Sủng Trong Lòng Bàn Tay

Chương 70

Editor: Masha

Hoàn Nhan Xương ngẩn người: “Ngươi nói vậy là có ý gì?”

Cố Hành Giản chậm rãi nói: “Vương gia cũng biết, ngươi và Hoàn Nhan Tông Bật chính là tử địch, nhưng hai ngươi đều muốn Lục Ngạn Viễn chết. Trước mặt quốc gia, không có ân oán cá nhân. Huống chi nếu không phải nhờ phụ tử Anh quốc công, chỉ sợ ngươi còn không thể đứng trong Tứ Phương Quán này. Cho nên, ta không thể giúp ngươi. Nếu các ngươi nghĩ ra điều kiện trao đổi như vậy, đã tính sai rồi.”

Hoàn Nhan Xương nhìn hắn biểu tình thanh lãnh, nhất thời nghĩ không ra lý do gì thoái thác.

Hắn và Cố Hành Giản mấy lần giao tiếp, chưa bao giờ thấy thái độ của hắn cường ngạnh như thế. Nghĩ đến lần nghị hòa trước, Tống triều bên này ở thế hạ phong, cho nên hắn yếu thế. Lần này chiến sự tiền tuyến rõ ràng có lợi cho Tống triều, mà người Tống vẫn luôn bất mãn đối với việc xưng thần với Kim Quốc, cho nên Cố Hành Giản mới có thể cường ngạnh như thế.

Hoàn Nhan Xương hòa hoãn khẩu khí nói: “Nếu ta tới nghị hòa, khẳng định là mang theo thành ý mà tới. Nếu ngươi không muốn, ta không miễn cưỡng ngươi là được.”

Cố Hành Giản đưa tay nói: “Không phải là không miễn cưỡng ta, mà tốt nhất ngươi nên bỏ ý niệm đó đi. Lâm An dưới chân thiên tử, nếu như để các ngươi gϊếŧ đại tướng bên ta, mặt mũi Đại Tống ở đâu? Ngươi đừng tưởng rằng ta không biết ngươi giấu mật thám ở đô thành. Lần trước các ngươi ăn trộm cơ mật của Xu Phủ, Hoàng Thành Tư chỉ bắt được hai người, ta lại biết xa hơn nhiều. Các ngươi cũng đừng được một tấc lại muốn tiến một thước.”

Hoàn Nhan Xương miễn cưỡng cười nói: “Ngươi nói lời này làm như khi chúng ta thượng kinh, Tống triều các ngươi không đặt mật thám vậy.”

Cố Hành Giản chuyển Phật châu, hờ hững nhìn Hoàn Nhan Xương. Hoàn Nhan Xương bị nhìn đến sống lưng lạnh toát, trên trán không ngừng toát mồ hôi lạnh. Hắn ở Kim Quốc cũng là Lỗ Quốc vương nói một không hai, nhưng ở trước mặt Hán thần này, lại cảm thấy mình miễn cưỡng thấp đi một đoạn. Mà Hán thần đối với Cố Hành Giản khen chê không đồng nhất, có đi theo hắn, cũng có nhục mạ hắn. Trên người hắn cũng không có loại hạo nhiên chính khí giống như phụ tử Anh Quốc công, chưa nói đến đại trung thần gì.

Nhưng người này rất có nguyên tắc, dầu muối không ăn. Năm đó lúc nghị hòa, hắn kiệt lực giữ gìn nửa giang san Tống triều, làm Đại Tống cúi đầu xưng thần với Kim Quốc, âm thầm tu sửa phòng sự ở biên giới, chính là vì ngăn cản Kim Quốc một ngày này. Bắc chinh cũng là lúc Cố Hành Giản vừa vặn bị biếm quan, những người chủ hòa phái ngoài mặt thoạt nhìn không địch lại chủ chiến phái, liên tiếp thua trận, trực tiếp làm cho hoàng đế Tống triều đồng ý Bắc chinh. Nhưng Hoàn Nhan Xương biết rõ, đây chính là chỗ cao minh của Cố Hành Giản.

Trong long Cố Hành Giản muốn Bắc chinh, bởi vì thời cơ đã chin muồi, nhưng hắn lại biểu hiện ra bộ dáng vô lực ngăn cản, làm cho Kim Quốc không có bất luận lý do gì làm khó dễ hắn.

