Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 43: Sợi dây chuyền của Đường Cảnh

– Đi thϊếp… là sao hả chú?

Đường Cẩn nghiêm giọng, chú ấy giải thích:

– Là làm thuật cho người trần xuất hồn xuống âm phủ tìm người thân của mình đã mất. Điều kiện người được xuất hồn chỉ đi được trong thời gian một nén nhang cháy, nếu nhang tàn mà người xuất hồn không về kịp… thì coi như người đó cũng sẽ chết.

Bé Dâu có vẻ hơi sợ, nó ôm tay tôi, ngăn cản:

– Mợ… nguy hiểm lắm… không được đâu Mợ.

Tôi có chút hoang mang nhìn về phía chú Cẩn, chú ấy cũng gật đầu đồng ý với ý kiến của bé Dâu.

– Chị dâu, thực ra chuyện đi thϊếp này cũng rất nguy hiểm, em cũng không quá muốn cho chị đi xuống tìm anh ba. Ngộ nhỡ… có chuyện gì thì em biết ăn nói sao với ba mẹ chị đây.

Tôi cau mày, trong lòng cũng có chút suy nghĩ. Chuyện đi thϊếp này thật sự hơi nguy hiểm, xuất hồn đi xuống âm phủ… nghe thôi đã thấy rợn người rồi. Lỡ chẳng may xuống dưới âm phủ mà về không kịp thì ba mẹ tôi biết sống thế nào đây. Nhưng nếu không đi, tôi sẽ chết dần chết mòn vì nhớ anh Cảnh mất…

– Chú, nếu chị đi thϊếp, chú có đảm bảo an toàn cho chị trong suốt quá trình đi hay không?

Đường Cẩn gật đầu:

– Em thì không đạt tới cảnh giới này đâu nhưng thầy của em thì làm được. Chuyện đi thϊếp cũng không quá khó khăn với thầy, nếu chị đi, thầy nhất định sẽ đảm bảo được an toàn cho chị. Chỉ sợ là có chuyện sơ suất xảy ra, chị không về kịp… lúc đó có mười thầy của em cũng không cứu được chị sống lại. Người trần mà xuống âm ti đã là một chuyện trái ngược với quy luật Trời Đất rồi, nếu lỡ có chuyện xảy ra… hậu quả không ai gánh đỡ nổi.

Tôi không trả lời, trong lòng bắt đầu suy tính và do dự. Chuyện này quá mức nguy hiểm, nhưng mà…

Tôi quay sang Đường Cẩn, thở dài nhẹ giọng:

– Chị hiểu rồi, để chị suy nghĩ thêm đã.

Đường Cẩn cũng không nói thêm gì tới chuyện đi thϊếp, tôi với chú ấy nói vài chuyện linh tinh nữa, chú Cẩn cũng về phòng ngủ để mai đi lên công ty sớm.

Đi thϊếp xuống âm phủ để gặp lại anh Cảnh… lòng tôi thật sự muốn.

………………

Cả đêm tôi không ngủ được, phần vì nhớ anh, phần vì suy nghĩ chuyện của chú Cẩn đã nói. Mãi tới gần sáng tôi mới chợp mắt được một lát, ngủ không được bao lâu thì đến giờ cúng cơm sáng cho Đường Cảnh.

Cúng cơm xong, tôi đi dạo một vòng trong sân cho khoay thỏa, đi tới đi lui lại gặp chị Ngân, chị ta lại kiếm chuyện châm chọc tôi. Thật sự tôi không muốn nói tới chị Ngân nhưng chị ta năm lần bảy lượt cứ tìm tôi mà gây sự.

– Tâm, em có nghe ở khúc trên có nhỏ kia chồng chết, mà chồng chết chưa được bao lâu là tăm tia anh chồng. Bởi vậy, đàn bà giờ không tin tưởng được ai hết. Chồng chết chưa mãn tang mà đã muốn lấy chồng khác rồi.

Tôi nhìn chị ta, cười nhạt:

– Vậy hả?

