Chàng Vệ Sĩ Của Em

Chương 17: Trở về Lưu gia

Có những thứ không khác gì thuốc phiện, nếu đã nhất quyết không động vào thì thôi, mà một khi đã động vào chắc chắn không dứt ra nổi. Cơ thể Hải Anh là một ví dụ điển hình, cả một đêm dài cô không đếm nổi anh đã lôi cô ra dày vò bao nhiêu tư thế, cho tới khi cô kiệt sức chìm vào giấc ngủ, anh vẫn miệt mài luận động trên cơ thể mình. Ánh nắng chói chang xuyên qua tán cây, mạnh dạn đi qua cửa số làm bằng kính của khách sạn, chiếu thẳng vào đôi nam nữ trên chiếc giường ngập mùi phong tình kia làm chàng trai thức giấc. Minh Quân đưa mắt nhìn người con gái nhỏ nhắn đang cuộn tròn trong l*иg ngực mình, ngủ ngoan ngoãn như một con mèo con, da thịt trắng nõn nà xuất hiện vô vàn vết tỉm đỏ từ cổ đi xuống tố cáo những lần ân ái không ngừng nghỉ đêm qua, anh mỉm cười, hôn nhẹ lên trán cô. Có trời mới biết, anh khao khát những giây phút như này thế nào. Anh hằng mong ước, mỗi sáng thức dậy, bên cạnh anh là thân thể trắng sứ của cô gái xinh xắn Lưu Hải Anh, được hôn cô chào buổi sáng, và được ôm cô đi vào giấc ngủ. Không ai nghĩ được, ngày ấy lại đến sớm như thế, bên cạnh anh không còn là khoảng không lạnh toát chơi vơi nữa, mà là cô gái anh hằng ao ước. Đúng lúc đó, chiếc điện thoại trong túi của Hải Anh lại reo lên một cách đầy vô duyên khiến cô thức giấc, đập vào mắt cô là khuôn ngực vạm vỡ của đàn ông, đôi mắt to tròn chớp chớp vài cái mơ hồ, mày đẹp nhíu chặt lại, Hải Anh đờ người quan sát khắp xung quanh, cô cần vài phút để định thần lại chuyện gì đã xảy ra. Hải Anh đưa mắt nhìn gương mặt sáng lạn của người đàn ông đang ôm cô chặt chẽ, lại nhìn trần nhà sang trọng, rồi nhìn xuống ga giường trắng tinh khiết, và cơ thể trần trụi của cả hai, đầu đau như búa bổ, nửa thân dưới đau buốt, từng mảng hình ảnh xấu hổ ghép lại trong đầu cô. Tiếng chuông điện thoại đã ngừng, chỉ còn nghe tiếng chim hót líu lo ngoài cửa sổ và hơi thở của đôi nam nữ, Hải Anh ngượng ngùng kéo chăn chùm qua đầu, nói lí nhí:

- Quân.. anh.. ra ngoài được không?

Minh Quân cười nhẹ, gỡ bàn tay đang níu chăn của cô ra, ôm cô vào lòng:

- Làm thì cũng đã làm, còn gì để giấu nữa sao?

Cô đưa đôi mắt mơ màng nhìn anh, hai má ửng hồng, làn da trắng mịn không tỳ vết, anh âu yếm hôn lên môi cô:

- Còn đau không?

Cô gật đầu, đau, tất nhiên là đau rồi. Bản thân Hải Anh cũng không tưởng tượng nổi du͙© vọиɠ của anh lại khổng lồ đến như vậy. Minh Quân xoa nhẹ lưng cô:

- Anh xin lỗi, lần sau anh sẽ nhẹ nhàng hơn. Cũng tại.. cơ thể em chính là cực phẩm..

Hải Anh giơ tay đánh nhẹ vào l*иg ngực anh, chu môi:

- Tào lao!-Rồi quay lưng về phía anh, mặt cô đã nóng rực lên rồi.

