Lấy Chồng Quyền Thế

Chương 40: Quan tài của ai?

– Woa!

Tôi ngáp một hơi thật dài rồi mới bật ngồi dậy, đầu có chút ê ẩm đau đau. Tôi lắc đầu qua bên trái rồi lại lắc đầu qua bên phải, phùng mang trợn má một hồi mới mở mắt ra nhìn xung quanh.

Này, hình như có gì đó sai sai đúng không? Sao tôi nhớ… Chết rồi! Đường Cẩn đâu? Chú ấy đâu rồi?

Tôi nhìn xuống người mình thấy trên người vẫn còn mặc nguyên chiếc váy mà tôi lấy ra từ trong tủ. Giường này là giường của tôi, phòng này cũng là phòng của tôi nhưng Đường Cẩn… chú ấy đâu? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?

Bên ngoài có tiếng bước chân đến gần, thấy có người mở cửa phòng, tôi theo quán tính liền nhìn về phía cửa.

– Á Mợ, Mợ dậy rồi hả?

Nghe tiếng bé Dâu, tôi vội vàng lên tiếng hỏi:

– Dâu, con đi đâu, rồi Cậu Cẩn đâu?

Bé Dâu đặt cái khay thức ăn xuống bàn, con bé đi lại ngồi trên giường tôi, nó cau mày, thấp giọng, hỏi:

– Mợ, Mợ có làm sao không?

Tôi lắc đầu, gấp gáp hỏi:

– Không, Mợ không sao. Mợ hỏi, Cậu Cẩn đâu? Sao Mợ nằm ở đây?

Bé Dâu nhìn tôi đầy kinh ngạc:

– Mợ biết vụ Mợ Nguyệt vu khống Mợ hả?

– Vu khống?

Bé Dâu gật đầu cái rụp:

– Dạ, Mợ Nguyệt nói Mợ với Cậu Út có gian tình rồi lôi kéo Bà lên bắt gian tại giường nè. Nhưng mà có cục cứt gì đâu, Mợ không có trong phòng mà bị té xỉu ngay cầu thang, đầu u một cục luôn.

Theo phản xạ tôi đưa tay sờ sờ lên trán kiểm tra, quả thật là trán tôi có vài cục u lên. Nhưng mà bỏ qua chuyện đó đi, chuyện quan trọng là Đường Cẩn đâu kìa.

– Vậy… vậy chú Cẩn đâu?

– Cậu Út dưới nhà á Mợ, Cậu ngủ quên trong phòng tắm của Cậu. Hồi lúc Bà lên đây định bắt gian nhưng đâu có ai, Cậu Cung la cho Bảo Nguyệt một trận rồi đích thân Cậu qua phòng Cậu Cẩn kiếm. Ai dè đâu Cậu Cẩn ngủ quên trong phòng tắm, còn Mợ thì được vυ' Bắc phát hiện té xỉu ở cầu thang.

Chuyện này… có phải là do Đường Cung giúp tôi hay không?

Tôi gật gù:

– Vậy hả, sao Mợ không nhớ gì hết vậy? À mà con đi đâu, hồi trưa này con với anh Cường đi đâu sao Mợ tìm hoài không thấy.

– Dạ tụi con đi nhà Từ Đường có công chuyện, Cậu Cẩn nhờ. Hồi sáng Cậu Cẩn có nhờ con, con thấy trưa Mợ lên phòng ngủ rồi nên mới đi. Lúc con với anh Cường về là gặp ngay chốc cảnh Cậu Cung bồng Mợ về phòng nè Mợ.

Tôi lại gật gù, xem ra là do Bảo Nguyệt lợi dụng thời cơ để đặt bẫy tôi và Đường Cẩn. Khá khen cho Bảo Nguyệt, tình anh em của cô ta với Đường Cẩn chắc có bền lâu!

Hỏi bé Dâu thêm vài câu nữa, tôi liền vào phòng tắm tắm rửa, giờ này không nên đi tìm Đường Cẩn, để sáng mai rồi nói tiếp.

Tắm rửa xong xuôi, tôi ăn chút cơm rồi ngồi yên cho bé Dâu thoa thuốc. Vừa ngồi vừa nhìn chằm chằm vào điện thoại, từ trưa đến giờ… Đường Cảnh sao không gọi về cho tôi vậy cà? Anh là đang bận chuyện gì quan trọng hay sao nhỉ?