Chị Ngân đi tới trước mặt tôi, chị ta cười hiền lành:

– Đúng rồi em nhưng mà em thì khác, em với anh Cảnh chưa có con… giờ có lấy chồng khác cũng không ai nói gì đâu. Chị thấy… chú Cẩn cũng tốt… em với chú…

“Chát”, một cái tát giòn tan rơi lên má của chị Ngân. Chị ta nhìn tôi chăm chăm, từ sững sờ kinh ngạc đến giận dữ cau có. Chị ta vung tay lên, định đánh trả lại tôi nhưng tôi tất nhiên là không để cho chị ta toại nguyện rồi. Tôi dùng sức chộp lấy tay chị ta lại, tôi siết chặt tay, cười lạnh:

– Tôi muốn làm gì là chuyện của tôi, có lấy chồng khác hay không cũng là chuyện riêng của tôi. Tôi có lấy chồng chị không mà sao chị sồn sồn lên vậy?

Chị Ngân trừng mắt, chị ta run rẩy vì tức:

– Mày dám lấy chồng tao?

Tôi cười nhếch môi:

– Tôi thì không muốn nhưng nếu chị thích… tôi “chơi” chồng chị cũng được.

– Mày!

Tôi buông tay chị ta ra, giọng có chút phỉ báng:

– Chị ngủ với chồng chị nhưng chị có chắc là chồng chị thực tâm với chị hay không? Nếu có thời gian rảnh thì chạy về giữ chồng, đừng ở đây lãi nhãi ăn nói linh tinh. Tôi muốn làm gì kệ mẹ tôi, đυ.ng tới tôi tôi vả rớt răng chị. Chị nhớ đó.

Tôi nói rồi quay lưng bỏ đi một nước vào trong, chồng chết đã đủ suy sụp rồi, tôi không rảnh đâu mà đôi co với mụ Ngân.

________________

Đường Cẩn giữ công ty được hai tuần, bước sang tuần thứ ba, ở công ty bắt đầu có biến cố. Hôm trước chú ấy có nói với tôi, chắc là ghế tổng giám đốc này chú ấy ngồi không vững được nữa. Tôi cũng không biết trả lời thế nào, chỉ bảo với chú ấy là tới đâu được thì tới, anh Cảnh sẽ không trách chú ấy đâu.

Tôi cũng có nói qua với ba tôi, ông bảo ông không có cách nào can thiệp được cả. Chuyện của công ty Đường gia rất phức tạp, ghế tổng giám đốc của chú Cẩn cũng chỉ là tạm thời. Nếu Đường Cảnh không có di chúc để lại thì rất khó để cho Đường Cẩn tiếp tục tiếp quản công ty. E là phần trăm công ty rơi vào tay của Đường Cung là rất lớn. Tôi nghe mà chỉ biết thở dài, Đường Cảnh chết bất đắc kỳ tử, chết trẻ như thế thì làm sao để lại di chúc cho được. Thôi, chuyện tới đâu thì tới, cưỡng cầu làm sao được.

Đêm đó, khi Đường Cẩn về, chú ấy có chạy qua tìm tôi. Tôi cứ tưởng là chú ấy sẽ than thở như mọi khi nhưng mà không, lần này lại là nụ cười toe toét trên môi.

Đường Cẩn kéo tôi lại gần, chú ta cười mỉm:

– Ngày mai công ty mở cuộc họp bầu lại ghế tổng giám, ngày mai chị nhất định phải tới. Em đưa chị đi.

Tôi nhìn chú ấy, có chút khó hiểu liền hỏi:

– Chị thì liên quan gì mà tới?

Đường Cẩn kề tai tôi, giọng chú ấy nhỏ xíu như tiếng muỗi kêu.

– Chị có liên quan, chị nhất định phải tới. Anh Cảnh trước khi chết đã lập sẵn di chúc, công ty nhất định sẽ không rơi vào tay anh hai được.

Tôi sững sốt, gần như hét lên:

– Thật sao chú? Thật hả?

Chú Cẩn cau mày, chú ấy đưa tay lên miệng “suỵt” một tiếng. Giọng nhỏ xíu:

– Chị đừng hét lên như vậy, anh hai nghe được thì sao?

Tôi gật gù, không giấu được vẻ kích động. Tôi kề tai chú ấy, hỏi nhỏ:

– Chị mừng quá… à quên nữa, nếu mà anh Cảnh để lại di chúc… sao đến bây giờ mới công bố ra bên ngoài?