Hoàn Nhan Xương ngượng ngùng nói: “Ta hiểu được, chúng ta sẽ không động đến Lục Ngạn Viễn. Ta sẽ xin chỉ thị Hoàng Thượng, nhưng Hoàn Nhan Tông Bật chỉ sợ……”

Cố Hành Giản lắc đầu nói: “Hoàn Nhan Tông Bật cần thiết chết. Vương gia lòng dạ đàn bà như thế, cho hắn cơ hội thở dốc, không sợ hắn lần sau phản công, muốn chính là mệnh của ngươi, mà không phải đuổi ngươi khỏi thượng kinh? Hắn là người có thù tất báo, nếu dễ dãi ngươi hẳn rõ ràng kết cục hơn ta. Huống chi ta đã nói rồi, muốn bên ta lui binh, hắn cần thiết chết. Kim Quốc nếu điểm thành ý này cũng không có, chúng ta chỉ có thể chiến đến cùng.”

“Ngươi, ngươi không thể lui một bước?” Hoàn Nhan Xương dồn dập hỏi.

Cố Hành Giản vuốt tay vịn của ghế, nhàn nhạt nói: “Lúc trước ta Bắc thượng nghị hòa, quý quốc chính là một hào một li cũng không nhường. Người Hán chúng ta có một câu, có qua có lại mới toại long nhau. Nếu ngươi không thể đem đầu Hoàn Nhan Tông Bật tới, việc hoà đàm không thể đề cập.”

Hoàn Nhan Xương chỉ cảm thấy thất bại, cúi đầu liên thanh thở dài: “Ta tận lực. Ngươi người này thật là……” Hắn cũng không biết nói gì cho phải.

Cố Hành Giản cũng không nhiều lời, đứng dậy cáo từ rời đi. Hắn đi ra ngoài cửa, gật đầu với Sùng Minh, Sùng Minh mới bảo những người nấp trong chỗ tối rời đi.

Người Kim đi vào phòng, nhìn thấy Hoàn Nhan Xương ngồi tê liệt trên ghế, phảng phất sức lực cả người đều bị rút hết. Hắn hỏi: “Vương gia, vừa rồi vì sao phải nói thật với Cố Hành Giản. Chúng ta rõ ràng có thể……” Hắn làm động tác âm thầm xuống tay.

Hoàn Nhan Xương chụp đầu của hắn, quát: “Phế vật! Ta nói các ngươi tiến đô thành cẩn thận một chút cho ta, vì sao không nghe? Tới dưới mí mắt của hắn, các ngươi cho rằng mình có thể chiếm được chỗ tốt gì? Người này ngoài mặt nhìn ôn hòa, trên thực tế lòng dạ thâm sâu. Ngươi biết tối nay hắn mang theo bao nhiêu người đến? Vừa rồi nếu ta có nửa phần giấu diếm, chỉ sợ hắn sẽ gϊếŧ ta!” Tưởng tượng đến đây, Hoàn Nhan Xương liền hít một ngụm khí lạnh.

Người Kim líu lưỡi, hoàn toàn không thể tin được. Cố tướng kia nhìn mặt ôn tồn tao nhã, không nghĩ đến lại là nhân vật tàn nhẫn như vậy?

“Nhưng chúng ta đến nghị hòa, nếu hắn động thủ với chúng ta, chỉ sợ cũng không có cách nào công đạo với hoàng đế Tống triều đi.”

“Ngu xuẩn! Ngươi cho rằng thế cục hiện giờ còn giống như lần nghị hòa mấy năm trước sao? Mài mực cho ta, ta phải viết thư cho Hoàng Thượng.” Hoàn Nhan Xương ngồi thẳng lên nói.

……

Cố Hành Giản đi ra ngoài Tứ Phương Quán, nhìn thấy Xu Mật Sử Tưởng Đường cùng phó tể tướng Mạc Hoài Tông mang theo nhân mã đứng ngoài quán. Bọn họ thấy hắn từ bên trong ra, biểu tình khác nhau. Tưởng Đường còn thu liễm, chỉ nói: “Ta và phó tể tướng nghe nói chuyện Ngói Tử, lá gan mấy người Kim này cũng quá lớn.”

Cố Hành Giản nhàn nhạt nói: “Bá tánh bị bắt đều đã thả đi. Nơi này dù sao cũng là Tứ Phương Quán, các người đều trở về đi.” Hắn nói xong liền muốn xoay người rời đi. Một ngôn quan mau chóng đuổi theo vài bước, lớn tiếng mắng: “Cố Hành Giản, người Kim làm nhục ta Đại Tống như thế, chẳng lẽ cứ để như vậy sao! Ngươi rốt cuộc có cột sống hay không! Tối nay nếu không bắt lấy những người Kim đó nghiêm trị, ta nhất định phải tham tấu ngươi một quyển!”

Ngôn quan đó là Vương Luật, lần trước tham tấu người của hắn. Cố Hành Giản quay đầu lại nhìn hắn một cái, Vương Luật không khỏi run sợ, vẫn ngạnh cổ đứng.

Cố Hành Giản chưa nói gì, cũng không quay đầu lại mà đi rồi.