Lòng có chút lo lắng, tay thì cứ vuốt vuốt màn hình, nửa muốn gọi cho anh nửa lại không muốn. Nếu anh đã không gọi cho tôi tức là anh đang bận lắm, bây giờ tôi mà gọi có khi lại làm phiền anh. Thôi, sáng mai tôi sẽ gọi, giờ này cũng muộn rồi.

Nhưng mà nghĩ thì nghĩ vậy chứ trong lòng lại cảm thấy không an tâm. Tôi lại tìm điện thoại rồi nhắn cho anh một tin nhắn, nội dung đơn giản là hỏi anh đã ngủ chưa, hy vọng là anh sẽ trả lời lại…

………….

Nửa khuya đang ngủ, tôi giống như bị ai lay dậy, người kia vừa kêu vừa bóp lấy mũi tôi, tôi bị nghẹn đến đỏ mặt. Ngồi bật dậy, tôi làu bàu trong miệng:

– Ai vậy?

– Là anh đây em dâu.

Ơ?

Nghe giọng nói tôi liền quay đầu sang nhìn, ôi mẹ ơi… là… Đường Cung!

Theo phản xạ của bản thân, tôi ôm mền rồi dịch mông vào trong một chút, vừa di chuyển tôi vừa đưa mắt nhìn chằm chằm Đường Cung. Cảm thấy bản thân giữ đủ khoản cách với tên kia, tôi mới khẽ cất tiếng:

– Cung… anh sao lại lên phòng tôi?

Đường Cung khẽ cười, nụ cười rất có sức sống, anh ta ngồi thẳng người, giọng có chút bất mãn:

– Anh giúp em với thằng Cẩn mà em xem anh như tội phạm vậy hả em dâu?

Giúp tôi? À…

– Ra là anh giúp tôi?

– Chứ em nghĩ là ai? Hay em nghĩ là thằng Cảnh về đây giúp em xong rồi đi? Đùa.

– Không… tôi chỉ… mà nếu là anh giúp tôi thì tôi thật sự cảm ơn. Tôi cảm ơn anh rất nhiều!

Tên Cung nheo mắt, miệng mang ý cười:

– Cảm ơn suông vậy thôi à?

Tôi nhìn anh ta, cả người vô thức co rúm lại, có chút đề phòng, tôi hỏi:

– Chứ anh muốn gì, anh nói đi.

– Anh muốn…

Tôi căng mắt nhìn tên Cung, vừa nhìn vừa đợi kết quả từ anh ta.

– Em chuyển qua làm vợ anh… được không?

Trời má… anh ta bị điên rồi!

Tôi đứng thẳng dậy, trong lòng phẫn nộ vô cùng, tôi thẳng thừng đáp trả:

– Anh bị điên hả? Anh có biết là anh đang nói cái gì hay không?

Đường Cung vẫn ngồi y sì trên ghế, giọng điệu dĩ nhiên:

– Biết, anh không phải người điên.

Tôi lúc này cảm thấy giận thật sự, tôi quát:

– Anh biết mà anh còn nói như vậy, anh có tin tôi đánh chết anh hay không? Đồ biếи ŧɦái.

Tên Cung nhìn tôi một lát, anh ta đột nhiên bật cười ha hả, vừa cười vừa nói:

– Anh đùa thôi, làm gì em căng thẳng vậy?

– Đùa, tôi không thích đùa.

Thấy thái độ của tôi quá mức kiên quyết khiến cho nụ cười trên môi Đường Cung không giữ được bao lâu. Anh ta đứng thẳng dậy, giọng bắt đầu nghiêm túc:

– Được rồi, không đùa với em nữa. Anh tới đây chỉ muốn nói cho em biết anh là người cứu em và thằng Cẩn, sau này nhớ báo đáp anh là được. À quên nữa, đi ra ngoài nhớ mặc áo ngực vào, anh không phải quân tử đâu.

Nghe anh ta nói, tôi vô thức che ngực mình lại, tôi đây có muốn không ăn mặc chỉnh tề ra ngoài đâu, là do bị hại chứ bộ.

– Mà khoan đã, anh làm sao biết Đường Cẩn đang ở trong phòng tôi?