Nghe tôi hỏi, chú Cẩn liền giải thích:

– Chuyện này… là anh ấy căn dặn luật sư. Trong di chúc có nhắc qua, nếu anh ấy chết đột ngột thì luật sư không được công bố di chúc ngay thời điểm đó. Phải để đến khi công ty mở cuộc họp bầu lại tổng giám thì di chúc mới được công bố ra bên ngoài. Không hổ danh là anh ba của em, đến di chúc cũng khác người bình thường.

Tôi nghe mà mừng trong lòng, thật sự trên đời này, không ai có thể tính toán tỉ mỉ được như Đường Cảnh. Đến cả khi đã chết đi rồi, anh cũng lập kế để không một ai có thể trở tay kịp. Đúng là người thừa kế của Đường gia, không bao giờ để ai ức hϊếp.

Chú Cẩn thông báo xong rồi cũng đi về phòng, thấy chú ấy đi tới cửa, tôi liền gọi với lại, giọng tôi có chút ngập ngừng:

– Chú Cẩn… chuyện đi thϊếp… chị suy nghĩ xong rồi.

Đường Cẩn cau mày, giọng chú ấy trầm trầm:

– Vậy… chị quyết định thế nào?

Tôi hít một hơi, nghiêm túc trả lời:

– Chị đồng ý, chị đồng ý đi thϊếp. Dù cho có nguy hiểm chị cũng không sợ, chỉ cần… chỉ cần gặp lại được anh Cảnh… giá nào chị cũng làm.

Chú Cẩn híp mắt nhìn tôi một lát, có lẽ với quyết tâm của tôi, chú ấy cũng không ngăn cản được. Khẽ gật đầu, chú ấy đồng ý:

– Em hiểu rồi, sau 49 ngày em sẽ sắp xếp cho chị đi gặp anh ba. Chị yên tâm.

Đợi chú Cẩn đi rồi, tôi lại ngồi thẩn thờ mở cái hộp vuông ra, trong đó có sợi dây chuyền mà anh Cảnh đã để lại, bên cạnh là túi đỏ nhỏ mà ông nội đã cho. Tôi cầm túi đỏ nhỏ trong tay, trong lòng vô thức sinh ra cảm giác tò mò. Không biết thứ ông nội cho có giúp ích được gì cho tôi trong chuyến đi tìm Đường Cảnh lần này hay không nữa. Tôi thật sự hy vọng là có.

……………

Sáng ngày hôm sau, cuộc họp cổ đông diễn ra trong không khí cực kỳ căng thẳng. Đường Cung không tới nhưng anh ta vẫn theo dõi được cuộc họp thông qua màn hình vi tính. Người đại diện cho anh ta để tranh cử chính là luật sư riêng của anh ta. Tôi cũng có mặt, Đường Cẩn sắp xếp cho tôi một vị trí ở góc của phòng họp, hầu như chẳng ai để ý tới tôi vì nghĩ tôi là thư ký ghi lại cuộc họp.

Kết quả cuối cùng khiến mọi người trong phòng họp đều sửng sốt, đến tôi còn cảm thấy sửng sốt vô cùng nữa là, nói gì đến những người khác.

Di chúc của Đường Cảnh để lại, anh ấy giao quyền thừa kế tài sản của Đường gia lại cho con của tôi. Đứa bé hiện chưa ra đời nên mọi quyền quyết định thuộc về tôi, mẹ ruột của đứa bé.

– Cậu Cảnh để lại di chúc như vậy có phải là hơi hoang đường hay không? Vợ Cậu ấy là cô Tâm đây, bây giờ còn chưa có thai… thì lấy đâu ra con mà tiếp nhận thừa kế tài sản?

Một vị bụng phệ phát biểu, cả phòng họp bắt đầu bàn tán xôn xao. Tôi cũng không tranh giành cãi lại với bọn họ. Vì tôi biết Đường Cảnh nếu đã lập di chúc như vậy, ắt là anh đã có sự chuẩn bị để đáp trả lại những người kia.

Đúng như những gì tôi nghĩ, luật sư riêng của anh liền đưa ra câu trả lời vô cùng thuyết phục.