Tưởng Đường vốn cũng nổi giận đùng đùng, nhưng Cố Hành Giản nói người đã được thả, nhất thời hắn không quyết định được nên đi vào hay không, nghiêng đầu dò hỏi ý Mạc Hoài Tông. Mạc Hoài Tông ngẩng đầu nhìn tấm biển Tứ Phương Quán, trầm giọng nói: “Nếu sự tình đã được giải quyết, chúng ta trở về đi.”

Hắn nghĩ, người năm đó vì một vốc lương thực của bá tánh, người trẻ tuổi theo đuổi lý tưởng mà lý luận cùng thủ trưởng, đã sớm hoàn toàn thay đổi.

Lúc trước Mạc Hoài Tông thực xem trọng Cố Hành Giản, từng có ý bồi dưỡng, hắn lại không chịu dựa vào. Mạc Hoài Tông có ý bắt hắn chịu chút đau khổ, phái hắn đến địa phương nghèo khổ nhất làm quan. Sau ba năm cơ hồ quên mất có người như vậy tồn tại. Không nghĩ đến ba năm sau, hắn nhân chiến tích xuất sắc, lại được triệu hồi đô thành. Sau lại cơ duyên xảo hợp vào Hàn Lâm Viện, thường xuyên lộ mặt trước mặt hoàng thượng, càng ngày càng được trọng dụng.

Mạc Hoài Tông không chờ được Cố Hành Giản cúi đầu. Khi đó nếu đề bạt hắn một phen, có lẽ kết quả hôm nay sẽ hoàn toàn khác…… Khả năng chính là con rể hắn.

Tưởng Đường thật ra không rõ ràng lắm quan hệ giữa Mạc Hoài Tông và Cố Hành Giản, hắn đơn thuần cảm thấy buông tha người Kim như vậy thật sự quá tiện nghi. Nhưng Tứ Phương Quán tiếp đãi sứ thần, từ trước đến nay lễ ngộ, trong lúc mấu chốt này đích thực không tiện gây chiến cùng sứ thần.

***

Hạ Sơ Lam nặng nề ngủ một đêm, ngày thứ hai, bụng có hơi đói. Nàng đi đến nhà chính, nghe được bên trong Hạ Bách Thanh dạy bảo Hạ Tĩnh Nguyệt.

Hóa ra Hạ Tĩnh Nguyệt không chịu được Hạ Bách Thanh tra hỏi, kể hết tất cả sự tình.

Hạ Bách Thanh tức giận nói: “Con có biết mình gây ra tai họa lớn thế nào không? Sứ thần Kim Quốc kia, há các ngươi có thể trêu chọc? Những bá tánh vô tội đó nếu tánh mạng nguy hại, vi phụ làm sao công đạo cùng các quan và Hoàng Thượng?”

Hạ Tĩnh Nguyệt sợ tới mức không dám nói lời nào.

“Tam thúc, không trách được Tĩnh Nguyệt. Chúng con chỉ muốn đi Ngói Tử xem náo nhiệt, không ngờ gặp phải người Kim, chỉ là trùng hợp mà thôi.” Hạ Sơ Lam đi vào, giúp Hạ Tĩnh Nguyệt nói chuyện.

Hạ Bách Thanh cũng là tối hôm qua sau khi yến hội tan mới biết được việc này, còn nghe nói Cố Hành Giản tự mình đi Tứ Phương Quán, cứu bá tánh bị người Kim mang đi. Mà về sau người Kim cũng không gây chuyện nữa. Chẳng qua sáng nay ngôn quan Vương Luật lại tham tấu Cố Hành Giản một quyển, nói đơn giản chút đạo lý lớn trung quân ái quốc.

Trước kia Hạ Bách Thanh đối với Hạ Sơ Lam là quan tâm của trưởng bối, hiện tại thân phận của nàng đã khác, phía sau là Cố Hành Giản, ông càng thêm không dám tùy ý trách cứ.

“Cũng may sự tình giải quyết, hai người các ngươi về sau đi ra ngoài cẩn thận chút. Đừng lại trêu chọc tai họa này nọ.” Ông dặn dò. May mà có Cố Hành Giản ở đây, cũng không chọc ra đại họa.

“Dạ.” Hạ Tĩnh Nguyệt nhẹ nhàng thở ra, nàng sợ nhất cha tức giận.

Hạ Bách Thanh lại nói với Hạ Sơ Lam nói: “Đêm qua ta và đồng liêu đi uống rượu, Bùi Vĩnh Chiêu lại ngăn ta lại nói chuyện, nói hắn hối hận đã hưu A Huỳnh, muốn cùng nàng hòa hảo trở lại. Ta không để ý đến hắn, nhưng hẳn là hắn sẽ không bỏ qua.”