Đường Cung bĩu môi:

– Em luôn miệng nói giúp thằng Cẩn, người ngu cũng cảm thấy có chuyện không đúng. Sau khi bồng em vào phòng cho khách, tôi lên phòng em rồi lôi thằng ranh con kia về phòng nó. Đợi cho đám người Bảo Nguyệt kéo lên đây, tôi lại bồng em ra để ngay cầu thang. Thế là vẹn cả đôi đường, em còn có gì muốn hỏi nữa không?

Tôi lắc lắc, ý là không muốn hỏi gì thêm. Đường Cung thấy tôi không có gì muốn hỏi, anh ta hừ hừ một tiếng rồi bước ra ngoài. Ra đến cửa, anh ta đột nhiên quay đầu nhìn tôi, giọng khá là nghiêm nghị:

– Về phần con Nguyệt, tôi cho người nhốt nó vào kho, em đợi chồng em về rồi giải quyết nó hay là muốn giải quyết luôn?

Tôi cười nhếch môi, nghiến răng trả lời:

– Giải quyết luôn, để lâu nó nguội.

– Tùy em, mẹ và anh không có ý kiến, anh cũng không thích con đấy. Mà em nhớ… sau này phải trả ơn anh đấy.

Tôi mím môi, không trả lời cũng không tỏ ra ý kiến gì. Đợi đến khi Đường Cung bước ra ngoài rồi, tôi mới thở phào nhẹ nhõm. Cái tên này cứ như ma ấy, đáng sợ quá đi mất. Mà thật ra thì cũng cảm ơn anh ta, nhờ có anh ta mà tôi thoát được cái bẫy này của Bảo Nguyệt. Mà nhắc tới Bảo Nguyệt, tôi lại thấy ứa gan.

______________

Sáng hôm sau, cả tôi và Đường Cẩn cùng công khai đi tìm Bảo Nguyệt. Lúc tôi mở cửa phòng kho thì thấy cô ta đang co rúm ngồi chung với con Bình. Thấy tôi đến, cô ta liền bật dậy muốn đi ra ngoài nhưng vừa bước ra đến cửa đã bị tôi lấy tay chặn ngang lại.

Bảo Nguyệt nhìn tôi, cô ta trừng mắt:

– Làm gì vậy?

Tôi cười nhàn nhạt:

– Không thấy hả, chị đây không thích cho mày ra đấy.

Bảo Nguyệt nắm lấy tay tôi bấu chặt, cô ta gào mồm:

– Mày dám? Mạng của mày đang ở trong tay tao, mày…

Đường Cẩn sau lưng tôi liền bước ra, trên tay chú ấy là hình nhân thế mạng nữ bằng vải, chú ta cười chọc quê:

– Xin chào cô gái, anh đứng đây từ sáng giờ…

Bảo Nguyệt trợn tròn mắt muốn chộp lấy hình như nữ bằng vải nhưng lại bị chú Cẩn nhanh tay cất đi. Không lấy được hình nhân, cô ta gào lên:

– Ai cho bọn mày lấy của tao?

Tôi vỗ vỗ vào mặt cô ta vài cái rồi đon đả nói:

– Tao thích thì tao lấy, mày làm gì được tao?

Ả Nguyệt giận tới đỏ mặt, ả ta định nhào đến chỗ tôi để trút giận. Tôi tất nhiên là nhanh tay hơn nên liền rút sau túi quần ra khẩu súng lục mà tôi vừa “cướp” được của anh Cường. Giơ súng chĩa thẳng vào đầu Bảo Nguyệt, tôi cười lạnh:

– Sao nào? Mày gáy lên cho bà mày nghe cái nào? Ò ó o… o?

Bảo Nguyệt với con Bình thụt lùi vào trong, mặt mày bọn nó xanh tím tái. Đường Cẩn sau lưng tôi vội chộp lấy vai tôi, chú ấy cũng hoảng hốt cực độ.

– Chị dâu, chị định bắn con Nguyệt hả? Không đuợc… gϊếŧ người là không được.

Tôi cười nhếch môi, khẽ nói:

– Chị cũng muốn thử cảm giác gϊếŧ người đây chú Út, chú né ra đi, coi chừng lạc đạn chết tươi bây giờ.