– Kính thưa các vị ngồi ở đây, ông Đường Cảnh khi lập di chúc này cũng đã lường trước các vị sẽ nói như vậy…

Cả phòng họp bắt đầu im phăng phắc, có vài người còn cảm thấy hơi lúng túng với câu nói này của vị luật sư. Dừng một chút, luật sư lại tiếp tục:

– Tôi hiện tại là người đại diện cho ông Đường Cảnh quá cố, tôi sẽ đưa ra câu trả lời thuyết phục nhất đến cho các vị. Thứ nhất, ông Đường Cảnh là người thừa kế hợp pháp và duy nhất khối tài sản của Đường gia, trong đó bao gồm cả công ty X của nhà họ Đường. Thế nên việc ông ấy lập di chúc và di chúc này có hiệu lực về mặt phát lý là điều tất nhiên. Thứ hai, vợ chồng ông Đường Cảnh và bà Trương Kỳ Tâm lấy nhau không bao lâu thì ông Đường Cảnh chết. Người chết thì hết nhưng giống nòi vẫn còn, hiện tại do bà Trương Kỳ Tâm là vợ của ông Đường Cảnh chưa muốn sinh con nên đứa bé được thừa kế di chúc của ông Đường Cảnh là chưa ra đời chứ không phải là không ra đời. Chỉ cần bà Trương Kỳ Tâm muốn, đứa bé nhất định sẽ được ra đời.

– Hiện tại tϊиɧ ŧяùиɠ của ông Đường Cảnh đang được trữ lạnh ở kho tϊиɧ ŧяùиɠ của bệnh viện A, bất cứ lúc nào bà Trương Kỳ Tâm có ý định mang thai và sinh con thì việc đó sẽ được thực hiện một cách thuận lợi và tốt đẹp. Đứa bé do bà Trương Kỳ Tâm sinh ra, dù là bé trai hay bé gái thì đều được thừa kế tài sản của ông Đường Cảnh như di chúc đã lập, không có sự phân biệt giới tính…

Dừng một chút, luật sư lại hiên ngang nói:

– Đứa bé sinh ra sẽ được bà Trương Kỳ Tâm nuôi dạy và dưỡng dục. Đến khi 18 tuổi, đã đủ tuổi công dân thì sẽ được thừa kế toàn bộ khối tài sản mà ông Đường Cảnh để lại. Khi đó, dù là bất cứ ai, kể cả là bà Trương Kỳ Tâm đều không có quyền can thiệp và ngăn cản đứa bé thừa kế di chúc của ông Đường Cảnh. Tất nhiên, để xác định đúng là huyết thống của ông Đường Cảnh, đứa bé sẽ được kiểm tra huyết thống trước khi thực hiện quyền thừa kế di chúc.

Wow, đến tôi còn phải há hốc mồm trước tính toán đầy logic và tinh tế này của Đường Cảnh. Phen này thì tên Cung kia chỉ còn biết kêu trời kêu đất. Muốn chống đối với chồng chị à… đừng có mơ.

Kết quả cuối cùng, tôi tạm thời giao lại quyền quản lý công ty cho Đường Cẩn. Thứ nhất vì tôi ngại tôi họ Trương, đám yêu lão kia sẽ gây khó dễ. Thứ hai là vì tôi không học kinh doanh nên việc quản lý một công ty lớn như công ty X là điều vô cùng khả thi. Công ty này là cả tâm huyết của Đường Cảnh, tôi không muốn nó bị hủy hoại trong tay tôi.

____________

Vì lý do an toàn nên tôi vờ xin phép mẹ chồng tôi về nhà mẹ đẻ ở, tôi bảo với bà là do tôi buồn quá nên muốn về chơi với mẹ vài hôm. Mẹ chồng tôi không nói gì, bà chỉ bảo tôi để ý đến sức khỏe. Thấy bà như thế, tôi cũng không biết nói gì, những việc xấu bà gây ra, tôi bây giờ cũng không muốn truy cứu đến nữa.

Đáng lý tôi cũng không muốn đi vì sợ đi rồi sẽ không ai cúng cơm mỗi ngày cho Đường Cảnh. Nhưng chú Cẩn bảo tôi nên đi, tên Cung vừa thua trận, chú ấy sợ là anh ta sẽ tìm tôi kiếm chuyện. Mà nghĩ cũng đúng, Đường Cung bây giờ sắp phát điên vì tức rồi, không thể xem thường anh ta được.

