Nam Chính, Thỉnh Thẳng Lại!!!

Chương 112: Phiên ngoại: Niêm Quan và Cao Lãng

Vì theo mong muốn của các bạn nên mình sẽ viết về cp này.

***

Cuộc sống hoà bình được trả về, những người đối đầu nay đành phải thu liễm lại phục tùng, và những kẻ phản bội đều bị Mạc Chi Tuyệt khống chế. Bọn họ hình thành khoảng cách không ai xâm phạm đến ai, phe kia hiện tại như rắn mất đầu, thế nên xem như hoà thuận.

Cao Lãng bỏ hết mọi việc, không quan tâm đến dị thú nữa. Y quyết định sẽ sống phiêu dật. Thế nhưng khó khăn luôn có cách tìm đến, Cao Lãng phản bội đã quá rõ ràng, vậy nên những người quen biết y đều cảm thấy ghét bỏ, thậm chí tìm cách hãm hại.

Tuy nhiên sức mạnh Cao Lãng chẳng phải thứ có thể xem thường, thế cho nên không đến nỗi gặp nguy hiểm.

Cao Lãng dừng lại ở một mảnh đất trống nhỏ, gió mang theo âm thanh trầm bổng du dương phảng phất quanh quẩn vào tai. Bước chân từ bao giờ lại lạc đến nơi này, y trở nên thất thần lẳng lặng nhìn vào một khoảng không.

Ánh mắt Cao Lãng tựa như đang hồi tưởng thứ gì đó lại tựa như chìm vào khổ sở. Y nhắm mắt nằm hẳn xuống, tay chạm vào con cáo bằng kim loại.

Không rõ từ bao giờ, mỗi lần khó chịu lại vô thức chạm vào con cáo nhỏ này. Đây là vật mà Cao Lãng nửa trêu chọc nửa ép buộc bắt Niêm Quan tạo cho mình. Lúc đó chưa cảm thấy gì, hiện tại xem ra y đã xuất hiện cảm giác từ lâu rồi.

Thật không ngờ đến nhưng cũng không hề ghét bỏ.

Đột nhiên Cao Lãng bật mình ngồi dậy, nhìn xung quanh. Dựa vào đôi tai thính giác tốt này, y biết được có người đang đến đây. Tuy bước chân vô cùng nhẹ, thế nhưng Cao Lãng có thể nghe ra. Ai lại đến vào giờ này cơ chứ?

Chưa kịp bỏ đi đã cảm thấy bước chân cực nhanh tiến tới gần, người đó đã ở phía sau mình, Cao Lãng nhíu mày quay đầu nhìn lại, rồi trở nên sững người.

Niêm Quan cũng có vẻ như không ngờ đến, ánh mắt giao động một chút rồi trở lại dáng vẻ lạnh lùng như trước. Nhìn hắn vẫn như cũ ấy nhưng Cao Lãng lại cảm thấy cảm xúc hắn đang thay đổi. Tuy chả rõ là thay đổi điểm nào.

Y mím môi nhìn chằm chằm vào hắn, Niêm Quan cũng vậy, phút chốc cả hai đều trở nên im lặng. Trong không khí có vẻ hơi áp lực, dồn nén.

Cuối cùng, người phá vỡ im lặng vẫn là Cao Lãng, y hơi ngả ngớn cất giọng trêu chọc.

- Không ngờ còn gặp lại ngươi.

Niêm Quan giật giật khoé môi, lời đến miệng bị nuốt xuống.

- Ta từng giúp ngươi một lần đó, đừng có mà lấy oán báo ân nha.

Cao Lãng hơi cười, chỉ là nụ cười này có phần gượng gạo. Trái tim đập liên hồi, y đã từng nghĩ bản thân sẽ không dấn thân sâu vào mối quan hệ với ai nữa, thế nhưng người này cứ luôn chọn thời điểm y định quên mà xuất hiện nhắc nhở.

- Nếu ngươi không định nói, vậy ta đi?

Hiện tại Cao Lãng chẳng biết nên nói gì với hắn nữa, nếu ở lại đây thêm một chút thì thật sự không muốn đi. Lúc còn duy trì được tỉnh táo thì tốt nhất nên tránh xa ra.

Niêm Quan mím môi nhìn Cao Lãng xoay bước, bàn tay nắm chặt thành quyền.

***

Cao Lãng cứ nghĩ cuộc gặp gỡ như vậy là xong rồi, thế nhưng lại không lường trước được việc bắt gặp Cao Lãng tại chỗ thuê phòng trọ lại.