Mới giây trước còn khuyên nhủ tôi, giây sau nghe đến lạc đạn đã tìm chỗ núp bóng. Đúng là Đường Cẩn… không có chí khí nam nhi gì cả.

Đường Cẩn núp sau lưng tôi, chú ấy nói với:

– Nhưng mà chị dâu… gϊếŧ người là đền mạng… Bảo Nguyệt nó ác nhưng không đến nỗi chị gϊếŧ nó đâu… chị dâu suy nghĩ lại đi chị.

Tôi trừng mắt:

– Chú Cẩn, con Nguyệt nó thiếu điều muốn chị chết thôi… chú nói vậy là chị buồn đấy nhé.

Bảo Nguyệt mặc dù run rẩy nhưng cũng còn ngoan cố lắm, cô ả bước tới một bước rồi cười cợt nói:

– Tụi mày đừng diễn nữa, súng này là súng giả, làm gì có đạn mà đòi bắn tao.

Tôi cười nửa miệng:

– Vậy à, để chị thử cho mày xem nhé.

Nói xong, tôi liền vận dụng hết kỹ năng được học từ anh Cường hồi sáng, nhắm thẳng, lên đạn, bóp cò…

“Đoàng”.

– Á…. á….

Viên đạn bay thẳng đến bức tường trước mặt rồi ghim luôn vào tường. Vì là lần đầu bắn súng nên tôi không thể kiểm soát hết lực, viên đạn phóng ra quá mạnh, tôi cũng giật người lùi về sau mấy bước. Đường Cẩn thấy vậy liền chạy đến đỡ lấy tôi nên tôi mới không té ngã.

Bảo Nguyệt trong phòng ôm đầu ngồi thụp xuống đất mếu máo kêu gào, cả con Bình cũng không còn giữ được sự bình tĩnh. Cũng may đây là súng giảm thanh nên tiếng súng nổ không quá lớn, thế nhưng đối với Bảo Nguyệt và con Bình đang ngồi trong phòng kín… tai của bọn nó không bị ảnh hưởng mới là lạ đó.

Đường Cẩn mặt tái méc, chú ấy ôm lấy tôi run lẩy bẩy nói:

– Chị dâu… chị bắn thiệt…

Tôi gật gật, mồ hôi trên trán cũng vã ra:

– Ừ, chị bắn thật.

– Trời đất, chị chơi lớn quá chị ơi.

Tôi nhét khẩu súng vào trong quần, tay cầm súng cũng phồng rát cả lên. Lau mồ hôi trên trán, tôi đứng dậy bước tới chỗ của bọn Bảo Nguyệt, tôi cười cợt:

– Mày còn dám láo với tao nữa không Bảo Nguyệt?

Bảo Nguyệt lúc này còn tỉnh táo nữa đâu, ả ta với con Bình ôm nhau kêu gào khóc lóc, hoàn toàn không còn biết tôi là ai và tôi đang nói gì. Có thể là bọn nó bị sang chấn tâm lý vì sợ hãi quá mức rồi.

Mọi người trong nhà nghe tiếng súng nổ liền kéo đến xem, tôi bảo là tôi bắn dọa Bảo Nguyệt rồi nắm tay bé Dâu đi vào trong trong sự ngỡ ngàng và hoảng hốt của mọi người. Thật ra, tôi cũng sợ lắm…

……………

Sau vụ nổ súng thị uy đó, Bảo Nguyệt với con Bình hơi ngơ. Tôi cũng không hỏi nhiều, chỉ nghe Đường Cẩn kể lại là tai Bảo Nguyệt bị hỏng, một bên điếc không nghe được gì. Bây giờ mỗi lần nhắc đến tên tôi, Bảo Nguyệt toàn hét lên rồi tìm chỗ trốn. Còn con Bình thì tôi không rõ mà kết quả cũng không khá hơn Bảo Nguyệt là bao nhiêu. Trong chuyện lần này cũng có công lớn của Đường Cẩn, chú ấy bảo là chú ấy có góp một chút sức vào chuyện điên điên khùng khùng của Bảo Nguyệt. Còn cụ thể là làm gì thì chú ấy không nói, toàn bảo thiên cơ không thể tiết lộ.