Tôi ở nhà mẹ đến 49 ngày của Đường Cảnh mới về lại Đường gia. Đêm trước hôm 49 ngày phải làm lễ cúng bái trước nên tôi định sẽ về ngủ lại một đêm. Đêm đó, mọi thứ vẫn diễn ra bình thường, trước cửa phòng tôi vẫn có anh Cường canh chừng cẩn thận, tôi cứ nghĩ là sẽ không có chuyện gì… cho đến gần sáng…

Đang ngủ, tôi loáng thoáng nghe được tiếng ai đó mở cửa phòng. Vừa định ngồi dậy xem là ai thì từ xa có người nhào đến đè tôi xuống giường, người đó bịt miệng tôi lại rồi hôn lên mặt lên cổ tôi. Trong ánh sáng lờ mờ của đèn ngủ, tôi nhận diện rõ ràng… người đó chính là Đường Cung.

Tôi hoảng loạn quá liền chộp lấy cái điện thoại trên giường, tôi đập liên tục vào đầu vào trán anh ta. Chợt nghĩ đến anh ta còn có vết thương mới lành sau lưng, tôi liền dùng điện thoại đập thình thịch vào lưng hắn ta. Vừa đập tôi vừa chì đầu nhọn của điện thoại vào chỗ vết thương, tôi dùng sức rất mạnh. Tên Cung vốn dĩ cơ thể đã yếu ớt, lại cộng thêm vết thương sau lưng chưa lành bao lâu lại bị động, hắn ta không rêи ɾỉ kêu đau mới là lạ.

Như tôi dự đoán, tên Cung rất nhanh sau đã buông người tôi ra, hắn ta đè tôi dưới thân, hốc mắt hắn đυ.c ngầu, trên cơ thể có mùi rượu thoang thoảng. Hắn ta siết lấy họng tôi, vừa siết vừa gằng từng chữ:

– Em đừng tưởng là tôi không gϊếŧ được em, em có tin là tôi sẽ gϊếŧ em chết hay không? Em tin không?

Tôi bị nghẹn ở cổ, tôi thì thào từng chữ đầy khó khăn.

– Gϊếŧ tôi đi… gϊếŧ đi…

Tên Cung nhìn vẻ quật cường trên mặt tôi, ánh mắt hắn ta đảo quanh liên tục, miệng cười cợt:

– Em hay lắm… thằng Cảnh chết rồi vẫn còn bố láo chống đối với tôi. Được rồi… để tôi yêu em… tôi chơi em… sau đó con em sinh ra sẽ được hưởng quyền thừa kế. Haha… con của em cũng là con của tôi… đến lúc đó thằng Cảnh nhất định sẽ tức đến hộc máu dưới địa ngục mất. Haha…

Tôi nghe mà cảm thấy rét run trong lòng, cõi lòng vừa run rẩy vừa sợ hãi vô cùng. Nhưng mà nếu lúc này tôi tỏ ra sợ hãi thì Đường Cung nhất định sẽ thích thú. Như vậy càng làm hắn ta có động lực hơn nữa… không được… không được…

À phải rồi…

Tôi ứa nước mắt, vờ khóc lóc:

– Đường Cung… anh sai rồi… dù cho anh có lấy tôi thì tôi cũng không thể sinh con cho anh được… Tôi không thể…

Tên Cung thấy tôi khóc, hắn ta bắt đầu buông lỏng tay, ánh mắt lờ đờ giận dữ của hắn ta cũng dần dịu xuống. Hắn nhìn tôi, hỏi:

– Em bị làm sao? Tại sao em không sinh được?

Tôi lại đá vấn đề sang cho đứa khác, tôi gào lên:

– Chính là vợ anh… cô ta vì thấy anh để ý đến tôi… nên… nên cô ta bỏ độc tôi… Tôi đi khám… người ta nói tôi không thể nào sinh con được nữa… Không thể nào…

Đường Cung kinh ngạc, hắn ta bước xuống khỏi giường, cả người gần như đứng không vững vì say. Hắn ta gằn giọng:

– Là Ngân? Cô ta hại em?

Tôi nhận thấy vẻ khác thường của Đường Cung, tôi liền nhảy xuống giường rồi gào lên khóc lóc:

– Đúng vậy… Đường Cung… dù anh có muốn… tôi cũng không thể nào…

Tôi vừa nói vừa nhìn anh ta, bàn tay sau lưng đã chộp được cái ly nước. Nếu anh ta manh động, tôi không ngại đâm chết anh ta tại chỗ đâu.

