở đây....??
_Tôi đi dạo....!!
_Đi dạo một mình buồn thì buồn lắm, em có muốn bọn anh đi cùng cho vui không....??
Diễm lùi lại, mặt trắng bệch, Diễm lắp bắp.
_Không....không cần....!!
_Kìa em...!! Sao em lại từ chối bọn anh, ai cũng là bạn cả mà, thấy em buồn bọn anh chỉ muốn hộ tống, nói chuyện để làm cho em vui hơn thôi...!!
_Tôi...tôi phải về.....!!
_Đã đến đây rồi thì đi theo bọn anh đi, bọn anh hữa sẽ không làm em đau, đi nhé....!!
Bọn chúng nắm lấy tay Diễm, chúng kéo Diễm đi. Diễm sợ hãi hét.
_Cứu tôi với....!! Có ai không....??
Bọn chúng quát.
_Cô có câm miệng đi không....??
_Trói nó lại....!!
_Lấy giẻ nhét vào mồm nó để nó khỏi kêu...!!
Diễm đập hai cái giày vào mặt chúng, quá sợ hãi, Diễm đánh lung tung, hết đá rồi lại đấm, bọn chúng hầm hè bảo nhau.
_Xem ra con bé này không phải là loại liễu yếu đào tơ như chúng ta lầm tưởng....??
Tên kia cười khùng khục.
_Cô ta càng như thế thì càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ tao, loại con gái như thế này mới thú, đúng không chúng mày....!!
_Đúng thế....!!
Diễm chỉ là một cô gái yếu đuối, trong khi Diễm chỉ có một mình, còn bọn kia là năm tên thanh niêm to lớn, khỏe mạnh, nước mắt trào ra, miệng bị bịt kín nên Diễm không kêu được câu nào.
Diễm căm phẫn nghĩ.
_Nếu bị chúng làm nhục, Mình sẽ cắn lưỡi chết ngay, Mình không thể nào chịu đựng được nỗi nhục, nỗi đau ám ảnh cả đời....!!
Trường say sưa làm việc, đến hơn mười một giờ, Trường hoàn thành xong công việc, pha một tách cà phê, Trường đặt trên bàn.
Tách ca phê vừa chạm môi, Trường vội buông xuống, Trường giật mình nghĩ.
_Không biết con nhóc đã về phòng hay chưa....?? Nếu cô ta mà mải chơi rồi lại xảy ra chuyện như ở công viên vào buổi tối hôm nào thì sao....??
Mồ hôi đầm đìa, Trường chạy sang gõ cửa phòng Diễm, gõ hai ba lần mà không thấy Diễm bảo nào, không dằn được lòng, Trường mở cửa, bật điện, Trường thấy phòng Diễm trống trơn, gõ cửa phòng tắm, Trường cũng không thấy Diễm đâu.
Trường sợ hãi, chưa kịp khép cửa phòng Diễm, Trường phóng thật nhanh ra bãi biển, vừa chạy, vừa tìm kiếm Diễm, vừa gọi tên Diễm.
_Diễm....!! Cô ở đâu....?? Mau lên tiếng đi....!!
_Diễm....!! Cô ở đâu hả...??
Bọn chúng lôi Diễm vào một bụi rậm, Diễm nghe tiếng Trường gọi nhưng không tài nào lên tiếng. Chỉ có những tiếng ú ớ trong cổ họng, bọn nó thì thầm bảo nhau.
_Hình như là người yêu của con nhóc này...!!
_Chúng ta phải làm sao đây....!!
_Còn làm sao nữa, thằng kia gọi mãi mà không thấy con bé này lên tiếng trả lời thì nó phải đi thôi...!!
_Mày nói phải....!!
Diễm nghe chúng nói, lòng Diễm tan nát, chưa có lúc nào Diễm lại mong hắn tìm ra được Diễm như lúc này, nếu hắn tìm được Diễm, Diễm hứa Diễm sẽ nghe lời hắn, sẽ không cãi nhau hay gây sự với hắn nữa.