Anh ôm cô từ phía sau, cảm nhận da thịt mát lạnh áp vào nhau. Một đêm bị dày vò không thôi, cơn buồn ngủ lại ập đến với Hải Anh, cô hơi cựa quậy áp sát lưng vào ngực anh hơn để cơ thể thoải mái nhất, nhắm mắt chìm vào giấc ngủ. Anh ôm cô thêm một lúc, tới khi đã cảm nhận được nhịp thở đều đều của cô, biết cô đã ngủ say, anh khẽ khàng rút tay ra, đứng dậy. Nhìn đống quần áo ngổn ngang trên sàn, anh thu dọn lại, phát hiện áo của cô đã bị anh xé rách, anh thẩm nhủ:"Đúng là có hơi quá tay thật!".

Minh Quân xuống bếp, pha một cốc sữa nóng, đặt tại đầu giường của cô với một tờ giấy note:"Anh ra ngoài chút, em nhớ uống hết cốc sữa!".

Khách sạn của Lưu gia không thiếu nhân công, nhưng anh vẫn muốn tự mình đi mua quần áo cho cô, khách sạn không thiếu đầu bếp tài năng, nhưng anh vẫn muốn tự mình mua đồ, nấu ăn cho Hải Anh. Đi một vòng quanh siêu thị gần đó, anh lượm lặt được kha khá nguyên liệu cần thiết, nhanh chân ra quầy thanh toán. Cho dù đã để lại lời nhắn cho Hải Anh, nhưng anh vẫn lo lắng cho cô, lo cô tỉnh dậy không thấy anh sẽ phát hoảng, dù sao đêm qua đối với một nữ sinh 17 tuổi, cũng là hơi quá..

- Tống Hàn?-Một giọng nữ vang lên từ phía sau.

Minh Quân khẽ day day hai thái dương, sao cô ta lại xuất hiện đúng lúc thế chứ! Cô nàng xinh đẹp vừa lên tiếng kia bước tới chỗ anh, sà vào lòng anh:

- Tống Hàn! Anh vẫn còn giận em chuyện hôm trước sao?

Thu ngân nhìn hai người với ánh mắt kì quái, thiếu gì chỗ để ôm nhau mà phải chọn chỗ công cộng thế này. Bà ta hắng giọng:

- E hèm, tổng là XXX, thanh toán bằng thẻ hay tiền mặt?

- Thẻ đi!-Anh rút tấm thẻ thương hiệu Tống gia ném lên bàn thu ngân.

Bà thu ngân nhìn tấm thẻ, biết không phải loại người tầm thường, nếu thế, cô gái đang ưỡn ẹo kia cũng phải có gia thế. Giọng bà ta trở nên kính cẩn hẳn:

- Cảm ơn quý khách! Hẹn gặp lại quý khách lần sau!

Minh Quân đút thẻ vào ví, gỡ tay cô gái ra, lạnh lùng:

- Tú Trinh! Không phải lần trước anh đã nói rất rõ ràng rồi sao? Anh nói lần nữa, anh không hề yêu em.

Triệu Tú Trinh như bị tạt một gáo nước lạnh, anh phũ phàng với ả, lại còn trước mặt người ngoài nữa chứ. Tất cả là tại con nhỏ trong tấm hình đó! Ả nhất định phải điều tra con nhỏ đó là thần thánh phương nào mà có thể thu phục được trái tim của người ả yêu thương như vậy.

Ả như đứng chôn chân tại chỗ nhìn bóng lưng của Minh Quân xa khuất dần, nghiến răng:

- Tống Hàn, anh phải cưới tôi!

Minh Quân lái xe qua một cửa hiệu quần áo nhỏ sơn màu hồng trên đường, anh biết cô không thích mặc đồ hiệu, chỉ cần thoải mái là vừa mắt cô. Một cô gái vô tư, không có quá nhiều tiêu chuẩn, không có quá nhiều yêu sách, lại đôi chút tùy hứng, thử hỏi sao anh không yêu cho được? Anh đã trải qua quá nhiều đau thương, chỉ có Hải Anh mới mang lại ấm áp, nụ cười của cô là chìa khóa cho trái tim khép chặt của anh.

Anh ghé vào, nhìn xung quanh cửa hàng, đều là những mẫu đồ rất dễ thương, hợp với Hải Anh. Nhân viên cửa hàng niềm nở chạy ra cúi đầu:

- Chào mừng quý khách! Không biết quý khách chọn đồ cho ai ạ?

- Đồ nữ!

