Tư Chính Đình nhướng mày nhìn lên giá sách, ngón tay thon dài lướt qua từng tập tài liệu, cuối cùng dừng lại. Anh lấy xuống xem, đúng là tài liệu này.
Sau đó, anh từ từ giảng giải cho Trang Nại Nại nghe nguyên lý sáp nhập và mua lại, còn có lý do thành công của đòn bẩy này.
Tài liệu vốn khô khan, Trang Nại Nại xem thấy hoa mắt chóng mặt. Nhưng nhờ anh gợi ý phân tích, tài liệu vốn phức tạp trở nên đơn giản dễ hiểu.
Trang Nại Nại bỗng nói: “Anh đi uống nước đi.”
Người ở đầu dây bên kia “ừ” một tiếng. Khoảng mười giây sau, anh lại tiếp tục giảng.
Một tiếng sau, Trang Nại Nại hưng phấn nói: “Cuối cùng em cũng hiểu rồi, hóa ra nó là như vậy. Tư Chính Đình, em yêu anh nhất trên đời này! Anh chắc chắn là thầy giáo giỏi nhất của em!”
Tư Chính Đình bật cười.
Trang Nại Nại bỗng nhớ đến thời cấp ba, cô học rất dở môn Toán. Tư Chính Đình nói với cô, nếu còn tiếp tục như vậy thì bọn họ sẽ không thể học cùng một trường đại học.
Lúc đó, cô nói: “Anh giảng bài cho em thì em sẽ giải bài tập được.”
“Vì sao?”
“Bởi vì giọng nói của anh rất dễ nghe. Anh nói cái gì, em nghe cũng hiểu.”
Tư Chính Đình: “…”
“Chính Đình, chẳng lẽ anh muốn người ta cười nhạo bạn gái anh học dốt sao? Em giao thành thích môn Toán của em cho anh đó!”
Tư Chính Đình: “…”
Tuy anh ra vẻ không thèm để ý, nhưng mỗi ngày sau đó, anh đều dành ra hai tiếng, nghiêm túc giảng bài cho cô.
Dưới áp lực nặng nề của kỳ thi tuyển sinh đại học mà anh vẫn dành ra hai tiếng giảng bài cho cô.
Cuối cùng, nếu không phải vì anh thì chắc cô cũng không đậu đại học.
“Chính Đình.”
“Sao?”
“Cám ơn anh!”
Tư Chính Đình tưởng cô cám ơn vì anh đã giảng cho cô hiểu, “Giữa anh và em không cần phải nói cám ơn.”
Trang Nại Nại nằm bò ra bàn, “vâng” một tiếng.
Vừa định nói tiếp, đột nhiên có tiếng gõ cửa phòng.
“Có người đến, em cúp máy trước đây.” Không đợi Tư Chính Đình trả lời lại, cô liền tắt điện thoại.
Tư Chính Đình: “…”
Vì sao bọn họ phải lén lút như thế? Chẳng lẽ bọn họ đang yêu đương vụиɠ ŧяộʍ?
Trang Nại Nại ném điện thoại lên giường, rồi giả vờ chăm chú tập trung vào tài liệu.
Cửa mở ra, Tiêu Mộ Thanh bưng bữa khuya vào, “Ăn chút đi con.”
“Mẹ, mẹ muốn nuôi con thành lợn sao?” Trang Nại Nại làm nũng nói.
“Mẹ thấy con bận rộn quá, nên ăn nhiều hơn cho khỏe.” Bà đặt thức ăn lên bàn, rồi đi ra ngoài.
Vừa mới xoay người, liền nghe Trang Nại Nại hỏi.
“Mẹ, mẹ cũng ăn nhiều hơn đi. Sao con cứ cảm thấy sắc mặt mẹ tái nhợt, lại còn gầy hơn trước đây nữa?”