Quá sợ hãi, Trường gọi điện về quầy tiếp tân. Trường nói ngay.
_Cô làm ơn gọi cảnh sát dùm tôi được không....??
Chị nhân viên hốt hoảng.
_Có chuyện gì xảy ra hả anh....??
_Bạn tôi mất tích rồi, cô làm ơn gọi cảnh sát dùm tôi nhanh lên nhé....??
_Vâng. Cô ấy đã đi đâu, anh có biết không...??
_Cô ấy bảo là đi ngắm biển nhưng đã hơn mười hai giờ rồi mà vẫn chưa thấy cô ấy về. Tôi ra đây tìm cũng không thấy, tôi e cô ấy bị ngã xuống biển hay là bị bọn xấu bắt đi rồi....!!
_Anh yên tâm, em sẽ gọi cho cảnh sát ngay, đồng thời cũng cho nhân viên ra tìm cô ấy giúp anh....!!
_Cảm ơn cô....!!
_Không có gì....!!
Đút điện thoại vào túi quần, Trường tiếp tục đi tìm Diễm, bắc loa lên miệng, Trường gọi.
_Diễm....!! Cô đang ở đâu.....??
_Diễm.....!!
Trường càng gọi, Diễm càng mất hút, mặt Trường tái lại, Trường run sợ, Trường sợ Diễm xảy ra chuyện, trong lòng Trường, luôn mâu thuẫn, một mặt Trường muốn tránh xa Diễm, muốn ghét Diễm, hận Diễm, muốn làm Diễm đau khổ nhưng khi Diễm xảy ra chuyện, Trường luôn là người lo lắng, luôn là người đi tìm Diễm, cứu Diễm đầu tiên.
Trường kinh ngạc nhìn đôi giày màu trắng của Diễm, nhìn chiếc áo khoác bị vứt bỏ trên cát. Trường lẩm bẩm.
_Vậy là cô ấy có đến đây....??
Một tia sáng lóe lên trong óc Trường, móc điện thoại Trường gọi điện cho Diễm, tiếng chuông điện thoại vang lên rất gần chỗ Trường đứng, Trường vội quay người nhìn lại.
Bọn kia giật mình kinh sợ, chúng vội lục túi quần Diễm, chúng tắt chuông, tuy là không còn nghe được gì nữa nhưng mà nó cũng đủ để Trường xác định được Diễm đang ở chỗ nào.
Bọn chúng vì sợ Trường nên chỉ dám bịt chặt miệng Diễm, giữ chặt tay chân Diễm, chúng vẫn chưa làm gì được Diễm.
Trường vội chạy ngay về phía bụi rậm, Trường tin là Diễm đang ở đâu đó xung quanh đây. Trường gọi.
_Diễm....!! Cô ở chỗ nào....??
_Diễm.....!!
Diễm cố cựa quạy, cố lên tiếng, cố thoát khỏi gọng kìm của bọn chúng nhưng mà Diễm không thể, bọn chúng giữ Diễm chặt quá.
Bãi cây cỏ dại này rất nhiều và rất rộng, muốn lục tung tất cả ở đây cũng phải mấy mấy tiếng, Trường vừa đi vừa dò, do không quen địa hình nên Trường bị ngã mấy lần.
Cảnh sát và mọi người cũng vừa ra kịp, họ đang tản mác xung quanh khắp bãi biển, họ lên tiếng gọi tên Diễm và tên Trường.
Bọn chúng sợ hãi, thấy đông người, biết là khó thoát, chúng thầm thì bảo nhau.
_Hay là bọn mình xử hai đứa này đi rồi sau đó tẩu thoát, nếu để bọn chúng còn sống mà tri hô lên thì mệt lắm....!!
_Mày nói phải....!!
_Ra tay đi....!!