Nam Chính, Thỉnh Thẳng Lại!!!

Chương 107

Mạc Chi Tuyệt đứng không vững mà quỳ xuống, tay vẫn ôm chặt Mạc Thiên để cậu không bị ngã. Cảm giác bị đâm không dễ chịu gì, hắn thở dốc nhìn chằm chằm Mạc Thiên.

Mạc Thiên lúc này mới hoàn hồn, nhìn bàn tay thấm máu của hắn mà há hốc, cậu vừa làm gì vậy?

- A Tuyệt...

Mạc Thiên trở nên luống cuống, không rõ tại sao bản thân lại trở nên thế, nhảy khỏi lòng hắn mà ôm hắn thật chặt.

- Ta... ta không phải.

Giọng nói đã trở nên run rẩy, khoé mắt đỏ hoe, Mạc Thiên bắt đầu trở nên sợ hãi.

Cậu áp tay lên l*иg ngực của Mạc Chi Tuyệt, thế nhưng không cách nào kìm lại dòng máu nóng.

- Sao lại không ngừng...

Càng giữ thì nó càng chảy nhiều hơn, Mạc Thiên nóng nảy sốt ruột. Một giọt nước mắt tràn khỏi khoé mi, cậu bất lực mà ngăn cản vết thương.

Đột nhiên được một bàn tay vuốt nhẹ lên mắt, lau đi dòng lệ chực trào nhiều hơn.

- Ca, lần đầu tiên ta thấy huynh khóc đó.

Mạc Thiên túm lấy tay hắn áp mặt mình, môi run bần bật, cảm thấy thật khó thở.

- Ta không biết tại sao bản thân...

- Suỵt.

Hắn để một tay lên môi cậu, ánh mắt nhu tình.

- Ta biết không phải huynh làm.

Cả hai đồng thời nhìn sang Á Tư, y đang nằm chật vật ở đó, có vẻ như sẽ chết lúc nào không hay.

- Đúng vậy, là ta đã điều khiển ngươi đó.

Tuy cơ thể đã trở nên thảm hại nhưng cũng không ngăn cản được cuồng nộ trong lời nói. Á Tư chống tay, hơi hơi ngước đầu, cười khùng khục.

- Bị chính hệ thống của ngươi điều khiển, có vui không?

Bây giờ Mạc Thiên mới để ý, sao trước đây cậu lại hoàn toàn răm rắp nghe lời nó hoàn thành mục tiêu nhiệm vụ mà chẳng có chút phân vân. Còn nữa, mỗi lần nó xuất hiện là đầu óc của cậu lập tức trở nên đau nhói. Bây giờ ngẫm lại sợ là tất cả đều do một tay nó điều khiển, nó điều khiển cho cậu chấp thuận những gì nó đề ra.

Nếu vậy thật thì đúng là ớn lạnh, Mạc Thiên mơ mơ hồ hồ nghe theo một thứ mà mình nghĩ là tốt.

Á Tư ho một trận dài, cứ như muốn ho hết tim gan phèo phổi ra vậy. Tay chống lên đã không còn vững nữa, chỉ có thể nằm bẹp xuống.

- Mạc Thiên, nếu ta không tốt thì ngươi cũng đừng hòng yên.

Y thều thào, giọng nói đang dần trở nên yếu ớt. Cũng đúng thôi, trúng một kích như vậy, còn không thể tránh thoát, với cấp độ của Á Tư thì chống đỡ đến giờ là quá tốt rồi.

Mạc Thiên có linh cảm không tốt, cậu buông Mạc Chi Tuyệt ra, sợ lại làm gì liên lụy đến hắn. Ánh mắt cảnh giác nhìn y.

Mạc Chi Tuyệt cũng nheo mắt, hắn không rõ hai bọn họ nói về cái gì, nhưng sự lo lắng dần tăng lên.

Thế nhưng Á Tư hoàn toàn không có ý định lên Mạc Chi Tuyệt, tại thời điểm này y không đủ sức điều khiển hệ máu nhưng lại có thể tận dụng hệ thống.

Mạc Thiên đang ngồi bỗng chốc thẳng lưng, ánh mắt không sáng như cũ nữa, hắn phát giác gì đó, lập tức dùng sức phóng đến.

Thế nhưng không kịp, Mạc Thiên bỗng tụ một luồng quang đỏ, đánh mạnh về phía bụng của mình.

Một búng máu bật ra, bấy giờ cậu mới hoàn hồn, ngay lập tức cảm nhận được bản thân không còn chút sức lực nào.

- KHÔNG!

Mạc Chi Tuyệt hét lên, ôm lấy cơ thể yếu ớt ấy, bất chấp cơn đau ban nãy. Ban nãy Mạc Thiên chưa đâm trúng chỗ trọng yếu là tim, mà lại lệch sang một bên, hơn nữa sức lực của cậu không đủ, nên vết thương chưa sâu đến mức trị không nổi.