Trong phòng Bảo Nguyệt tìm được hình nhân thế mạng nữ bằng vải, trên đó có ngày tháng năm sinh của tôi. Đường Cẩn có nói, Bảo Nguyệt không đủ khả năng khiến tôi ngã xuống, cô ta chỉ là hạng vỡ lòng học lỏm của ba cô ta mà thôi. Mà con Nguyệt đúng ác, trên đầu hình nhân bằng vải phải có cả trăm lỗ kim đâm, nếu gặp Thầy cao tay chắc tôi đi đời nhà ma từ đời nào rồi chứ không còn sống nhởn nhơ đến giờ nữa đâu. May cho nó là nó bị điên điên dại dại, chứ nếu còn tỉnh táo, tôi nhất định sẽ thả nó vào thùng phuy sắt rồi kêu mấy anh lực lưỡng lắc tới lắc lui. Lắc tới khi nào nó xin tha thì tôi mới tha, gϊếŧ chết nó thì không được nhưng hành hạ “sương sương” thì lại quá là oke con dê.

Hê, kết cục của Bảo Nguyệt đến nhanh hơn tôi nghĩ, trước khi Đường Cảnh về… cô ta đã không còn là Mợ Nguyệt của nhà họ Đường nữa rồi!

______________

Hơn hai ngày nay, Đường Cảnh không có gọi về cho tôi. Hai hôm trước, anh có nhắn cho tôi một tin bảo là nhớ tôi nhưng tôi nhắn lại thì anh lại không trả lời. Tôi gọi anh không bắt máy, gọi thêm vài lần nữa thì thuê bao. Một ngày trôi qua, tôi vẫn còn bình tĩnh, đến ngày thứ hai thì sự bình tĩnh trong tôi đã không còn nữa. Tôi chạy đi tìm Đường Cẩn, kêu chú ấy gọi cho Đường Cảnh. Thế nhưng kết quả vẫn giống như tôi dự đoán, Đường Cẩn gọi không được.

Thấy tôi lo lắng quá, Đường Cẩn trấn an tôi, chú ấy bảo là chú ấy sẽ liên lạc với người của Đường Cảnh giúp tôi. Đến chiều hôm đó, Đường Cẩn đến tìm tôi, chú ấy báo lại là Đường Cảnh hiện đang làm việc. Chỗ làm việc lại ở vùng cao, không có sóng nên không thể liên lạc được. Người báo cho Đường Cẩn biết không có đi theo nên mới có thể gọi cho anh ta được.

Không hiểu sao, trong lòng tôi vẫn cảm thấy lo lắng, tôi có một loại cảm giác mơ hồ… là Đường Cảnh đang gặp chuyện gì đó nguy hiểm.

Lạy trời, cầu cho anh mọi chuyện được suôn sẻ.

______________

Sáng hôm sau, tôi với bé Dâu và anh Cường đi đến từ đường nhà họ Đường thắp nhang cầu bình an cho Đường Cảnh. Đi chưa được bao lâu thì Đường Cẩn đã gọi điện thoại cho tôi, chú ấy bảo là có chuyện quan trọng kêu tôi về gấp. Chú ấy không nói là có chuyện gì chỉ kêu tôi mau mau về nhà.

Tôi tức tốc lên xe về lại nhà họ Đường, lúc tôi về thì cổng lớn nhà họ Đường được mở rộng cửa, bên trong sân có rất nhiều xe hơi đang đậu. Trong số cả chục chiếc xe, tôi lại bị thu hút bởi chiếc du lịch 16 chỗ. Mà lạ thay, chiếc du lịch kia lại không có ghế ngồi…

Tôi bước nhanh vào trong, vừa đến trước cửa lớn đã bị Đường Cẩn kéo lại. Đường Cẩn bình thường là bộ dáng cà lơ phất phơ nhưng hôm nay lại mang dáng vẻ nghiêm túc hiếm gặp. Thấy tôi, chú ấy giữ chặt tôi lại, giọng nghẹn ứ:

– Chị dâu, từ từ hãy vào trong… từ từ…

Bên trong nhà, tôi nghe có tiếng khóc nức nở của mẹ chồng tôi truyền tới, ruột gan tôi tự dưng cồn cào hết cả lên, tôi gấp gáp hỏi:

– Chuyện gì? Chị không phải người kiên nhẫn, chú đừng chơi trò mèo vờn chuột với chị.