Hạ Sơ Lam nhíu mày. Trong bụng Hạ Sơ Huỳnh còn đang mang hài tử của Bùi Vĩnh Chiêu, Bùi Vĩnh Chiêu thấy bọn họ bên này thờ ơ, khó bảo toàn sẽ không chạy đến Thiệu Hưng cầu Hạ Sơ Huỳnh hồi tâm chuyển ý. Thật là phong thuỷ luân chuyển, lúc trước Bùi Vĩnh Chiêu chướng mắt Hạ gia

mọi mặt, hiện giờ cũng là hắn đi nịnh bợ.

Đang suy nghĩ, trong viện vang lên một thanh âm: “Tam thúc, tỷ tỷ, ta đã trở về!”

Hạ Sơ Lam trong lòng vui vẻ, đi theo Hạ Bách Thanh vào viện, nhìn thấy Hạ Diễn cười tủm tỉm đi vào. Mặt tròn gầy đi một ít, đôi mắt lại sáng hơn.

“Diễn Nhi.” Hạ Sơ Lam kêu một tiếng. Hạ Diễn vội vàng chạy đến trước mặt Hạ Sơ Lam: “Tỷ tỷ có nhớ đệ? Tam thúc, tất cả mọi người có khỏe không?”

Hạ Bách Thanh gật đầu nói: “Trong nhà đều tốt. Con ở Thái Học có

quen không?”

“Nhận thức rất nhiều bằng hữu mới. Chỉ là thường xuyên cùng Quốc Tử Học cách vách phân cao thấp, bất quá rất thú vị.” Hạ Diễn vuốt gáy, hàm hậu nói.

Hạ Bách Thanh bảo cậu vào phòng ngồi, nói chuyện một chút, Hạ Diễn từ trong tay áo lấy ra một tượng gỗ khắc, đặt trong tay Hạ Sơ Lam: “Tưởng ca ca dạy đệ làm.”

Hạ Sơ Lam nhìn thấy một tiểu cô nương khắc bằng gỗ, đầu tóc thường thường, đôi mắt tròn tròn, rất đáng yêu, hỏi: “Đây là tỷ?”

Hạ Diễn xấu hổ gật đầu.

Hạ Tĩnh Nguyệt ở bên cạnh nhìn thoáng qua, cố ý ê ẩm nói: “Lục đệ đệ thật bất công. Chỉ làm tượng gỗ cho Tam tỷ tỷ, không làm cho ta.”

Hạ Diễn vội vàng nói: “Ngũ tỷ tỷ đừng hiểu lầm. Đây là lần đầu tiên đệ làm, làm không được tốt, sợ tỷ chê cười. Chờ đệ học xong, nhất định làm cho tỷ một cái tượng càng đẹp mắt hơn.”

Hạ Tĩnh Nguyệt cười nói: “Tỷ đùa với đệ thôi, sao có thể so đo việc nhỏ này, việc học ở Thái Học đã đủ gấp rút. Đệ nhất định khát nước đi? Tỷ đi pha chút trà cho đệ uống.” Nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài.

Hạ Bách Thanh lại hỏi việc học của Hạ Diễn, Hạ Sơ Lam ở bên cạnh nghe, chỉ cảm thấy Hạ Diễn ở Thái Học tựa hồ trôi qua rất đặc sắc.

“Cô nương!” Tư An chạy vào, Tôn bà mối lần trước đi Thiệu Hưng cầu hôn đi theo phía sau. Tôn bà mối ý cười rạng rỡ, vừa thấy Hạ Sơ Lam liền hành lễ: “Cô nương đại hỉ. Cố gia đã định ra ngày nghênh thú, mùng tám tháng chạp. Thỉnh các người nhanh chóng chuẩn bị.”

Hạ Bách Thanh nói: “Mùng tám tháng chạp, chỉ còn không đến bốn tháng thời gian? Có phải quá gấp không?”

Tôn bà mối vẫy khăn: “Nghe ngài nói kìa, Tể tướng nóng vội cưới kiều thê, định ngày đương nhiên là càng sớm càng tốt. Cô nương bên này nếu lo liệu không hết quá nhiều việc, đi nói Cố gia một tiếng, Cố gia tự sẽ phái người đến hỗ trợ. Hai ngày sau, sính lễ sẽ đưa đến Hạ gia Thiệu Hưng. Nhắc nhở cô nương một câu, mấy ngày này, ngài đừng gặp tướng gia, không may mắn.”

Hạ Sơ Lam thật ra không tin chuyện này, Hạ Bách Thanh lại tin tưởng không nghi ngờ: “Ngươi yên tâm, hai ngày sau ta sẽ đưa nàng về Thiệu Hưng đợi gả.”