Nhưng khác với những gì tôi lo lắng, Đường Cung bước đi loạng choạng, hắn ta lẩm bẩm trong miệng cái gì đó rồi nhìn tôi, hỏi:

– Nếu sinh được… em có muốn sinh con cho tôi không?

Tôi gật đầu, trả lời không suy nghĩ:

– Có, tôi có. Nhưng mà… ngày mai là 49 ngày của Đường Cảnh… anh để tôi thủ tiết cho phải đạo đã. Với lại, tôi không thích mụ Ngân, anh bỏ cô ta đi… cô ta hại tôi không thể sinh con được… không thể sinh con cho anh được…

Đường Cung gật gù, hắn ta đi đến vuốt ve mặt tôi, mặc dù trong lòng tôi cảm thấy cực kỳ ghê tởm nhưng vẫn không tỏ ra phản đối. Vuốt ve đến ngực tôi, tôi liền lùi lại một bước, tôi khóc:

– Đường Cung… mai là 49 ngày của Đường Cảnh… anh đừng…

Tên Cung khẽ cười, mùi rượu lúc này lại phả ra vô cùng nồng nặc. Hắn ta đưa môi hôn lên má tôi, giọng hắn dịu xuống:

– Được thôi… tôi sẽ chờ em… tôi cũng chỉ muốn em… những cái khác… không quan trọng.

Tôi gật đầu, thì thào:

– Vậy… anh về phòng đi… tôi sẽ tìm anh sau. Nếu anh còn ngoan cố như khi nãy, tôi sẽ tự tử chết cho anh vừa lòng.

Tên Cung nhíu mày:

– Nhưng sau 49 ngày… em có bỏ tôi nữa không?

Tôi đẩy anh ta ra, khẽ trả lời:

– Không… tôi không bỏ anh nữa, nhưng với điều kiện… anh về phòng đi… trời mà sáng thêm chút nữa, bé Dâu lên tìm tôi… thanh danh của tôi bị anh hủy hoại mất… tôi… tôi không muốn…

Đường Cung lại hôn lên má tôi cái nữa, hắn ta cười ngọt ngào:

– Được… tôi nghe theo em… tôi về phòng… tôi về ngay…

Nói rồi, hắn ta lại lưu luyến bịn rịn tôi chút nữa mới chịu về phòng. Tôi nhìn dáng vẻ hắn loạng choạng bước ra ngoài, tôi ở đây liền chạy vào phòng tắm nôn khan liên tục. Hắn hôn tôi… gớm quá… thật sự gớm quá đi mất…

Đợi sau khi nôn khốc nôn tháo hết những thứ trong bụng ra ngoài, tôi liền ngồi phịch xuống sàn phòng tắm mà khóc. Vừa khóc, tôi vừa gào lên đầy uất nghẹn.

– Anh ơi… sao anh lại đi như vậy hả anh? Anh nhìn đi… người ta xem thường em… anh nhìn đi…

Tôi khóc, tôi mắng, tôi uất ức trong lòng. Nước mắt rơi lã chã trên mặt, tôi lại lấy sợi dây chuyền mà Đường Cảnh đã để lại cho tôi rồi tiếp tục ôm vào lòng mình. Bất giác, tôi đưa sợi dây chuyền lên nhìn, kiểu nhìn vật giống như nhìn thấy người, nhìn thật cẩn thận, thật yêu thương….

Ơ, sợi dây chuyền này… hình như có vẻ gì đó kỳ kỳ… nó không giống với sợi dây chuyền của tôi thì phải…

Nín khóc, tôi đưa mắt nhìn thật kỹ vào ký hiệu vàng ở mặt dây chuyền. Này… sao ký hiệu vàng của sợi này nó lại khác với ký hiệu vàng ở mặt dây chuyền của sợi tôi vậy?

Đường Cảnh đã từng nói, sợi của tôi và sợi của anh là một cặp, được một thợ làm ra, là do chính tay ông nội đặt làm riêng cho bọn tôi, trên đời này không có sợi thứ ba giống vậy. Nhưng nếu là một cặp dây chuyền được làm cùng một thợ thì tại sao ký hiệu vàng lại khác nhau?

Thật là… kỳ lạ!