Cô bé nhân viên càng cười tươi hơn:

- Cô gái được ngài mua đồ cho hẳn là có phúc lớn đấy ạ!

Phúc? Anh tự hỏi, anh có phúc hay Hải Anh có phúc? Trong đầu anh ngay lập tức có câu trả lời, yêu Lưu Hải Anh chính là phúc lớn của anh.

Nhân viên cửa hàng nhìn là biết anh là người có quyền có thế, cô ta hoạt động mồm hết công suất:

- Có khiếm nhã không nếu tôi hỏi về chiều cao và cân nặng của cô gái ấy, thưa ngài?

Anh đưa mắt nhìn về chiếc váy màu hồng phấn phong cách babydoll cạnh cửa, tay áo bồng tạo cảm giác mềm mại, một chiếc nơ nhỏ chít eo vừa dễ thương lại vừa tôn dáng. Anh không cần suy nghĩ nhiều, rút tấm thẻ đưa cô nhân viên:

- Gói chiếc váy kia lại cho tôi!

Nhân viên mắt sáng rực lên, cầm lấy tấm thẻ, vội vàng cúi đầu:

- Vâng ạ! Cảm ơn quý khách!

Cô nhân viên nhìn theo anh đi ra khỏi cửa hàng, ôm tim nói thầm:"Ước gì người yêu mình bằng một nửa anh ta.."

Khi cô nàng còn đang mơ mộng về nơi xa xôi, một vị khách khác bước vào, chất giọng nữ đầy đanh thép:

- Chiếc váy vừa rồi còn không?

- Dạ dạ?-Cô nàng nhân viên giật nảy mình, vừa rồi ôm tim vì cảm động, giờ đây ôm tim vì sợ tim bay khỏi l*иg ngực.

Triệu Tú Trinh nhíu mày:

- Cô bán hàng kiểu gì thế hả? Tôi hỏi chiếc váy vừa rồi còn cái nào không?

Cô nhân viên thầm nghĩ:"Nhìn mặt rõ sang mà nhân cách tồi tàn thế không biết!", luống cuống chân tay:

- À, chiếc váy vừa rồi là size S nhỏ nhất, cửa hàng chúng tôi còn size L, tiểu thư có muốn thử..-Chưa kịp nói hết câu, một tấm thẻ tín dụng được vứt ra trước mặt cô nàng.

Tú Trinh giật lấy chiếc váy, hất mặt:

- Tính tiền đi, đừng nhiều lời nữa.

______________________________

Minh Quân vội vàng mở cửa, thở phào nhẹ nhõm khi cô vẫn đang yên giấc trên giường. Anh ngồi xuống cạnh giường, ngắm nhìn gương mặt cô, đúng là nét của Hải Anh không khác hồi bé là bao, anh cúi xuống hôn lên đôi môi đang khép hờ của cô, bàn tay không an phận luồn vào trong chăn, nắn bóp khối mềm mại. Hải Anh khẽ kêu lên:

- Ưʍ..

Đôi mắt xinh đẹp mở ra, Minh Quân vuốt ve khuôn mặt cô, dịu dàng:

- Anh làm em tỉnh sao?

Hải Anh vươn tay ra trước mặt anh:

- Đỡ em dậy đi!

Không phải cô làm nũng anh, mà thật sự cô không thể tự mình di dịch nửa thân dưới, cơn đau như thấu xương. Anh kéo cô dậy, thuận tay ôm cô vào lòng, hôn nhẹ lên mái tóc hồng rực:

- Đau lắm không?

- Có!-Hải Anh gật đầu một cách nhiệt liệt.

- Ghét anh không?

- Có!

- Muốn đánh anh không?

- Có

Minh Quân cười, đôi mắt xoẹt qua sự tinh quái, lên tiếng:

- Có cần anh bế đi tắm không?

- Có..-Biết mình dính bẫy của anh, trong đầu hiện lên hình ảnh nóng bỏng của đôi nam nữ trong phòng tắm đêm qua, cô lập tức lắc đầu nguầy ngậy-Không, không, không cần!

Anh cười lớn, xoa đầu cô:

- Đi tắm đi, rồi uống hết cốc sữa này nhé!-Anh chỉ tay vào cốc sữa ở đầu giường, đôi mắt sâu hun hút chuyển qua nhìn cô, ánh nhìn như muốn xuyên qua lớp chăn, thấu cơ thế cô.