Hai mắt Đường Cẩn ửng đỏ, chú ấy ấp úng:

– Chị dâu… chị nắm tay em… em đưa chị vào trong.

Đường Cẩn càng nói càng làm tôi hoang mang, mặc dù đang rất nóng lòng nhưng tôi vẫn gật đầu rồi nắm chặt lấy tay chú ấy. Tôi nói:

– Rồi, chị nắm tay chú rồi, chú mau dắt chị vào trong đi.

Đường Cẩn gật đầu đồng ý, chú ấy đi trước rồi nắm tay tôi kéo theo sau. Tôi bước theo Đường Cẩn trong sự hoảng loạn tột độ, càng bước vào trong, tôi nghe tiếng mẹ chồng tôi khóc càng lớn… càng lớn…

Tay Đường Cẩn siết tay tôi rất chặt, chặt nhất là khi chú ấy ngừng bước chân… trước mắt tôi… một cỗ áo quan đặt giữa nhà đập thẳng vào mắt. Mẹ chồng tôi khóc, vυ' Bắc khóc, người làm cũng khóc…

Tôi không hiểu, tôi thật sự không hiểu… quan tài của ai đây… ai cho đem quan tài người lạ vào đây? Ai cho?

Đường Cẩn mếu máo, chú ấy nhìn tôi rồi vừa nói vừa khóc:

– Chị ơi… anh Cảnh về rồi!

Anh Cảnh…

Tôi ngơ ngác nhìn chú ấy, tôi run rẩy khẽ hỏi:

– Đâu? Anh Cảnh đâu? Anh ấy đâu chú?

Đường Cẩn dắt tay tôi đi đến gần quan tài, chú ấy khóc nghẹn:

– Chị ơi… chào anh ba em một tiếng đi… anh ấy về với chị rồi…

Trời đất quay cuồng, tôi gần như đứng không vững nữa. Một tay tôi nắm lấy tay Đường Cẩn, một tay tôi đặt nhẹ trên cỗ áo quan… tôi khóc…

– Chú nói… anh Cảnh ở trong này?

Đường Cẩn gật đầu, chú ấy đỡ lấy tôi:

– Phải… anh ba… ở trong này…

Đùa? Đùa sao?

Tôi bước men theo quan tài đi đến đầu cỗ áo quan, chỗ này… có một ô kính nhỏ… có thể nhìn vào bên trong. Tôi bước đến một bước rồi đưa mắt nhìn vào bên trong…

– Á…

Tôi hét lên một tiếng rồi gần như ngã ngồi xuống, tôi lắc đầu, miệng lẩm nhẩm:

– Không phải… không phải anh Cảnh đâu… không phải…

Một người gương mặt còn rớm máu đi đến gần tôi, anh ta quỳ trước mặt tôi, khóc nghẹn:

– Chị dâu, xe của anh Cảnh trong lúc đi về bị rớt xuống đèo… mặt mày anh ấy… bị dập nát…

Tôi lắc đầu, tôi gào lên:

– Không phải… không phải đâu… Đường Cảnh sẽ về với tôi… anh ấy sẽ về với tôi…

Người đàn ông đó dập đầu trước áo quan, anh ta nén bi thương nói bằng giọng đĩnh đạc:

– Đại ca, em đem anh về với chị… tâm nguyện cuối cùng của anh cũng được thực hiện rồi.

Nghe được những lời này, tôi chỉ còn biết ôm mặt khóc. Tôi rất muốn dối lòng mình là không phải… người nằm trong quan tài không phải là anh…

Tôi bò đến truớc quan tài, ôm lấy cỗ áo quan to lớn vào người, tôi gào lên trong vô vọng:

– Đường Cảnh… sao anh hứa về mà không về? Sao anh lại bỏ em đi… kiếp này em biết sống bằng cách nào nữa đây, hả anh?

– Đường Cảnh… anh hứa với em những gì… anh nhớ không? Anh chui ra đi mà, mau chui ra đây cho em!

– Đường Cảnh, tên điên này… anh ơi… đừng bỏ em mà… em xin anh!

Tôi ôm lấy quan tài khóc rống… sự bi thương không sao nói được nên lời… gì mà nhân duyên tiền kiếp… gì mà duyên trời định… giả dối… đều là giả dối…