Lý Ngọc Phượng nhìn Mino với ánh mắt không thể tin nổi.
Thái độ của Mino cực kỳ lạnh nhạt, “Bà có nhìn tôi cũng vô ích. Nếu không phải vì hãm hại Trang Mỹ Đình thì sao năm xưa bà lại vứt bỏ tôi? Nếu không có chuyện đó, tôi cũng đã chẳng thành ra như bây giờ! Lý Ngọc Phượng, tôi chưa từng xem bà là mẹ. Mẹ tôi là Tiêu Mộ Thanh, bà hãy nhớ cho kỹ điều đấy!”
“Được, chỉ cần con cho mẹ hai triệu NDT, mẹ cam đoan sẽ không bao giờ đến tìm con nữa!”
“Hai triệu? Một xu tôi cũng không cho bà! Tôi nói cho bà biết, đừng nói bây giờ tôi không có nhiều tiền như vậy, cho dù có, tôi cũng không cho bà! Tôi còn ước gì các người chết đói hết đi nữa là. Tôi ghét các người, bà có hiểu không? Nhất là cái con Cố Tinh San kia, ỷ vào thân phận, cứ làm như mình cao quý lắm. Trước đây ngày nào cũng ức hϊếp tôi, giờ sao tôi có thể bỏ ra hai triệu NDT cho cô ta được?”
“Đó là vì San San không biết sự thật, con…”
“Người không biết thì không có tội? Thế cô ta lỡ tay gϊếŧ người thì cũng không có tội, đúng không? Lý Ngọc Phượng, tôi nói cho bà biết, nếu bà thật sự còn xem tôi là con gái của bà, thật lòng muốn tốt với tôi, tôi kính nhờ bà một chuyện!”
Lý Ngọc Phượng ngây ra, “Chuyện gì?”
“Tránh xa tôi ra!”
Nói xong Mino liền bỏ đi, nhưng chưa được mấy bước thì cổ tay đã bị Lý Ngọc Phượng nắm chặt.
“Mino, con thật nhẫn tâm! Mẹ nói cho con biết, dù muốn hay không thì hôm nay con cũng phải cho mẹ số tiền này! Nếu không, mẹ sẽ đi nói cho Tiêu lão biết con không phải là con gái của Tiêu Mộ Thanh mà là con gái của mẹ! Tiêu Mộ Thanh chết rồi, không thể xét nghiệm DNA với con, nhưng mẹ vẫn còn sống!”
“Lý Ngọc Phượng, bà uy hϊếp tôi?”
“Đúng, mẹ uy hϊếp con đấy! Mẹ đã từ bỏ cả nhà họ Cố vì con, con không thể bỏ mặc mẹ và em con được!”
Lý Ngọc Phượng nắm chặt cổ tay của Mino, nhìn thẳng vào ánh mắt độc ác của cô ta, “Tiêu lão đã đến rồi, con nghĩ mẹ nên nói thế nào với ông ấy đây?”
Nói rồi, bà ta hất tay Mino, đi thẳng ra ngoài.
“Bà không được nói!”
Mino cuống quýt giữ cổ tay của Lý Ngọc Phượng lại. Thấy bà ta giãy tay mình, Mino liền nóng nảy ôm chặt lấy Lý Ngọc Phượng, không cho bà ta đi vào đại sảnh, sau đó lại đẩy bà ta, “Được rồi, được rồi, tôi cho bà tiền! Bà…”
Nhưng cô ta còn chưa kịp nói xong, đã thấy Lý Ngọc Phượng bị lực đẩy của cô ta làm cho lui ra sau mấy bước, vấp phải cái gì đó rồi ngã nhào xuống dưới.
“Rầm!!!”
Tiếng vật nặng rơi xuống đất truyền đến.
Đây là tầng 21, Lý Ngọc Phượng chắc chắn không thể sống nổi!
Mino kinh hoàng đứng ngây ra như phỗng.
Trang Nại Nại cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy.
Trong lúc cấp bách, cô phản xạ theo điều kiện lao lên định kéo Lý Ngọc Phượng lại. Nhưng cô vừa chạy ra ban công đã nghe thấy tiếng bà ta rơi xuống đất.
Trang Nại Nại chưa còn chưa kịp nhìn xuống xem tình hình, Mino đã gào lên: “Là cô, cô đã đẩy Lý Ngọc Phượng xuống!”