Cô vơ đại cái gối bên cạnh, ném vào người anh, hét lên:

- Anh ra ngoài cho em!

- Được rồi..được rồi..

Đợi Minh Quân ra ngoài, cô mới khổ sở lê bước vào phòng tắm, xương cốt như muốn tan ra thành từng mẩu. Hải Anh tắm xong, khoác tạm chiếc áo của khách sạn, đứng nhìn mình trước gương. Cô giơ tay cào cào tóc, nhiều năm sau có người hỏi cô:"Em có hối hận khi trao cả bản thân mình cho người đó không?", cô vẫn chắc nịch trả lời là không. Cô cúi đầu rửa mặt, đưa tay về phía sau sờ soạng tìm khăn mặt, một bàn tay to lớn cầm lấy bàn tay cô, giọng trầm ấm:

- Hải Anh.. để anh!

Anh âu yếm thấm từng giọt nước đọng lại trên mặt cô, trách móc:

- Không có quần áo mặc mà em cũng không chịu gọi anh sao?

- Gọi thì anh có quần áo cho em chắc? Chút nữa gọi nhân viên mang lên là được..

Minh Quân nhíu mày, cô đang coi thường anh sao? Anh đột ngột bế Hải Anh lên khiến cô la oai oái:

- Quân, thả em xuống! Không phải đêm qua mới làm sao?

Anh đặt cô ngồi xuống giường, trong chiếc túi gần đó lấy ra một bộ váy hồng phấn nhỏ xinh, cô cảm thán:

- Nhân viên khách sạn cũng hiểu ý khách hàng thật đấy!

Lập tức, anh xám mặt, trong đầu cô rốt cuộc chứa thứ gì vậy? Anh từ tốn cởi chiếc áo trên người cô xuống, thành thạo giúp cô mặc nội y, và chiếc váy màu hồng kia.. Vươn tay chỉnh lại eo váy cho cô, anh mỉm cười:

- Rất đẹp!

Hải Anh nhìn bộ váy trên người, trông có vẻ như công chúa nhỉ? Cô nằm ườn ra giường, bò từng chút để lấy cốc sữa, tò mò rút tờ giấy note màu vàng dán trên cốc ra, tròn xoe mắt nhìn anh:

- Anh mua váy cho em sao?

- Em đoán xem?-Anh đứng khoanh tay, vẻ mặt tự đắc.

Hải Anh bĩu môi, cầm cốc sữa lên uống:

- Ai thèm quan tâm chứ! Em đói rồi!

- Được, ngồi yên đó, anh đi làm bữa trưa cho em..

- Anh biết nấu ăn sao?

- Em đoán xem?

Minh Quân nhanh chóng đi nấu ăn cho cô, Hải Anh vẫn ôm cốc sữa nghĩ vẩn nghĩ vơ. Tiếng chuông điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ của cô, chợt nhớ ra từ hôm qua tới giờ cô vứt xó điện thoại một chỗ, là Trương Bá Duy gọi. Cô bắt máy, chưa kịp lên tiếng thì Trương Bá Duy đã gào mồm lên:

- Chị, chị đang ở đâu thế? Hôm qua chơi chưa đủ sao chị đã về rồi? Chị có ổn không? Anh vệ sĩ đẹp trai đâu rồi? Chị, sao chị không nói gì đi?

- Cậu có để cho tôi nói không?

Trương Bá Duy hạ tone giọng xuống:

- Đặng Thanh Nhân và chị đều bỏ rơi em, trò vui chưa chấm dứt mà hai người đã đi về.

- Cả Thanh Nhân cũng vậy sao?

- Hai người không phải đi với nhau sao?

- Tôi sẽ gọi lại cho cậu sau!

Hải Anh vội cúp mày, gọi điện cho Đặng Thanh Nhân, nhưng không nhận được hồi âm. Cô lập tức bấm số Lưu Hải Việt một cách trơn tru, cô đã thuộc lòng dãy số này từ lâu nhưng chưa bao giờ gọi đi. Lưu Hải Việt bắt máy nhanh như cắt, giọng nói đầy thoải mái:

- Giờ mới nhớ tới anh trai sao?