Nhưng lần này hoàn toàn bất đồng, Mạc Thiên đã tự tay phế đi dị năng của bản thân. Việc dị năng giả phế bỏ dị năng chính là một việc vô cùng nguy hiểm, nhẹ thì làm người vô dụng không đi đứng sinh hoạt như thường, nặng thì sẽ chết.

- Ca, ca.

Tay hắn vỗ vỗ lên khuôn mặt nhợt nhạt ấy, tìm kiếm chút hy vọng. Mạc Thiên đang bị mài mòn, chính Mạc Chi Tuyệt cũng thấy được thế.

- A... Tuyệt.

Tiếng nói nhỏ như muỗi kêu, nhưng lại khiến đau đến thở không nổi.

- Ta đây.

Mạc Thiên rất mệt, sinh mạng đang bị trút đi từ từ. Mắt đã không còn nhìn rõ sự vật trước nữa, chậm chạp chạm lấy khuôn mặt tuyệt mỹ đang lo lắng cho mình, nhẹ nhàng nở nụ cười.

- Đừng khóc.

Từ bao giờ mặt hắn đã đẫm nước mắt, Mạc Chi Tuyệt nói đây là lần đầu thấy cậu khóc thì cậu cũng vậy, lần đầu nhìn hắn khóc lại là trong hoàn cảnh này. Hoàn cảnh mà cả hai đều không mong muốn.

Mạc Thiên có muốn khóc cũng khóc không nổi nữa, cậu mệt lắm, rất mệt, chỉ muốn ngủ một giấc thôi.

- Đừng mà... ca, chúng ta về chữa trị nhé.

Nhưng Mạc Thiên chỉ lắc đầu, cậu biết đã quá muộn. Mạc Chi Tuyệt lại bắt lấy tay cậu truyện năng lượng vào, nhưng dị năng bị cậu phế bỏ rồi, có truyền cũng vô ích.

- Ta không phải người ở đây. Cũng không phải là ca của đệ.

Cậu đến cuối vẫn muốn nói cho hắn biết, không muốn lừa dối hắn nữa, nhưng sức lực lại chẳng cho phép.

Mắt thấy Mạc Thiên đang muốn lịm đị, hắn chịu không nổi nữa, lắc lắc cậu.

- Ca, tỉnh lại, làm ơn tỉnh đi mà. Ta phải làm sao để huynh tỉnh bây giờ?

Hắn lay cậu một cách yếu ớt bất lực, chưa bao giờ hắn trải qua cảm giác thế này, hỏi một cách trẻ con. Mạc Thiên mở mắt không nổi nữa rồi, môi mấp máy ba chữ, nở một nụ cười ôn nhu. Sau đó hoàn toàn không cử động được nữa.

Một người ban nãy còn đang cười vui vẻ với mình, còn từng âu yếm ấm áp, thế nhưng bây giờ lại chỉ còn cơ thể lạnh ngắt. Nhanh đến thẫn thờ.

- Ca, ca, đừng đùa nữa.

Mạc Thiên vẫn nằm im bất động.

- Ca, Mạc Thiên, tỉnh lại cho ta.

Không một chút hồi âm.

- Mạc Thiên!!!

Thế nhưng chỉ có núi rừng đáp lại tiếng kêu của hắn, máu chảy ngoài da sao bằng máu chảy trong lòng.

Đột nhiên một dị tượng xảy ra, cơ thể đang dần lạnh trong tay bất chợt trở nên nhẹ hơn. Mạc Chi Tuyệt hoang mang không rõ, nhìn chằm chằm.

Cơ thể Mạc Thiên đang dần trở nên trong suốt, hắn sững sờ, kinh hãi, lắc đầu cố gắng ôm chặt lấy, thế mà độ nặng trong tay đang trở nên hư không. Đợi đến lúc Mạc Thiên hoàn toàn biến mất ngay trước mắt mình, Mạc Chi Tuyệt liền phát điên lên.

- Đến chết huynh cũng không để lại gì cho ta sao. TẠI SAO?!

Hắn đứng dậy, mặt mũi vô hồn.

- AAAAAAA!!!

Tiếng hét thê lương vang lên, Mạc Chi Tuyệt đau đớn. Sức mạnh cuồn cuộn bùng nổ, toàn bộ khu rừng đều bị hắn làm cho tan hoang. Dị năng đột nhiên đột phá, năng lượng khủng bố khiến bầu trời vặn vẹo dậy sấm. Vết thương trên l*иg ngực đã biến mất.

Dưới cơn mưa, Mạc Chi Tuyệt hoàn toàn bộc phát mọi năng lực của mình.

Toàn bộ đều bị tâm tình tiêu cực bùng nổ, đáng sợ như quỷ tu la.