Niêm Quan cũng đã để ý đến y, cơ mà lại chả biết nói gì nên đành nhìn hướng khác. Hai người cứ thế mà ai về phòng nấy, chẳng ngờ rằng lại ở sát cạnh nhau.

Cao Lãng: "..."

Niêm Quan: "..."

Có cần trùng hợp đến vậy hay không, thực sự rất lúng túng đó! Cao Lãng nằm yên trên giường, đảo mắt một cái tưởng tượng Niêm Quan đang ở phòng bên cạnh.

Cao Lãng biết Niêm Quan có tình cảm với Mạc Thiên, cá nhân y cũng không ghét cậu. Mạc Thiên nhìn thì thành thục nhưng thực chất khá ngây thơ. Nhất là với mấy thứ nhưng tình cảm này, nếu không phải tự mình Niêm Quan nói ra thì chắc chắn Mạc Thiên sẽ không bao giờ biết.

Mà với cái tính lầm lì của Niêm Quan thì việc thổ lộ là điều khó có thể thực hiện, hơn nữa còn có Mạc Chi Tuyệt.

Y bất lực, còn hơi đau lòng. Tình đơn phương lúc nào cũng đau khổ cả, Niêm Quan đau, y cũng đau.

Một đêm mất ngủ, sáng ra Cao Lãng còn cố tình đi từ sớm. Tinh mơ đã xuất phát rồi, chỉ là không ngờ có người còn sớm hơn y, đã đứng sẵn đó.

Cả hai không hẹn mà có cùng suy nghĩ, ấy vậy mà không lường được tình huống này.

Cao Lãng giật giật đuôi mắt, nhanh chóng trả lời tiền rồi rời đi, cố để không nhìn vào mắt Niêm Quan.

Cao Lãng đi đến xuất thần, càng nghĩ càng thấy khó chịu. Rõ ràng biết Niêm Quan sẽ không có suy nghĩ gì, ấy vậy mà vẫn một mực hy vọng. Không khí vẫn còn hơi lạnh, y nhíu mày. Ban nãy đi hơi vội, quên mất áo khoác.

Đột nhiên tầm mắt xuất hiện một người, là người mà y không hề muốn gặp, thế nhưng muốn né cũng đã muộn. Mạc Chi Tuyệt hiển nhiên đã nhìn thấy Cao Lãng, phút chốc sắc mặt trở nên tối sầm lại.

Cao Lãng biết hôm nay mình xui xẻo rồi, đυ.ng trúng ai không đυ.ng lại trúng cái người này.

Tuy trên đường không hề vắng người, y vẫn cảm nhận được tay chân lạnh lẽo, là áp lực do Mạc Chi Tuyệt đem tới. Cực kỳ khó thở, hắn chỉ đứng đó nhìn thôi mà y đã muốn gục xuống đến nơi.

Đây là sự chênh lệch sức mạnh.

Mạc Chi Tuyệt ghét bỏ nhìn Cao Lãng, hắn hận những kẻ đã từng có ý đồ xấu với Mạc Thiên. Mấy tên này thì nên chết đi thì hơn.

Áp lực gia tăng, Cao Lãng bắt đầu thấy khó thở, tinh thần cũng bị tấn công dữ dội. Trong chớp mắt, y cảm thấy mình sắp tiêu đời rồi.

Ngay trên đường lớn, Mạc Chi Tuyệt lại tung ra sức mạnh áp đảo y.

Bất chợt một luồng dị năng được rót vào từ sau lưng khiến y dễ chịu hơn, Cao Lãng kinh ngạc quay đầu. Ấy vậy mà lại là Niêm Quan!

Niêm Quan cúi đầu với Mạc Chi Tuyệt, sau đó bước lên nói điều gì đó. Áp lực giảm xuống khiến Cao Lãng thở phào. Mạc Chi Tuyệt nhướn mày nhìn hai người, sau đó lạnh lùng rời đi.

Chả rõ người này đã nói cái gì, cơ mà có thể làm cho Mạc Chi Tuyệt tha y một mạng thì đúng là rất tài giỏi.

- Cảm ơn.

Cao Lãng dùng âm lượng vừa đủ để hắn nghe thấy. Niêm Quan khựng người trầm mặc, sau đó không nói không rằng bắt lấy tay y kéo y đi.

Hơi ấm nơi bàn tay khiến Cao Lãng muốn rút lại, thế nhưng ngay lập tức Niêm Quan càng gia tăng sức mạnh. Hết cách, thành ra hai đại nam nhân dắt tay nhau đi giữa nơi đông người. Cũng thật kỳ lạ.