- Anh, đêm qua anh ngủ ngon chứ?

- Không ngon lắm! Còn em?

Hải Anh giơ tay lên cào cào tóc, lí nhí:

- Đặng Thanh Nhân đêm qua tới tìm anh?

Đầu dây bên kia im lặng một lúc, đáp lại:

- Ừ, cô ta nói hươu nói vượn linh tinh thôi!-Y lập tức chuyển chủ đề-Em mau về Lưu gia đi, anh đã cho người tới đo váy cho em rồi!

- Đo váy?

- Hải Anh, em không nhớ sắp sinh nhật lần thứ 18 của em sao?

- À, cũng đâu cần tổ chức khoa trương tới vậy..

Khoa trương? Y nhíu chặt mày kiếm, đây là bữa tiệc tròn 18 của cô, cũng là bữa tiệc tuyên bố cô không còn là thành viên chính thức của Lưu gia, y làm sao có thể xuề xòa nổi? Ngày y chờ cuối cùng cũng sắp đến, ngày y được đường đường chính chính theo đuổi cô. Hải Anh nhìn đồng hồ, đã là gần trưa, mùi đồ ăn trong bếp nồng nàn khiến bụng cô sôi sùng sục, cô nói:

- Anh, em ăn trưa bên ngoài rồi sẽ về!-Rồi lập tức cúp máy.

Trong gian bếp nhỏ, Lưu Minh Quân đeo tạp dề, thân hình cao lớn đang bận bịu xào nấu, cô chạy tới ôm anh từ đằng sau, một cảm giác yên bình đến lạ. Minh Quân hơi quay đầu lại, tay vẫn miệt mài đảo đảo:

- Đói chưa công chúa?

Cô gật đầu, nũng nịu kể lể:

- Đêm qua Thanh Nhân tới tìm Hải Việt, em không biết hai người họ nói gì luôn, có vẻ Hải Việt không hài lòng. Với lại, anh trai kêu em về Lưu gia đo váy, người em đang như thế này, thợ đo sẽ phát hiện ra mất!

Anh dừng tay, quay hẳn người lại, bế bổng cô lên:

- Em sợ mọi người phát hiện chuyện đêm qua?

Hải Anh bám lấy vai anh, nhìn thẳng vào mắt anh:

- Ừ, ba em mà biết anh đi tù chắc luôn!

Anh cười ha hả, công chúa của anh đúng là suy nghĩ khác người! Thực ra khi cô ngủ say, anh đã tính toán mọi thứ ổn thỏa. Đợi khi Lưu Bằng tranh cử xong, anh sẽ cầu hôn cô-tất nhiên, với danh nghĩa là Tống Hàn, anh sẽ trở thành người chồng tốt, chăm sóc thật chu đáo cho công chúa của mình. Hải Anh đánh nhẹ vào người anh:

- Anh đừng cười! Em còn chưa tròn 18 tuổi, chuyện không đùa đâu!

- Em tin anh chứ?

Cô lắc đầu:

- Không, em không tin anh! Anh còn giấu em điều gì nữa? Anh là cậu thanh niên năm ấy, tại sao anh lại trở thành vệ sĩ của em?

Cô chỉ mạnh mồm thế thôi, thật ra, cô đâu quan tâm, cô yêu anh, anh cũng đáp lại tình cảm của cô, thế là đủ rồi. Minh Quân ôm cô vào lòng, vuốt tóc cô:

- Hải Anh.. cho anh thời gian, được không em?

- Em đã cho anh tất cả những gì em có, trái tim, tâm trí, kể cả.. thể xác. Tại sao anh bắt em phải cho anh thời gian?

- Hải Anh.. nghe anh giải thích!

Nhìn gương mặt đầy sự vội vã và lúng túng của anh, cô cười híp mắt lại, xoa xoa mái tóc đen của anh:

- Em không quan tâm đâu! Chỉ cần anh mãi bên em là được, dù sao ai cũng cần có khoảng trời riêng mà!

Minh Quân hôn lên môi cô, công chúa của anh, sao cô lại có thể vô tư lạc quan như vậy? Anh nào đâu biết rằng, bây giờ vì anh mà cô chọn vô tư, nhưng sau này vì anh mà cô trở nên khó hiểu, khó chiều và khó..ưa.

_______________________________

Lưu Hải Việt nhìn chiếc xe Porsche trở về, y thở phào nhẹ nhõm. Một cô gái mặc váy công chúa màu hồng bước xuống, theo sau là vệ sĩ vest đen và một tên tóc buộc chỏm trẻ trâu... Hải Anh kéo kéo chiếc khăn trên cổ lại, lườm Trương Bá Duy:

- Cậu diễn cho tốt vào đấy! Sai một ly tôi sẽ sống chết với cậu!

Bước vào biệt thự chính của Lưu gia, người làm đông như kiến cỏ. Người thì lau dọn kĩ càng không để sơ suất một hạt bụi, một tốp người cầm bản thảo đứng chỉ chỗ này, chỉ chỗ kia, một khóm người mặc trang phục đầu bếp lại ngồi cùng nhau bàn luận sôi nổi.. Trương Bá Duy vừa đi vừa cảm thán:

- Wow, đúng là sinh nhật của tiểu thư độc nhất vô nhị của Lưu gia! Làm hoành tráng thật đó!

Hải Anh vẫn chăm chăm nhìn chiếc khăn trên cổ, Lưu Minh Quân nhẹ giọng:

- Đừng lo lắng, công chúa của anh..

Nghe giọng anh, cô phần nào yên tâm hơn. Ba người tiến vào phòng khách, Lưu Hải Việt và người của tiệm may đo đã đợi sẵn. Họ cúi đầu kính cẩn:

- Lưu tiểu thư! Chúng tôi là người của tiệm may Y!

Cô gật đầu, thúc giục:

- Đo nhanh lên, tôi đang mệt lắm!

Hải Anh chỉ muốn giây phút này qua nhanh, nếu không tim cô sẽ ngừng đập mất! Người thợ thấy tiểu thư có vẻ không vui, nhanh chân cầm thước chạy tới, chưa kịp chạm vào cô thì một bàn tay giật phắt lấy thước dây, bà ta khó hiểu:

- Thiếu gia..

Trương Bá Duy cố gằn giọng đanh đá:

- Để tôi làm!-Quay đầu qua Hải Anh-Chị, chơi với nhau bao nhiêu năm, chuyện nhỏ nhặt thế này để em làm cho!

Hải Anh nhìn diễn xuất của cậu, thầm cảm thán, cậu ta sao có thể xuất quỷ nhập thần như vậy? Cô cũng hùa theo, nhăn nhó mặt:

- Vậy cậu nhanh lên! Tôi mệt gần chết rồi!

Trương Bá Duy nhanh chóng đo số đo cơ thể Hải Anh, đọc lớn cho thợ may. Suốt quá trình, Lưu Hải Việt và Lưu Minh Quân đều im lặng. Đo xong, cậu đẩy Hải Anh:

- Chị, đi nghỉ đi! Đêm qua high vậy đủ rồi!

Cô gật đầu, ngáp dài một cái nhìn Hải Việt:

- Anh, em đi ngủ đây!-Liếc mắt lạnh lùng qua vệ sĩ-Đừng theo tôi, tôi ghét anh rồi!

Ngay khi cô vừa tót vào trong phòng, Trương Bá Duy biết Hải Việt sắp đi theo cô, cậu ta càng làm lố:

- Anh Hải Việt, anh đừng tức giận nhé! Vệ sĩ ngăn cản chị uống, nhưng mà chị cứ nốc như nước lã, tới mức say không biết lối về, hôm nay mệt là đúng rồi!

Lưu Hải Việt đâu có ngu, giữa trời nắng nóng thế này cô lại đi cuốn khăn giữa cổ như vậy, lại còn có biểu hiện khác thường. Y quay qua nhìn vệ sĩ:

- Hà đội trưởng tìm cậu! Đi nhanh rồi về!

Minh Quân cúi đầu ra hiệu đã hiểu ý, rảo bước rời đi. Hải Việt đẩy tên nhãi tóc một chỏm qua một bên, đi thẳng lên phòng Hải Anh, cô đã khóa trái, gõ cửa:

- Hải Anh! Mở cửa cho anh!

Giọng cô mệt mỏi vọng ra:

- Anh.. em mệt lắm!

Ngay lập tức, chiếc cửa phòng cô bị đá toang ra, y tới bên giường, nhìn cô, giọng nói âm độ:

- Em mau ngồi dậy cho anh!

Cô vẫn lì mặt nằm trong chăn:

- Anh ra ngoài đi!

Y mạnh bạo tung chăn cô ra, giật chiếc khăn trên cổ cô, vô vàn vết xanh tím hiện ra trước mặt như từng nhát dao cứa vào trái tim y. Lưu Hải Anh đã làm gì thế này? Y gầm lên, mắt hằn những tia máu:

- Lưu Hải Anh! Em giải thích đi!

Đã đến nước này, cô cũng không muốn giấu, nhưng.. Lưu Minh Quân thì.. Cô ngồi thẳng người dậy, hít một hơi thật sâu:

- Đúng như anh thấy! Em đã hết trong trắng rồi!

Y siết chặt lấy vai cô, lực dồn như muốn bóp nát vụn xương khớp của cô:

- Nói! Ai?

- Anh không cần biết, đây là tự do của em!

"Bốp"-một cái tát vang trời giáng xuống chiếc má xinh xắn của cô, năm ngón tay in hằn nốt đỏ lên làn da trắng nõn thường ngày, đau tới mức ứa nước mắt. Trương Bá Duy đứng ở cửa, tròn xoe mắt, lấy tay che miệng lại, nếu không cậu sẽ hét toáng lên mất. Lưu Hải Việt như mất hết lý trí, y giữ chặt cô, cúi xuống dày vò đôi môi cô. Hải Anh ngoan cố dãy giụa, cô ghét cảm giác này! Hải Việt đẩy mạnh cô xuống giường, đè lên người cô:

- Lưu Hải Anh! Anh nói cho em biết, em chỉ được cùng một mình anh! Bất cứ tên nào khác, anh sẵn sàng xé nát xác hắn!

Y một tay giữ chặt lấy hai tay cô, một tay nhanh chóng xé toang chiếc váy xinh xắn của cô ra, máu trong người sôi sùng sục khi những vết tím đỏ xuất hiện chi chít trên làn da trắng nõn.

"Bốp"-lại một cái tát khác giáng xuống bên má còn lại, kèm theo là tiếng chửi rủa bất mãn của Hải Việt:

- Anh giữ cho em tới ngày hôm nay, để em đi qua đêm cùng thằng khác sao?

Cô căn bản không nghe rõ y nói gì, chỉ biết mình cần thoát khỏi bàn tay y. Đúng lúc đó, giọng nói uy lực vang lên từ cửa ra vào:

- Lưu Hải Việt! Dừng lại cho ba!

Lưu Bằng đứng trước cửa, tâm tình ngổn ngang khi nhìn cảnh này, đứng đằng sau ông là thỏ con Trương Bá Duy đang nước mắt sụt sùi. Hải Việt dừng lại thật, y đứng thẳng người dậy, chỉnh đốn lại quần áo, nhìn ba:

- Ba!

"Bốp"-lại thêm một cái tát nữa, nhưng lần này là từ vị trí của Lưu Bằng với con trai. Ông gằn giọng:

- Ba thật thất vọng về con! Qua thư phòng cho ba!

Hải Việt cố ý cãi lại:

- Ba, con chỉ đang dạy dỗ lại Hải Anh.

"Bốp bốp bốp"-liên hoàn tát tới Hải Việt, Lưu Bằng đã tức giận tột độ:

- Hành động đồi trụy của con mà gọi là dạy dỗ?

- Ba, nó qua đêm cùng một thằng đàn ông bên ngoài!

- Thì đã sao? Nó có quyền tự do của nó! Ta cho mày 10 giây để đi tới thư phòng, nếu không, vĩnh viễn xóa tên mình khỏi cái Lưu gia này. Lưu gia không có loại con hạ lưu như mày!-Ông bước đi, ngoái đầu lại nhìn Bá Duy, ông hạ giọng-Ở lại cùng Hải Anh giúp bác!

Y ném cho cô cái nhìn sắc như dao, theo Lưu Bằng đi ra ngoài..